Tô Cẩm Tinh liếm liếm môi, lên tiếng giải thích: “Ông nội Tiêu, cháu và Tiêu Cận Ngôn… sắp ly hôn rồi.”
“Ai phê chuẩn?” Ông nội Tiêu tức khắc nhíu mày, nói: “Ông không đồng ý! Thằng nhóc thối này muốn ly hôn hả? Vậy thì hãy bước qua xác ông trước đã!”
Lưu Phấn nghe xong câu này thì có hơi khó chịu, ông ta lên tiếng: “Ông cụ Tiêu, mới vừa nãy ông còn nói cháu ông giờ đã trưởng thành, có thể tự do quyết định hôn nhân rồi còn gì, sao giờ lại muốn ngăn cản không cho cậu ta ly hôn? Chẳng lẽ ông đang tự đặt ra tiêu chuẩn kép đấy à?”
Ông nội Tiêu nghe xong khẽ cười: “Anh Lưu này, tôi quản giáo cháu trai tôi thế nào thì kệ tôi, tôi đâu mượn anh lên tiếng chỉ dạy đâu?”
“Ông…"
“Tôi có tiêu chuẩn kép thì làm sao? Một tên họ Lưu như anh quản được chắc?"
“Ông cụ, ông…"
“Tôi làm sao? Tôi nói có gì không đúng sao? Anh Tôn, tôi để chừa cho anh chút sĩ diện cuối cùng là vì tôi tôn trọng cháu dâu ngoan của tôi, chứ không phải vì một kẻ tên Lưu Phấn như anh đâu, biết chưa hả?"
Mặt Lưu Phấn biến sắc liên hồi, ban đầu là đen, cuối cùng là trắng bệch, hôm nay ông ta kêu ông cụ tới đây chủ đích là muốn buộc Tiêu Cận Ngôn ly hôn với Tô Cẩm Tinh, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại tiến triển theo hướng này?
Lưu Phấn cố gắng đè nén lửa giận đang sục sôi trong lòng, thấp giọng nói: “Nếu ông cụ Tiêu đây đã nói, ông quản giáo cháu trai rất đàng hoàng tử tế, vậy thì chuyện cháu trai ông làm con gái tôi có con, chắc ông cũng nên quan tâm một chút chứ nhỉ?”
“Cũng đúng nha…" Ông nội Tiêu ngồi bắt chéo chân, chìa tay ra trước mặt Dương Tuyết Duyệt, nói: “Kết quả xét nghiệm ADN thế nào rồi? Lấy ra đây tôi xem.”
Vương Gia Linh lập tức ra mặt bảo vệ Dương Tuyết Duyệt, đối mặt với ông nội Tiêu: “Này ông cụ, ông nói vậy có phải là hơi quá đáng rồi không? Nói gì thì nói Tuyết Duyệt cũng là phận con gái, chuyện này xảy ra người chịu thiệt chắc chắn là con bé! Trong khi bản thân nó là người bị hại, tại sao ông còn cố tình rạch miệng vết thương của con bé ra để xát muối như thế hả?”
“Người bị hại sao?” Ông nội Tiêu giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Tôi không tin.”
Vương Gia Linh tức sôi máu, bà ta nói: “Được lắm, đợi lát nữa Cận Ngôn tới, ông tự hỏi cháu trai ông xem!”
Bà ta vừa dứt lời, Tiêu Cận Ngôn lập thức xuất hiện ở cổng lớn nhà họ Tô.
Anh nhìn một lượt quanh phòng khách, sau khi thấy có sự xuất hiện của ông nội, khuôn mặt anh thoáng qua vẻ kinh ngạc. Có điều, chỉ một giây sau, khi anh nhìn thấy Tô Cẩm Tinh cũng ở đây, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống.
“Em nói với anh là đêm nay em bận việc riêng, hóa ra việc đấy là tới nhà họ Tô đây sao?" Tiêu Cận Ngôn tiến tới, giọng nói cũng mềm mại hơn chút: “Đáng ra em nên nói rõ với anh sớm hơn, anh còn tưởng rằng em muốn đi theo tên đó…”
Tô Cẩm Tinh cụp mắt xuống, cô không nhìn anh, thuận miệng trả lời: “Đúng là ban đầu tôi định đi ăn cơm với anh ấy, nhưng mà… Người yêu bảo bối của anh nào có lòng tốt mà để cho tôi và mẹ tôi sống yên ổn nổi một ngày đâu chứ. Tiêu Cận Ngôn, trước đó rõ ràng anh đã đồng ý với tôi sẽ quản lý tốt Dương Tuyết Duyệt, giờ anh lại nuốt lời.”
Tiêu Cận Ngôn nhăn mày, anh quay đầu nhìn về phía Dương Tuyết Duyệt: “Cô đã làm gì?”
