QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 53: Nỗ lực cuối cùng
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
Từ khi trở thành cục trưởng cục cảnh sát khu thành đông vào ba năm trước, Trần Chấn Vĩ rất ít khi động đến võ thuật. Nhưng lúc này, khi hắn bộc phát ra khí thế của Võ giả cấp tám, nếu so với ba năm trước đây thì chẳng những không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm không ít. Tay trái y hóa thành trảo vồ tới người Vân Hi với tốc độ nhanh như chớp. Cùng lúc đó, tay phải y rút thanh bảo kiếm đang đeo bên hông ra khỏi vỏ, bóng kiếm như cầu vồng đâm thẳng vào mũi kiếm Vọng Hi.
“Keng!”
Từng tia lửa bắn ra tung tóe.
“Chết đi!”
Trong khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, trảo của Trần Chấn Vĩ đã vồ lên người Vân Hi.
Tuy nhiên, lần này cũng tương tự như khi Vân Hi va chạm chính diện với chiêu Đại Cầm Thiên Thủ của thợ săn ma cấp bảy Chương Ngư.
Đặc tính bén nhọn mãnh liệt của kiếm khí Bát Cực được phát huy đến mức tối đa đã phá tan sức mạnh ẩn chứa trong trảo của Trần Chấn Vĩ với thế như chẻ tre.
“Không ổn!”
Phát hiện ra sự khác thường từ tay mình, Trần Chấn Vĩ bỗng quát lớn một tiếng đầy hoảng sợ rồi nhanh chóng rút tay về. Cùng lúc đó, tay phải y cầm bảo kiếm chém xuống tạo ra sức mạnh khổng lồ va chạm vào kiếm Vọng Hi. Y dựa vào ưu thế về chân khí của một Võ giả cấp tám đánh lui Vân Hi, sau đó mượn lực từ đòn tấn công này lùi ra sau, cuối cùng cất cao giọng ra lệnh: “Bắn! Bắn mau! Bắn chết hắn ngay tại chỗ cho ta!”
“Pằng! Pằng!”
Hai vị Võ giả cấp bảy, đồng thời cũng là hai phó cục trưởng cùng nhau nổ súng. Hai viên đạn bay vút tới. Không ngờ hai người này tính ra được nơi Vân Hi đáp xuống nên hai viên đạn được bắn tới chỗ hắn đặt chân.
Phán đoán trước khi bắn.
Xạ thủ trung cấp.
“Keng! Keng!”
Đã không thể né tránh nên Vân Hi nhanh chóng huy kiếm Vọng Hi chém ra làm cho hai viên đạn bay đi.
Nhân cơ hội này, Trần Chấn Vĩ mới lùi lại sau thở dốc bỗng dưng hét lớn một tiếng, thanh bảo kiếm đã qua tinh luyện trên tay y chém xuống một lần nữa, tựa như con rắn độc đâm vào cổ họng Vân Hi với tốc độ nhanh như chớp, mạnh như gió giật.
Lúc này, Vân Hi đang huy kiếm Vọng Hi chém bay hai viên đạn được bắn ra bởi hai vị phó cục trưởng nên không kịp ngăn cản chiêu này của Trần Chấn Vĩ. Mắt thấy kiếm của đối phương sắp đâm tới, hắn nhanh chóng duỗi hai ngón tay ra hóa thành kiếm, rót kiếm khí Bát Cực từ trong cơ thể lên đầu hai ngón tay rồi huơ chúng đâm mạnh vào mũi kiếm đang đâm tới của đối phương.
“Keng!”
Máu tươi phụt ra.
Thanh bảo kiếm đã qua tinh luyện của Trần Chấn Vĩ bị kiếm khí ẩn chứa trong hai ngón tay Vân Hi chấn vỡ, hóa thành những mảnh sắt vụn li ti rơi lả tả khắp nơi.
“Sao có thể…”
Thanh bảo kiếm đã qua tinh luyện trong tay mình lại bị hai ngón tay bằng xương bằng thịt của thằng nhóc này chấn vỡ?!
Vẻ sợ hãi hiện rõ mồn một trong đôi mắt của Trần Chấn Vĩ. Y nhanh chóng lùi lại đằng sau với tốc độ còn nhanh hơn cả khi lao tới đâm ra một kiếm ban nãy.
Bởi vì ngay sau đó, thân kiếm Vọng Hi đã đâm tới, xuyên qua những mảnh sắt vụn li ti kia nhắm thẳng đến chỗ cổ họng của y.
Lùi!
Lùi nhanh!
Lùi nhanh hơn nữa!
Nhìn thấy kiếm Vọng Hi chỉ cách cổ họng mình vài centimet, tốc độ lùi lại của Trần Chấn Vĩ càng nhanh hơn, bộc phát đến cực hạn.
Thế nhưng, tuy hắn lùi lại nhanh vậy nhưng Vân Hi cầm kiếm Vọng Hi đâm tới còn nhanh hơn nhiều. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra khoảng cách giữa hai bên đang bị thu hẹp dần.
“Dừng! Dừng tay! Nếu ngươi giết ta thì cả thành Tinh Diệu này sẽ chẳng còn nơi nào che chở được ngươi nữa đâu!”
“…”
Trong nháy máy, kiếm mang toát ra từ kiếm Vọng Hi vụt tắt, Vân Hi cũng ngừng lại!
Trong khoảnh khắc này, Trần Chấn Vĩ lập tức bộc lộ ra tốc độ nhanh nhất trước từ trước đến nay. Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa y và Vân Hi đã bị giãn ra một đoạn khá xa. Lúc này, đôi mắt y bỗng nhiên hiện lên vẻ lạnh lùng giận dữ như muốn giết người, cất giọng lạnh như băng: “Nhóc con, ngươi là kẻ đầu tiên bức ta đến mức này đấy!” Nói xong, y lại quát lớn lên ra lệnh cho những nhân viên cảnh sát đang có mặt ở quanh đó: “Toàn bộ nghe lệnh…”
Trong khoảnh khắc này, khi tinh khí thần trong cơ thể Vân Hi đều đã ngưng tụ đến cực hạn. Hắn huy kiếm Vọng Hi trong tay đâm về phía Trần Chấn Vĩ đã lui lại cách đó khoảng năm sáu mét. Một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén bộc phát ra từ thanh kiếm xuyên qua khoảng cách không gian, bay vụt tới đối phương.
Trần Chí Vĩ đang định ra lệnh bắn chết Vân Hi bỗng dưng cảm thấy luồng kiếm mang sắc bén mạnh mẽ không thể nào cản nổi xuất hiện trước mặt mình. Kiếm mang lao qua khoảng cách năm sáu mét giữa hai người đâm xuyên qua trán y.
“Vù!”
Tiếng rít gió của kiếm ý.
Mệnh lệnh y đang nói ra bỗng dưng im bặt, cả người chỉ bị trầy da chảy máu sơ sơ nhưng linh hồn Trần Chấn Vĩ đã bị kiếm ý đâm thủng…
Sau khi đâm ra một kiếm xong, khi mọi người vẫn còn đang tập trung chú ý lắng nghe mệnh lệnh tiếp theo của cục trưởng thì Vân Hi đã nhanh chóng chạy đi được khoảng mười mấy mét, rẽ vào một con hẻm ở gần đấy, biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Đúng lúc này, đám nhân viên cảnh sát kia và hai vị phó cục trưởng mới kịp phản ứng lại. Tiếng súng vang lên dồn dập kèm theo những tiếng la quát tháo của hai vị phó cục trưởng và một vài nhân viên cao cấp của cục cảnh sát.
“Cục trưởng Trần! Cục trưởng Trần!”
“Mau! Mau gọi xe cấp cứu!”
“Đuổi! Đuổi theo! Dù thế nào đi nữa cũng phải bắt hung thủ giết cục trưởng Trần về quy án!”
“Tạo phản rồi, đúng là tạo phản rồi! Cứ để tên hung thủ này tiếp tục giết người điên cuồng như vậy thì thế gian này còn đâu thiên lý nữa, pháp luật để làm gì!”
…
Lẽ tất nhiên, Vân Hi chẳng thể nào nghe được những lời này. Hắn chạy vào trong con hẻm rồi rẽ trái rẽ phải liên tù tì. Mãi lúc sau, hắn mới hiện ra trên một con phố khác. Ở nơi này, tuy vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở đằng xa nhưng nhìn phản ứng của những người đi trên đường thì có vẻ như bọn họ chẳng hay biết gì về chuyện xảy ra ở nơi đó.
Mắt thấy chiếc xe buýt mang biển hiệu số một khởi hành từ cửa khu thành đông đến đến trung tâm thành phố đang đỗ tại trạm xe,, Vân Hi không suy nghĩ nhiều mà bước thẳng lên xe.
Lúc này, trên ti vi chiếc xe buýt đang chạy này cũng đưa tin truy nã Vân Hi. Song song với đó thì ở trên những màn hình điện tử 3D lớn ngoài phố cũng phát ra thông tin lý lịch và đoạn hình ảnh miêu tả hắn. Có thể nói, chỉ cần ai đó hơi chú ý đến những tin tức đang phát ra ngoài kia thì sẽ biết được sự hiện hữu của hắn trên xe.
Để tránh tạo nên những phiền phức không đáng có, Vân Hi tháo phù hiệu học viện Tinh Diệu và bảng tên xuống. Nhưng dù là vậy thì thi thoảng lại có một vài người liếc mắt dò xét hắn.
Hai lãnh đạo cao cấp của cục cảnh sát khu thành đông cùng một vài nhân viên cảnh sát ở đó đã chết, bao gồm cả vị cục trưởng Võ giả cấp tám. Chuyện xảy ra quá nghiêm trọng, ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của cục cảnh sát cũng như tâm lý của những người dân trong thành. Có thể nói sự việc diễn ra lần này gần như là chuyện lớn nhất kể từ khi thành Tinh Diệu được xây dựng nên "bên trên" cũng không thể nào che giấu được. Sự tình lần này mà không xử lý tốt thì cơ quan luật pháp của thành sẽ bị mọi người nghi ngờ, nguyên lão tra hỏi. Đến lúc đó, có trời mới biết chuyện này sẽ tạo nên ảnh hưởng cỡ nào về vấn đề an ninh trật tự trong thành.
May mắn thay, tuy những người trên xe này lúc nào cũng đưa mắt sang dò xét Vân Hi nhưng lại không làm nên những hành động như những người ở trên chiếc xe buýt trước đó. Có lẽ do họ thấy người thanh niên trước mặt này có nét giống hung thủ đang bị truy nã kia nhưng lại chẳng mang theo thứ gì chứng minh rõ thân phận…
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là người thanh niên trước mặt này quá bình tĩnh, trông chẳng khác gì một người bình thường cả. Với lại, nếu hắn đúng là hung thủ giết người thì phải tìm mọi cách chạy trốn khỏi thành Tinh Diệu chứ sao lại nhàn nhã đến trung tâm thành phố làm gì?
Dưới tình huống như vậy, tuy những hành khách trên xe cảm thấy nghi hoặc nhưng nhất thời không xác định được người thanh niên này có phải là hung thủ giết người kia không nên bọn họ cũng không làm ra hành động gì khác lạ. Cũng nhờ vậy mà trên đường đi vào trung tâm thành phố, Vân Hi chẳng gặp phải trở ngại nào cả.
Không lâu sau, xe buýt đã ngừng lại.
Sau khi xuống xe, Vân Hi đi thẳng đến tổng cục cảnh sát ở cách tòa thị chính không xa.
Đây là nỗ lực cuối cùng của hắn.
Nếu ngay cả phẩm hạnh của cục trưởng tổng cục cảnh sát cũng tương tự như Lỗ Nghiêm và Trần Chấn Vĩ thì quả thật, cơ quan luật pháp thành Tinh Diệu đã sa đọa, thối nát cả rồi…