(đã viết lại 1.7.20. bộ truyện đang được chỉnh sửa do vấn đề về câu từ, nếu có chi tiết nào bất đồng ở chương sau mọi người thông cảm. xin lỗi vì sự bất tiện này. cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.)
Sáng ngày hôm sau.
hôm nay là một ngày tương đối xấu, bầu trời xám xịt giống như đang hờn dỗi, gió lạnh từ phương băng thổi xuống khiến cho mọi người cảm thấy hơi khó chịu. nhất là trong cái lạnh này lại mang theo cái gì rất buồn.
xuân đức đã sớm tỉnh lại từ lâu, có điều không muốn làm cho mấy cô em gái tỉnh giấc nên hắn nằm cho tới giờ, hắn nằm mà suy nghĩ cuộc đời hắn.
nhiều lúc đến ngay cả hắn cũng chẳng hiểu nổi chính bản thân mình, rõ ràng hắn không phải là một người vui tính nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy mọi người hắn đều nở một nụ cười giả tạo. hắn là một con người tuy không thông minh nhưng cũng không đần, thế mà lúc nào cũng phải tỏ ra ngốc ngốc để tìm được tiếng nói chung với mọi người, hắn sợ người ta đánh giá, sợ cách biệt với mọi người.
nhiều lúc hắn rất muốn sống thật với bản thân nhưng mà lại sợ. hắn không vượt qua được nỗi sợ kia nên lúc nào cũng sống giả dối. hắn thực sự rất muốn thay đổi chính mình, có điều hắn biết không thể trong một sớm một chiều được. dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
đang lúc hắn nằm nhìn trời suy tư thì vũ y đang nằm ở trên người hắn lúc này tỉnh lại, cô bé nhìn hắn hỏi:
“huynh suy nghĩ gì vậy?”
xuân đức ánh mắt đượm buồn nhìn trời cao, tay hắn khẽ vuốt ve mái tóc của vũ y, hắn cười yếu ớt nói:
“không có gì cả, tiểu y đói không? huynh làm cái gì đó cho muội ăn nhé?”
tiểu y chớp chớp đôi mắt to tròn, trong mắt hiện lên hào quang khác thường. nàng khẽ gật đầu nói:
“vang ạ.”
xuân đức nhẹ cười một tiếng, sau đó hắn ngồi dậy. hắn vừa ngồi dậy thì hai người xuân lan, tiểu xà yêu đều tỉnh dậy. xuân đức lúc này khẽ nựng má hai cô em gái một cái sau đó lại dậy đi chuẩn bị đồ ăn.
trong lúc chuẩn bị đồ ăn xuân đức vẫn nghe được thanh âm đánh nhau từ phương xa truyền lại, có điều hắn không lo cũng không sợ. còn vì sao lại vậy ư, bởi vì hắn nắm chắc có thể tiêu diệt bất kỳ địch nhân nào mà hắn gặp phải.
nếu ví hắn như một con rồng nhỏ thì thế giới này chính là hang ổ của hắn, còn người thần bí là rồng trưởng thành, về phần những thứ khác chỉ là cóc nhái ễnh ương mà thôi không đáng nhắc tới.
bây giờ người thần bí đang đợi hắn lớn, một khi hắn trưởng thành sẽ rời khỏi cái nơi nhỏ bé này đi tranh với người, tranh với đời. hắn lúc đó như rồng về biển lớn. ở nơi kia mới là võ đài của hắn.
còn hiện tại thì hắn chỉ giống như một đứa trẻ mà thôi, “ăn chưa no, lo chưa tới”, xương cốt còn chưa cứng cáp, chỉ cần vui vẻ là được, khám phá những gì xung quanh, từ từ học tập, tìm hiểu thế giới này.
nói thật xuân đức cũng rất mong đợi một ngày kia, mong đợi cái ngày hắn có thể không dựa vào người thần bí mà vẫn có thể tung hoành thiên hạ. một mình một kiếm nghênh ngang mà đi không cần sợ hãi bất kỳ cái gì.
Cũng không cần đợi quá lâu, xuân đức lúc này đã chuẩn bị xong đồ ăn. lúc hắn chuẩn bị xong đồ ăn thì gọi mọi người qua ăn cùng. đối với những người khác hắn cũng xem như người trong nhà, nên có ăn thì cùng nhau ăn cho vui.
Về phần mọi người lúc này cũng bị ảnh hưởng, cũng không có xem hắn như một vị điện chủ quyền uy ngập trời, muốn người nào chết thì người đó chết, mà chỉ xem hắn như một người anh, một người lớn tuổi ở trong nhà.
cuộc đời là vậy, tình cảm có thể rút ngắn mọi khoảng cách, nó cũng giúp cho người với người gần nhau hơn, hiểu nhau hơn, cảm thông cho nhau nhiều hơn. một khi đã có tình cảm rồi thì cái gì cũng có thể tha thứ được, còn một khi đã ghét rồi thì nhìn thấy thôi cũng đã chướng mắt.
trong lúc ăn cơm sáng thì mọi người cũng không có giống lần đầu rụt rè như vậy, mà thoải mái hơn rất nhiều. trong bữa ăn xuân đức cũng hướng dẫn cho mọi người phương pháp “liên kết cùng nhau qua tâm linh cảm ứng”, phương pháp này này là ứng dụng có thế giới linh hồn, cùng huyết mạch tương liên.
hai điều kiện này là hai điều kiện cần và đủ. vốn dĩ phương pháp này chỉ có thể áp dụng cho người cho một nhóm người trong gia đình mà thôi, nhưng ai bảo thành viên của ác ma điện lại kế thừa “chân ma huyết mạch” kia chứ.
đối với phương thức liên hệ mới mẻ này mọi người cảm thấy vô cùng thú vị, có điều phương thức liên lạc này tiêu hao linh hồn lực tương đối lớn nên mọi người không thể cùng nhau thường xuyên liên lạc. mặc dù vậy thì phương thức này vẫn là phương thức rất tốt.
Sau khi ăn uống xong thì xuân đức cùng với mọi người lại tiếp tục lên đường đi tới thái nhất tông. thực ra thì xuân đức cũng muốn đi qua bên phái chiến trường bên kia nhìn xem một chút, nhưng mà chẳng hiểu sao lúc định đi hắn lại có linh cảm không hay nên hắn bỏ qua, không đi qua bên đó hôi của nữa mà tiếp tục đi về hướng thái nhất tông.
nhưng mà đi chưa được bao lâu thì hắn cùng với người của mình lại nghe tới thanh âm quát mắng, tiếng binh khí va chạm kịch liệt. xuân đức vốn định đường vòng mà đi nhưng cảm thấy mình làm như vậy thì rất mất thể diện với đám đệ tử nên hắn tiếp tục đi thằng, cũng không có chọn đường vòng mà đi. nói đến xuân đức có một cái tật xấu chính là rất thích hư vinh, hắn cũng biết tính xấu này nhưng mãi mà chưa bỏ được.
đang bay ngay ở bên cạnh xuân đức, thiên tuyết hỏi:
“sư tôn, người phía trước đang giao đấu có cảnh giới gì vậy?”
xuân đức nghe vậy thì cười nói:
“dựa theo ba động cảm ứng thì chỉ là một ít tiểu tu sĩ hóa thần cảnh thôi.chúng ta lên phía trước xem náo nhiệt, biết đâu lại gặp được đại mỹ nữ, đến lúc đó mọi người liền có cơ hội để làm anh hùng xả thân cứu mỹ nữ rồi. hắc hắc.”
nhìn thấy cái bộ dạng cười cười nói nói của xuân đức thì nhóm người tín đồ có chút không biết nên nói gì với điện chủ bọn họ, ngoài lúc có đại sự ra còn lúc nào diện chủ cũng không đứng đắn. có điều mọi người trong lòng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không có ngốc mà nói ra ngoài, mọi người chỉ im lặng bay theo, nếu mà nói thêm có khi lại bị điện chủ lôi kéo này nọ, lại bị đi hi sinh ra ngoài làm anh hùng gì đó cũng nên. tốt nhất là yên lặng cho lành.
nhưng mà khác với mọi người, thiên tuyết lúc này cảm thấy hiếu kỳ, nên hỏi:
"sư tôn, người làm sao người biết phía trước có mỹ nhân gặp nạn cơ chứ? chẳng lẽ người tu dự ngôn thuật sao?"
Xuân đức cười gian, lấy tay xoa đầu thiên tuyết hắn cười nói :
"tuyết nhi thật là thông minh. đến việc này cũng đoán ra.”
Thiên tuyết nghe hắn khẽ thì cười híp mắt, nàng hỏi:
"oa, vậy sao! sư tôn người dạy cho tuyết nhi đi."
Xuân đức dùng tay chỉ nhẹ lên má mình rồi cười nói:
"không có vấn đề, nhưng mà phải có điều kiện, hôn một cái rồi sư tôn dạy cho."
Thiên tuyết khẽ a lên một tiếng, nàng nhìn qua mọi người xung quanh, sau đó nhanh chóng hôn má xuân đức một cái, tiếp đó cô nàng ngượng ngùng nói:
" đúng như sư phụ yêu cầu nha, khi nào sư phụ dạy cho ta dự ngôn thuật tuyết nhi? người đã hứa là không được nuốt lời đâu đấy.”
Xuân đức biết cái gì là dự ngôn thuật đâu, hắn chỉ nói trêu nữ đồ đệ ngây thơ chút thôi, ai ngờ cô nàng kia tin thật, xuân đức cảm thấy cũng thật kỳ quái, ngây thơ thế này vì sao nàng lại có thể thoát khỏi truy sát của thái nhất tông được.
đúng lúc này xuân đức đột nhiên vỗ đầu mình một cái, sau đó nói:
"a! ta quên mất, cái bí pháp này chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ, thực ra ta cũng không phải không muốn truyền, mà con gái thực sự không học được. tuyết nhi cố nén đau thương nếu tuyết nhi là con trai có phải tốt rồi không, thật đáng tiếc mà. nhưng thôi tuyết nhi đừng buồn, sư tôn hứa sẽ tìm một bí pháp phù hợp cho tuyết nhi.”
Nghe được lời này của xuân đức thì thiên tuyết có ngốc cũng biết là nãy giờ mình bị sư phụ lừa rồi, nàng xụ mặt không để ý tới sư phụ vô lương của mình nữa. nàng quay qua một bên không thèm cùng hắn nói chuyện.
Nhìn thấy thiên tuyết như vậy thì xuân đức cười làm lành nói:
"tiểu tuyết giận à, ta có cái này hay lắm muốn xem không? xem xong hết giận."
Thiên tuyết lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, nàng hỏi:
"có cái gì vậy ạ, cho tuyết nhi xem với.”
Xuân đức mỉm cười nói:
"ủa lúc nãy có ai đó mới không thèm để ý tới người sư phụ này kia mà, sao giờ lại đổi ý rồi?"
thiên tuyết cười ngọt ngào nói:
"hì hì. ai đó đương nhiên không phải tuyết nhi rồi, sư phụ lấy ra cho tuyết nhi xem đi mà. lấy ra đi mà sư phụ."
Xuân đức nghe vậy thì cười hỏi:
"vậy là tiểu tuyết không có tức giận phải không?".
Thiên tuyết gần đầu nói:
"không có tức giận, sư phụ lấy cái kia ra đi cho người ta xem một chút đi mà."
Xuân đức nhẹ véo má thiên tuyết cười nói :
"dễ dụ dễ sợ, sư phụ đổi ý rồi, không lấy cho tiểu tuyết xem đâu, đợi khi nào sư phụ vui thì mới lấy cho tiểu tuyết xem."
nói xong thì xuân đức tăng nhanh tốc độ phi hành bay về phía trước. thiên tuyết thấy vậy một lần nữa ngẩn ra, biết mình lại bị sư phụ vô lương lừa thì nàng không khỏi lớn tiếng kêu lên:
"đáng ghét, lại lừa người ta."
nói xong nàng cũng tăng nhanh tốc độ đuổi theo xuân đức. mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy một màn thì không khỏi cười to, tiếp đó cũng tăng nhanh tốc độ để đuổi cho kịp hai người.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào