Thường Huy trở về tự nhiên đưa tới chúng thần hết sức phản đối, nhưng mà một thiên nhân có thể bằng vào sức một mình chỉ huy yêu thú lực kháng Thần Ma hai châu, cho dù là ai cũng biết giá trị của hắn hơn xa mấy quan viên. Vì vậy nương theo Thanh Đế một tờ mật lệnh, Thính Tuyết mang Thanh Loan Vệ dốc toàn bộ lực lượng ra, phàm là người phản đối đều là ngoài ý muốn mà biến mất hoàn toàn, trong đó quan vị cao nhất chính là quốc cựu Thành Chương.
Nghe nói vị quốc cựu gia này lưu tuyến tình trường nhiều năm, nhưng tướng mạo lúc chết bị phát hiện vô cùng thảm, ngay cả bộ vị đàn ông kia đều bị cắt, chỉ sợ là trêu chọc phải nhân vật cực kỳ lợi hại. Nhưng mà Thanh Đế đối với chuyện này ngược lại không có phản ứng gì, thậm chí cũng không điều tra liền ra lệnh người tùy ý chôn. Bệ hạ ngay cả huyết thân duy nhất còn sót lại đều đối đãi như vậy, những người khác lại sao dám tấu thỉnh lên yêu cầu điều tra kỹ, chỉ có từng cái cụp đuôi làm người, rất sợ tối nay đồ đao liền rơi vào trên đầu mình.
Hôm nay đến địa giới Thần Châu, tình thế cùng ở Ma cung không giống nhau, khi những cựu thần còn sót lại nhìn một nửa triều đình còn trống bị người Thần Châu nhanh chóng lấp đầy, liền biết cuộc đại thanh tẩy chân chính sắp đến. Bọn họ cũng từng định lôi kéo những tế ti này, nhưng mà, người có thể được Thần Châu bồi dưỡng cùng Ma Châu hoàn toàn bất đồng.
“Đại Tế Ti nói đúng, nghe theo chỉ ý của Đại Tế Ti chính là chính xác, cãi lại mệnh lệnh của Đại Tế Ti người không xứng còn sống.”, đây chính là câu trả lời duy nhất mà bọn họ từ trong miệng người Thần Điện có thể có được. mọi người Ma Châu hoàn toàn không cách nào tưởng tượng trên đời còn có người đối với bất kỳ bảo vật mỹ nhân cũng không có hứng thú chút nào, nhưng khi ở ven đường phát hiện một con chim bồ câu rơi xuống thì từng cái kích động đi lên quỳ lạy cầu nguyện, nhất thời chỉ có thể đồng loạt tức giận mắng, “Thần Điện cũng là một đám người điên!”
Dĩ nhiên, rất nhanh bọn họ thì phát hiện mình sai rồi, thật ra thì người điên nhất lại là vị Thanh Đế này.
Thân là một đế vương, hắn cư nhiên nửa phần cũng không sợ bị người đoạt quyền, mặc cho Thần Điện gài thủ hạ của mình vào cũng không nói, phàm là Tô Cách sở cầu ngay cả tấu chương cũng không nhìn mà nhất luật phê chuẩn, đơn giản là đem vị Đại Tế Ti này tôn làm Thái thượng hoàng ở trong cung. Ở nơi này làm gì có con trai của Diệp Quân Hầu, căn bản là cuồng tín đồ của Tô Cách!
Hôm nay cách xa địa bàn mình, binh lực trên tay mọi người lại tổn thất không ít khi cùng Yêu Châu chiến đấu, đối mặt tình trạng như vậy lại có thể như thế nào, cũng chỉ có cúi đầu xưng thần hoàn toàn đoạn tuyệt những tâm tư khác.
Trở lại địa bàn của mình, Thường Huy chỉ thi triển cổ tay một cái thì tàn quân Ma Châu liền được thu thập ngoan ngoãn vâng lời, nhưng mà đối với những thuộc hạ này của Diệp Quân Hầu, hắn cũng không tính bổ nhiệm lâu dài, hôm nay nhìn Thính Tuyết đang thu xếp báo cáo, liền chỉ nhàn nhạt nói: “Tạm thời trước hết để cho bọn họ đem mình nuôi mập, thời cơ đến trực tiếp làm thịt, vừa vặn cho người của chúng ta nâng lên uy vọng cho người dân.”
Những người này ở Ma Châu đã có thói quen được nô lệ hầu hạ, căn bản không quản cái nhìn của bách tính, hôm nay ở dưới mí mắt của Thần Điện tự nhiên an phận, một khi ở bên ngoài, không bao lâu nữa nhất định không nhịn được mà lộ ra nguyên hình.
Theo ý tưởng của Thường Huy, hiện tại Thần Châu không thể rút ra nhân thủ nhiều như vậy để thống trị thành trì Ma Châu, không bằng trước đem những người này trả về Ma Châu ép chút chất béo, đến lúc đó tìm lý do thu thập, không tính Ma Châu trăm họ được giải cứu cảm tạ ơn đức, không cần dụng binh tăng thuế cũng có thể từ Ma Châu đạt được số lớn tài vật, quốc khố phong phú, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Chính sách trước mặt của Thường Huy đúng là lựa chọn tiết kiệm thì giờ tiết kiệm sức lực, nhưng mà liền với tác phong của Ma Châu trước kia, thành trì của nhóm người này nhất định sẽ không có cuộc sống thái bình, nghĩ tới đây, Kỷ Mạch vẫn nỗ lực đề nghị: “Nếu như chỉ là vấn đề nhân thủ, có lẽ có thể thử nghiệm mở khoa cử?”
Thường Huy cùng Kỷ Mạch cũng từng cộng sự, tự nhiên biết vị thần linh này xưa nay không quản sự, lúc bắt đầu chẳng qua là đưa cho bọn họ nghiên cứu tài liệu Nhậm Thanh Nhai lưu lại, căn bản không trông cậy vào hai người này có thể nghiêm túc làm việc.
Không nghĩ tới là, trong hai ngày thâu đêm đem thần linh làm hệ thống phân tích tài liệu, Tống Kiều vốn dĩ là mặt đầy chán chường tựa như tùy thời là có thể đột tử, chỉ ngủ một đêm liền tìm tới, ngày thứ hai lại không biết dùng thủ đoạn gì, ngay cả Kỷ Mạch đều bị hắn kéo tới.
Thường Huy nhất thời cũng không nhìn thấu những thần linh này đang có ý gì, nếu bọn họ đưa tới cửa cũng liền dùng. Cũng may bọn họ tuy không có kinh nghiệm gì, nhưng hiểu biết cũng không ít, kết hợp hai người cho ra đề nghị, cũng làm cho tốc độ hắn xử lý chính vụ tăng lên rất nhiều.
Bất quá, hắn cũng không phải là Tô Cách, cũng sẽ không đối với thần nói gì nghe nấy, lúc này cũng chỉ phản bác: “Ma Châu ra đời, nô lệ Phỉ Quốc đến chữ viết cũng không nhận ra mấy chữ, cuối cùng thi đậu còn chưa phải là hậu duệ quý tộc, cần gì phải lãng phí nhân lực vật lực?”
Ma Châu dưới sự thống trị củaDiệp Quân Hầu hàng năm hỗn loạn, người hơi có chút thực lực cũng tồn tại thói quen nô lệ, bọn họ nếu muốn xây lại Phỉ Quốc, những người này đều không thể dùng. Thế nhưng Thường Huy mượn dùng phương thức tín ngưỡng thống trị Thần Châu cũng không thích hợp Ma Châu, Ma Châu rốt cuộc làm sao quản, để cho người nào đi quản, thật là vấn đề.
“Phỉ Quốc một cái quốc gia lớn như vậy, Thần Châu lại giữ lại một nửa thổ địa, ta nghĩ những người tài ba dị sĩ kia sẽ không như Thành Thị mà tuẫn táng theo quốc gia a! Mới ba mươi năm mà thôi, bọn họ hẳn còn núp ở dân gian mà chờ đợi triều đình, chỉ cần để cho những người này thấy hy vọng, sớm muộn sẽ không nhịn được nhô ra.”
Suy tư chốc lát liền đưa ra một biện pháp giải quyết khác, Tống Kiều đoán chừng cái này thật đúng là có tính khả thi, lập tức liền nhìn về phía Thường Huy,
“Nhưng tất cả điều kiện tiên quyết ở đây là chúng ta phải chứng minh Thanh Đế cùng Diệp Quân Hầu không giống nhau, bây giờ triều đình là nghiêm túc thống trị triều chính, hơn nữa còn là một quốc gia đồng thời thuộc về phàm nhân cùng thiên nhân.”
“Thiên nhân cùng phàm nhân vĩnh viễn không thể nào có địa vị tương đối.”
Nhíu mày, Thường Huy lập tức chỉ ra vấn đề căn bản, nhưng mà Tống Kiều chẳng qua là cười một tiếng, “Cho nên, chúng ta cần dẫn dắt phàm nhân tôn kính thiên nhân, mà không phải là sợ hãi bài xích bọn họ.”
Mặc dù là quá trình phiền toái cũng cần nhiều thời gian hơn, nhưng là phương pháp phát triển thích hợp hơn lâu dài, chẳng qua là, thu phục nhân tâm thống trị quốc gia, chuyện như vậy, Thanh Diệp làm được không?
Thoáng đánh giá một phen xác suất thành công, Thường Huy dùng ngón tay gõ bàn một cái, bỗng nhiên cười một tiếng,
Không sao, làm không được cũng tốt, dù sao chuyện đem hoàng đế làm bài trí như vậy hắn cũng rất thuần thục.
” Quốc Học Viện của Phỉ Quốc còn tại Húc Nhật thành, mấy tên lão tiên sinh ở trong đó đại khái có thể đào ra không ít người tới. Người thông minh biết xem xét thời thế, thế đạo hôm nay không có lực lượng thiên nhân căn bản không thể quân lâm thiên hạ, Thanh Diệp dầu gì cũng là nửa người Phỉ Quốc, đối với bọn họ mà nói đã là lựa chọn tốt nhất.”
Nhấc bút đem cách đối phó từng cái viết ra, Thường Huy chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, lúc này mới liếc mắt Kỷ Mạch cùng Tống Kiều thở phào nhẹ nhõm một cái, đôi mắt khẽ động, giọng nói có chút giễu cợt,
“Các ngươi những thứ thần linh này, tàn khốc đứng lên có thể không chút do dự làm thiên hạ máu chảy thành sông, ngược lại cũng có thời điểm nhân từ nương tay như thế.”
“Nguyên nhân chính là biết được tự mình đi tới quá khinh suất, bây giờ mới cần trịnh trọng làm việc, hy sinh vẫn là ít một chút cho thỏa đáng.”
Thái độ của Thường Huy đối với Thần vẫn chưa ra hình dáng gì, Tống Kiều cũng đã quen, lúc này vẫn như thường lệ mặc hắn châm chọc, sửa sang lại công văn trên bàn liền tùy ý nói, “Húc Nhật tế ti, đại sự mấu chốt nhất đã giải quyết, còn dư lại chúng ta tới xử lý, ngươi đi nghỉ trước đi.”
“Ngươi xác định không nói ngược?”
Thường Huy làm việc xưa nay chỉ có người khác nghĩ đủ phương cách muốn từ trong tay hắn chạy trốn nghỉ ngơi, mình bị người đuổi không cho làm việc ngược lại là lần đầu tiên, không khỏi hoài nghi thần linh này có phải hay không thức đêm quá lâu tinh thần ngẩn ngơ rồi.
“Tự thân làm mọi việc cũng không phải là một cấp trên hợp cách.”
Đối với hắn thân thiện cười một tiếng, nhưng nội tâm Tống Kiều là hết sức lo âu, Thường Huy mặc dù có thể một người gánh lên toàn bộ triều đình, chỉ vì hắn có thể đem thân thể mệt nhọc dời đi cho hóa thân. Nói cách khác, chỉ cần có một hóa thân tiến hành ăn uống nghỉ ngơi, thì bản thể cùng hóa thân còn dư lại liền có thể tiếp tục công việc.
Nhưng là, cho dù thân thể sẽ không mệt mỏi, nhưng tinh thần mệt nhọc cũng không cách nào dời đi, hắn từ khi trở lại Thần Điện cũng chưa có một khắc nghỉ ngơi qua, nhận thấy điều đó, Tống Kiều chính là kinh hồn bạt vía, lúc này tựa như cha già nhìn con trai suốt đêm chơi game, chỉ yên lặng thở dài,
Con a, bản thể của ngươi cũng mười ngày không ngủ, đừng lỳ nữa, cẩn thận chết đột ngột a!
Dĩ nhiên, đối với lo âu của cha già, Thường Huy chỉ dành cho một tiếng hừ lạnh, hư tình giả ý, cho là như vậy thì có thể thu mua hắn?
Bất quá, tự khi đến thế giới này, nương tử cũng chết, đã rất lâu không có ai khuyên hắn nghỉ ngơi qua.
Thường Huy khi còn bé liền vô cùng chăm chỉ, khi đó mỗi đêm đoạt sách của hắn đem hắn đuổi đi ngủ cũng chính là lão phụ thân, những phụ thân bình thường khác tuy bên ngoài cười rộ nhưng đều lo lắng con trai bất hảo không chịu đi học, cũng chỉ có phụ thân hắn trong Thường phủ nên vì con trai học quá chăm chỉ không chịu ngủ mà phiền não.
Sau đó, Thường phủ cửa nát nhà tan, hắn ôm hận báo thù nắm giữ thiên hạ quyền hành, nhưng thân nhân lại cũng không thể trở về. Cuối cùng một mình đi tới cái thế giới này, lại gặp được một nữ nhân sẽ lo lắng mình thức đêm tổn hại sức khỏe, một mình thân ở Phỉ Quốc khó tránh khỏi tịch mịch, liền cùng nàng thành hôn, kết quả, nàng cũng tử vong khi Ma Châu xâm lấn. Thường Huy nghĩ mình cưới hai nương tử cũng chết oan uổng, ước chừng là số mạng khắc thê, liền đoạn tuyệt ý niệm tái giá, trừ triều đình nghiệp bá không nghĩ đến thứ khác nữa.
Ai có thể nghĩ tới, bây giờ người duy nhất còn lo lắng về hắn lại là vị Thần đã dàn xếp tất cả những điều này trong quá khứ.
Mặc dù đã nghiên cứu đối với tư liệu của Nhậm Thanh Nhai, bọn họ đã chắc chắn thế giới trong trí nhớ của thiên nhân cũng không biến thành sự thật, nhưng những ký ức đó lại rất chân thật mà được lưu lại trong tâm trí, thần sắc phức tạp nhìn nam nhân đang vùi đầu với công vụ, Thường Huy cuối cùng vẫn bình thản đi ra khỏi phòng,
“Ta sẽ trở lại sau năm giờ, Thần Tinh Tế Ti, trước lúc đó nên giải quyết tiên quân của ngươi.”
Thôi, hắn đúng là cần để cho bản thể nghỉ ngơi chốc lát, bây giờ khẩn yếu nhất là xây lại Phụng Triều, so sánh nữa, ngoài ra đều không trọng yếu.
Nhìn Thường Huy lại thật sự nghe lời đi ngủ, lần đầu tiên cha già không bị tiểu nhi tử giễu cợt lập tức xé xuống lớp ngụy trang ở trước mặt người khác, liền vui vẻ hướng về phía Kỷ Mạch nói: “Có nghe hay không, am thanh độ hảo cảm của hắn đối với ca đang nhanh chóng UP!”
Nhưng mà, Kỷ Mạch lập tức lạnh lùng nói ra sự thật, “Tỉnh lại đi, đây là hệ thống đang gọi Dạ Minh Quân.”
” Dạ Minh Quân của ngươi đang ở trong trang thái tịnh mịch, vui lòng đối thoại để duy trì giá trị tình yêu.”
Đúng vậy, Kỷ Mạch thật vất vả bị trưng dụng rốt cuộc trở về, Dạ Minh Quân còn chưa kịp hưởng thụ phúc lợi giai đoạn mới có người yêu, người yêu ngày hôm sau mới vừa tới tay liền bị Tống Kiều lo lắng cho nhi tử mà kêu gọi vào đội ngũ làm thêm giờ.
Tiến vào giai đoạn tình nhân phong ấn của Dạ Minh Quân đã giải trừ một nửa, nhưng mà, bom nguyên tử nhiều hơn nữa cũng không thể thay thế người thống trị quốc gia. Vì vậy, võ lực tiên nhân đại tăng ngược lại không có chuyện gì làm chỉ có thể u oán ngồi ở sau lưng mọi người, cứ cách nửa giờ liền để cho hệ thống thông báo nội dung như trên một lần, trở thành bối cảnh thanh âm đặc biệt trong thư phòng.
Có thể xem thường thanh âm như vậy mà trịnh trọng thảo luận công vụ, luận về tính kiên nhẫn Húc Nhật tế ti đã dùng sự thực chứng minh, hắn đã sớm đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
“Hiện nay đang ở trong gia đoạn yêu đương, độ hảo cảm thăng cấp trở thành giá trị tình yêu, hãy giữ cho giá trị tình yêu lên đến trạng thái toàn mãn để tiến vào giai đoạn hôn nhân.”
Thấy Kỷ Mạch rốt cuộc nói đến tên mình, Dạ Minh Quân lập tức lại đè hệ thống một cái, liền mong đợi nhìn sang, “Nó như vậy nói.”
Nhưng mà, Kỷ Mạch ở trước mặt người khác cũng không mềm mại như lúc trên giường vậy, lúc này cũng chỉ là trấn an mà đem xấp công văn để vào trong ngực tiên nhân, sau đó bình tĩnh dùng một câu nói giải quyết vấn đề, “Tiên quân, trường hợp đang làm việc xin đem hệ thống tĩnh âm lại.”
Người yêu đang ở trước mắt, kết quả đến trong ngực lại là một đống công văn, trong nháy mắt nhãn thần của Dạ Minh Quân liền ảm đạm xuống, chỉ thấy Kỷ Mạch cũng rất mệt mỏi, lập tức thổi tiên khí cho cậu, nhẹ giọng nói: “Mặc dù nhàm chán, ta cũng sẽ phụng bồi ngươi.”
Vừa nói như vậy, thần sắc Kỷ Mạch hơi động, thanh âm cũng lộ vẻ do dự, “Ngươi…”
Nhìn cảnh tượng chia rẽ uyên ương này quả thực quá mức thảm thiết, ngay cả Tống Kiều cũng không khỏi lộ vẻ xúc động, cân nhắc đến một vị tiên nhân nếu cứ tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ trực tiếp phá hủy Thần Điện, lập tức mở miệng khuyên nhủ: “Đại huynh đệ, ngươi cũng trở về ngủ đi, ta có thể giải quyết.”
“Tống tiên sinh, ngươi cũng không phải là Thường Huy, công việc cũng nên giữ ở mức độ vừa phải.”
Liếc mắt nhìn Tống Kiều một cái, Kỷ Mạch dĩ nhiên muốn cùng Dạ Minh Quân trở về, chẳng qua là hắn dù gì cũng là Thần Điện bạch y tế ti, ngay cả Tống Kiều cái vị khách khanh này cũng đang làm việc, mình chạy đi hẹn hò thì lương tâm vẫn có chút không yên.
Tống Kiều nghe nói như vậy chính là bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới đem vấn đề tự mình phát hiện nói ra,
“Thật ra thì nơi này có rất nhiều chuyện đều có thể giao phó cho thuộc hạ đi làm, hắn tận lực làm việc như vậy xem ra là muốn đem triều đình hoàn toàn nắm ở trong tay mình trước khi Thanh Đế trưởng thành. Nhà ta cái này là quyền thần cũng không phải hiền thần, dùng thế lực bắt ép hoàng đế xưa nay là thao tác cơ bản của hắn.”
Chính là phát hiện một điểm này, hắn mới phải tới nhìn một chút, tiểu nhi tử này đối với hoàng đế cũng không có độ trung thành, không nghe hắn đến nay đối với thanh Đế cũng không phải là gọi thẳng tên húy hay sao? Bên phe Thanh Đế đến nay cũng chưa từng cho Thường Huy một chức quan, phiền toái a phiền toái…
Không nghĩ tới Thường Huy trở về không bao lâu liền bước lên con đường gây sự, Kỷ Mạch cũng liền nhức đầu đỡ trán, “Ta không cho rằng Thanh Diệp sẽ cam tâm làm bù nhìn.”
“Để cho hai người bọn họ từ từ tranh đấu thôi, ta ngược lại là hy vọng tiểu bệ hạ của chúng ta có thể điều khiển hắn, có một hoàng đế có thể dày vò hắn cuối cùng cũng là một mục tiêu trong cuộc sống.”
Vò đả bị mẻ lại còn bị sứt như vậy mà lắc đầu một cái, Tống Kiều suy nghĩ một chút, vẫn là đối với cậu an ủi,
“Thật ra thì Thanh Đế cũng không nhất định thất bại, không nên xem thường sức chiến đấu của Hắc Phấn (*), bình luận khu《 Quân Lâm Đại Hoang 》đến nay còn kéo dài chủ lầu đánh thẻ chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh bọn họ có thể trường cửu sao?”
(*)黑 粉: Hắc Phấn để ám chỉ người có ác ý khiêu khích mối quan hệ giữa tuyển thủ và người hâm mộ, rất giỏi trong việc tìm xương trong trứng biên tạo sự thật. Có thể hiểu đại khái là antifan
Bình luận khu《 Quân Lâm Đại Hoang 》 rất thần kỳ trở thành truyền thuyết giới Hắc Phấn, vừa nghe thấy tên sách quen thuộc Dạ Minh Quân liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn Kỷ Mạch liền cười nói: “Không quan hệ, ta bây giờ đã có người ái mộ chân chính rồi.”
Ta cùng ngươi nói chuyện yêu thương, kết quả ngươi muốn đem ta phát triển thành người ái mộ, đây lại là cái thao tác làm việc gì?
Được xác định vị trí thân phận thần kỳ này cũng quá kinh hãi rồi, Kỷ Mạch quả quyết cự tuyệt bất kỳ chức vụ làm thêm nào ngoài bạn trai, “Ta không phải bất kỳ loại Phấn nào, cám ơn.”
Không nghĩ tới địa vị mình sau khi tiến vào giai đoạn tình nhân lại đột nhiên hạ xuống, Dạ Minh Quân liền ôm lấy nam nhân đang vô tình cự tuyệt mình, “Tại sao? Ta muốn ngươi sùng bái ta, thời khắc chú ý ta, chỉ cần nhìn thấy ta liền mừng rỡ như điên.”
Ngươi kỳ thực muốn thật ra thì không phải bạn trai mà là NC Phấn a.
Suy nghĩ những hành vi mình làm ra là cảnh tượng gì, Kỷ Mạch lập tức ghét bỏ mà run người một cái, liền chủ động đưa ra ba lần từ chối, “Xin lỗi, không làm được, thủ quan a.”
Tuy bị cự tuyệt rất thảm, nhưng Dạ Minh Quân trong nháy mắt lại cao hứng lên, chỉ cười nói: “Ngươi rốt cuộc để ý ta, cùng ta trò chuyện nhiều hơn nữa a.”
Hắn bướng bỉnh lên thì làm sao Kỷ Mạch có thể giữ vẻ lãnh đạm, chỉ cười như vậy một tiếng cũng là chống đỡ không nổi rồi, kéo kéo tay áo tiên nhân, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, ngươi muốn trò chuyện cái gì?”
Mắt thấy hai người lại hàn huyên, phát hiện mình lần nữa bị xem nhẹ trở thành phông nền, Tống Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ phát ra tiếng hô từ quần chúng vây xem, “Đạo lý ta cũng hiểu, cho nên, các ngươi nhất định phải ở trước mặt một lão nam nhân độc thân mà tú ân ái sao?”
Hắn vừa mở miệng, Kỷ Mạch mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác tồn tại, nếu công vụ khẩn cấp đã xử lý xong, vậy thì kết thúc thời gian làm thêm giờ, “Ta đi cùng Dạ Minh Quân thương nghị như thế nào ứng đối Tiên Châu, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi.”
“Đi đi, đi đi, nơi này có ca, hết thảy không thành vấn đề.”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân (nhìn chằm chằm): Bọn họ nói Thần Điện chỉ có bồ câu khống (*) cùng vặn vẹo bồ câu khống a…
Kỷ Mạch: Không, ta không phải, ta chỉ là lộ nhân phấn.(*)
Dạ Minh Quân: Ta phải đem ngươi đoạt lại!
Thường Huy: Tiên quân, người môi giới nên tìm hiểu một chút.
Thanh Diệp: Thường mỗ nào đó, Hắc Phấn cũng nên tìm hiểu một chút.
(*) Bồ câu khống: Hiểu đại loại như là người rất rất thích chim bồ câu, tương tự như “nhan khống”, “thanh khống” vậy đó.
(*) 路 人 粉: lộ nhân phấn: Ý nói một người hâm mộ nhưng không quá cuồng nhiệt. Ví dụ như một người bình thường hâm mộ một ca sĩ nào đó thi chỉ dừng lại ở mức xem các tác phẩm, tìm hiểu tin tức nhưng sẽ không tương tác nhiều như vòng tròn fan hâm mộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT