Mặc dù cuộc chiến lần này do  Nhậm Thanh Nhai khởi xướng, nhưng kỳ quái chính là, từ lúc thành công bắt giữ một số thiên nhân thuộc quyền của Thần Điện làm tù binh, vị Yêu Vương này liền rời khỏi Yêu Châu đại doanh, mỗi ngày chỉ ngâm nước trong Toái Băng Hồ, ngay cả Thường Huy cũng phải mấy lần cầu kiến mới có thể cùng nói đôi lời. Đối với tình huống như vậy, Thường Huy dĩ nhiên là rất là bất mãn, thế nhưng Yêu Vương thái độ cương quyết, hai người một khi có mâu thuẫn thì yêu vương liền trực tiếp đem người ném ra, dường như tuyệt không lo lắng đến vị Húc Nhật tế ti này sẽ lựa chọn phản bội.

Hành động như vậy thật là quái dị,  khi Thường Huy dùng hóa thân điều tra liền phát hiện tù binh thiên nhân đều bị Nhậm Thanh Nhai mang đi, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, thế nhưng tu vi đôi bên chênh lệch quá lớn, hắn mấy lần phái hóa thân định lẻn vào rừng rậm đều bị con bạch lộc này một móng đạp chết, lúc này mới có ý niệm đem Dạ Minh Quân dẫn tới Toái Băng Hồ.

Thứ Thường Huy không biết chính là ngoại trừ thiên nhân bị Nhậm Thanh Nhai nhốt ở rừng rậm còn có Thần của bọn họ.

Thỉ Độc Trận tiêu hao rất lớn, những ngày qua Yêu Vương liên tiếp triệu hoán ba lần thần linh, mỗi ngày phải lấy nguyên hình ngâm trong trong tụ linh trận ở hồ băng để khôi phục lực lượng, tự nhiên không có thời gian dư thừa ra chiến trường. Mà đây, cũng là nguyên nhân để cho hắn thu được tin tức nhiều hơn mà các thiên nhân khác không thể nào biết được.

Trải rộng hồ nước là những phiến băng trôi, một con lộc yêu toàn thân trắng tinh đang an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, đó là một con hùng lộc trưởng thành, dáng người lão luyện, tứ chi thon thả, sừng hươu như ngọc đã trưởng thành hình dáng rất  xinh đẹp. Ánh mắt của lộc yêu từ khi sinh ra đã như một viên bi tròn nhu hòa, cho dù vị Yêu Vương này đã dụng sự thực chứng minh hắn dũng mãnh hơn xa hổ báo, nhưng khi cặp mắt kia bị hơi nước của sương mù dính vào liền lặng lẽ nâng lên, vẫn rất khó khiến người khác đối với nó dâng lên tâm cảnh giác.

Lực cảm giác của Yêu thú hơn xa tu sĩ loài người, nghe tiếng bước chân thuộc hạ đến gần, bạch lộc trong hồ liền đạp băng mà đến, liếc mắt nhìn văn thư trong tay người tới một cái, tuy là giọng nói vô cùng nhu hòa, vừa mở miệng cũng chỉ có lãnh ý, “Bọn họ ký xuống khế ước chuyển nhượng thiên nhân?”

Yêu Vương những năm gần đây thôi hóa rất nhiều tân sinh yêu tộc, nhưng mà tín nhiệm nhất chính là yêu tu trên bản thổ Tuyết Nguyên đã đi theo mình chinh chiến từ ngày xưa. Trước khi  Nhậm Thanh Nhai nhất thống Tuyết Nguyên, yêu tu đều là tu sĩ nhân loại săn giết để  luyện đan dược, nhất là sau khi thiên nhân xuất hiện, phiến Tuyết Địa này lại trở thành thiên nhiên bảo khố, mỗi khi thiên nhân cần nội đan tăng lên tu vi liền xông vào một lần, mà các yêu thú ngay cả  thời gian yên lặng để tu hành cũng không làm được.

Yêu tu xa so với loài người càng có tình cảm hơn, chúng nó thời đại đều ghi nhớ đúng là chỉ có Yêu Vương che chở quần thể này thì mình mới có thể sống qua cuộc sống yên ổn, cho nên đối với con bạch lộc này cũng là kính yêu phát ra từ nội tâm, bất luận nó có phân phó gì đều là toàn tâm phục tòng. Lúc này cũng không ngoại lệ, người tới tuy đã là đại yêu có ba trăm năm tu vi, nhưng đi tới trước mặt Nhậm Thanh Nhai lại kính cẩn nghe theo mà hóa thành nguyên hình,  chỉ ngậm văn thư mà Vương cần nhẹ nhàng buông xuống, “Vương, ba người kia đã hoàn thành việc ngài yêu cầu, xử trí như thế nào?”

Yêu Vương là thiên nhân phát hiện thần linh sớm nhất, đối với việc nghiên cứu về Thần cũng đã vượt mức quy định. Hắn phát hiện Thần đối với thiên nhân của mình vẫn có lực chi phối cường đại, chỉ là bởi vì tự mình không có tu vi cho nên không cách nào sử dụng phần quy tắc này, mà phần khế ước chuyển nhượng quyền sở hữu thiên nhân này cũng chính là lý do khiến hắn cố chấp với việc triệu hoán các vị Thần đến như vậy.

Chỉ cần ký khế ước, tất cả lực chi phối giữa thần đối với thiên nhân sẽ được chuyển giao cho hắn, lấy tu vi yêu vương, tự nhiên có thể tùy ý thay đổi thiết định của thiên nhân.

Hắn không nghĩ tới là, chẳng qua là ở trước mặt bọn họ tùy ý giết mấy tên tù binh mà thôi, nhưng những thần linh này liền dễ dàng đem thiên nhân của mình bán cho người ngoài như vậy.

Yên lặng đem khế ước được đưa tới miệng mà nhai nuốt xuống, rõ ràng cảm nhận được ba tên thiên nhân kia đã cùng mình ở trên quy luật thiên đạo có mối liên hệ với nhau, Nhậm Thanh Nhai biết cái thí nghiệm mới này đã thành công, nhưng trong lòng lại ngoài ý muốn cũng không cao hứng bao nhiêu, chẳng qua là rũ mắt nhìn cái bóng ngược của bạch lộc trong hồ một chút.

Hắn đang mong đợi cái gì? Chẳng lẽ sẽ còn có thần minh đối với hắn nói dẫu có chết cũng sẽ không bỏ rơi thiên nhân thuộc về mình sao?

Đối với Thần mà nói, thiên nhân chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật tồn tại mà thôi, cái này không có, chính là lại sáng tạo người kế tiếp. Rõ ràng vì thiên nhân của mình mà ngay cả tính mệnh cũng không dám đánh cuộc, nhưng lại yêu cầu bọn họ tiếp nhận sự thật rằng sinh tử của bản thân bọn họ chỉ để mang lại  thú vui tiêu khiển cho Thần. Thần loại sinh vật này, quả nhiên đều là ngạo mạn tùy hứng như vậy.

“Dựa theo ước định, thả. Còn như không có thiên nhân bảo vệ có thể ở trong chiến loạn còn sống hay không, vậy phải xem bản lãnh của bọn họ.”

Tùy ý xử lý ba tên thần linh đã vô dụng, bạch lộc liếc mắt lão lộc trên bờ một cái, trong ánh mắt cuối cùng có mấy phần ấm áp. Tiến lên cọ sát một cái vào cổ của đồng tộc, da lông mang tới xúc cảm để cho hắn tìm về sự an nhàn khi mình vẫn là yêu thú, lúc này mới nhẹ giọng dặn dò: “Thường Huy căn bản không để ý yêu tộc thương vong, các ngươi gặp nguy hiểm liền đi, chiếm lĩnh thành thị của loài người đối với chúng ta không có bất kỳ ý nghĩa gì, chiến sự chiến bại cũng không sao.”

Bây giờ Yêu Vương so với lúc đầu đã thay đổi rất nhiều, có chút cảm khái nhớ tới hình dáng bạch lộc ngày xưa cùng tên thiếu niên kia xuất hiện ở trước mặt mình, giọng lão lộc có chút lưỡng lự, “Vương, người kia cũng ở đây…”

Nhậm Thanh Nhai biết nó nói tới ai, trên đời này loài người cùng Yêu Vương có quan hệ chỉ có Kỷ Mạch. Không đưa ra thêm bất kỳ chỉ thị nào, bạch lộc chẳng qua là chậm rãi chìm vào đáy nước. Biết đây là ý tứ không nguyện đàm luận, lão lộc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, “Thuộc hạ cáo lui.”

Bộ lông của bạch lộc đủ để chống đỡ hết thảy giá lạnh, xác định thuộc hạ đã rời đi, hắn mới từ đáy hồ hiện lên, sừng hươu nhẹ nhàng chạm vào mặt nước một chút, tờ giấy cũ kỹ liền tự không gian trữ vật bay ra. Đây chẳng qua là trang giấy rất thông thường, dường như người viết ra thứ này cũng không am hiểu dùng bút lông, viết ra chữ viết thật là không dễ nhìn chút nào, nhìn nó bị nước hồ thấm ướt một chút xíu, bạch lộc rốt cuộc ngậm lên, chậm rãi nhai.

Trong nháy mắt vừa vào miệng, vốn là chữ viết bình thường đột nhiên liền hóa thành huyễn lệ lưu quang  tụ vào thân thể bạch lộc, cảm thụ năng lực mới đang cùng với thân thể dung hợp, hắn chẳng qua là tựa vào trên một phiến băng nổi từ từ tiêu hóa những thứ thiết định bị thần gọi là lực lượng quy tắc này.

Lấy quan hệ giữa tác giả cùng nhân vật chính, Kỷ Mạch tự nhiên thử đặt thêm thiết định cho Nhậm Thanh Nhai, tuy nhiên mặc cho cậu có thể nghĩ tới việc viết ra nhiều đại năng mạnh mẽ tới đâu đi nữa nhưng khi dùng các cách khác nhau để kết hợp với thiết định ban đầu, cuối cùng cũng không có hiệu lực trên thực tế, từ từ cũng vứt bỏ cái ý nghĩ này.

Khi đó Kỷ Mạch không biết là, những thiết định này chỉ có tiến vào ngay bên trong cơ thể mới có thể bị hấp thu, ngay cả Nhậm Thanh Nhai cũng chỉ là tình cờ nuốt những mảnh giấy này mới phát hiện điểm này.

Trải qua mấy ngày thực nghiệm, Nhậm Thanh Nhai đã chắc chắn chữ viết của thần linh khác đối với mình cũng không có tác dụng, chỉ có chữ viết của Kỷ Mạch mới có thể thay đổi hắn, thế nhưng hắn, cũng không muốn gặp người phụ thân này  nữa.

Cho tới bây giờ Yêu Vương vẫn không có cách nào quên đi những chữ viết ghi lại hiện ra ở trước mặt mình, thậm chí lúc nhắm mắt vẫn có thể đem mỗi một chữ viết đó mà hồi tưởng lại một cách rõ ràng

Thâm Hắc: Biết hắn cùng Diệp Ma Chủ nhà ta kém ở nơi nào không? Bởi vì là con trai của yêu vương thì phải nhất thống thiên hạ,  loại lý do này quá không thú vị.

Có chút tịch mịch: Như vậy, ” Nữ yêu vì cứu hắn thoát khỏi lồng giam của loài người, bị tu sĩ chính đạo vì oán hận yêu tộc mà bị đánh trở về nguyên hình, chính mắt thấy được tất cả các thứ này, một ấu lộc không tranh quyền thể rốt cuộc minh bạch như thế nào là thế đạo bất công,  sinh ra là yêu liền định trước bị người chà đạp, nếu muốn thay đổi hết thảy các thứ này, cũng chỉ có trở thành vạn vật đứng đầu, khiến cho sinh linh trong thiên hạ đối với mình phải nghe lời.”, viết như vậy có thể không?

Thâm Hắc: Không tệ, chính là loại cảm giác này, trước phải để cho độc giả có đầy lòng căm phẫn như vậy khi đánh mặt mới đủ thoải mái, như thế viết lên khẳng định ổn! Vì để làm nổi bật sự tàn nhẫn của chính đạo đối với yêu tộc, để cho nó nhìn đồng tộc bị lột da rút gân như thế nào? Ta nhớ có một video cắt thịt lộc, để ta tìm cho ngươi tham khảo một chút?

Có chút tịch mịch: Tốt, đa tạ tiền bối chỉ điểm.

Mặc dù dùng tên giả, Nhậm Thanh Nhai vẫn có thể nhận ra đó chính là Kỷ Mạch, hắn chưa từng nghĩ những chuyện trước kia để cho mình thống khổ như vậy đến cuối cùng chính là do vị phụ thân này trong lúc nói cười mà  tùy tiện quyết định. Quá dễ dàng rồi, thế cho nên ngay cả ý niệm tha thứ trong đầu đều không thể sinh ra nổi.

Phụ thân, ta từng hy vọng đó là có người bức bách ngươi đi làm những quyết định này, ngươi sẽ không làm như vậy đối với ta.

Nhưng, chỉ có ta khi trải qua thống khổ thì câu chuyện của ngươi mới thú vị, lý do như vậy, ta vĩnh viễn không có cách nào tiếp nhận.

“Rất nhanh sẽ kết thúc, chúng ta chung một chỗ nhất định có thể chiến thắng tất cả thiên nhân, để cho ngươi lấy được kết cục hạnh phúc chính là nguyện vọng duy nhất của ta.”

Phụ thân, ôm ta mà nói những lời như vậy, thật ra chỉ là ngươi vẫn đang trầm mê vào câu chuyện mà mình viết đi. Ngươi, chẳng qua là cần một thiên nhân dựa theo ý mình hành động mà thôi.

Nhưng, cho dù như vậy, ta vẫn không thể giết ngươi, thần linh ôn nhu lại tàn khốc, đây cũng là thiết định mà ngươi cho ta sao?

Im lặng dưới đáy hồ mà ngắm nhìn  ánh trăng phản chiếu lung linh trên mặt nước, bạch lộc đến nay cũng không biết nên đối mặt người cha kia như thế nào, nhưng mà, ngay tại lúc này, đột nhiên lại có một giọng nói vang lên, “Tại sao còn không đem Tô Cách bắt tới?”

Nơi đây rõ ràng không có những sinh vật khác, thanh âm kia lại không có bất kỳ trở ngại nào truyền vào trong tai hắn, tình huống như vậy dường như đã thành thói quen, bạch lộc trong hồ chẳng qua là nhàn nhạt trả lời: “Ta không cần năng lực của hắn.”

Lực lượng thu được từ tình cảm đối với Thần, năng lực như vậy, hắn vĩnh viễn cũng không dùng được.

“Đừng tiếp tục triệu hoán người đến dị giới nữa, ngươi đã tạo thành khe hở không gian đưa tới một người rất phiền toái.”

Dường như đối với thái độ lãnh đạm của hắn rất bất mãn, thanh âm kia lại thêm mấy phần cảnh cáo, nhưng mà thần sắc yêu vương vẫn không thấy nửa phần nhượng bộ, thậm chí giễu cợt đáp lại, “Nếu như có thể đưa tới người đủ để diệt trừ sự tồn tại của ngươi, ta cũng muốn thiết yến chúc mừng.”

“Nhậm Thanh Nhai, ngươi nên học cách nghe lời một chút!”

Yêu vương này được Kỷ Mạch thiết định đối với tặc nhân vẫn luôn căm hận quả nhiên thành công chọc giận tới chủ nhân thanh âm. Cho dù biết kia là dạng tồn tại gì, trong con ngươi bạch lộc vẫn chỉ có nét cười khẩy, “Ta ngay cả mệnh lệnh của phụ thân mình đều cãi lại, nghe lời ngươi? Ngươi là ai? Có bệnh phải đi chữa.”

Tựa hồ là bị bạch lộc nói cho nghẹn họng, người nọ cũng không phát ra âm thanh nữa, thế giới cuối cùng an tĩnh. Bạch lộc khinh thường vẫy đuôi, đang muốn nghỉ ngơi, đột nhiên lại thấy mặt nước có thêm một ảnh bạch sắc, định thần nhìn lại cảnh tượng liền cảm thấy rất quỷ dị —— Đó chính là một lưỡi câu trên đó móc một chồng giấy vụn, tuy tờ giấy ở trong nước nhưng lại không bị thấm ướt, rõ ràng cho thấy là pháp bảo rất lợi hại.

Còn có loại pháp bảo này?

Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng đây là vật có công dụng gì, ánh mắt bạch lộc sắc bén trực tiếp quét về phía nam nhân tóc trắng ở bên cạnh bờ sông chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, chỉ cảnh giác chất vấn: “Người nào?”

Lẽ nào lại là vị kia, chung quy là bị tức không nhịn được nữa liền hiện thân cùng hắn chính diện chiến đấu? Nhưng, khí chất không quá giống a…

Nhưng mà, đáp lại hắn chẳng qua là ánh mắt nghi hoặc của tiên nhân, “Ngươi làm sao không ăn? Cái này có thể so với những tờ giấy kia quý trọng hơn nhiều a.”

Đúng vậy, đây chính là Dạ Minh Quân thành công vòng qua trận pháp  trong rừng rậm. Tiên nhân tự nhận kiến thức rộng, nhưng là một con lộc vui vẻ ngâm dưới nước lại còn thích ăn giấy ngược lại là chưa từng thấy qua, suy nghĩ đến đồ của Kỷ Mạch quả nhiên rất thú vị, liền nổi lên hứng thú, vội vàng lôi ra cần câu của Khương thái công, xé hệ thống làm hai phần, định đem bạch lộc trong nước mà câu lên.

Đối với lần này, hệ thống ở trong tay tiên nhân liên tục bị mở rộng ra một bước cộng dụng phát triển  mới chỉ có một lời, “Tiên quân, xin đừng đem công dụng của hệ thống dùng cho các mục đích bất thường.”

“…”

Yên lặng nhìn tình cảnh quỷ dị này, Yêu Vương cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì, hắn thậm chí hoài nghi mình mới vừa rồi là ăn lầm thiết định, cho nên mới xuất hiện ảo giác kỳ quái.

________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân: Dùng hệ thống câu lộc, kích thích!

Sơn Hà Xã Tắc Đồ: Rốt cuộc là ai đem ta đưa cho cái tên hùng hài tử này!

Nhậm Thanh Nhai: Do dự có phải nên cắn một cái hay không.

Kỷ Mạch: Đủ rồi, đừng ăn thiết định nữa, ngươi OOC (*) rất vui vẻ sao?

(*) OOC là chữ viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character (tạm dịch “vượt ngoài tính cách”)

Má ơi!  Quân ca dùng giấy câu lộc =]]. Tưởng tượng là thấy hài rồi. Lại còn hỏi sao người ta không ăn nữa. Quân ca thật là “cao tay” =]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play