Tiêu Chính Phong chìm trong suy tư hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói. “Ta chợt nhớ có một số chuyện, nhất định phải hỏi lại nàng ấy một chút.”

Nói xong liền cáo từ Tề Vương, phóng đi như gió.

Tề Vương thấy vậy, càng tỏ ra bất đắc dĩ, dặn dò Thành Huy. “Ta thấy hắn đã nhập ma chướng, ngươi đi theo đi, đừng để hắn làm việc ngu ngốc.”

Thành Huy gật đầu liên tục, vội vàng đuổi theo. Ai ngờ Tiêu Chính Phong sải bước quá mau, cho dù y đã chạy hết sức nhưng đuổi theo đến cửa đã thấy Tiêu Chính Phong nhảy lên ngựa, sắp phóng đi mất.

Thành Huy vội vàng hô: “Huynh đệ, ngươi cứ mặc như vậy mà đi gặp cô nương người ta ư?”

Tiêu Chính Phong nghe nói thế lập tức dừng lại, hỏi: “Thế nào, không thể sao?”

Thành Huy liên tục lắc đầu, nhìn bộ quần áo bằng vải sờn cũ, đã phai màu phân nửa, chán ghét nói: “Ngươi vậy coi sao được. Ngươi xem, từ trên xuống dưới, đen tối u ám vô cùng. Người hiểu biết thì cho rằng ngươi thích màu đen, kẻ không biết lại còn tưởng ngươi đang chịu tang ai đấy chứ!”

Tuy nóng lòng muốn gặp A Yên, nhưng Tiêu Chính Phong vẫn còn nhớ A Yên đã từng hỏi chuyện áo bào, liền hỏi: “Vậy theo ý ngươi, ta nên đi thay áo?”

Thành Huy thấy hắn thật lòng tiếp thu, liền cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy a, tục ngữ nói, đi với phật mặc áo cà sa, dù thế nào cũng phải mặc giống mấy quý công tử Yến Kinh phong lưu tuấn tú, mới mong chiếm được thiện cảm của cô nương nhà người ta chứ.”

Nói đến đây, y liền kéo Tiêu Chính Phong theo mình. “Đi, đến cửa hàng may lớn nhất phố Đông, đám quan lại quyền quý đều ra đó may áo bào cả, chúng ta cũng đến đó xem thế nào.”

Tiêu Chính Phong dù không thích nhưng nể Thành Huy dầu gì cũng là người đã thành gia lập thất, còn mình quả thật chưa từng hẹn hò quen biết với cô nương nào, lập tức nói gì tin nấy, theo y đến tiệm may đồ.

Trên phố Đông, người đến người đi nối liền không dứt, tiếng rao hàng liên miên vô cùng náo nhiệt. Thành Huy quen cửa quen nẻo, dẫn hắn đi thẳng một mạch đến phía trước một cửa hàng tráng lệ. Bước vào liền thấy bên trong treo đủ loại lăng la tơ lụa cùng quần áo may sẵn đủ kiểu. Thân áo thêu hoa lan hoa cúc hoặc lá trúc đào, thậm chí còn có sơn thủy non nước.

Tiêu Chính Phong vừa thấy đã lập tức nhăn mặt, chán ghét mà nói. “Lại muốn ta mặc đống quần áo hoa lá cành này hả, không được.”

Một đống mang đầy hương vị phong lưu son phấn.

Nói xong liền đi ra ngoài. Thành Huy vội vàng kéo hắn lại. “Đừng có gấp mà, ngươi chỉ mới nhìn thấy thứ này, đương nhiên không thích. Ta đi gọi chưởng quỹ chọn ra mấy loại áo bào kiểu dáng đơn giản, chắc chắn sẽ có một bộ thích hợp với ngươi.”

Lúc này, một tên tiểu nhị tiến lên tiếp khách. Tiểu nhị này cũng khá tinh tường, bình thường đã quen tiếp đãi đủ loại quan lại quyền quý, nhìn thấy bọn họ mặc dù quần áo bình thường nhưng khí thế hiên ngang, cho nên vẫn cực kỳ thân thiện, vồn vã tiến đến hỏi han.

Thành Huy liền mệnh cho y. “Đi tìm một bộ áo bào đến đây, phải thích hợp với vóc dáng của vị gia này.”

Tiểu nhị quan sát Tiêu Chính Phong một phen, không khỏi ha ha cười nói. “Vị gia này thân hình cao lớn, uy vũ hùng tráng, là vóc người hiếm có nhất trong số các công tử của thành Yến Kinh. Nếu mặc áo bào gấm vóc lên người, ngược lại cảm thấy kỳ dị. Gia, ngài chờ một chút, tiểu nhân cần phải đo thử thước tấc, mới biết có bộ nào mới thích hợp với ngài.”

Hôm nay đúng lúc A Yên vừa tan học, rời khỏi nữ học viện liền cố ý đến lấy áo bào đã được may xong. Đang cầm trên tay xem xét liền nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng nói quen thuộc, nàng nghiêng mắt qua cửa sổ nhìn ra, quả nhiên trông thấy Tiêu Chính Phong, bên cạnh còn có một nam tử mắt hí đứng chọn áo bào.

A Yên trong lòng vừa động, nàng sai người may áo bào này là vì Tiêu Chính Phong, nhưng chỉ là tâm nguyện mà thôi. Nàng không muốn lấy danh mình đưa đến chỗ hắn, sợ rằng sẽ khiêu khích giấc mộng của hắn. Đang suy nghĩ không biết làm sao đưa áo, hôm nay gặp hắn ở đây thật là tốt, lập tức triệu đại chưởng quỹ đến, thấp giọng căn dặn một phen.

Vì vậy, bên ngoài Tiêu Chính Phong đang đo đạc thước tấc thì lão chưởng quỹ đi ra, mang theo một tấm áo bào, cười hơ hớ nói: “Hai vị gia, không bằng thử cái này xem thế nào? Đây là hàng mới toanh, tiệm chúng ta vừa mới may xong, còn chưa kịp treo ra ngoài đâu.”

Áo bào màu xanh đen, bên trên không có văn hoa phục sức gì, nhưng dùng tay sờ thử, xúc giác trơn láng, nguyên liệu dày bóng, xác thực là hàng thượng đẳng.

Thành Huy cầm áo bào ướm thử lên người Tiêu Chính Phong một hồi, gật đầu liên tục. “Bộ này quả nhiên là hàng tốt, ngươi mặc thử xem.”

Tiêu Chính Phong nhìn một cái thấy kiểu dáng cũng đơn giản thoải mái, liền cầm lấy. Hắn mặc vào người rồi đến trước gương đồng, chưỡng quỹ bên cạnh lập tức khen không ngớt lời. Nào là uy nghiêm phóng túng, trầm ổn thong dong, nào là phong độ đại tướng, khí thế quét ngang ngàn quân… tóm lại là tán dương đủ kiểu, thao thao bất tuyệt, trên trời dưới đất có một không hai.

Thành Huy cũng cảm thấy không sai, gật đầu liên tục. “Ngươi không cần cởi ra nữa, chọn cái này đi.”

Tiêu Chính Phong gật đầu, đang muốn thanh toán tiền lại nghe ngoài cửa có tiếng nữ tử dịu dàng nói vào. “Chưởng quỹ, mấy ngày trước có nhờ ngươi làm món đó, đã xong chưa.”

Nữ tử vừa nói vừa khách khí đi vào, phong lưu yểu điệu, xinh đẹp động lòng người.

Cô gái này vừa nhìn thấy Tiêu Chính Phong liền sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Ngươi…”

Cô gái này chính là Lý Minh Duyệt. Ngày đó ở nữ học viện từng muốn câu dẫn Tề Vương, bởi vì Tề Vương từ chối khéo nên nàng ta đành đi tìm Tiêu Chính Phong, nhưng lại không tìm được.

Bây giờ chạm mặt, trông thấy hắn mặc trường bào xanh đen, cao lớn rắn rỏi, khí thế dồi dào, giống hệt Bình Tây Hầu ở đời trước, ngược lại bị dọa mà nhảy dựng.

Đến khi nhìn kỹ lại, mới thấy hắn chỉ là chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi chứ không phải người của kiếp trước, nhất thời hiểu ra, lúc này mới bình tĩnh lại.

Nhưng Tiêu Chính Phong và Thành Huy là người sắc bén, rất giỏi nhìn người, chỉ trong tích tắc đã phát giác cách Lý Minh Duyệt nhìn Tiêu Chính Phong rất khác lạ, ánh mắt nhìn nàng không khỏi tăng thêm vài phần dò xét.

Lý Minh Duyệt cũng khôn khéo, lập tức khẽ cười một tiếng, nói: “Vừa rồi nhìn thoáng qua còn tưởng chiến thần trong tranh tết ấy chứ, sợ hết hồn. Có điều thất thố, mong công tử thứ lỗi.”

Cho dù Tiêu Chính Phong là người nhạy cảm, Thành Huy khôn khéo thế nào, hai người có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra trong đầu Lý Minh Duyệt lại có trí nhớ của kiếp trước, cho nên dù vẫn còn nhiều nghi hoặc nhưng cũng miễn cưỡng tin lời của nàng.

Vì vậy Tiêu Chính Phong không nhìn đến Lý Minh Duyệt nữa, quay qua nói với chưởng quỹ. “Tính tiền đi, bao nhiêu bạc?”

Lão chưởng quỹ chỉ được căn dặn mang áo bào ra cho hắn, cũng chưa kịp hỏi có được thu tiền hay không, vì vậy vội cười hắc hắc. “Cái này do một vị khách khác đặt may, nhưng vì có chuyện gấp nên đã rời khỏi thành Yến Kinh mấy hôm trước rồi, không cần lấy nữa. Để tại hạ vào trong tra sổ sách mới biết được tiền công bao nhiêu.”

Lão chưởng quỹ vội vàng chui vào phòng trong. A Yên cũng đã trông thấy Lý Minh Duyệt, trong lòng vừa động, nghĩ đây quả nhiên là duyên phận kiếp trước. Cho dù hiện thời người Tiêu Chính Phong ngưỡng mộ là mình, hai người bọn họ vẫn phải gặp nhau.

Trái tim nàng lập tức dâng lên một cảm giác khó nói thành lời. May mắn, ngọt ngào, khổ sở, mất mát… tất cả giống như hòa thành một, đồng loạt đánh đến. Hồi lâu sau, nàng mím môi nói. “Chưởng quỹ, ngươi ra ngoài, báo ba mươi lượng bạc đi.”

Vì vậy, lão chưởng quỹ đi ra, mở miệng liền báo: “Áo choàng này tổng cộng ba mươi lượng bạc.”

Tiêu Chính Phong hơi kinh ngạc, chưa từng nghĩ quần áo lại có thể quý giá đến thế. Thành Huy cũng kinh hãi, bọn họ trước kia là thân hiệu úy, lương bổng hàng năm nhiều nhất cũng chỉ nhận được hai mươi lượng, cộng thêm trợ cấp dành cho tướng sĩ biên quan năm lượng/năm nữa, tính toán chi li thì cũng tầm đâu đó hai mươi lăm lượng/năm mà thôi.

Ngay cả hiện thời, hai người được thăng lên tướng quân tứ phẩm, bổng lộc cũng chỉ suýt soát năm mươi lượng/ năm.

Một tấm áo bào mà muốn đòi ba mươi lượng, quả thật quá đắt rồi.

Tiêu Chính Phong nhướn mày hỏi: “Vì sao lại đắt đến thế?”

Chưởng quỹ vội vàng cười hơ hớ mà nói: “Áo bào này, bất luận là nguyên liệu hay thủ công đều là nhất đẳng. Gia là người xuất thân phú quý cũng nên hiểu, áo choàng này, đắt có cái lý của đắt, vốn không đem so với những tục vật bình thường.”

Nói xong còn chỉ một bộ đang treo bên kia. “Nếu không, công tử mặc thử cái kia vậy?”

Tiêu Chính Phong đương nhiên không thích, đành phải nói: “Thôi, cái này vậy, nhưng hiện giờ trên người ta không mang theo nhiều ngân lượng như vậy, có thể viết chứng từ khế ước, ngày khác ta sẽ tự mình đến trả.”

Chưởng quỹ biết Thành Huy, đoán chắc Tiêu Chính Phong cũng là người trong thành, huống chi lại do chính tiểu thư dặn may cho, vội vàng gật đầu cười nói. “Đương nhiên có thể ký sổ, nhưng phiền gia viết cho lão một tờ chứng nhận.”

Tiêu Chính Phong gật đầu, đi viết chứng từ. Chữ viết của hắn mạnh mẽ có lực, sắc sảo gọn gàng, nét chữ cứng cáp.

Chưởng quỹ đứng xem vừa mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn lại cực kỳ chua xót. Nghĩ cũng thật đáng thương, chữ viết tiêu sái khỏe mạnh như thế mà phải đem viết phiếu nợ.

Thành Huy vốn định nói mắc quá, thôi bỏ đi, nhưng nghĩ lại, Tiêu Chính Phong một năm nhận được hai mươi lăm lượng, ăn ở tại quân doanh, kỳ thật cũng không chi tiêu cái gì. Hắn lại không cần nuôi dưỡng vợ con, mấy năm qua ắt hẳn cũng tích góp được kha khá rồi. Ba mươi lượng, đối với hắn chắc cũng không tính là nhiều.

Lý Minh Duyệt thấy Tiêu Chính Phong vì mua một tấm áo bào mà phải viết giấy nợ, không khỏi âm thầm nhíu mày. Nghĩ người này thật là, về sau thăng quan tiến chức thì đã sao, bây giờ chẳng phải ngay cả ba mươi lượng cũng không có đó ư.

Nàng ta cẩn thận quan sát vị hôn phu kiếp trước của mình, cứ nhớ lại những ngày tháng sau khi gả cho hắn, theo hắn đi biên quan, hứng chịu đủ loại khổ sở, lại cảm thấy sợ hãi.

Kiếp trước, người ta chỉ nhìn thấy lúc vị hôn phu của nàng quyền khuynh thiên hạ, người ta ngưỡng mộ nàng được hưởng vinh hoa tôn quý vô cùng. Nhưng nào có ai biết được, nàng đi theo nam nhân kia, đã từng phải trải qua bao nhiêu đau khổ và cay đắng?

Nếu không phải bởi những ngày tháng gian nan, lạnh khủng khiếp nơi biên tái, nàng sao có thể mắc phải bệnh nặng, tuyệt mất kinh nguyệt, không thể sinh con.

Lý Minh Duyệt chớp mắt nhìn qua phu quân đời trước, trong lòng lặng lẽ tự nói với mình.

Nam nhân này, nàng không muốn gả.

Bên này, Tiêu Chính Phong viết xong chứng từ liền muốn ra về, nhưng Thành Huy lại cảm thấy nữ nhân này có chút đặc biệt, trong lòng hiếu kỳ, liền cười cười chào hỏi nàng.

Lý Minh Duyệt thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nghĩ mình không có cơ hội kết giao với Tề Vương, hôm nay gặp được Thành Huy thì nên nắm chặt lấy cây thang này mới phải, vì vậy liền vui vẻ đáp lời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play