Gây đây Lãnh Tương được lên đầu đề weibo rất nhiều, đầu tiên là nữ chính phim mới của Tưởng Tư Tư, sau đó lại bị cuốn vào sự kiện kẻ thứ ba, hoàn toàn quen mặt với công đồng mạng.

Nàng vừa ra đến cửa thì suy nghĩ, hay là lấy khẩu trang đeo vào.

Lãnh Tương một mình đi trên phố Nam Lộ, phố Nam Lộ là nơi có khu thương mại sầm uất nhất thành phố B, mười giờ tối, đèn đuốc sáng choang như cũ.

Mà đi dọc phố Nam Lộ, quán bar nhà hàng cũng dần mọc lên.

Ở đây không chỉ có một quán bar là Hắc Trì, càng đi sâu vào, các loại yêu ma quỷ quái càng nhiều.

Nàng bước đi vô định, đi rất chậm, hoàn toàn thả lỏng suy nghĩ của mình, gió đêm thổi qua người nàng, đúng là tiết trời đầu thu, gió thổi vi vu se lạnh.

Nàng quấn chặt quần áo trên người, nhìn thấy một quán bar trước mặt.

Trên bảng hiệu cực lớn vết hai chữ 'Nam Phong' thật to, đèn nê-ông lóe sáng, trước cửa còn có hai nam thanh niên ăn mặc thời thượng, với điếu thuốc trong tay, nuốt mây nhả sương.

Từ bên trong cửa thỉnh thoảng còn phun ra một làn khói trắng, lối vào quan bar sương khói lượn lờ, mờ mịt giống như có người đang làm bên trong.

Lãnh Tương: ".............."

Nhìn qua không giống như quán bar đứng đắn gì.

Lãnh Tương vừa định rời đi, tìm một quán bar khác, lúc xoay người không chú ý, va vào một người đàn ông.

Thoạt nhìn người đàn ông muốn đi vào quán bar, thình lình bị Lãnh Tương đụng phải, lui về sau hai bước.

Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, Lãnh Tương nói tiếng xin lỗi, muốn rời đi, vừa lúc đó lại bị người đàn ông kéo cổ tay lại.

Người đàn ông hét lên: "Đụng vào người ta mà muốn bỏ đi như vậy à? Không có cửa đâu! Đền tiền!"

Muốn ra ngoài phóng túng một chút, lại không ngờ rằng có thể bị lưu manh vô lại quấn lấy.

"Buông tay." Lãnh Tương nhíu mày, giãy khỏi tay người đàn ông, nói, "Tôi đã xin lỗi rồi, thứ cho tôi không thể phụng bồi."

Người đàn ông thấy Lãnh Tương muốn bỏ đi, mặc kệ, muốn đi ngăn nàng lại, trong lúc giằng co khẩu trang của Lãnh Tương rơi xuống, người đàn ông nhìn thấy mặt Lãnh Tương.

Vốn dĩ người đàn ông muốn lừa một số tiền, lúc này sửng sốt, nhất thời lộ ra một nụ cười đáng khinh: "Ồ, là một tiểu mỹ nhân, hay là cô theo tôi chơi đùa một chút, chuyện này tôi sẽ không tính toán với cô, tôi còn có thể cho cô một chút tiền."

Thật ghê tởm.

Lãnh Tương muốn xoay người rời đi, người đàn ông còn muốn nói thêm vài câu, đột nhiên bị một người đá vào lưng, hắn bị đạp đột ngột, trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất, như chó gặm bùn.

Người đàn ông đau đớn hét lên, nổi giận mắng: "Là thằng nhãi con nào không có mắt dám đá bố mày, biết bố mày là ai không?!"

Lãnh Tương nhìn thấy người đàn ông đột nhiên bị đạp ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn người đi đến.

Là vệ sỹ của quán bar Hắc Trì, A Trạch.

Người đàn ông bật dậy từ mặt đất, nhìn rõ người đá hắn, nhất thời đến cả rắm cũng không dám đánh, nịnh nọt nói: "Đây không phải là anh Trạch sao, đã lâu không gặp, tốt quá, làm sao hôm nay anh lại có hứng thú đến đây vậy?"

A Trạch không liếc nhìn hắn một cái, ngược lại dùng ánh mắt hỏi Lãnh Tương.

Lãnh Tương lắc đầu, ngày hôm nay, sáng gặp Tần Văn, tối gặp du côn, mọi việc không suôn sẻ, tâm tình không tốt, không muốn lại để ý chuyện này.

A Trạch nhìn thoáng qua người đàn ông đang run sợ bên cạnh, nói: "Biến!"

Người đàn ông vội chạy mất dép.

A Trạch nhìn bảng hiệu quán bar Nam Phong trước mặt, lại nhìn Lãnh Tương, nói: "Đừng vào."

Lãnh Tương không hiểu ý anh ấy.

Ấn tượng của Lãnh Tương với A Trạch rất sâu, bởi vì nàng còn nhớ rõ, lần trước lúc nàng dây dưa với Vu San ở Hắc Trì, Vu San đã nũng nịu quấn lấy A Trạch, A Trạch cũng không nói lời nào với Vu San.

Người ít nói như vậy, thật sự là hiếm gặp.

Lãnh Tương hỏi: "Tại sao không thể vào."

A Trạch chỉ vào quán bar Nam Phong, nói: "Gay đó."

Lãnh Tương không phản ứng lại: "........... hửm?"

"Đồng/tính/luyến/ái." A Trạch mím môi, do dụ một chút, nói: "Cô không tiếp nhận?"

Lãnh Tương: "................"

Vừa rồi Lãnh Tương vẫn luôn cảm thấy cái tên 'Nam Phong' này thật kỳ quái, thì ra là vậy.

"Cũng không có gì là không thể tiếp nhận." Lãnh Tương dùng một chút, còn nói thêm, "Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh."

A Trạch gật đầu, lại hỏi: "Đi Hắc Trì không?"

Lãnh Tương nhìn đường phố một cái, quán bar to nhỏ nằm ở mọi ngóc ngách trên đường.

Có người ở góc đường cầm điện thoại chửi thề ầm ĩ cái gì đó, có người ôm nhau cười, có người đang chia ta khóc lóc thảm thương, có người đang hòa hảo, có người đang gạ hẹn.

Tất cả mọi người trên thế giới này đều không bất đồng.

Thẻ vàng VIP Hắc Trì vẫn còn trong ví của nàng.

Lãnh Tương nói: "Đi."

Hắc Trì sau mười giờ rưỡi, sàn nhảy Hồng Trì mở ra.

A Trạch tiến vào Hắc Trì, lập tức bước vào trạng thái làm việc, vội vội vàng vàng.

Lãnh Tương cầm thẻ vàng Hắc Trì, như thông lệ nhận một cái mặt nạ hồ ly màu đen, đeo lên mặt, đi vào Hắc Trì.

Hắc Trì vẫn như cũ, trong Hồng Trì trai gái uốn éo thân thể tùy ý khiêu vũ, giải phóng hóc-môn.

Âm nhạc trong Hắc Trì khi thì cuồng nhiệt đê mê, khi thì trầm lắng tao nhã, một bài lại một bài.

Buổi tối cuối tuần, Tưởng Tư Tư đeo mặt nạ bạc, ở quầy bar pha chế rượu.

Từ lần Lãnh Tương gặp chuyện không may ở Hắc Trì về sau, buổi tối cô thường xuyên ghé qua xem Hắc Trì.

Thường xuyên có những vị khách không khiêu vũ mà ngồi ở quầy bar nhìn bà chủ Hắc Trì, vừa cầm ly rượu vừa trò chuyện với bà chủ.

Tưởng Tư Tư thuận miệng đáp mấy câu, nở nụ cười, động tác pha rượu trên tay không ngừng lại.

Cô học đại học ở Anh, người ở cách xa ngàn dặm, không có bất kỳ ràng buộc nào, chơi được đều chơi, cũng học rất nhiều thứ, pha rượu chính là một trong số đó.

Sau khi pha xong một ly rượu, Tưởng Tư Tư gia cho khách, lại cầm một ly lên, liếc nhìn tình hình trong Hồng Trì một cái, tầm mắt đúng lúc thoáng nhìn thấy Lãnh Tương bước vào cửa.

Cho dù đeo mặt nạ không ai nhận ra ai, nhưng Tưởng Tư Tư kinh doanh Hắc Trì nhiều năm như vậy, khả năng nhận biết người thuộc loại bậc nhất, dựa vào thân hình, đại khái cô có thể biết ai là ai.

Huống chi Lãnh Tương còn từng cùng cô đồng giường cộng chẩm.

Tưởng Tư Tư kinh ngạc nhíu mày, động tác pha rượu trên tay ngừng lại.

Người pha chế vốn đang quan sát kỹ thuật pha chế của bà chủ nhà mình, Tưởng Tư Tư ngừng lại, anh ấy ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện Tưởng Tư Tư đang nhìn chằm chằm một người phụ nữ.

Theo ánh mắt Tưởng Tư Tư nhìn qua, nữ nhân đeo mặt nạ hồ ly, trên mặc áo phông dưới mặc quần, còn mặc áo khoác, vóc dáng rất đẹp, so với vóc dáng của tuyệt đại đa số nữ nhân ở đây đều đẹp hơn, nhưng lại ăn mặc như vậy, nhìn thế nào cũng không giống đến đây khiêu vũ.

Vậy chỉ có thể là đến đây uống rượu.

Ánh mắt của Tưởng Tư Tư còn chưa rời khỏi người Lãnh Tương, người pha chế không nhận ra, hiếu kỳ hỏi: "Đó là ai vậy?"

Tưởng Tư Tư nói: "Lãnh Tương."

"Tiểu mỹ nhân đó hả." Người pha chế còn nhớ rõ Lãnh Tương, nói, "Tôi còn nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ đến nữa chứ."

Người pha chế sờ sờ mũi, nói: "Lần trước cô ấy uống loại rượu mới mà tôi đưa, chuyện đó cũng có phần trách nhiệm của tôi, tôi cũng hơi ngượng ngùng khi gặp cô ấy."

Lần trước Lãnh Tương ở Hắc Trì uống một ly Vodka 70%, bị người đàn ông có ý đồ xấu mang đi, suýt nữa thì bị cưỡng, tuy rằng coi như bọn họ đến đúng lúc, không để cho kẻ xấu thành công, nhưng cũng khiến người ta để lại bóng ma tâm lý.

Vốn dĩ Tưởng Tư Tư nghĩ cả đời này Lãnh Tương cũng không bước vào Hắc Trì nữa.

Suy cho cùng buổi tối hôm đó.....

Tưởng Tư Tư nói: "Tôi cũng không ngờ cô ấy vẫn sẽ đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play