Thiên Nhã đi đến bồn rửa tay thì nhìn thấy Tôn Nguyệt Ninh cũng đang tô lại son môi, nàng biết Tôn Nguyệt Ninh tình cũ khó quên với Tiêu Cửu Thành, cho nên nàng cũng không để tâm đến việc Tôn Nguyệt Ninh có địch ý với mình, chỉ muốn nhanh chóng rửa tay xong rồi ra ngoài.
Tôn Nguyệt Ninh thấy Thiên Nhã đi ra, cất son vào trong túi, tới gần Thiên Nhã.
"Tôi cứ luôn tò mò người phụ nữ mà Tiêu Cửu Thành nhớ mãi không quên rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ gặp rồi, hóa ra cũng thường thôi." Tôn Nguyệt Ninh thấy Độc Cô Thiên Nhã ngoại trừ dáng người đẹp hơn mình một chút, thì không cảm thấy chị ta đẹp hơn mình được bao nhiêu, nhìn bộ dạng Tiêu Cửu Thành quan tâm đến Thiên Nhã, Tôn Nguyệt Ninh tràn ngập ghen ghét và không cam lòng.
Tôn Nguyệt Ninh chủ động khiêu khích, Thiên Nhã cũng không hề đáp lại, rửa tay xong rồi tránh khỏi Tôn Nguyệt Ninh, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Tôn Nguyệt Ninh lại dùng thân mình ngăn cản Thiên Nhã. Vẻ ngoài của Tôn Nguyệt Ninh rất xinh đẹp, từ bé đến lớn cũng là đại tiểu thư được người người vây quanh, chưa từng bị coi thường như vậy, dưới cái nhìn của cô ta, điệu bộ kiêu ngạo kia của Thiên Nhã giống hệt như thái độ của người thắng khinh miệt kẻ thua, chuyện này làm cho Tôn Nguyệt Ninh rất khó chịu.
Thiên Nhã nhìn Tôn Nguyệt Ninh thấp hơn mình một chút, xem ra nàng không muốn đối mặt với chuyện này cũng không được rồi. Thật ra Thiên Nhã rất ghét để chuyện như vậy xảy ra, cho nên món nợ này, Thiên Nhã ghi lại trong lòng cho Tiêu Cửu Thành.
"Những lời này cô có thể đi nói với Tiêu Cửu Thành, nói với tôi có ích gì?" Thiên Nhã không mặn không nhạt hỏi ngược lại.
"Bây giờ là lúc chị có thể đắc ý thì cứ việc đắc ý đi, tránh để sau này không có cơ hội nữa. Chắc chị đã từng nghe qua câu, không chiếm được thì sẽ vĩnh viễn khao khát. Những gì không có được thì mãi mãi là tốt đẹp nhất, nhưng một khi đã có được rồi sẽ phát hiện cũng chỉ có thế mà thôi, chị không có ý nghĩa với cậu ấy đến vậy. Lúc trước cậu ấy ở cạnh tôi, cũng dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng chăm sóc tôi, sau đó lại nói không buông bỏ được chị, thật ra cũng chỉ là cậu ấy chán rồi lấy cớ thôi. Chị cho rằng kết cục của chị sẽ tốt hơn tôi bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ bị cậu ấy vứt bỏ thôi." Tôn Nguyệt Ninh đã bị ghen ghét che mờ mắt, chỉ muốn tìm cách chia rẽ Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành, người cô không chiếm được, cô cũng không muốn để người khác có được, thậm chí không tiếc lời trách móc kể tội, bôi đen Tiêu Cửu Thành, ở trong miệng cô, Tiêu Cửu Thành đã biến thành một kẻ cặn bã có mới nới cũ.
"Ồ" Thiên Nhã phản ứng lạnh nhạt ồ một tiếng.
Tôn Nguyệt Ninh thấy Thiên Nhã vẫn không quan tâm, chuyện này khiến Tôn Nguyệt Ninh có cảm giác dùng sức đánh nhưng lại chỉ đánh được vào không khí, hoàn toàn đánh trượt. Tôn Nguyệt Ninh vô cùng buồn bực, cô nghĩ đáng lẽ Thiên Nhã không nên phản ứng như vậy mới đúng, như vậy làm cho Tôn Nguyệt Ninh có cảm giác mất hết cả mặt mũi.
"Chị phản ứng như vậy cũng đúng, bây giờ hai người đang ở thời kì tình yêu cuồng nhiệt, là lúc gắn bó keo sơn, người khác nói gì làm sao nghe lọt. Thật ra không nói đến những chuyện khác thì Tiêu Cửu Thành đúng là một tình nhân rất tốt, trên giường chăm sóc nhiệt tình, kĩ năng giường chiếu lại rất tốt, cảm giác mất hồn ấy, đến giờ tôi vẫn còn khắc cốt ghi tâm, chưa từng có người nào có thể khiến cả thể xác lẫn linh hồn tôi đều phải ghi nhớ như vậy." Vẻ mặt Tôn Nguyệt Ninh vô cùng si mê và hoài niệm.
Nếu Tôn Nguyệt Ninh nói vậy để làm cho mình khó chịu, thì Thiên Nhã cảm thấy cô ta đã làm được, lời Tôn Nguyệt Ninh quả thực làm cho nàng nghĩ đến việc Tiêu Cửu Thành đã từng có tiếp xúc da thịt với Tôn Nguyệt Ninh, thậm chí cả với hai cô gái bên ngoài kia nữa, trong lòng rất khó chịu.
"Cô rên rỉ ở dưới thân em ấy, còn em ấy thì lại ở dưới thân tôi mà rên rỉ, cho nên đây là lí do em ấy yêu tôi, chứ không yêu cô." Thiên Nhã cũng không phải thiếu nữ ngây thơ mười bảy mười tám tuổi, lập tức phản kích.
Tôn Nguyệt Ninh nghe vậy hơi sửng sốt, lúc cô và Tiêu Cửu Thành bên nhau, Tiêu Cửu Thành đúng là thuộc kiểu người khá 'công', nhưng giờ nghe Độc Cô Thiên Nhã nói vậy, Tôn Nguyệt Ninh mới ý thức được trước kia mình chưa từng chú ý đến chuyện này, hình như cô đã nghĩ sai 'thuộc tính' của Tiêu Cửu Thành rồi.
Nhân lúc Tôn Nguyệt Ninh đang ngây người, Thiên Nhã lướt qua Tôn Nguyệt Ninh đi ra khỏi buồng vệ sinh, có điều Thiên Nhã cũng đã dùng gần hết sự kiên nhẫn của mình rồi.
Thiên Nhã vừa ra ngoài đã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa cười với Lý Yến Uyển, nàng không nhịn được nhớ tới lời nói vừa rồi của Tôn Nguyệt Ninh, liên tưởng đến những hình ảnh tiếp xúc da thịt của Tiêu Cửu Thành và Lý Yến Uyển, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thỉnh thoảng Tiêu Cửu Thành vẫn liếc nhìn về phía buồng vệ sinh, cho nên cô đã nhanh chóng nhìn thấy Thiên Nhã đang đi ra, nhưng sắc mặt Thiên Nhã không tốt lắm, nghĩ thầm quả nhiên Tôn Nguyệt Ninh chết tiệt lại đi trêu chọc Thiên Nhã rồi.
"Thiên Nhã, chị không sao chứ?" Tiêu Cửu Thành có chút khẩn trương hỏi.
"Không sao, tôi ăn xong rồi, công ty còn có chút việc chưa xử lý, đi về trước đây" Thiên Nhã không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, vừa nãy vất vả lắm mới nhịn xuống được cảm giác khó chịu với đám người yêu cũ của Tiêu Cửu Thành, bây giờ lại càng khó chịu hơn rồi.
"Chắc cũng đến lúc bọn em phải về rồi, hai người có việc thì đi trước đi." Lý Yến Uyển hiểu ý nói.
"Tôi đi trước." Thiên Nhã nói xong, cầm lấy túi của mình rồi đi mất.
Tiêu Cửu Thành chào Lý Yến Uyển và Anna rồi nhanh chóng chạy theo Thiên Nhã.
"Có phải Tôn Nguyệt Ninh nói gì với chị không?" Tiêu Cửu Thành sốt sắng hỏi, cô hối hận vừa rồi không đi vào cùng, cho nên Tôn Nguyệt Ninh có chọc gậy bánh xe cô cũng không biết được.
"Không có gì." Thiên Nhã rất lạnh nhạt nói.
Phụ nữ đúng là đồ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là có gì đó!
Tiêu Cửu Thành nghĩ, nếu biết mình sẽ có một ngày như vậy, trước kia cô nhất định sẽ thủ thân như ngọc, sẽ không vì cô đơn trống vắng mà đi yêu đương với những cô gái khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT