Katrina cũng hơi kinh ngạc: “Hai tiếng ư?”

“Thực ra, một tiếng cũng không phải là không thể, chỉ là có lẽ không kịp cho lần tinh chỉnh cuối cùng, các số đo và kích thước có thể cũng không quá chuẩn.”

“… Cô chắc chắn chứ?”

Tô Cẩm Tinh bật cười: “Nếu cô không tin có thể đợi một tiếng sau xem kết quả thế nào là biết thôi mà, không phải sao? Làm ăn bây giờ đều coi trọng hiệu suất, nếu có thể hoàn thành nhanh hơn một chút thì thật sự không cần thiết phải kéo dài thời gian ra đâu.”

Katrina khẽ cười: “Thú vị đấy, được, vậy tôi sẽ đợi ở đây. Một tiếng sau, nếu thiết kế của cô có thể khiến tôi vừa ý, sau này tất cả trang sức phối kèm với trang phục của tôi đều giao cho cô phụ trách.”

Tô Cẩm Tinh cầu còn không được, hàng năm vào bốn mùa xuân hạ thu đông, thương hiệu quần áo của Katrina đều tung ra những mẫu trang phục mới, số lượng là hàng chục chiếc. Nếu tính cả những thiết kế mà những người khác đặt cô làm thì một năm ít nhất cũng phải hơn trăm mẫu.

Hơn nữa, Katrina ra giá không thấp, nếu có thể lấy lòng được vị khách hàng này, tiền thù lao của cô sẽ rất hậu hĩnh.

Trong thời gian một năm, nói không chừng cô có thể trả lại số tiền ba trăm vạn mà tiên sinh đã dùng để mua chiếc nhẫn đó cho cô, hơn nữa, còn có cổ phần của nhà họ Tô…

Tô Cẩm Tinh nhanh chóng phấn chấn hẳn lên, cầm bảng vẽ và bút vẽ đến phòng thiết kế ở bên cạnh, yên tâm phác thảo bản thiết kế.

Lúc đã gần hoàn thành xong bản vẽ, phòng thiết kế đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Đình bước vào, ánh mắt anh ta lướt qua người cô rồi đặt lên bảng vẽ.

“Kiểu dáng học sinh à?”

“Không hoàn toàn là vậy.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Bộ trang phục này của Katrina nhìn thì giống đồng phục học sinh trung học, nhưng có rất nhiều chỗ lại mang hơi hướng người lớn. Chẳng hạn như chiếc đầm ngắn dáng ôm cơ bản màu caramel này, về cơ bản thì đồng phục học sinh đều là váy xếp ly, trông càng ngây thơ và đáng yêu hơn, còn đầm dáng ôm lại tôn lên những đường nét nữ tính của con gái. Vì thế, tôi nghĩ thiết kế này của cô ấy hẳn là dành cho… những cô gái trẻ mới ra trường chưa lâu, mới bước chân vào xã hội một hai năm. Vừa nhấn vào tuổi trẻ và vẻ đẹp của người con gái vừa thể hiện được một chút khía cạnh của người phụ nữ. Nếu là học sinh thì trường học hoàn toàn không cho phép họ được đeo trang sức, sẽ bị nhắc nhở và phê bình.”

Lục Đình thấy hơi khó hiểu: “Trường trung học trong nước đều không cho phép học sinh được đeo trang sức sao?”

Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Đúng vậy, chắc hẳn tổng giám đốc Lục học trung học ở nước ngoài nhỉ? Thường thì trường trung học ở nước ta đều sẽ giáo dục bọn trẻ tập trung vào việc học, không cho chúng đeo đồ trang sức. Mỗi tuần đều có buổi kiểm tra ngoại hình, ai nhuộm tóc cũng sẽ bị bắt nhanh chóng về nhuộm lại thành màu đen.”

“… Đám trẻ con trong nước đúng là phải chịu nhiều áp lực.”

“Cũng không hẳn là áp lực, nhưng tôi thấy như vậy cũng rất tốt. Thời học sinh, chuyên tâm vào học hành cũng đâu có gì sai.”

Lục Đình xoa mũi, ánh mắt hơi lay động: “Ừm… cô và anh trai tôi rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Tô Cẩm Tinh không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi đến chuyện của Lục Tước.

“Đó là một câu chuyện dài, sự tình hơi phức tạp một chút. Nhưng tôi và tổng giám đốc Lục Tước hoàn toàn không có gì cả.”

Lục Đình khẽ cong môi lên, gật đầu đáp: “Sau này đi làm cô không cần phải đeo cặp kính đen xấu ma chê quỷ hờn kia nữa đâu.”

“Không phải tổng giám đốc Lục ghét phụ nữ xinh đẹp sao?”

Lục Đình hừ lạnh một tiếng, đáp: “Tôi ghét loại phụ nữ dùng sắc đẹp làm lợi thế, muốn trao đổi lợi ích với đàn ông. Còn cô…”

Tinh tinh tinh.

Anh ta còn chưa nói hết câu, điện thoại đang đặt trên bàn của Tô Cẩm Tinh đã đổ chuông, là tin nhắn tới.

[Cẩm Tinh, anh ghen rồi.]

Lúc nhìn thấy dòng chữ này, cô không khỏi khẽ bật cười.

[Tiên sinh, tổng giám đốc Lục chỉ là cấp trên của em thôi, anh ta hoàn toàn không có ý gì với em hết.]

[Đàn ông mới hiểu rõ đàn ông nhất, ánh mắt anh ta nhìn em rõ ràng là có gì đó không ổn.]

[Tiên sinh, anh cũng ở tập đoàn trang sức Duy Nhất sao?]

[Anh không yên tâm về em nên đến xem một chút. Trông trạng thái của em có vẻ rất tốt, nhưng không ngờ lại thu hút một tình địch đến.]

Tô Cẩm Tinh đứng dậy, bước ngang qua người Lục Đình, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, bước đến chỗ hành lang không có người.

[Cẩm Tinh, đừng tìm anh, anh đã nói rồi, vào lúc thích hợp anh sẽ xuất hiện để gặp em.]

[Ừm, được.]

Cô quay lại phòng thiết kế, lại một lần nữa đi qua người Lục Đình, ngồi vào vị trí ban đầu của mình.

Tiên sinh lại gửi tin nhắn đến: [Tối nay chúng ta đi ăn hải sản nhé? Anh nhớ là em thích ăn hàu hấp nhất!]

[Đi đâu ăn ạ?]

[Đến nhà hàng Hải Đế mà em thích nhất.]

[Nhưng… chỗ đó có đèn, sẽ chiếu sáng, sao anh đến đó được?]

[Chỉ cần em trả lời là có muốn hay không thôi, những việc khác cứ giao cho anh.]

[…Em muốn.]

Cô chưa dùng bữa với tiên sinh dưới ánh đèn bao giờ, rốt cuộc anh làm thế nào mới có thể ẩn mình?

Tô Cẩm Tinh thật sự cảm thấy tò mò.

[Được, hôm nay sau khi tan làm anh đến đón em.]

[Tiên sinh, là anh đích thân đến sao?]

[Đương nhiên rồi, thế giới của hai người chúng ta mà, anh sẽ không lãng phí thời gian quý giá đâu. Em yên tâm, bọn trẻ đã có má Phúc chăm sóc, tối hôm nay chỉ thuộc về hai chúng ta mà thôi.]

[Được, em rất mong chờ.]

[Anh cũng vậy.]

“Này, cô nói chuyện với ai mà chuyên tâm như vậy thế?” Lục Đình cong ngón tay gõ lên bảng vẽ, tỏ ra rất bất mãn.

Tô Cẩm Tinh vội vàng cất điện thoại đi, nở một nụ cười hối lỗi với anh ta: “Xin lỗi anh, bây giờ tôi sẽ tiếp tục làm việc.”

Lục Đình thấy cô không đáp lời liền lập tức cầm bút vẽ trong tay cô đi: “Cô còn chưa trả lời cô hỏi vừa rồi của tôi.”

“Hả, cái gì cơ?”

“Tôi hỏi cô, cô nhắn tin với ai vậy?” Lục Đình hỏi dò: “…Là bạn trai?”

“Không phải.”

Có thể thấy Lục Đình đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Tôi biết mà, người suốt ngày đeo cặp kính đen xấu xí đó như cô cũng không giống người phụ nữ có thể có bạn trai lắm…”

“Là… tiên sinh của tôi.”

Giọng của Lục Đình lập tức cao vút lên tám quãng: “Cô kết hôn rồi ư?”

“Đúng là… tôi đã kết hôn rồi, nhưng cũng sắp ly hôn rồi.”

“Vậy thì bỏ đi, sắp ly hôn thì phải dứt khoát một chút, đừng vấn vương không dứt, còn nhắn tin thân mật như vậy làm gì…”

“Người tôi nhắn tin không phải anh ta.”

Lục Đình tức đến mức phổi sắp nổ tung: “Thế rốt cuộc là sao? Rốt cuộc cô đã kết hôn hay ly hôn rồi? Sao tôi nghe mà thấy mơ hồ khó hiểu thế?”

Vấn đề này quá phức tạp, muốn giải thích rõ ràng thì ước chừng phải giải thích hơn nửa tiếng mất.

Nhưng cô đã hứa với Katrina sẽ hoàn thành bản thiết kế trong vòng một tiếng đồng hồ.

Vì thế, Tô Cẩm Tinh đáp: “Tổng giám đốc Lục, tình trạng hôn nhân cũng nằm trong mục đánh giá nhân viên chính thức ư?”

Lục Đình nhíu mày đáp: “Không có.”

“Vậy thì đây hẳn là chuyện riêng của tôi, tạm thời tôi… không muốn nhắc đến nó lắm. Nhưng tổng giám đốc Lục yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm việc, giành được một khách hàng như cô Katrina, tạo ra thành tích tốt hơn cho công ty.”

Lục Đình tức đến bật cười, nói: “Được, cô cố gắng làm việc cho tốt. Chắc tôi bị điên rồi nên mới đến nói những lời vô nghĩa này với cô, tên quản lý Tần cũng vậy, toàn đưa ra những ý kiến chả ra gì…”

Lục Đình đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa lại, hiển nhiên là anh ta vẫn đang tức giận.

Tô Cẩm Tinh thấy hơi khó hiểu, cô thật sự không hiểu anh ta đang tức cái gì.

Nhưng quản lý Tần đã từng nói, từ trước đến nay tính khí tổng giám đốc Lục đã luôn không tốt, cứ cẩn thận hầu hạ là được.

Nghĩ vậy, cô bèn tiếp tục tập trung vào bản thiết kế trong tay.

Bốn mươi phút sau, bản thảo đầu tiên của bản thiết kế đã được hoàn thành.

Mà lúc này, điện thoại của cô lại đột nhiên đổ chuông, là Tiêu Cận Ngôn gọi tới.

“Tối nay em có rảnh không? Anh muốn đến thăm bọn trẻ.”

Tô Cẩm Tinh từ chối: “Tối nay tôi bận rồi.”

“Tiểu Tinh Tinh, dù sao Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt cũng là con anh, dù em đã quyết định ly hôn với anh thì anh cũng có quyền được thăm bọn trẻ chứ, đúng không?”

Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, đáp: “Tôi cũng không muốn tước đoạt quyền làm bố của anh, nhưng tối hôm nay tôi thật sự có việc, để hôm khác đi.”

“Em bận việc gì?”

“Đương nhiên là có rồi! Tiểu Tinh Tinh, trước kia anh đã từng làm tổn thương em, nhưng anh bằng lòng bù đắp cho em và các con bằng tất cả những gì mà anh có. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông bỏ em đâu, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, cạnh tranh công bằng với người đàn ông kia.”

“Tiêu Cận Ngôn, anh thấy làm vậy rất thú vị sao?”

Tiêu Cận Ngôn cười khẩy: “Sao nào, đến cạnh tranh với anh mà anh ta cũng không dám hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play