*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới sự liên thủ của mọi người vấn đề bên ngoài đã giải quyết, nhưng Thanh Đế lại chưa từng cùng Thường Huy gặp mặt, biết vị thiên tử thiếu niên này trong lòng vẫn mang khúc mắc với mình, Thường Huy liền đặc biệt dành ra 2 canh giờ trong lịch trình hôm nay dùng để giải quyết mâu thuẫn nội bộ giữa bọn họ.

Đô thành mới và cung điện còn đang kiến tạo, Thanh Đế mấy ngày nay liền ở tạm Thần Điện, Thường Huy nhớ hắn thích tu luyện nhất ở đình viện phụ cận Húc Nhật điện, liền sai người ở chỗ này bày trà bánh, lấy cớ thưởng hoa để mời Thanh Đế tới.

Kết quả, thiệp mời xuống, Thanh Đế cũng nhận, khi Thường Huy chạy tới địa điểm ước hẹn, nhưng ngay cả một cái bóng người cũng không thấy.

Đây xem như là ra oai phủ đầu?

Thường Huy nhìn đình viện trống trải mà nhíu mày, nhưng sắc mặt lại không thấy bất kỳ vẻ bất mãn nào, chỉ tự nhiên rót trà, sai người đem công văn đưa tới để phê duyệt, không lãng phí thời gian làm việc một chút nào, thậm chí nội tâm còn bình tĩnh suy nghĩ,

Không sao, công vụ nơi này của hắn nếu không phân ra hóa thân để làm cũng đủ để làm đến tháng sau, xem ai kéo dài hơn ai.

Nhưng mà, còn chưa tới nửa giờ liền thấy người hầu của Thanh Đế vội vàng chạy tới, chỉ nói: “Húc Nhật tế ti, bệ hạ còn chưa dùng điểm tâm liền đi ra tẩm điện, đến nay vẫn chưa có tin tức, có phải nên phái người đi tìm hay không?”

Thần Điện là nhà của Thường Huy, dĩ nhiên là lưu lại tai mắt ở khắp nơi, nghe tin tức này hắn cũng không gấp, tiện tay bắt một con chim bồ câu hướng về phía thư phòng thả ra, không tới một khắc đồng hồ Tô Cách liền truyền đến vị trí của Thanh Đế.

Thường Huy liếc mắt địa điểm được truyền thư đến một cái, như có điều suy nghĩ mà cười một tiếng, chỉ phân phó nói: “Đem công văn cất lại, chạng vạng tối ta sẽ xử lý.”

Thanh Đế đã sớm từ bỏ cảm tình thân nhân, cũng không có hứng thú học theo Đại Tế Ti quan tâm đến chim bồ câu, lúc này sở dĩ không đến nơi ước hẹn, chỉ là là sáng nay đột nhiên phát hiện một đạo khí tức quen thuộc xuất hiện ở Thần Điện.

Khi hắn chạy đến, vừa vặn liền thấy vị tiên quân vẫn luôn theo Thần Tinh Tế Ti đã đạp mây đi, một đường truy tìm nhưng sau đó lại mất dấu, mới phát hiện mình đã đến Húc Nhật Thành bên ngoài Thần Điện.

Húc Nhật Thành được hoàn thành  việc tái thiết lại trước nhất, để tiện xử lý chính sự, quan viên Ma Châu cũng ở tiểu viện  trong thành, mà địa phương Thanh Diệp dừng lại, vừa vặn chính là tướng quân phủ mà Thính Tuyết tạm thời sử dụng.

Thanh Đế nhớ lại sau khi Yêu Châu bị đánh lui thì Diệp Phá liền được Thính Tuyết mang về, nhớ tới cái vị  Hoàng Tử Ma Châu tiền nhiệm đó cùng mình có dây dưa rễ má khá sâu, không tự chủ được liền lưu lại muốn nhìn thử mấy lần, vừa nhìn một cái, liền quên việc mình còn phải quay về.

Đối với Diệp Phá mà nói, Diệp Quân Hầu là phụ thân mà từ khi hắn ra đời liền dùng mọi cách sủng ái, hắn từ nhỏ vẫn bắt chước vị phụ hoàng này, lấy nó là mục tiêu phấn đấu cả đời.

Thế nhưng, bây giờ tất cả mọi người đều nói, cái vị Ma Chủ trước khi chết còn cố gắng  hết sức đưa hắn rời đi chiến trường lại không phải là  sinh phụ (cha đẻ) của hắn. Lúc ban đầu, Diệp Phá thủy chung vẫn không chịu tin tưởng chuyện như vậy, cho đến khi chứng kiến Thanh Đế ở chiến trường sử dụng chiêu thức  cùng Ma Chủ giống nhau như đúc, sự thực đó, hắn không thể tin được.

Hắn không phải nhi tử của Diệp Quân Hầu, việc người nhà phản bội, giết cha soán vị cũng là thiên ma nhất mạch, từ đầu tới đuôi đều cùng hắn không liên quan. Ngay cả cái danh tự Diệp Phá mà hắn đã dùng mười sáu năm cũng không phải là của hắn.

Hắn chỉ là một quả con cờ mà thôi, ở Ma Châu như vậy, ở Yêu Châu cũng như vậy, hôm nay đến Thần Châu, nói chung cũng sẽ không có cái gì ngoại lệ.

Diệp Phá rốt cuộc đã từng là hoàng tử được Ma Châu nhận định, Thần Điện không thể nào để mặc cho hắn tự do hoạt động, từ sau khi chiến sự kết thúc liền bị hạ phong ấn do Thính Tuyết tự mình trông chừng. Mà hắn cũng không có tâm tình đi ra ngoài, từ khi rơi vào trong tay Thần Châu liền đóng cửa không ra, cũng không còn thái độ hăng hái như lúc trước nữa.

Lúc này, Thính Tuyết  đưa thức ăn tới lại một chút cũng không nhúc nhích, tuy biết đứa nhỏ này không muốn thấy mình, suy cho cùng vẫn  là tự mình muốn đến đây để kiểm tra. Thành Chương đã chết, Thính Tuyết bây giờ liền nắm giữ đại quyền trong  quân đội, vốn là lúc vinh hoa nhất, nhưng chỉ dùng một thân tố y (áo tơ trắng) không phú quý, trong thần sắc cũng không thấy bất luận nét vui mừng gì.

Hắn suy nghĩ đây là con trai mình, không phải binh sĩ  yêu cầu phải quản lý, lúc này mới thoáng thu lại ánh mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Thần Châu mới vừa trải qua chiến loạn, bất kỳ lương thực nào cũng tới không dễ, một bữa  ăn có cá có thịt  không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn ăn như vậy, ngươi không nên vì khó chịu trong người  liền lãng phí.”

Người Tuyết Quốc từ khi sinh ra đã có dung nhan thanh lệ,  tuy là nam tử trưởng thành nhưng lại tựa như một đóa tịch mai trong phong tuyết, ngạo tuyết nghênh sương độc cụ phong tư. Ngày xưa, Thính Tuyết cưỡi bạch mã dẫn đại quân trở lại đô thành Phỉ Quốc, chẳng qua là nhẹ nhàng liếc một cái liền làm Thành Chương thèm thuồng đến nay, đến chết cũng nhớ mãi không quên thần sắc bình tĩnh của nam nhân đã đoạt đi tính mạng mình.

Thính Tuyết hiện nay tuy trải qua tang thương nhưng cũng không kém với tư thế oai hùng khi còn trẻ, khóe mắt chân mày vẫn còn cất giữ ý vị cao sơn tuyết liên, lúc dùng ánh mắt trìu mến nhìn con trai, ngược lại để cho ngữ khí oán giận của Diệp Phá không cách nào thốt ra được.

“Ngươi cho thức ăn, ta không ăn!”

Diệp Phá xưa nay lấy Diệp Quân Hầu làm thần tượng, liền sở thích đối với xinh đẹp cũng theo hắn, đối với người có tướng mạo đẹp mắt rất khó dùng lời ác ngôn. Lúc này thấy Thính Tuyết cầm chén đưa tới vốn định trực tiếp quăng đi, nhưng bàn tay có cảm giác đau đớn lại để cho hắn ngừng động tác, chỉ ở trong lòng tức tối suy nghĩ,

Người này còn nói là thân phụ của hắn, hôm qua bất quá chỉ là lật bàn làm bị thương mấy tên nô bộc mà thôi, cư nhiên lại dùng trúc bản đánh hắn! Ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng tổn thương hắn nửa phần, cái tên nam nhân này khi hắn vừa sinh ra đã không cần vậy thì dựa vào cái gì để làm như vậy?

Thính Tuyết là võ tướng, tuy thương tiếc đứa nhỏ này, nhưng đối với Diệp Phá ở trong Ma cung học được tính xấu cũng không nhân nhượng nửa điểm. Thấy hắn bởi vì bị đánh tay liền hờn dỗi không chịu ăn cơm, Thính Tuyết tuy cảm nhận được khổ não của người làm cha, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt của Diệp Phá lúc mới tới không có chút sinh cơ nào nhưng bây giờ cũng lên tinh thần rất nhiều.

Thính Tuyết biết thiếu niên có thói quen sống trong nhung lụa sinh hoạt nhàn nhã căn bản sẽ không che dấu tâm tình, đối với hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi: “Hận ta?”

Đối với lời này Diệp Phá trả lời vô cùng quả quyết, “Hận thấu xương!”

Nhưng mà, cho dù là câu trả lời đả thương người như vậy, trên mặt Thính Tuyết cũng không có bất cứ ba động gì, chẳng qua là gắp mấy món ăn mà  Diệp Phá đã ăn khá nhiều vào mấy ngay trước bỏ vào trong chén, ngay sau đó cầm chén đũa để vào trong tay hắn. Tuy mọi cử động rất nhẹ nhàng, nhưng lại nói ra lời làm người ta kinh hãi,

“Vậy ngươi càng nên nhẫn nhục, lợi dụng ta để học cách dụng binh tiếp tục tu hành, lấy được gia nghiệp của ta, sau đó giết ta.”

Thiên nhân  ẩn nhẫn nhiều năm đã sớm không sợ hãi, thậm chí ngay cả Diệp Phá có nhận hắn hay không cũng không sao cả, dễ dàng liền nói ra khỏi miệng lời cổ động con trai giết cha đoạt quyền, nhìn thần sắc Diệp Phá trong nháy mắt đờ đẫn một cái, lại tỉ mỉ lột vỏ tôm để vào trong chén hắn, lúc này mới cười nói: “Còn  không tới một tháng ngươi đã tròn mười bảy tuổi,  cũng nên biết cùng phụ thân cáu kỉnh cũng không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì. Ăn đi, ăn no mới có khí lực cùng ta cãi nhau.”

Diệp Quân Hầu là một con người thô lỗ,  tỉ mỉ quan tâm như vậy Diệp Phá vẫn chưa bao giờ cảm thụ qua, nhìn xuống thức ăn nhiều màu sắc trong chén một chút, lại đều là món ăn mà mình thích ăn, những cảm xúc buồn bực  không rõ khiến hắn gần như khó hô hấp lại xuất hiện, chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra một câu, “Ta cả đời này cũng sẽ không kêu ngươi một tiếng cha.”

Thính Tuyết ở phủ Thành chủ lá mặt lá trái nhiều năm như vậy, làm sao có thể bị cơn tức giận của một đứa trẻ nít  khiến hắn giao động, vừa mở miệng liền khiến cho Diệp Phá tức đến nỗi muốn quăng chén, “Trong lời này đã kêu.”

“Ngươi —— “

Diệp Phá hoàn toàn không cách nào hiểu người này rốt cuộc là có tâm tư gì, tự xưng là thân phụ  nhưng lại đánh hắn giáo huấn hắn, vẫn chưa từng thuận tâm ý hắn, thật giống như hoàn toàn không thèm để ý  đến việc có được hắn thích hay không, cũng không biết đến cùng là muốn làm gì

Đột nhiên gặp đại biến, thiếu niên  không biết như thế nào đi đối mặt với người quỷ dị như vậy, cuối cùng chỉ có thể tức giận bưng chén xoay người, “Ta không cùng ngươi ăn chung!”

Thấy hắn rốt cục đã chịu ăn cơm, Thính Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ như hắn mong muốn mà ra cửa.

“Sau nửa giờ tới thư phòng, ta dạy ngươi như thế nào vận dụng binh trận. Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có bản lãnh thật sự mới có thể khiến người khác thật lòng phục tùng.”

Thôi, còn có tinh thần nổi giận tóm lại là chuyện tốt, nhân sinh của đứa nhỏ này còn dài đằng đẵng, hắn sẽ đem sở học của mình dốc túi truyền thụ, chỉ muốn tương lai đứa con trai này có thể sống thật tốt, cuối cùng hắn sẽ như thế nào, đều đã không trọng yếu nữa.

Đây chẳng qua là chuyện nhỏ mỗi ngày đều phát sinh trong tướng quân phủ, đợi Thính Tuyết trở lại lãnh địa mình đại khái cũng sẽ không có cái gì thay đổi. Nhưng không ai chú ý là, từ lúc sáng sớm, Thanh Đế liền đứng  ở ngoài cửa sổ âm thầm nhìn nơi này.

Hắn không biết mình tại sao phải làm hành động nhàm chán như vậy, chẳng qua là nhìn cảnh tượng này, không tự chủ liền nhớ tới Thính Tuyết đã cự tuyệt khi mình bổ nhiệm đối phương chưởng quản bình quyền hai châu.

“Diệp Quân Hầu sủng nhi tử cũng không biết dạy con trai, thần một tên phế nhân cũng không biết còn có thể sống bao lâu, bây giờ chỉ muốn thừa dịp khi còn sống hết sức đem tính xấu của Diệp Phá sửa lại, đại sự thống soái binh mã thiên hạ như vậy, quả thực không có tâm lực làm tiếp.”

Nói xong lời này, thần sắc thiên nhân rất là u ám, Thanh Đế cũng chỉ im lặng trong chốc lát, cuối cùng chỉ hỏi: “Ngươi còn để cho hắn dùng danh tự này?”

Lúc ấy, Thính Tuyết chẳng qua là cười một tiếng, trong lời nói mặc dù đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng  mỗi một chữ cũng bao hàm sự quan tâm đối với con trai, “Sinh là ân, nuôi cũng là ân, hắn đã thích, cũng không cần phải đổi nữa. Ta có lỗi với hắn, cũng không cầu hắn nhận tổ quy tông, có thể sống thật tốt là đủ rồi.”

Đó là  nét mặt mà Thanh Diệp chưa từng thấy qua, ước chừng sau này cũng sẽ không có người nào đối với hắn như vậy, yên lặng ở chỗ này dừng lại hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ là khẽ thở dài một tiếng, “Phụ thân sao…”

Thanh Đế đã hiến tế tình cảm thân nhân, đã sớm không cảm giác được như thế nào là bi thương, nhưng mà, chỉ nhìn Diệp Phá, liền khó ức chế cơn giận trong lòng.

Hắn vẫn luôn rất nghe lời, cho tới bây giờ không cáu kỉnh, xem như trở thành hoàng đế cũng mỗi ngày cố gắng tu hành, nhưng vì cái gì lại không có một người sẽ dụ hắn ăn cơm như vậy? Nếu hắn không phải thiên ma, chỉ sợ lúc này biến mất, cũng sẽ không có bất kỳ người nào truy tìm …

Thanh Diệp từ nhỏ liền không cha không mẹ, hắn đã từng rất quen thuộc với cuộc sống như vậy, nếu như có thể, chỉ mong mình từ đầu đến cuối chưa từng có, ít nhất như vậy sẽ không cần ôm mong đợi, cũng không đến nỗi cảm thấy tịch liêu khi có sự so sánh  rõ ràng như vậy.

Hắn còn nhớ, trước đây khi mình cảm thấy tịch mịch sẽ đến đình viện phụ cận Húc Nhật điện, nơi đó trồng một sân  Thùy Ti Hải Đường (*). Ngay tại những thêm đá phía đông nam, xuyên thấu qua tầng tầng đóa hoa giao điệp, ngẩng đầu một cái chính là thư phòng Húc Nhật tế ti.

(*)垂丝海棠:  Thùy Ti Hải Đường có tên tiếng anh là Malus halliana, Là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng.

5-1Z513152637-51

15-1910101G321B8

unnamed 1

Khi người nọ muốn nghỉ ngơi, sẽ ngồi ở trước cửa sổ phẩm trà, thỉnh thoảng cũng gục xuống bàn nghỉ ngơi chốc lát một chút. Vi quang (ánh sạng nhạt) xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống đầu ngón tay trắng noãn cùng khóe mắt, những cánh hoa rơi trùng trùng điệp hòa lẫn vào mái tóc đen, rõ ràng là một nam nhân vô tình lại tàn khốc, nhưng sau khi ngủ lại trầm tĩnh như vậy, làm người ta không khỏi sinh ra một loại ảo giác người này có lẽ sẽ rất ôn nhu.

Khi đó, bất luận thiếu niên Thanh Diệp có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần liếc mắt nhìn Thường Huy như vậy, là có thể đem hết thảy nước mắt không cam lòng cũng nuốt xuống. Hắn nghĩ, Húc Nhật tế ti cũng vẫn còn bận rộn, mình cũng phải cố gắng tu hành, như vậy mới có thể mau trưởng thành để cho hắn thoải mái hơn.

Bây giờ, người đó liền ở vị trí mà Thanh Diệp đã từng lưu lại mà chờ hắn, nhưng hắn đột nhiên không muốn đi đến nơi hẹn. Thanh Đế rất rõ ràng, Thường Huy lại muốn lợi dụng mình, hắn không muốn ở chổ đó nghe thấy lời nói vô tình của người này, một lần ảo tưởng bị nghiền nát đã rất  khó chịu, cần gì phải thêm một lần nữa.

Nhưng mà, dường như mọi thứ đều tận lực cùng hắn đối nghịch vậy, ngay tại lúc này, đỉnh đầu đột nhiên liền truyền đến thanh âm hắn không muốn nghe thấy nhất,

“Thanh Diệp, ngươi nếu muốn thành tựu đại nghiệp, đầu tiên nên học được quý trọng thời gian, làm bất cứ chuyện gì đều không thể chậm hơn so với người khác.”

Thanh Đế hoàn toàn không nghĩ tới người này lại sẽ đến đây tìm mình, kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng không tự chủ liền bị cảnh tượng này lung lay ánh mắt, người nọ, lại là cùng một bộ dạng giống như trong trí nhớ như vậy.

Mẫu thân Thường Huy  lúc sinh thời thích nhất là phong thái nhã nhặn của hải đường, sau khi hắn đạt được quyền thế  liền ở Thường phủ trồng loài hoa này, đi tới cái thế giới này cũng chưa từng thay đổi, lúc mình thống trị Húc Nhật thành khắp nơi cũng đều là hải đường, vừa đến mùa xuân chính là cả thành diễm lệ rất có phong tình.

Được tin tức về Thanh Diệp, Thường Huy đoán chừng hắn ở chỗ này sẽ không có cái tâm tình gì tốt, lại không muốn dùng một ngày khác nữa để xoắn xuýt về những chuyện trong quá khứ, dứt khoát liền tự mình tìm tới, nhất định phải trong hôm nay giải quyết vấn đề giữa hắn cùng Thanh Diệp.

Từ khi trở lại Thần Châu, Thường Huy vẫn chưa từng mặc phục sức y phục tế ti, hôm nay cũng chỉ là một bộ thanh sam theo thông lệ, mái tóc dài tán lạc chỉ tùy ý lấy dây cột thắt  lại liền xong. Lúc này hắn ngồi ở trên tường viện đưa mắt nhìn xuống thiếu niên phía dưới, đầu ngón tay tùy ý bẻ một cành hoa hải đường mà ngắm nghía, so với Thường tướng sau khi xưng bá triều đình, ngược lại càng giống như Thường thị lang tài tử phong lưu Giang Nam ngày xưa.

Thực sự tìm được Thanh Đế, kết quả đứa nhỏ này lại không nói lời nào, Thường Huy nhướn lông mày lên, liền thu đóa hoa trong tay hướng xuống dưới ném một cái, dùng hành động làm Thanh Diệp tỉnh hồn lại.

Tuy như vậy, nhưng nội tâm của Thường Huy chỉ nghĩ Thanh Diệp hẳn đã quen với dáng dấp chính trực của Húc Nhật tế ti, hôm nay thoáng tháo xuống ngụy trang liền khó mà tiếp nhận. Cái này cũng không tốt, bọn họ sau này là nhất định phải cấu kết với nhau làm việc xấu, phải làm cho vị bệ hạ này sớm quen với bản tính ác liệt của hắn.

Đưa tay tiếp lấy đóa hoa điêu tàn, Thanh Đế hoàn toàn tỉnh lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Húc Nhật tế ti, vì sao không ngừng kêu tục danh của Cô?”

Trước một giây vẫn còn ôn nhu thưởng thức, vừa nhấc mắt lại không chút do dự phá hủy bông hoa, ngẩn ngơ mới vừa rồi quả nhiên là ảo giác, đây mới là Thường Huy mà hắn biết.

Thanh Diệp sau khi thức tỉnh, hai người vẫn chưa từng gặp mặt, nhớ tới thiếu niên thần thị trong trí nhớ rất giống như một chú chó nhỏ luôn đi theo phía sau mông mình, lại nhìn thêm chút nữa hôm nay đã là Thanh Đế rất có khuôn mẫu, Thường Huy ngược lại cũng có mấy phần ngạc nhiên, bất quá, rất nhanh liền khôi phục hình dáng thường ngày, chỉ nói: “Ta xưng hô ngươi như thế nào, việc này quyết định bởi ngươi muốn cho ta tiếp tục làm Húc Nhật tế ti hay là Thường tướng.”

Diệp Quân Hầu đã chết, Thường Huy hôm nay đại thù đã báo, đối với Thần lại không có ý nghĩ hạ thủ, cũng chính là dựa vào mấy phần quyến luyến đối với Phụng Triều mới ở lại triều đình. Hắn ở Yêu Châu chịu đủ tính khí rồi, cũng không muốn ủy khuất mình phải nhìn sắc mặt người khác, hoặc là triều đình nghe hắn mọi người hảo hảo phát triển, hoặc là hắn an tâm ở lại Thần Điện dưỡng lão xử lý ổ chim bồ câu, còn như từ con số không bắt đầu một lần nữa leo lên quan trường, Thường đại nhân cũng không nhàm chán như vậy.

Như Thanh Đế đoán, người này vừa mở miệng chính là quan trường quyền vị, căn bản không thể quan tâm hắn nửa câu, thế nhưng lúc này tránh cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể trầm mặt trở về: “Mở miệng  liền muốn  Thừa tướng vị, ngươi cho là Cô sẽ đáp ứng?”

“Trừ ta, ngươi có thể dùng ai?”

Thường Huy vô cùng rõ ràng tình huống triều đình trước mắt, trong lời nói cũng là không có sợ hãi, ngược lại để cho thần sắc Thanh Đế lại đen mấy phần, “Ngươi ngay cả mình cũng chỉ dùng mục đích để đánh giá?”

“Không nói giá trị, chẳng lẽ bệ hạ còn muốn cùng ta nói cảm tình sao?”

Thường Huy nguyên bản  chẳng qua là tùy ý giễu cợt một câu, ai ngờ lời này vừa nói ra Thanh Đế lại im lặng, làm hắn không khỏi động ánh mắt một cái, nội tâm thầm nói,

Hắn lại nghiêm túc, thiên ma không phải nên như Diệp Quân Hầu hoàn toàn không có cảm tình sao? Nếu là như vậy, thủ đoạn đối phó Thanh Đế cũng phải điều chỉnh một phen.

Kế hoạch đồ ma do Thành Song cùng Thường Huy cùng nhau thi hành, chỉ vì trừ bỏ Diệp Quân Hầu xây lại Phỉ Quốc, khi đó hắn căn bản chưa từng nghĩ tới việc rời đi Thần Điện, từ vừa mới bắt đầu, chính là đem Thanh Diệp bồi dưỡng thành một đế vương trong tương lai mình có thể tiếp nhận.

Khi đó, Thường Huy nghiêm túc nghĩ tới, mình rốt cuộc muốn phụ tá vương giả như thế nào. Hắn tìm khắp sách sử điển tịch, cuối cùng nhưng chỉ là huy bút viết xuống một câu nói Tô Cách từng cùng mình tán gẫu qua—— Dã thức càn khôn đại, do liên thảo mộc thanh.(*)

已识乾坤大,犹怜草木青: Đây là lời nói của đại sư nho học Mã Nhất Phù (1883 – 1967): ý là mặc dù là từng trải thế sự chìm nổi, duyệt tẫn nhân gian tang thương, khi cúi người xuống chứng kiến cây cỏ sinh sôi, xuân phong  thêm xanh, vẫn có thể sinh ra tâm tình thương xót. Cỏ cây tuần hoàn đối với nhân sinh của ta có trợ giúp gì? Xuân thu thay phiên với phú quý của ta có thể tăng thêm bao nhiêu? Sinh hoạt nặng gánh đã làm người ta gánh vác bất kham, lại làm gì có tâm lực đi quan tâm cây cỏ có đổi xanh hay không.

Mấy năm này, hắn thực sự đã bị Tô Cách ảnh hưởng sâu sắc, đến nỗi lại muốn có một vị chủ từ nhân từ. Mặc dù nội tâm cảm thấy rất  buồn cười, Thường Huy vẫn  cho hài tử này mệnh danh là Thanh Diệp, vẫn  âm thầm dẫn dắt hắn học tập nhân nghĩa chi đạo. Nếu không phải từ trên người Thần linh tra ra nguồn gốc của mình, thì người nâng đở Thanh Diệp kế vị nên là hắn chứ không phải là Tô Cách.

Thường Huy suy nghĩ chuyện đã bại lộ, Thanh Diệp ước chừng rất oán hận đối với hắn, kế hoạch trước đây định dùng tình cảm sùng kính để khống chế đứa nhỏ khẳng định là không thể dùng, không nghĩ tới vị Thanh Đế này trải qua nhiều chuyện như vậy, lại vẫn còn cảm tình phức tạp đối với hắn. Nếu là như vậy, thoáng hống hắn một chút ngược lại cũng không phải chuyện gì lớn.

Thường Huy đã  phân tích rõ ràng những ưu điểm và nhược điểm ngay khi vừa rũ mắt xuống,  tự trên thành tường nhảy xuống chính là nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta tự nhiên lo lắng đến an nguy của bệ hạ, người nhìn, người vừa  bỏ nhà ra đi, ta liền tự mình tới tìm người.”

Chỉ tiếc, bây giờ Thanh Đế cũng không dễ bị lừa như vậy, nghe ngữ khí không một chút để ý nào ngược lại là càng thêm tức giận, giơ tay lên chính là đánh ra một chưởng vỗ tới vách tường bên cạnh, chỉ lạnh lùng nói ra một câu  đã nhịn trong một thời gian dài cũng không có cơ hội thốt ra bởi vì người này biểu hiện vô tình, “Hư tình giả ý!”

Thiên ma khí thế vô cùng uy áp, Thanh Đế mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng khi vận công hai mắt đỏ ngầu chỉ thoáng nhìn qua liền làm người ta kinh sợ. Thường Huy liếc mắt nhìn  tường viện bị một chưởng đánh nát, tuy đối với tốc độ tấn chức của hắn rất kinh ngạc, nhưng ỷ vào mình có hóa thân nhiều lại không sợ chút nào, ngược lại là tiếp tục  trừng mắt nhìn xuống mà uy hiếp thiếu niên, đưa tay vỗ đầu đối phương một cái, mới chậm rãi nói:

“Bệ hạ, ngươi nếu muốn uy hiếp ta, đầu tiên phải nghĩ biện pháp để trở nên cao lên, hoặc là dưới chân đạp mấy cục gạch, như vậy mới có khí thế từ trên cao nhìn xuống.”

Uy hiếp hắn? Đứa nhỏ này tìm nhầm đối thủ rồi, Diệp Quân Hầu hắn còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một thằng nhóc con thiên ma còn chưa trổ mã?

Thanh Diệp rốt cuộc chỉ có mười sáu tuổi, vậy làm sao so với  Thường Huy đã trưởng thành thành một nam nhân cao lớn. không nghĩ tới nhãn thần uy hiếp đối với quan viên cùng bách tích Ma Châu lại không có tác dụng uy hiếp nào, ngay lập tức liền nói: “Chỉ cần một tháng nữa, Cô chính là mười bảy tuổi, nhất định có thể vượt qua ngươi!”

“Vậy thật là đúng dịp, Thường Mỗ  năm nay vừa vặn 57 tuổi, cái này chính là 40 năm củi gạo dầu muối, bệ hạ nhất định là khó có thể vượt qua, xấu hổ xấu hổ.”

Một câu nói lần nữa khiến cho Thanh Đế chưa từng cùng người khác  đấu khẩu liền cứng họng, Thường Huy đột nhiên phát hiện trêu chọc thiên tử cũng là một việc tiêu khiển rất tốt, dù sao, không có việc gì trào phúng mấy câu với chúa tể các Châu vẫn là việc hắn yêu thích nhất.

Thường Huy người này một khi hắc hóa lên thì ngay cả cha ruột mình cũng đều giễu cợt, lấy cấp độ của Thanh Đế  như thế nào là đối thủ của hắn, thế nhưng khí phách thiếu niên lại để cho hắn không  nhận thua, chỉ có thể xuất ra khí thế khi lâm triều nghe báo cáo và quyệt định sử việc thử áp bách, nói: “Càn rỡ, Cô một giọt ma huyết liền có thể khiến ngươi duy mệnh phục tùng.”

Nhưng mà, Thường Huy lại quan tâm mà sờ đầu hắn một cái, chỉ thở dài nói: “Nếu như ma huyết có thể đối phó được ta, ngươi cho là Diệp Quân Hầu sẽ vì Thần Châu nhức đầu nhiều năm như vậy?”

Thường mỗ làm người tung hoành thiên hạ mấy chục năm, ở lĩnh vực miệng lưỡi ngoại trừ Tô Cách thì chưa từng thua trận nào, lúc này lại là chỉ xem như đang  trêu đùa tiểu bằng hữu mà tùy ý phát huy, chỉ tiếc, Húc Nhật tế ti có thói quen cùng người trưởng thành giao thiệp đã quên mất cái gọi là thanh thiếu niên còn có một  đặc quyền vô địch—— bọn họ có thể không nói đạo lý.

Vì vậy, thiên ma uy nghiêm bị mạo phạm liền phẫn nộ cùng ủy khuất nội tâm đồng loạt bùng nổ, Thanh Đế liền bắt lại cái tay này, há miệng liền hung hăng cắn lên.

Trong nháy mắt, răng nanh sắc bén  của thiếu niên thiên ma khiến cho Thường Huy đổ máu, thấy người này rốt cuộc cứng đờ một lần, Thanh Đế mới há miệng, liếm liếm vết máu dính trên răng nanh, trong nháy mắt thần sắc đắc ý lại có nét rất giống Diệp Quân Hầu,

“Bây giờ là Cô mạnh hơn,  đứng nói là cắn ngươi, xem như nuốt chửng  ngươi, ngươi lại có thể như thế nào?”

Thằng nhóc ranh ma  chính là thằng nhóc ranh ma, đã dạy nhiều năm như vậy, kết quả vừa thức tỉnh liền học được ngang ngược vô lý giống y như cha hắn, cắn người thật là đau.

Nội tâm oán thầm như vậy, Thường Huy tuy không ngờ tới lý do ngu xuẩn khiến mình bị thương  chỉ  bởi vì sờ đầu thiên ma mà bị cắn, cuối cùng cũng chỉ có thể từ túi không gian lấy ra một ly trà, trong lòng liền biết thiên ma nhất mạch tương thừa tính xấu cũng không nhất định cùng mình chậm rãi  đàm phán, chỉ nói: “Cho ngươi một ly trà súc miệng, như vậy có tốt hơn không?”

Thiên ma truyền thừa trí nhớ quả nhiên không sai, muốn làm loài người nghe lời, thì nhất định phải để cho bọn họ biết đau.

Mắt thấy lão hồ ly này cuối cùng cũng nhượng bộ, tâm tình Thanh Đế trong nháy mắt tốt hơn nhiều, thậm chí ngay cả uất ức trước kia cũng hoàn toàn quên mất, lúc này mới phát hiện thiên ma truyền thừa tựa hồ cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, chinh phục quả nhiên là hành động nhất khiến hắn cảm thấy sảng khoái.

Trước khi nhập ma hắn liền cảnh cáo mình, không thể biến thành  một tồn tại như Ma Chủ  chỉ vì dục vọng liền khiến thiên hạ sinh linh đồ thán. Nhưng là, lão hồ ly này vẫn luôn khi dễ hắn, đi chinh phục người này hẳn là có thể a?

Cầm ly trà ngoan ngoãn đem mùi máu tanh trong miệng thanh lý, Thanh Đế vốn dĩ  đối với thế giới chỉ cảm thấy không thú vị tựa như tìm được  mục tiêu phấn đấu kế tiếp, nhìn Húc Nhật tế ti mà mình đã từng sùng kính nhất, trong con ngươi lần đầu xuất hiện tâm tư được đặt tên là dã tâm, “Thường tướng, sớm muộn có một ngày, Cô muốn ngươi cam tâm tình nguyện quỳ xuống cúi đầu xưng thần.”

“Mỏi mắt mong chờ.”

Thừa tướng vị đã đến tay, Thường Huy lại như thế nào cùng hắn đấu khí, chẳng qua là duy trì nụ cười hiền hòa tự mình thi triển thần chú chữa trị, nội tâm âm thầm cười lạnh,

A, thiên ma quả nhiên đều là tồn tại dã tâm bừng bừng. Chỉ tiếc, răng nanh dù sắc bén như thế nào đi nữa, Thừa tướng vị còn không phải là phải ngoan ngoãn cho hắn.

Phiến tiểu diệp tử này còn rất non a, tất cả tâm tình đều bị ngôn ngữ của hắn thao túng,  lại ầm ĩ như thế nào đi nữa, thì làm sao có thể trở mình từ trong lòng bàn tay của hắn?

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Thính Tuyết: Ta muốn uy nhi tử, treo máy trước.

Tô Cách: Ta muốn quan sát Thần, treo máy trước.

Kỷ Mạch: Ta muốn nói yêu thương, treo máy trước.

Dạ Minh Quân: Ta cùng bọn họ không giống nhau, mỗi ngày đều treo máy nói chuyện yêu đương.

Thanh Diệp: Ánh mắt ăn thịt người đến từ hắc phấn. jpg

Thường Huy: Trong tự điển của ta không có hai chữ treo máy, cho nên, ngươi có thể nhả ra không?

Tác giả: Sáu ngàn chữ có phải rất dài hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play