Tưởng Tư Tư: "Tôi còn nhớ [Thiếu Niên Du] còn chưa làm tuyên truyền nhỉ?"

Đàm Nhã: "Chưa, lịch trình của chị kín hết cả, không sắp xếp được thời gian."

Tưởng Tư Tư lại hỏi: "Lần này có bao nhiêu phóng viên đến?"

Đàm Nhã: "Các bên truyền thông đến cử người đến, đều muốn lấy tin tức."

Tưởng Tư Tư có chút bội phục sức hấp dẫn của Tống Ly Mặc.

Tưởng Tư Tư: "Ngày mai mở họp báo, em đi chuẩn bị một chút đi."

Tưởng Tư Tư cười cười: "Nếu muốn lấy tin tức, so với để bọn họ chụp ảnh đoán mò, chi bằng trực tiếp cho bọn họ xem, cho bọn họ bớt hắt nước bẩn."

Lần trước lúc truyền ra đề tài #Tưởng Tư Tư Lãnh Tương bất hòa#, Tưởng Tư Tư không phản hồi, không quan tâm, đến khi Lãnh Tương hiểu lầm, nghĩ cô sao tác, thì cô mới ra mặt giải quyết người của Giải trí Tinh Đồ kia.

Lần này, vẫn nên giải tuyết sớm một chút thì tốt hơn.

Cô nhớ trước khi kết thúc kỳ nghỉ Tết một ngày nhận được bài tập đã làm xong mà Lãnh Tương gởi.

Hơn một trăm trang giấy, một xấp dày, chi chít chữ.

Mười hai quyển sách cũng còn ở đây.

Gói rất kỹ, Tưởng Tư Tư mở ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy nhỏ.

Gợi ý rất hay, cảm ơn chị.

Ps: Bảy ngày bảy đêm, ngoài trừ tối hôm đó, tôi cũng chưa ra cửa lần nào, rất cảm ơn chị.

Phía sau còn vẽ một mặt quỷ, giơ một cái nĩa nhỏ sắc nhọn.

Tưởng Tư Tư xoa xoa tờ ghi chú, mỉm cười.

Bạn xem, nàng tốt thế mà, tại sao lại bị người khác nói thành như vậy chứ?

..........

Lãnh Tương chưa có phân cảnh nên tranh thủ nghỉ ngơi sớm. Buổi tối ở trong phòng khách sạn lướt Weibo, cúi đầu nhìn điện thoại, không nói lời nào.

Bùi Sương đi quay cảnh tối, không có trong khách sạn.

Lãnh Tương vừa xem bình luận, ngón tay lướt lướt, xem từng cái một.

Lần trước trên mạng truyền ra vài bức ảnh của đoàn phim, tin tức các cô bất hòa còn đó, lúc đó cô còn đang nghiêm túc quay phim, không quan tâm, hình như lúc đó Tưởng Tư Tư cũng không quá quan tâm, chờ thêm mấy ngày mọi chuyện tự nhên sẽ ổn.

Nhưng lần này, Lãnh Tương không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

Bình luận trên Weibo quả thật rất đáng sợ.

"Cô Tương Tương nhà các người thật là cứng, quả thật là vua của cứng, cứng không ai cứng bằng."

"Lần trước nói hai người họ bất hòa, tôi còn không tin, giờ hai tấm hình này các người có thể biện minh gì đây, hiện tại clip đều tung ra rồi, không thể không tin."

"Nói thật, ông nói xem cô ta bày vẻ mặt này ra cho ai xem chứ? Cho Tưởng Tư Tư xem? Tưởng Tư Tư quả thật là Bá Nhạc của cô ta. Hay là cho Tống Ly Mặc xem? Tống Ly Mặc là đại tiền bối của cô ta đó nha."

"Nhìn thấy thật xấu hổ quá đi, hận không thể xuyên qua màn hình đè đầu cô ta để cô ta xin lỗi mọi người."

"Đừng nói vậy nha, chỉ là một clip thôi mà, nói không chừng bọn họ thật sự đúng là đang nói chuyện..."

"Lầu trên, ông với người ta nói chuyện sẽ dùng vẻ mặt này sao?"

"Trông thật sự là đại bài nha, cảm giác không thể chọc vào."

"Chẳng trách lên chương trình năm đó gây nhau với Tưởng Tư Tư, hóa ra là chơi đại bài từ nhỏ thành thói."

"Thời gian trước tôi xem chương trình còn thấy Lãnh Tương trước đây thật đáng yêu, bây giờ... ọe."

"Bình thường làm bộ làm tịch, chính là điệu bộ đại tiểu thư bệnh công chúa, không nói một câu khó nghe các kiểu đồ ha."

"Hình tượng sụp đổ quá nhanh, giống như một cơn lốc vậy."

"Tôi cảm thấy theo tính cách của Tưởng Tư Tư, có lẽ là sẽ đổi nữ chính."

"Đổi nữ chính chắc không thể nào, tiền đã đưa, quay cũng sắp xong rồi, Tưởng Tư Tư có nhiều tiền cũng không chơi lớn như vậy đâu?"

"Mấy ngàn vạn tiền đầu tư, hơn phân nửa đều là đạo diễn Tưởng chi ra, còn lại nghe nói là Tống Ly Mặc đầu tư vào."

"Nói đến đây tôi lại muốn rơi nước mắt, sao Tưởng Tư Tư có nhiều tiền như vậy chứ?"

"Đợi dưa tiếp theo đi, nói không chừng Tưởng Tư Tư thật sự đổi nữ chính đó hhhhh"

Chơi đại bài, bệnh công chúa, đổi nữ chính.

Nói tới nói lui mấu chốt vẫn là những câu này.

Vương Lâm Lâm nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Lãnh Tương, cô ấy nớm nớp lo sợ liếc nhìn điện thoại của nàng một cái, trên có còn hiển thị trang Weibo.

Cô ấy nghĩ, xong rồi, chị Lãnh Tương có phải là bị đả kích rồi không.

Làm sao đây?

Đột nhiên Vương Lâm Lâm đưa tay, thừa lúc Lãnh Tương không chú ý, đoạt lấy điện thoại trên tay Lãnh Tương.

Cô ấy nói: "Chị Lãnh Tương, chị đừng xem nữa, chị đã xem cả đêm rồi, có gì hay mà xem chứ. Có muốn ra ngoài đi shopping với em không?"

Lãnh Tương thấy cô ấy bất an, nàng cười nói: "Em trả điện thoại cho tôi đi, tôi không sao đâu."

Nàng đã quen với việc bị mắng trên mạng rồi, sớm đã không còn dễ bị kích động như năm đó rồi.

Mắng thì mắng đi, thật ra cũng không có gì, đơn giản là tính tình không tốt, chơi đại bài gì gì đó linh tinh thôi.

Có thể sau khi quay xong bộ phim này nàng còn bị hắc đến rối tinh rối mù, khôi phục trạng thái tai tiếng như cũ, hoặc là lại không còn được đóng phim nữa.

Nhưng chuyện này đã sớm không còn là điều quan trọng mà nàng quan tâm.

Lãnh Tương trông còn rất bình tĩnh, nàng không ngừng xem clip đó, cẩn thận nhìn vẻ mặt của mình như thế nào mà bị cộng đồng mạng nói là 'trông không dễ chọc'.

Sắc mặt lúc đó của nàng thật sự rất khó coi.

Nếu không thì sao chứ?

Nàng thích Tưởng Tư Tư, mà Tưởng Tư Tư lại trốn nàng như trốn ôn thần, sắc mặt nàng có thể đẹp được sao?

Nhắc chuyện này, bây giờ nàng mơ hồ nhớ lại, cảm thấy là có chút không ổn.

Tại sao lúc đó Tưởng Tư Tư lại phản ứng với nàng như vậy? Tại sao lại trốn nàng?

Khoảng thời gian nàng Tưởng Tư Tư quả thật là rất không tự nhiên, căn bản không giống dáng vẻ ngày thường.

Trước kia Tưởng Tư Tư còn thường xuyên trêu chọc nàng, bây giờ đừng nói là trêu chọc, ngay cả nói chuyện cũng là nếu bớt được một câu thì bớt. Ngày đó ở KTV, sau khi nàng từ nhà vệ sinh trở vào, gần như Tưởng Tư Tư không nói với nàng một câu nào.

Tại sao? Từ khi nào mọi chuyện bắt đầu bất ổn.

Lãnh Tương tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại rốt cuộc là từ khi nào Tưởng Tư Tư bắt đầu trở nên bất ổn.

Lần đầu tiên Lãnh Tương cảm thấy cô ấy mơ hồ có chút bất ổn, đại khái là sau khi Lý Cố Xuyên nói với nàng chuyện quá khứ của Tưởng Tư Tư, Tưởng Tư Tư bắt đầu bất ổn.

Lần thứ hai là lúc ở KTV, Tưởng Tư Tư gọi điện cho nàng bằng giọng bình thường, nhưng từ lúc nàng đến đó, sau khi Tống Ly Mặc nhắc đến Tiêu Duyệt, Tưởng Tư Tư lại bắt đầu bất ổn.

Giống như là đang né tránh gì đó.

