Ma Chủ thích hưởng thụ cho nên tất cả đồ dùng trong Ma cung phải là đồ tốt nhất, vậy thì tự nhiên hoa viên này cũng đều trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Lưới qua những bụi hoa rực rỡ, Kỷ Mạch biết, sau khi dời đô, cung điện tráng lệ này được kiến tạo bằng cái giá của vô số tính mạng nô lệ ở Ma Châu liền bị hoang phế.

Diệp Quân Hầu kiến tạo Ma cung đã dọn sạch quốc khố Phỉ Quốc, lúc ấy cả nước điều động thanh niên tráng kiện để phục dịch, có thể nói mỗi một tấc đất đều bị máu tươi bách tính thấm ướt, như vậy đem quốc lực chèn ép đến mức tận cùng mới kiến tạo ra cung điện nguy nga tráng lệ này, đợi bọn họ sau khi đi, đại khái chưa đến mấy năm thì chỗ này cũng không khác gì những hành cung thông thường bên ngoại ô bị mạng nhện  bao trùm đi. Trận chiến thiên nhân này,  Diệp Quân Hầu từng là người chiến thắng chói mắt nhất, hôm nay lại thê lương lui tràng, cũng không biết bọn họ có thể đi tới một bước nào.

Chỉ cần không cách nào ngăn cản ngọn nguồn sự xuất hiện của thiên nhân, cho dù Thần Điện nhất thống năm châu cũng không cách nào ngăn cản hỗn loạn tái sinh.

Kỷ Mạch rất rõ ràng bọn họ bây giờ phải làm là hết sức giảm bớt hao tổn chiến tranh, cùng Dạ Minh Quân tranh thủ thời gian tìm ra bí mật che giấu đằng sau thiên nhân, chỉ tiếc Yêu Châu chủ động gây chiến, chuyện này cũng không thể thuận theo bọn họ được.

Kỷ Mạch thiết định cho Nhậm Thanh Nhai cũng không phải là kiêu hùng, nếu dựa theo tình huống bình thường, Yêu Vương chán ghét thế giới loài người vậy thì phải không có bất kỳ hứng thú gì với việc  thống trị nhân loại, chỉ sợ Yêu Châu bên kia cũng xảy ra biến cố. Chẳng qua là, Tống Kiều đương nhiên vì chuyện giữa Thường Huy cùng Tô Cách  mà lao tâm lao lực, nhưng Kỷ Mạch ngay cả một cái ý niệm thăm hỏi sức khỏe một tiếng cũng không nhắc tới.

Cứ như vậy đi, cậu cùng Tống Kiều những ngày qua đã sửa sang lại ra toàn bộ tài liệu liên quan tới thiên nhân, trận chiến này, nhất định phải để cho Tô Cách trở thành người chiến thắng.

Bất luận có nguyên do gì, Nhậm Thanh Nhai là thiên nhân mà Kỷ Mạch thiết lập ra, liền do chính cậu tới để khiến vị Yêu Vương này nếm thử mùi vị thất bại một chút. Kiếp nạn của nhân vật chính đều do tác giả an bài, đây vốn là chuyện bình thường nhất.

Dưới sự chỉ dẫn của Vô Yếm tìm được tung tích Thanh Diệp, Kỷ Mạch chậm rãi tiến lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Bệ hạ, vừa đã quyết định ngự giá thân chinh, vì sao lại không chịu ra tiền tuyến?”

Tuy biết được tên mà Ma hậu đã đặt cho mình, nhưng  Thanh Diệp cuối cùng cũng không đổi tên. Trước kia, nhóm thần thị đã từng nói với hắn, lúc Thường Huy ôm hắn trở lại Thần Điện, nhìn thấy thảm thực vật tươi tốt hai bên đường tràn đầy sức sống, liền hy vọng  đứa trẻ sơ sinh trong ngực cũng có thể khỏe mạnh lớn lên như vậy, liền vì hắn đặt tên là Thanh Diệp.

Trước đây Thanh Diệp vô cùng thích danh tự này, bởi vì trong Thần Điện chỉ có hắn là do Thường Huy tự mình ban tên cho, hắn muốn mình nhất định phải cố gắng tu hành, không được cô phụ kỳ vọng của Húc Nhật tế ti. Mặc dù bây giờ nghĩ đến, Thường Huy trông cậy đối với hắn chung quy cũng chỉ là con cờ để tiêu diệt Diệp Quân Hầu, danh tự này rốt cuộc cũng không đổi được nữa.

Lúc trở thành thiên ma, hắn chỉ để lại cảm tình đối với Thần Điện, bởi vì đó là nơi ấm áp tồn tại duy nhất trong trí nhớ  của Thanh Diệp, tác dụng phụ chính là lực ảnh hưởng của Thường Huy đối với hắn  vẫn tồn tại, một khắc kia khi nhận được chiến thư vẫn không tránh được thương tâm.

Hơn nữa nghe đại thần dâng lên nhung trang (quân phục) chính là Diệp Quân Hầu vì Diệp Phá mà chuẩn bị quà sinh nhật, chỉ vì an ủi cảm giác mất mác của con trai khi thất bại phải lui quân. Có tầng quan hệ này, coi như đó là tụ họp thợ rèn tốt nhất tại Ma Châu chế tạo ra tối cường ma khí, Thanh Diệp cũng không muốn đem nó mặc lên người, nhìn một cái liền cảm  giác trong lòng rất uất ức, vậy thì theo thói quen đi tới trong hoa viên.

Bây giờ Thanh Diệp đã  không đem tâm tình tiêu cực của mình nói cho người khác biết, lúc này thấy Kỷ Mạch tìm tới, mặc dù tâm tình vì vậy tốt lên  mấy phần, nhưng cũng tựa như không có bất kỳ cảm tình nào mà trả lời: “Cô muốn nhìn Ma cung một chút.”

Đây là địa phương mà thân sinh phụ mẫu của hắn đã ở qua, nhưng hắn cảm thấy rất xa lạ, bây giờ vừa đi cũng sẽ không trở lại nữa, ngược lại cũng đích xác nên xem thật kỹ.

Thanh Diệp sau khi nhập ma liền  không có biểu tình nữa, Kỷ Mạch cũng không cách nào từ trên mặt hắn nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, nhớ tới hình dáng sáng sủa của thiếu niên trước đây tuy  rất cảm khái, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói ra chính sự, “Vị này là Thính Tuyết thành chủ.”

Thân sinh phụ thân của Diệp Phá.

Thanh Diệp đối với danh tự Thính Tuyết này cũng không xa lạ gì, ánh mắt thoáng động nhìn về phía nam nhân một cái, không có tỏ ra bất kỳ thái độ nào, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

Thính Tuyết sớm biết thiên ma vô tình, biểu hiện này đối với hắn cũng không có bất ngờ nào, trong lòng biết cùng con trai Ma Chủ đàm luận tình nghĩa là không có bất kỳ ý nghĩa gì, vậy liền đi thẳng vào vấn đề, “Xin hỏi bệ hạ, trận chiến này sau khi kết thúc, người muốn xử trí Diệp Phá như thế nào?”

Mấy ngày nay Thanh Diệp vẫn đi theo Tô Cách học tập xử lý chính vụ, đã sớm không còn là thiếu niên đơn thuần ngày xưa, lời này vừa nói ra hắn liền biết người này là tới vì Diệp Phá. Hắn căn bản không nghĩ tới cái vấn đề này, Diệp Quân Hầu lại không có trung thần, chỉ cần hắn thừa kế thiên ma huyết mạch, dĩ nhiên chính là Ma Chủ mới, cái gọi là danh chánh ngôn thuận ở trước mặt lực lượng bất quá là một truyện cười tiếu lâm.

Chỉ là, thấy Thính Tuyết vì đứa con trai này lại dám xông vào Ma cung chất vấn hắn, nội tâm hắn cũng không phải không có chút dao động nào.

Đêm hôm đó khi Ma Chủ chết, hắn cùng Ma hậu nói chuyện rất lâu, khi đó Thành Song đã có ý chết, liền đem toàn bộ  bố trí  của mình ở trong triều giao cho con trai.

“Nơi này có phân danh sách, đều là người mà ta từ trong tay phụ thân ngươi cứu có thể xài được, ngay cả cậu ngươi cũng không biết bọn họ tồn tại, cũng đủ để giúp ngươi đứng vững gót chân.”

Thanh Diệp còn nhớ, sau khi đem danh sách giao cho hắn, vị mẫu thân chủ đạo mọi việc này lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn dứt khoát đối với dặn dò, “Bệ hạ thế cô lực cô, sau này cần phòng ngoại thích chuyên quyền. Nếu uy hiếp quá lớn… Có thể giết.”

Thành Song như thế nào lại không biết tính tình của ca ca mình, Thành Chương đối với nàng có thân tình, nếu không cũng sẽ không tận lực thông báo nàng tin tức Phỉ Quốc lùng giết thiên nhân,  nhưng cũng chỉ ngừng ở đây, hắn không thể nào vì nàng mang Diệp Tam rời đi, ngay như bây giờ, cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý phụ tá con trai của nàng. Cũng may Thành Chương có chỗ dựa lớn nhất chính là nàng. không có nàng cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Tô Cách.

Gia tộc và Phỉ Quốc cũng vong, trượng phu cũng sắp chết, lại thêm một người đại ca cũng không có gì. Nàng cả đời này không muốn làm nhất  chính là hậu vị, kết quả, trừ Ma hậu ngược lại không có một thân phận nào có thể làm.

Trận đấu tranh âm thầm này dây dưa rất nhièu, nhưng người thắng lớn nhất là Thành Song, hết thảy cũng dựa theo bố trí của nàng mà triển khai, nhưng mà, nhìn vị mẫu thân am hiểu tranh  đấu này, Thanh Diệp chỉ bình thản nói một câu nói, “Ngươi mỗi một lần thấy ta đều là dạy ta giết người như thế nào.”

Tuy là ngữ khí trần thuật sự thật, nhưng lại khiến cho Ma hậu đã làm bất kỳ quyết định nào đều chưa từng dao động lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, nàng chẳng qua là sờ gò má thiếu niên một cái, lần đầu dùng một chút thanh âm nhu tình đối với hắn dặn dò: “Bởi vì đây là thứ mà Tô Cách không có biện pháp dạy ngươi, nhưng, như vậy ít nhất có thể để cho ngươi học cách bảo vệ mình.”

Đây chính là lời nói tình cảm duy nhất mà Thanh Diệp còn lưu trong trí nhớ, Diệp Quân Hầu trước khi chết lưu lại cho con trai ruột một chiếu thư không có tên người truyền ngôi bởi vì hắn không biết đứa nhỏ này tên gọi là gì. Mà Thành Song thì cho hắn tất cả hậu chiêu thống trị Ma Châu, đây chính là phụ mẫu đã đem tất cả quyền thế đế vương giao lại trong tay hắn mà bao nhiêu người mơ ước, thế nhưng Thanh Diệp, đến nay vẫn đang hâm mộ Diệp Phá.

Ít nhất Diệp Quân Hầu khi còn sống đối với Diệp Phá dùng mọi cách sủng ái, hôm nay lại có một  sinh phụ vì cứu hắn nguyện ý vào nơi dầu sôi lửa bỏng, nhưng mà ta, thân là Thanh Đế đứng đầu một châu, tất cả đều không có.

Thanh Đế đột nhiên không nói thêm gì nữa, Thính Tuyết cũng không dám tùy tiện mở miệng, thấy bọn họ cũng trầm mặc lại, Kỷ Mạch chỉ có thể chủ động nhắc nhở, “Quốc cựu gần đây không quá an phận.”

“Vậy liền giết đi.”

Không  nghe lý do, Thanh Diệp chỉ biết là mỗi lần tinh thần mình bị tổn thương thì người tìm được hắn  đều là Thần Tinh Tế Ti, nếu Thần Tinh Tế Ti không thích người này, mặc dù thời cơ cùng kế hoạch Thành Song lưu lại có chút sai lệch, cũng không phải cái gì chuyện khẩn yếu.

Hắn bây giờ đối với người bên ngoài Thần Điện không có chút tình cảm nào, đối với Thính Tuyết cũng chỉ là nhàn nhạt nói,

“Còn như Diệp Phá, Cô có thể cho ngươi quyền lợi thành lập quân đội, có thể đem hắn đoạt lại hay không, chỉ nhìn bản lãnh của ngươi.”

Thính Tuyết đã sớm gặp qua Diệp Quân Hầu vô tình, thế nhưng thiếu niên trước mắt càng  lạnh lùng hơn so với cha hắn, tuy  đối với tương lai Phỉ Quốc rất lo âu, suy cho cùng cũng đã mất hết ý chí cũng lười để ý tới, liền đáp lại: “Thần sẽ giúp bệ hạ thắng được chiến sự, sau trận chiến này, Thính Tuyết cùng Phỉ Quốc lại không liên quan.”

“Tùy ngươi.”

Quả nhiên Thanh Diệp căn bản không để ý người này là đi theo mình hay không, chỉ là thấy đã đến giờ tế thiên, liền đối với Kỷ Mạch gật đầu một cái, “Thần Tinh Tế Ti không thích địa phương nhiều người, đợi tế thiên xong, Cô phái thị vệ tới đón ngươi xuất phát.”

Lúc thiếu niên nói ra lời này, thanh âm vẫn không có phân nửa tình cảm dao dộng, nhưng Kỷ Mạch lại tìm được một vẻ quan tâm mà hắn che giấu, tuy biết thân phận đối phương bất đồng với trước, rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng thở dài nói: “Thanh Diệp, có chuyện liền tới tìm ta cùng Tống tiên sinh, ta không muốn ngươi chiến đấu một mình.”

Danh xưng này đã lâu không được ai kêu, thân ảnh Thanh Diệp rời đi đột nhiên dừng lại, cuối cùng chỉ đưa lưng về phía cậu gật đầu một cái, “Cám ơn.”

Cuối cùng từ trên người thiếu niên nhìn thấy mấy phần bóng dáng trước kia, Kỷ Mạch không nghĩ tới mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế không bao lâu, Thanh Diệp lại có nhiều thay đổi như vậy, nội tâm càng thổn thức hơn, nhưng nhớ lại câu nói của Tống Kiều khi cùng mình thảo luận về Diệp Quân Hầu——

“Nhân vật chính là hình ảnh thu nhỏ của tác giả, ta nghĩ, coi như là chúng ta leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng không  thể trở thành một minh quân a. Dẫu sao, đừng nói mình vì thiên hạ mà khắc chế bản thân phải chuyên cần với chính sự, ngay cả uống thiểu một ly rượu cũng không làm được a.”

Đúng vậy, nếu như đổi thành cậu, đại khái cũng chỉ là một hôn quân trầm mê vào cảm tình mà thôi.

Yên lặng nhìn Dạ Minh Quân có chút nhàm chán bên cạnh một chút, Kỷ Mạch mới phát hiện làm một anh minh đế vương có bao nhiêu khó khăn, so với chinh chiến thiên hạ, cậu vẫn cho rằng là cùng tiên nhân du lịch khắp nơi càng thích hơn.

Tiên nhân đối với nhân loại đấu tranh không có nửa phần húng thú, hắn không hiểu thế gian có nhiều sự vật tốt đẹp như vậy, loài người vì sao phải đem hơn phân nửa thời gian dùng vào việc cùng đồng loại chiến đấu, bất quá đây chính là tập quán của con người, mặc dù không có cách nào hiểu được, hắn cũng không có ý định can thiệp. Nhận ra được tầm mắt của Kỷ Mạch, hắn liền hiểu là có điều gì cần tự mình ra tay, liền chủ động hỏi: “Là có chuyện gì muốn ta giúp ngươi sao?”

Đột nhiên phát hiện mình lại có tính khí không thích giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, mặc dù cái “Mỹ nhân ”  này tính tình quả thực một lời khó nói hết, Kỷ Mạch cũng cảm thấy kỳ diệu vô cùng, suy nghĩ một chút, liền thành thật trả lời: “Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đối với ta mà nói, tiên quân là tồn tại so với thiên hạ càng có sức hấp dẫn hơn.”

Thính Tuyết đã tự động đi theo Thanh Diệp rời đi, hôm nay hai người cuối cùng là một chỗ, nhìn những bông hoa đầy màu sắc rực rỡ không có điểm cuối này một chút, Kỷ Mạch đột nhiên nhớ tới, ngày trước Dạ Minh Quân chính là ở chỗ này vì cậu mà gọi tới ánh trăng khắp bầu trời. Dưới ánh trăng, đôi mắt của Dạ Minh Quân trong suốt không tỳ vết, lúc nhìn về phía cậu giống như ngoại trừ  cậu ra cái gì cũng đều không chứa nổi, để cho cậu không nhịn được liền động tâm. Chẳng qua là khi đó căn bản không dám thừa nhận, thậm chí ngay cả lời trọng yếu nhất cũng không nói cho tiên nhân.

“Tiên quân, ngươi từng nói qua, con người khi lấy được vật mình muốn sẽ hạnh phúc. Khi đó tâm tư ta quá loạn, cho nên cũng không có nói cho ngươi, thật ra thì bất luận người nào muốn có được là quyền thế phú quý hay là thân nhân cùng  tình yêu, đầu tiên tâm phải có hy vọng, mới có thể thỏa mãn nguyện vọng.”

Hồi tưởng lại hình dáng tự mình đi tới, luôn đối với thế nhân tràn đầy phòng bị, ai cũng không dám tin tưởng. Cuộc sống đó giống như đã là chuyện rất lâu lúc trước, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần vừa nhìn thấy Dạ Minh Quân, tất  cả sự vật trong cuộc sống đều trở nên trong sáng, không cách nào nảy sinh tâm tình tiêu cực nữa.

Quá khứ  như thế nào cũng không thể thay đổi, nhưng cuối cùng tương lai cũng tự nhiên hạ xuống, mà cậu phải làm, chẳng qua là đối với tiên nhân chủ động đưa tay ra, như đêm đó Dạ Minh Quân đã mong đợi vậy, đáp lại hắn là nụ cười phát ra từ nội tâm, “Đối với ta mà nói, ngươi chính là hy vọng.”

Trước khi chính mắt thấy được, Dạ Minh Quân không nghĩ tới Kỷ Mạch lại còn có vẻ mặt như vậy, giống như là một đóa tịch mai (hoa mai vàng) chịu đựng qua một mùa đông dài đăng đẵng rốt cuộc tìm được sinh cơ bỗng nhiên nở rộ, tuy không làm bạn với ánh nắng  mùa xuân  tháng ba, nhưng hàm chứa ấm áp cùng nhu tình vô tận.

Tiểu gia hỏa cả người đầy gai kia cuối cùng sự phòng bị trùng trùng kia cũng tiêu thất, còn chủ động đưa tay ra đối với hắn, bây giờ bất luận hắn làm cái gì cũng sẽ không phản kháng, nghĩ tới đây tiên nhân chính là cao hứng phát ra từ nội tâm, liền đem người ôm vào trong ngực, chỉ khẽ cười nói: “Vậy ta vẫn luôn phụng bồi ngươi, để cho ngươi thời khắc cũng đối với tương lai tràn đầy mong đợi.”

Ai, ngươi cũng đem bản thân mình đưa cho ta bao nhiêu hồi, rốt cuộc là tự tin ở đâu ra cho rằng cái này cũng chưa tính là ái mộ chi tình?

Khí tức trên người Dạ Minh Quân rất là an thần, chỉ cần bị vờn quanh bên ngoài liền có thể quên mất mọi phiền não, giờ khắc này, bởi vì tiên nhân không hiểu phong tình mà sinh ra trùng trùng khốn khổ đột nhiên tiêu tán, đưa tay vòng qua hông hắn, thanh âm Kỷ Mạch  rất nhẹ, “Dạ Minh Quân, ôm ta, ngươi cao hứng không?”

Dạ Minh Quân không biết che giấu điều gì, một lời một hành động đều là chân ý, lúc này cũng không cố kỵ chút nào mà lấy ý tưởng chân thật của mình đáp lại, “Ngươi gần đây rất ít khi bị tổn thương bởi chuyện trong quá khứ, cũng có thể phát ra nụ cười từ nội tâm, đây là chuyện  làm ta cao hứng nhất.”

Cùng với tâm tình pháp bảo hộ chủ không giống nhau, hắn rất rõ ràng, người trong ngực này xem như không phải chủ nhân của Hi Hoàng Khải Minh Châu, mình cũng muốn một mực bảo vệ hắn. Hi Hoàng Khải Minh Châu chính  là thượng cổ thần khí, tại trong tay Hi Hoàng hộ qua tiên thần, cũng hộ qua thiên hạ chúng sanh, thế nhưng  không cần thần minh chỉ dẫn liền tự động muốn phải bảo vệ người nào đó, ý niệm thần kỳ như vậy, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

Thế nên kìm lòng không đặng suy nghĩ, cảm tình như vậy nếu như có thể vĩnh cửu kéo dài nữa, có phải hay không là có thể biến thành tình yêu mà nhân loại nói đến?

Cho dù không có bất kỳ quy luật thiên đạo nào chứng minh nó có thể vĩnh cửu trường tồn, chỉ có một điểm Dạ Minh Quân có thể khẳng định —— bây giờ có phần tâm tình này, so với năm tháng 5000 năm trước càng khiến hắn vui sướng hơn.

Nhưng là, phải dùng phương pháp gì mới có thể nghiệm chứng sự vĩnh cữu trong một thời gian rất dài như vậy, cái vấn đề này hắn trước đây giống như chưa từng cân nhắc qua.

Đột nhiên phát hiện mạch suy nghĩ của mình tồn tại điểm mù, Dạ Minh Quân vuốt ve mái tóc đen nhu thuận của thanh niên, chỉ thầm nghĩ ở trong lòng,

Kỷ Mạch nói qua, yêu một người không thương mình là một chuyện rất thống khổ, mục tiêu công lược của hắn là để cho Kỷ Mạch yêu mình, vì phòng tiểu gia hỏa này thương tâm, quả nhiên vẫn là phải nghiêm túc nghiên cứu một phen điều kiện tất yếu thành lập tình yêu.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân (nghiêm túc): Làm thế nào? Ta giống như không biết phải kiểm chứng thiên trường địa cửu là điều kiện tất yếu để kết hốn như thế nào a!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Ta nên làm sao để cho hắn hiểu loại tu từ thủ pháp khoa trương này?

Tống Kiều: Tìm cho hắn một lão sư ngữ văn dạy thêm a?

Kỷ Mạch: Tốt, cao tài sinh (học sinh giỏi), ngươi lên đi.

Tống Kiều: What?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play