Anh nhướng mắt nhìn chăm chú Cam Viện trước mặt.
"Như thế nào?"
Đầu dây bên kia, Will ho nhẹ một tiếng "Không phải."
Vẻ mặt anh đơ ra trong giây lát.
"Anh chắc chứ?"
"Bên kia đã đối chiếu qua hai lần rồi.

Giữa hai mẫu hoàn toàn không có quan hệ huyết thống."
Bàn tay cầm điện thoại chậm rãi buông xuống, Hoàng Phủ Quyết vươn tay cúp điện thoại.
Cam Viện liếc nhìn tên Will trêи màn hình điện thoại, sau đó nhìn vẻ mặt của người đàn ông, cũng đã đoán được gần đúng nội dung cuộc gọi vừa rồi.
"Tôi nói, anh tìm nhầm người rồi."
Hoàng Phủ Quyết bước tới, đến trước mặt cô, giơ tay ấn cô vào tường.
"Em đã đụng tay chân trong đó, phải không?"
Làm sao có thể?
Trêи đời này làm sao có người giống nhau đến vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy..

Anh không tin, cảm giác của anh là sai lầm
Cam Vện không phản kháng, mà nói một cách bình tĩnh.

"Ngài Công Tước, anh thật sự phải nhận sai người, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể có quan hệ với anh được?"
Bàn tay to nâng lên, ôm lấy khuôn mặt của cô, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô.
Cúi xuống, anh từng chút một tiến lại gần khuôn mặt cô, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Đêm hôm đó là em.

Nói với anh rằng anh không nhận sai người."
Một câu nói ngắn ngủi lại lộ ra cảm xúc mãnh liệt, có cô đơn, có nghi ngờ..

và còn có hy vọng.
Khoa học không phải là không bị sai, dựa vào một vài sợi tóc thì có nghĩa gì đâu?
Hẳn là có gì đó không ổn, hẳn là như vậy!
Cam Viện hít thở sâu.
"Không phải."
Người đàn ông ôm mặt cô bằng những ngón tay khẽ run sau đó anh từng chút đứng thẳng người lên, ngón tay trêи mặt cô cũng hơi run rẩy, cuối cùng vẫn phải dời ra xa, cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh từ làn da di chuyển ra xa, trái tim cô cũng có một trận đau đớn.
Nhìn cô chằm chằm một lúc, người đàn ông quay người từ bên cạnh cô bước ra khỏi cửa.
Ánh sáng kϊƈɦ hoạt bằng giọng nói ngoài cửa mờ đi, và tiếng bước chân của người đàn ông từng bước vang lên..
Trong bóng tối, Cam Vện hít sâu một hơi, vươn lòng bàn tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy cây lau nhà và giẻ lau, cô nhẹ nhàng dọn dẹp sạch rượu và thủy tinh trêи mặt đất.
Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ, cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen ở cửa cao ốc đang từ từ khởi động, lái về phía cổng của tiểu khu.
Rõ ràng kết quả này là điều cô muốn, nhưng vào lúc này, tâm trạng của cô sao lại tệ như vậy?

Đứa nhỏ khẽ mở cửa và nhìn thấy Cam Viện trong phòng ăn, cậu nghi ngờ mở cửa bước đến bên cạnh cô.
"Chú Hoàng Phủ đi rồi?"
"Đừng tới đây, cẩn thận đâm đến chân." Cam Viện vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi xuống quét những mảnh vỡ thủy tinh trêи sàn, "Được rồi, về ngủ tiếp đi, mẹ sẽ qua ngay.
Đứa nhỏ đứng đó không động đậy.
" Mẹ, con xin lỗi.

"
Cô nghi ngờ ngẩng mặt lên không hiểu hỏi:" Tại sao con lại xin lỗi? "
Đứa nhỏ bĩu môi" Con vừa nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài và tưởng là trộm.

Con không biết đó là mẹ và chú Hoàng Phủ, con..

con không phải cố ý quấy rầy hai người.

"
Bởi vì không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, cậu bé nghĩ rằng mình đã quấy rầy chuyện tốt của họ.
Mẹ nhà mình thật vất vả mới" nói chuyện yêu đương "mà lại bị cậu phá hỏng, đứa nhỏ rất là tự trách mình.
Cam Viện dùng giẻ lau sạch rượu trêи sàn nhà, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vẻ mặt phiền muộn của đứa nhỏ.
" Không có liên quan gì đến con đâu ".
" Thật? "
" Thật "
" Vậy..

"Vẻ mặt đứa nhỏ lần nữa sáng sủa lên" Hai người là chính thức yêu đương sao?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play