Mà theo phản ứng của Tưởng Tư Tư, cô là đang trốn tránh nàng.

Tại sao?

Là bởi vì nhắc đến Tiêu Duyệt sao?

Nhưng mà bởi vì Tiêu Duyệt thì tại sao Tưởng Tư Tư đột nhiên lại mất tự nhiên với nàng chứ?

Rốt cuộc là Tưởng Tư Tư muốn thế nào đây?

...........

Đột nhiên, màn hình điện thoại Lãnh Tương lại nhảy lên một tin nhắn.

Lãnh Tương hồi phục tinh thần, nhấn vào Wechat.

Là tin nhắn của bà chủ Hắc Trì giả kia gởi đến.

Bà chủ Hắc Trì: Có đó không?

Bà chủ Hắc Trì: Tôi có xem Weibo, cô không sao chứ?

Lãnh Tương nhíu mày.

Ngày đó sau khi trêu chọc nàng, hôm sau lại như là không có chuyện gì xảy ra mà xin lỗi nàng, nói cô nhất thời nổi hứng, chỉ muốn trêu chọc một chút chơi thôi.

Điều này cũng rất làm cho người ta cảm thấy thật chán ghét, cảm giác rất tùy tiện, không giống như là người tốt.

Nói không chừng Hắc Trì đã đổi thành một ông chủ rồi.

Sau đó vào mấy ngày nghỉ Tết, bà chủ Hắc Trì mỗi ngày đều gởi Wechat cho nàng, gần như mỗi ngày đều muốn nói gì đó với nàng, từ chuyện xảy ra ở quán bar, cho đến chuyện hôm nay ăn gì, không có chuyện gì chỉ là muốn nói chuyện với nàng.

Nàng hỏi bà chủ Hắc Trì, có phải là Hắc Trì đã đổi chủ không. Đối phương 'Đang nhập tin nhắn' hết nửa ngày, trước khi nói còn gởi một biểu tượng cảm xúc, sau đó nói vẫn là cô, Hắc Trì chưa từng đổi chủ.

Đến đây, nàng vẫn chưa trả lời bà chủ Hắc Trì. Lãnh Tương gõ chữ phản hồi.

Lãnh Tương: Không có gì, quen rồi.

Bà chủ Hắc Trì: Tôi rất lo cô sẽ canh cánh trong lòng.

Lãnh Tương: Cũng không phải là lần đầu tiên tôi bị mắng, không có gì.

Ngón tay Lãnh Tương dừng một chút, lại cúi đầu gõ chữ.

Lãnh Tương: Nhưng mà chắc là sau này sẽ không có ai tìm tôi đóng phim nữa, không có tiền, không mua được nhà, tiếc thật.

Tưởng Tư Tư bên kia nhìn điện thoại nửa ngày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô nhớ rõ năm đó Lãnh Tương nổi tiếng sáu năm, trong mấy năm đó chắc là kiếm không ít tiền, cho dù bây giờ xuống dốc, tài sản của nàng chắc là vẫn còn, tại sao ngay cả nhà cũng không có?

Bà chủ Hắc Trì: Cô ở trong giới giải trí bao nhiêu năm, tại sao còn chưa có nhà ở?

Lãnh Tương: Mấy năm trước xảy ra chút chuyện, bán rồi.

Bà chủ Hắc Trì: Xảy ra chuyện gì?

Lãnh Tương nhíu mày, chuyện này có hơi quá giới hạn.

Vốn không nên nói điều này với một người không quen biết, đến cả mặt mũi bà chủ Hắc Trì như thế nào nàng cũng không biết mà.

Nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy trong giọng điệu của người này có một sự quen thuộc không thể giải thích, khiến cho nàng nhịn không được muốn nói chuyện nhiều hơn.

Dù sao cũng không có gì, chỉ là một người vốn không quen biết thôi mà.

Chuyện này quan nhiều năm rồi, không có người nào biết.

Nàng để trong lòng rất lâu rồi,, nói một chút cũng không thành vấn đề.

Lãnh Tương: Trong nhà có chuyện tương đối phức tạp, bán nhà trả nợ.

Nàng gởi đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.

Bằng không, nói thế nào mới là cách giải quyết tốt nhất chứ.

Thoải mái đến mức thậm chí nàng muốn trêu chọc bà chủ.

Lãnh Tương: Nếu sau này thật sự không có ai tìm tôi đóng phim, vậy bên chị có còn nhận người không?

Bà chủ Hắc Trì:..............

Bà chủ Hắc Trì: Đừng nghĩ như vậy.

Bà chủ Hắc Trì: Sẽ không có chuyện không ai tìm cô đóng phim đâu, tin tôi đi.

Bà chủ Hắc Trì: Cô rất tốt.

Lãnh Tương không khỏi mỉm cười, người này là ai, mấy tháng nay nàng chỉ đến Hắc Trì hai lần, tính ra chỉ gặp mặt hai lần, sao cô có thể nói như vậy.

Lãnh Tương: Chị nói giống như tôi và chị rất quen thuộc vậy.

Lãnh Tương: Không nói nữa, đi ngủ thôi.

Lãnh Tương gõ xong câu này, tắt điện thoại.

Vương Lâm Lâm còn ngồi bên cạnh, nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng dường như thả lỏng hơn rất nhiều.

Vừa rồi nàng đã nói chuyện với ai thế? Vui vẻ như vậy sao?

Vương Lâm Lâm thấy nàng đã không có chuyện gì, tắt điện thoại rồi, xem ra là chuẩn bị đi ngủ, cô ấy vội đứng lên.

"Chị Lãnh Tương, chị muốn đi ngủ sao?"

Lãnh Tương nói: "Ừm, không còn sớm, em cũng về ngủ đi."

Vốn là Vương Lâm Lâm lo lắng cho nàng, mới đến đây xem nàng, thấy nàng nói như vậy, liền gật gật đầu, muốn rời khỏi.

Cô ấy quay đầu, nhìn thấy Lãnh Tương lại chạm điện thoại, mở máy, dường như đang nhìn gì đó.

Cô ấy nghĩ, chậu nước bẩn lớn như vậy hắt lên người, nói không có gì, thật ra vẫn là có gì mà.

Vương Lâm Lâm đi rồi, Lãnh Tương lại mở Weibo ra.

Tài khoản của nàng đã tắt hết tất cả thông báo, bằng không cũng không biết sẽ ồn đến mức nào.

Nàng lại lướt Weibo một hồi, đèn trên đầu vẫn sáng, chói thẳng vào mắt.

Nàng vẫn cố không muốn bỏ điện thoại xuống, vẫn thỉnh thoảng lướt xem trang chủ Weibo.

Nàng vẫn luôn cảm thấy chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy.

Nàng có một cảm giác, Tưởng Tư Tư sẽ không mặc kệ.

Cho dù Tưởng Tư Tư gặp nàng mất tự như đến cỡ nào, muốn tránh xa nàng đến cỡ nào.

Cô cũng sẽ không để mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc.

Nàng có một loại cảm giác khó hiểu như thế.

Hơn nữa dựa theo tính tình của Tưởng Tư Tư, cô tuyệt đối sẽ không im lặng, nhất định là sẽ gióng trống khua chiêng.

Nhưng nàng cũng không rõ Tưởng Tư Tư sẽ làm thế nào.

Cho nên chỉ có thể đợi.

Hơn mười giờ tối, nàng nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng.

Chắc là nhân viên công tác cảnh đêm nghỉ làm.

Nàng không chú ý lắng nghe tiếng động bên ngoài, lại lướt lướt điện thoại.

Có rồi.

Tưởng Tư Tư (V): Hai giờ rưỡi chiều mai, phòng hội nghị phim trường khu A ngoại ô thành phố A, hoan nghênh mọi người đến. []

Hình minh họa đính kèm bài viết.

Có chuyện có thể đồn, có chuyện phải nói trực tiếp.

Tưởng Tư Tư muốn mở họp báo.

.............

Bắt đầu lúc tám giờ sáng, nhiều phóng viên rời khỏi nội thành mang theo máy quay với ống kính dài đến đây.

Đoàn phim đã sớm có chuẩn bị, nhận được thông báo của Tưởng Tư Tư, nói buổi sáng nghỉ quay.

Phim trường trống rỗng, ngay cả một bóng ma của không có.

Bình thường lúc Tưởng Tư Tư bế quan quay phim cũng không gặp khách, cha ruột cô đến đây cũng không thể làm ảnh hưởng cô quay phim, đây là lần đầu tiên Tưởng Tư Tư mời truyền thông đến họp báo trong lúc quay phim.

Hai giờ chiều, buổi họp báo âm thầm đồng loạt đăng lên cách trang web video lớn, phát sóng trực tiếp trên mạng.

Những người chờ ăn dưa thật phấn khích.

Phát trực tiếp! Chuyện này nói lên điều gì!

Chuyện này có nghĩa là dưa thơm phức được bán từ chính đương sự!

Buổi họp báo này phát trực tiếp hoàn hoàn là ngoài dự liệu, Tưởng Tư Tư cũng không có đề cập qua.Trong vòng nửa tiếng, người chờ xem trực tiếp tiếng đột phá tám triệu ba, đang không ngừng tăng lên mười triệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play