Lãnh Tương đưa tay lau khóe mắt, tâm tình trút ra hết rồi, cảm giác cũng tốt hơn nhiều.
Chuyện này chỉ là một sự cố thôi mà, lại nói Tưởng Tư Tư là cứu cô, là chính cô quấn lấy người ta, chẳng thể trách người ta được.
Lý trí cô trở lại, tự mình phân tích tiền căn hậu quả, cảm thấy dù sao Tưởng Tư Tư cũng không có lỗi với cô, nhưng lý trí biết chuyện này là thật, cũng không có nghĩa là cô có thể khống chế được bản thân mình ghét người này.
Sáu năm trước, cô từng tham gia chương trình [Welcome to STAR] của Tưởng Tư Tư một lần.
Chương trình lần đó là mình đi xin Thẩm Tranh, xem cô ấy có thể nghĩ cách liên hệ với tổ tiết mục WTS không, cô có thể bỏ qua những lịch trình khác vì chương trình này, chỉ cần tổ tiết mục bên kia gật đầu.
Cô thích và đánh giá cao phong cách dẫn chương trình của Tưởng Tư Tư, nhưng cô và Tưởng Tư Tư một người là diễn viên một người là MC, không quen biết, không thể nói được mấy câu.
Cô còn muốn nhân cơ hội đó kết bạn với Tưởng Tư Tư, cực kỳ hứng khởi, kết quả nổi giận đùng đùng trở về, chấm dứt hoàn toàn sự quan tâm của cô dành cho Tưởng Tư Tư, từ đó về sau từ fan chuyển thành anti.
Đoán chừng có thể là dạng anti cả đời.
Nói đến điều khiến cho từ đây cô không bao giờ liếc nhìn Tưởng Tư Tư một cái phải quay ngược về mấy năm trước, cô và lãnh đạo cấp cao của truyền thông Trác Tuyệt trở mặt, Trác Tuyệt tuyết tàng cô, ngầm thuê hải quân* trên mạng bôi nhọ cô, mượn sự tình liên quan tổ đạo cụ nói cô chơi bài lớn.
*Hải quân: Họ giả vờ là cư dân mạng hoặc người tiêu dùng bình thường và ảnh hưởng đến người dùng bình thường bằng cách xuất bản, trả lời và phổ biến các bài đăng trên blog.
Năm đó cô tuổi đời còn rất trẻ, không suy nghĩ mà dùng tài khoản weibo thật có tích V, ở trên mạng nói mấy câu. Bấy giờ chẳng khác nào nước nóng sôi sục, sau khi cô đáp lại, cả mạng xã hội đều nổ tung.
Các tài khoản chính thức có tích V dưới sự kiểm soát của công ty truyền thông lần lượt ra mặt bày tỏ lập trường của mình, Tưởng Tư Tư cũng ra nói hai câu, mấy chữ đó đến giờ cô vẫn còn nhớ.
Tưởng Tư Tư liếc mắt nhìn thấy quần lót ủa Lãnh Tương bị vướng vào chăn ở dưới chân giường, tiện tay cầm lên đưa cô.
Màu hồng phấn in hình con thỏ nhỏ. (Đào Đào!!??)
Lãnh Tương nhìn thấy quần lót trước mắt mình khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cả người muốn phát nổ, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Tưởng Tư Tư.
Tưởng Tư Tư nhìn thấy khuôn mặt Lãnh Tương đỏ hồng lườm mình, lại liếc mắt nhìn quần lót của cô một cái, bây giờ mới phản ứng lại.
Trời đất chứng giám, cô ấy cảm thấy việc tìm đồ lót cho người cùng chung chăn gối với mình không có gì to tát, nhưng mà Lãnh Tương da mặt mỏng, lại có mâu thuẫn với mình, tức giận đỏ mặt cũng là lẽ thường tình.
Tưởng Tư Tư nhìn thấy áo lót của Lãnh Tưởng rơi trên thảm cạnh giường, muốn giúp cô nhặt lên, lại cảm thấy nếu mình giúp cô nhặt, Lãnh Tương sẽ lại ngượng ngùng.
Nhưng nếu Lãnh Tương tự nhặt lên.... Mà cô lại không mặc gì cả.
Tưởng Tư Tư hỏi cô: "Áo lót của cô ở dưới giường, có muốn tôi nhặt giúp cô không?"
Lãnh Tương: ".............."
Lãnh Tương nhanh chóng siết chặt chăn bông trên ngực, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Cô vừa thẹn vừa giận, hai tay nắm chặt góc chăn trong ngực tức phát run.
Lãnh Tương chỉ vào cửa phòng, trừng mắt nhìn cô ấy: "Cô đi ra ngoài."
Không cho nhặt thì thôi.
Tưởng Tư Tư nói: "Được được được, cô tự nhặt đi, tôi đi ra ngoài tìm quần áo cho cô, cô chờ tôi trở lại nha."
Tưởng Tư Tư vừa định đi, nghĩ nghĩ, xoay người lấy một tấm danh thiếp trong ví ra, đặt trên tủ đầu giường.
Tưởng Tư Tư nói: "Tôi cũng không biết khi tôi trở lại cô có còn ở đây không, đưa cái này cho cô trước, sau này có chuyện gì có thể liên hệ với tôi."
Nói xong Tưởng Tư Tư xoay người rời khỏi, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.
Lãnh Tương bỏ chăn trên người mình ra, lê đến bên cạnh chân giường, quả nhiên nhìn thấy một cái áo lót rơi trên thảm, cô xoay người nhặt lên, thắt lưng truyền đến một trận cảm giác đau đớn.
Cô nhìn kỹ lại cơ thể mình một chút.
Hai đùi bầm tím xanh, eo bị véo đỏ một mảnh, đầy dấu hôn trên ngực, muốn che cũng che không hết.
Lãnh Tương mặc quần áo vào, áo khoác còn được, váy thì bị xé toạc ra. Cô dứt khoát xé chiếc váy dọc theo chỗ bị rách, mở váy ra xem kỹ lại một chút, thành váy ngắn như vậy cũng còn mặc được, không vướng víu.
Mặc quần áo xong, kiểm tra xem mình có bỏ sót lại thứ gì không, ánh mắt quét một vòng từ trên giường xuống dưới giường, đột nhiên nhìn thấy danh thiếp Tưởng Tư Tư vừa mới để lại, còn đặt ở trên tủ đầu giường.
Một tấm danh thiếp màu đen, tên và số điện thoại được viết bằng phông chữ thư pháp màu bạc rất đẹp, phía dưới còn viết một hàng chữ nho nhỏ.
Người dẫn chương trình truyền hình kiêm đạo diễn, Studio Thời Duyệt.
Studio Thời Duyệt.... Cái tên quỷ gì đây.
Lãnh Tương xé nát tấm danh thiếp rồi vò thành một viên tròn, tiện tay ném đi, viên tròn tròn kia bị ném ở trên giường, biến mất trong đống chăn.
Lãnh Tương đứng lên, chân còn chút mềm nhũng, nhưng không đến nổi đứng không được, sau đó cô mới nhớ đến điện thoại của mình, phát hiện điện thoại đã tắt nguồn.
Thảo nào Thẩm Tranh không liên lạc với mình.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, đi khỏi phòng.
Về phần Tưởng Tư Tư ------ Tuy rằng cô và Tưởng Tư Tư không quen biết, cô cũng không thích Tưởng Tư Tư, nhưng mà Tưởng Tư Tư quả thật hiểu cô, biết cô nhất định sẽ không thể nào ngồi trong phòng chờ cô ấy.
Nếu Tưởng Tư Tư đã biết cô sẽ không ở lại, vì sao còn quan tâm cô làm gì?
Lúc Tưởng Tư Tư trở lại, trong phòng khách sạn đã không một bóng người.
Phòng còn chưa được thu dọn, một mảnh hỗn độn trên giường, trên chăn còn có thể thấy được vết máu, ánh mắt cô ấy dừng lại chỗ vệt máu nhỏ đó, dời mắt sang một bên, trên chăn có một cục giấy màu đen.
Đó là danh thiếp của cô.
Tưởng Tư Tư cầm hai bộ quần áo, tiện tay còn mua thêm bữa sáng mang về, cô ấy biết tám phần là Lãnh Tương sẽ không ở lại, nhưng vẫn mua bữa sáng mang về.
Trong phòng không còn ai, Tưởng Tư Tư ngồi trên giường, nhìn tấm vải màu xanh bị Lãnh Tương xé ra.
Đại khái cô ấy có thể đoán được Lãnh Tương làm thế nào ra khỏi khách sạn, nghĩ ra cách xe váy dài thành váy ngắn cũng được lắm, không tệ nha, nghĩ nghĩ còn cười cười.
Tưởng Tư Tư đi thang máy xuống lầu, bảo lễ tân lên dọn phòng.
Cô gái trước quầy lễ tân nhìn bà chủ nhà mình, có chút sững sờ khó hiểu, cô ấy hỏi: "Bà chủ, hôm nay tâm trạng của chị tốt lắm ạ?"
Tưởng Tư Tư nở nụ cười: "Có rõ ràng như vậy sao?"
Cô gái trước quầy lễ tân cười hì hì nói: "Chắc chắn là gặp được chuyện tốt gì ạ?"
Tưởng Tư Tư thuận miệng nói thêm mấy câu với cô gái ở quầy lễ tân.
Cô ấy vốn dĩ là học đạo diễn, mấy năm ngoài dự liệu làm người chủ trì, liên tục quay mấy bộ phim.
Năm trước cô ấy đạo diễn bộ phim [Trăm Hoa Đua Nở] còn đoạt giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất. Năm nay cô ấy lại quay một bộ phim điện ảnh khác [Thiếu Niên Du] trong ba tháng, hôm qua mới trở về thành phố B, ngay cả tiệc mừng còn chưa làm.
Vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một thời gian, cô ấy đi đến nhìn xem Hắc Trì một chút thì gặp được một người như vậy.
Lãnh Tương.
Cô ấy không có ấn tượng nhiều lắm với Lãnh Tương, Lãnh Tương vào trong giới cũng gần mười năm, cô cũng vậy, vào mấy năm Lãnh Tương hot nhất thì cô ấy đang ở nước ngoài du học, khi cô ấy về nước, vừa lúc Lãnh Tương làm diễn viên, đang đứng ở đỉnh cao danh vọng.
Lúc đó cô ấy cũng có xem một ít đoạn tư liệu về phim, đã từng nhìn thấy bóng dáng Lãnh Tương trong phim, bộ phim giúp Lãnh Tương đoạt được giải Ảnh hậu cô ấy cũng xem qua, quả thật là quay rất tốt, nhưng cũng không phải quá hoàn hảo.
Cô ấy là một người qua đường đứng xem, biết quá trình Lãnh Tương cực thịnh ắt suy từ trên cao rơi xuống như thế nào, mầy năm này cô ấy cũng biết sơ qua về tình hình của Lãnh Tương, nhưng mà cũng không hứng thú lắm, một diễn viên hot hay không luôn có lý do của nó.
Nhưng sau đêm qua, đột nhiên cô ấy có hứng thú với Lãnh Tương.
- ----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT