Đầu óc Tô Cẩm Tinh trống rỗng.

Làm sao thím Trương lại té lầu, sao lại có thể…

Cô hoảng hốt chạy xuống dưới, quên mang cả giày.

Nhưng lúc này trên bãi cỏ đã có thêm một người.

Dương Tuyết Duyệt ngồi xổm bên cạnh thi thể thím Trương, cô ta đưa tay ra thăm dò hơi thở của bà, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười: "Cô đến chậm rồi, bà ấy đã chết.”

“Dương Tuyết Duyệt, là cô…”

Dương Tuyết Duyệt chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cô: "Lúc trước tôi lại quên mất đấy, bà già này đã trông thấy cô lớn lên từ nhỏ, trong lòng bà ấy nhất định là thiên vị cô hơn.”

“Thím ấy không thể ngăn cản kế hoạch của cô, tại sao cô lại phải gϊếŧ thím ấy? Thím ấy và cô vốn không thù không oán!”

“Bởi vì bà ấy đã biết quá nhiều, còn nhìn thấy thứ không nên nhìn.” Dương Tuyết Duyệt khẽ cười ra tiếng: “Người biết quá nhiều đều phải chết!”

Tô Cẩm Tinh không thể tin, lắc đầu: "Cô đúng là đồ điên!”

Dương Tuyết Duyệt không hề quan tâm, cười đắc ý hơn: “Đến cả đứa con trong bụng tôi còn có thể hi sinh, huống chi chỉ là một bà lão trồng hoa.”

Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

“Alo, Cận Ngôn, anh mau tới đây đi, Tô Cẩm Tinh đẩy thím Trương ngã chết từ mái nhà xuống rồi!”

Cô lạnh nhạt nhìn Dương Tuyết Duyệt gọi điện cho Tiêu Cận Ngôn.

Cô gần như có thể nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của Tiêu Cận Ngôn truyền ra từ trong điện thoại.

Sau khi bố mẹ anh ta mất, thím Trương đã chăm sóc anh ta như người thân, vị trí của bà trong lòng anh ta không người nào có thể thay thế.

Nhưng bây giờ bà đã chết.

Chết ngay trước biệt thự của mình, mà lại còn do ngã từ trên mái nhà xuống.

"Dương Tuyết Duyệt, tôi thấy cô làm ở cửa hàng 4S, đúng là nhân tài không được trọng dụng mà, đáng lẽ cô phải đi làm diễn viên mới đúng, Oscar cũng nợ cô một tượng vàng đấy.”

Dương Tuyết Duyệt lắc lắc điện thoại trong tay, nhướng mày cười: “Tùy cô muốn nói như thế nào thì nói, bà già này chết rồi, vụ tai nạn năm năm trước đã không còn nhân chứng. Tôi vẫn là người phụ nữ Tiêu Cận Ngôn yêu nhất.”

Rất nhanh sau đó Tiêu Cận Ngôn đã tới.

Xe vừa dừng lại, anh ta đã gần như lao ngay ra ngoài, giây phút nhìn thấy thi thể của thím Trương, cả người anh như bị sét đánh.

Dương Tuyết Duyệt đi tới, giữ chặt tay anh, dịu dàng nói: "Cận Ngôn, anh đừng nhìn, thím Trương thương anh như vậy, nhất định sẽ không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của bà ấy bây giờ đâu…”

“Tô Cẩm Tinh!”

Tiêu Cận Ngôn như một con sư tử đang gầm lên giận dữ, anh ta túm lấy cổ áo cô, sức lực lớn đến nỗi gần như sắp nhấc cả người cô lên, hai chân cô cũng đã rời khỏi mặt đất.

"Vì sao, cô nói cho tôi biết đi, vì sao?”

Tô Cẩm Tinh nhắm hai mắt lại, thân thể bị nhấc lên lung lay như sắp đổ: "Nếu em nói không phải là em làm thì anh có tin không?”

“Cô nói xem tôi có tin không?”

“Nếu là em thì em cũng không tin.” Cô cười tự giễu: “Trong biệt thự này chỉ có một mình em ở, cũng chỉ có một mình em lên mái nhà ngắm sao, thím Trương té lầu thì chỉ có thể là do em đẩy xuống thôi… có phải không?”

Tiêu Cận Ngôn cắn chặt hàm răng, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn cô như muốn đâm ra vô số lỗ thủng trên người: "Nói cho tôi biết lý do, Tô Cẩm Tinh, trước đó là bố mẹ tôi, giờ là thím Trương, tôi thật sự muốn móc tim cô ra nhìn xem có phải nó có màu đen không.”

“Cận Ngôn, anh bình tĩnh lại đi, cô Tô làm như vậy nhất định là có nguyên nhân…” Dương Tuyết Duyệt giả bộ như rất gấp gáp kéo tay anh ta: "Có lẽ là vì anh không đến ngắm sao cùng nên cô ấy mới nổi nóng, trong lúc không kiềm chế được mới…mới hành động nông nổi. Lúc trước em đã khuyên anh rồi, tinh thần cô Tô không được ổn định cho lắm, chúng ta nên bao dung với cô ấy hơn…”

Tiêu Cận Ngôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Cẩm Tinh: "Có phải là như vậy không, hả? Tô Cẩm Tinh, chỉ bởi vì tôi không ngắm sao với cô mà cô trả thù tôi như vậy, có đúng không?”

Tô Cẩm Tinh cười khổ, cô thật sự bái phục Dương Tuyết Duyệt, thậm chí đến cả động cơ gϊếŧ người mà cô ta cũng đã nghĩ thay cho cô rồi.

"Em không làm.” Cô nói: "Dù anh có tin hay không thì em thực sự không hề làm.”

"Đối với tôi thì lòng tin với cô chỉ còn là con số không thôi.”

“Vậy anh muốn làm gì?”

“Gϊếŧ người đền mạng!” Mấy chữ này dường như được rít ra từ giữa kẽ răng: "Tô Cẩm Tinh, cô thật sự cho rằng tôi không dám gϊếŧ cô không?”

Dương Tuyết Duyệt vội kéo tay anh ta: “Cận Ngôn, Cận Ngôn, anh đừng kích động. Tâm trạng của cô Tô em có thể hiểu được, cô ấy yêu anh quá nhiều, muốn gặp được anh, cùng anh ngắm sao, nhưng anh lại không đến nên cô ấy chỉ có thể dùng cách này ép anh đến đây…Anh buông tay ra trước đã, có được không?”

"Tuyết Duyệt, em đi trước đi, em vừa mới mất con, mau về nghỉ ngơi đi, chờ anh xử lý xong cô ta sẽ tới tìm em.”

"Cận Ngôn, em không đi đâu, anh ở đâu em sẽ ở đó.”

“Nghe lời…”

Giọng điệu ôn nhu biết bao, lưu luyến biết bao?

Tiêu Cận Ngôn cau chặt mày, nhìn chằm chằm cô.

"Yên tâm đi, em không chạy đâu, thím Trương còn đang nấu hoành thánh ở bên trong.”

Ăn xong rồi chắc là cảnh sát cũng vừa đến nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play