“Câu này đáng ra phải để em hỏi anh mới đúng!" Hai mắt Dương Tuyết Duyệt ửng hồng, vẻ mặt làm như oan ức không chịu được, nói: “Cận Ngôn, em có thai với anh rồi!”
Trong một khắc đó, Tiêu Cận Ngôn đứng ngây người sửng sốt.
“Hôm đó anh đã quay về chung cư của chúng ta, em còn tưởng rằng anh đã hồi tâm chuyển ý, anh còn cùng em… Anh có biết em hạnh phúc, vui vẻ đến mức nào không! Vậy mà lúc sau anh lại bỏ đi, ngày qua ngày không chịu tới gặp em, điện thoại thì không gọi được, ngay cả điện thoại của Hạo Đặc, em gọi cũng không ai chịu nghe. Phải vất vả lắm mới được anh đồng ý đưa ra ngoài dạo phố, nhưng kết quả lại bị người ta chặn trước cửa phòng thay đồ quay phim chụp ảnh, rồi đưa tin lên trang nhất… Giờ em muốn đòi lại công bằng, chứng minh mình trong sạch là sai trái sao?"
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng, trên trán xuất hiện những đường gân xanh.
Ông nội Tiêu nhìn phản ứng của đứa cháu trai nhà mình thì lòng cũng thấp thỏm, đứng ngồi không yên: “Thằng nhóc thối, cháu với cô ta thật sự… Hả?”
Tiêu Cận Ngôn thở dài: “Chắc do lúc đó cháu bị bỏ thuốc, những chuyện xảy ra sau đó cháu thật sự không nhớ gì hết.”
“Thằng nhóc thối này, cháu giỏi lắm, dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế với Tiểu Tinh Tinh! Cháu còn nhớ mấy lời cháu nói với ông trước khi kết hôn là thế nào không hả? Cháu đã nói đời này cháu chỉ có thể cưới một người con gái duy nhất, và người đó là Tiểu Tinh Tinh, cháu nói cháu sẽ dùng cả đời để bảo vệ Tiểu Tinh Tinh, vậy mà hiện giờ cháu lại… Cháu đã làm cái quỷ gì thế hả?"
Ông nội Tiêu tức đến nỗi đập liên tục cây gậy xuống đất.
“Ông nội Tiêu…" Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“A, ông nội đây, cháu ngoan, cháu nói đi."
Tô Cẩm Tinh thở dài thườn thượt, nhẹ giọng nói: “Cháu và Tiêu Cận Ngôn đã không thể nào quay lại như trước kia được nữa rồi, ly hôn sớm có lẽ chính là lựa chọn tốt cho cả hai người bọn cháu.”
“Không được!" Ông nội Tiêu thẳng thừng phản đối: “Ông không đồng ý, cháu chính là dâu nhà họ Tiêu chúng ta, ông chỉ chấp nhận một mình cháu thôi. Còn những kẻ khác, đừng hòng mơ đến việc đặt chân vào cửa nhà họ Tiêu!”
“Bỏ đi, tốt nhất là ly hôn." Lưu Uyển Chân, người từ nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào đột nhiên mở miệng, bà lau những giọt nước mắt vẫn còn dính trên mặt, nói: “Ông cụ, thật cảm ơn ông vì đã ra mặt nói giúp Tiểu Tinh Tinh. Nhưng mà, nếu Cận Ngôn đã yêu người khác rồi thì chúng ta cũng nên thành toàn cho cậu ấy. Tiểu Tinh Tinh nhà tôi tuy không có bố, nhưng ít nhất con bé vẫn còn một người mẹ vô dụng là tôi đây! Chuyện trước đó tôi chẳng biết gì cả, vẫn luôn tưởng Cận Ngôn là một đứa trẻ tốt, tưởng cậu ta sẽ chăm sóc, yêu thương Tiểu Tinh Tinh, mãi cho đến hôm nay, tôi mới ngỡ ra. Hóa ra cậu ta đã thông đồng, có quan hệ với Dương Tuyết Duyệt từ sáu năm trước, suốt mấy năm nay, cuộc sống của Tiểu Tinh Tinh nhà tôi đã tăm tối đến mức nào chứ, con bé đã phải chịu đựng những ngày đen tối đó ra sao? Đủ rồi, thật sự quá đủ rồi, ly hôn đi, ly hôn ngay lập tức đi!”
Tô Cẩm Tinh ôm chặt người mẹ yếu ớt của mình, cô nhìn về phía Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh bằng đôi mắt đầy hận thù, u uất: “Động tới con gái tôi, tôi còn chưa tìm các người tính sổ thì thôi, giờ đến mẹ tôi các người cũng tới bắt nạt được? Khoảng thời gian trước, tôi đã từng ra tay đối phó với các người, thì bây giờ tôi cũng có thể.”
Vương Gia Linh lập tức mở miệng trách móc: “Ai động tới con gái cô? Cô có chứng cứ không hả?”
“Cái đó không quan trọng." Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, cười khẩy: “Chỉ cần tôi biết do các người làm là đủ rồi.”
Cô đỡ Lưu Uyển Chân đứng dậy, nói: “Mẹ, để con đưa mẹ quay lại bệnh viện trước đã.”
Nhưng Lưu Uyển Chân không yên tâm: “Không được, Tiểu Tinh Tinh, mẹ không thể để con ở đây một mình đối mặt với đám người này được, cả đám họ có ai là không lòng lang dạ sói đâu chứ!”
“Mẹ, con không một mình."
“Vậy thì con còn ai?"
“Tiên sinh.”
Lưu Uyển Chân mơ hồ hỏi lại: “Đó là ai?”
“Là một người đã đưa con ra khỏi vực sâu tăm tối."
Đỡ Lưu Uyển Chân ra khỏi cửa lớn nhà họ Tô, Tô Cẩm Tinh lập tức bấm máy gọi cho tiên sinh.
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói: “Chào cô Tô, tiên sinh kêu tôi tới đón cô, giờ tôi đang ở ngã tư, dưới tán cây hoa quế, chỉ một phút nữa là sẽ tới chỗ cô ngay thôi.”
Là người tài xế lần trước.
“Tiên sinh không có ở đó sao?"
“Tiên sinh không tiện xuất đầu lộ diện nên đã sắp xếp tôi tới đây, có điều cô Tô không cần lo lắng quá đâu, chuyện mấy người nhà họ Lưu đó anh ấy sẽ xử lý."
Trong lúc cô vẫn đang nói chuyện thì một chiếc Maybach màu đen chạy đến, dừng lại trước mặt cô.
Người tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe rồi giúp cô đỡ Lưu Uyển Chân ngồi xuống.
Lưu Uyển Chân năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, bình thường cơ thể bà di chuyển vốn đã chậm, hôm nay lại nhận một cú đả kích lớn như vậy nên cả người bà nặng trịch, mệt mỏi vô cùng.
Nếu không phải tại đang sốt ruột muốn đưa mẹ quay lại bệnh viện thì giờ cô chỉ hận không thể quay lại tặng cho hai mẹ con Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt mấy cái bạt tai!
“Cô Tô, tiên sinh nói mấy chuyện đánh đấm cứ giao cho anh ấy, cô không cần làm bẩn tay mình đâu."
Tô Cẩm Tinh cười: “Anh ấy biết tôi muốn đánh người sao?”
Tài xế khởi động xe, lái xe về hướng bệnh viện: “Tiên sinh còn nói, anh ấy đoán cô sẽ hỏi lại như vậy, nên đã dặn tôi trả lời cô rằng anh ấy hiểu tất cả những gì thuộc về cô.”
“Điện thoại của tiên sinh ở chỗ anh sao?"
“Không có, chỉ là cuộc gọi được chuyển cho tôi thôi, chứ điện thoại anh ấy trước giờ đều là anh ấy tự bảo quản."
Nói vậy thì, giờ cô nhắn tin thì chắc chắn tiên sinh có thể nhận được.
[Tiên sinh, em muốn trả thù, ngay bây giờ.]
[Được.]
Chỉ một chữ được, đáp lại tin nhắn của cô trong phút chốc.
Mà lúc này, tài xế cũng nhận được một cuộc điện thoại, dường như là do tiên sinh gọi tới.
Chỉ thấy người tài xế nhẹ giọng đáp một câu, sau đó lập tức giơ tay bật đài xe ô tô.
Radio vẫn tiếp tục truyền phát tin, từng người đàn ông mà Dương Tuyết Duyệt đã từng ngủ chung lần lượt được liệt kê ra hết.
Trong số những người đàn ông đó thì ít nhiều Tô Cẩm Tinh cũng có biết qua một số, vì dù sao họ cũng đều là nhân vật nổi tiếng cả, hơn nữa tất cả họ đều là người có tuổi cả. Điển hình là tổng giám đốc Vương của bất động sản Li Uy gì đó, nếu cô nhớ không nhầm thì ông ta còn già hơn Lưu Phấn khoảng năm sáu tuổi.
“Cẩm Tinh à, tớ nói cậu nghe, đời Dương Tuyết Duyệt bây giờ coi như xong rồi! Vì chuyện đời tư bê bối của cô ta mà không ít công ty đã bị kéo xuống vực chung, cổ phiếu của mấy công ty có liên quan vẫn đang rớt giá không ngừng! Bị tổn thất nhiều tiền như vậy, đám người kia không hận cô ta đến chết mới lạ! Chỉ sợ từ giờ trở đi, thành phố H này sẽ không còn đất dung thân cho cô ta đâu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT