Tề Cảnh Ngôn lấy bát trong tủ ra, chuẩn bị cháo, hôm nay là cháo ăn cùng trứng bắc thảo và thịt nạc, nhưng lúc múc cháo ra đều làm đổ ra ngoài, tiểu thiếu gia rút khăn giấy lau khô, đây là bát cháo đầu tiên mà tiểu thiếu gia múc, hiện tại đã bị cậu mang ra ngoài phòng khách.

Trong TV đưa tin về vi rút lây nhiễm cho con người “Đã chết còn sống lại” ……. Quốc gia đã không che giấu được nữa, bây giờ thời sự đều đưa tin về chuyện tang thi cùng dị năng giả. Quốc gia muốn giấu cũng không được, cho nên vì an toàn của người dân chỉ có thể ra yêu sách này, sau đó nói cho bọn họ tự bảo vệ chính mình như thế nào.

“Xin chào các bạn khán giả đang xem, do sự lây nhiễm của vi rút gây nên, hiện tại có chuyển biến mới. Nhân loại chúng ta lại mang đến một mối nguy cơ khác sau SARS, nhưng so với SARS thì bệnh dịch này lại nguy hiểm hơn rất nhiều, vài năm trước con người đã tiên đoán được mạt thế sẽ đến. Tuy nhiên các bạn không cần phải sợ hãi, sau mạt thế sẽ đại biểu cho một thế giới mới, chỉ cần cả cộng đồng cùng cố gắng, phấn đấu, tương lai sẽ ở ngay trước mắt chúng ta.

Về sự ra đời của tang thi, chúng ta cũng có thể thu hút được nhiều anh hùng chiến đấu….”

Người dẫn chương trình có nói làm thế nào để giết tang thi, các dị năng giả khai sinh, không thể không nói khai sinh ra dị năng giả chính là hy vọng của tất cả mọi người.

Nhưng mà hy vọng này có chút xa xôi, bởi vì con người biến thành tang thi ngày càng nhiều, đến tận khi tin thời sự không đưa tin nữa, trong TV cũng không còn người dẫn chương trình, lúc sau mở lại chỉ là một mảnh nhiễu hạt.

Con người……… đã mất liên lạc.

Sau ngày Vương thúc biến thành tang thi cũng đã bảy ngày trôi qua. Vào tối nay, Tề Cảnh Ngôn nằm ở trên giường, làm sao cũng không ngủ được, cậu tựa như đã bỏ qua một vấn đề, mà nó có phần rất quan trọng. Cậu bật dậy ngồi ở trên giường, trước khi Vương thúc biến thành tang thi thì tối đó có nói qua, ngày hôm sau anh trai sẽ đến đón, nhưng đã cách bảy ngày rồi anh trai cũng chưa đến, ngay cả điện thoại cũng không gọi qua, chuyện này….. có gì xảy ra sao?

Trong lòng Tề Cảnh Ngôn nảy lên một mạt lo lắng. Chân mày cậu luôn trầm ổn bấy giờ lại cau lại, sau đó liền mặc quần áo xuống giường, vừa đúng lúc lan hồ điệp bay đến đậu trên vai cậu.

Tề Cảnh Ngôn đi vào phòng Vương thúc, ở tủ đầu giường nhìn thấy điện thoại của Vương thúc, sau bảy ngày điện thoại đã không còn pin nữa. Cậu tìm ra dây sạc, một bên vừa sạc, một bên vừa mở điện thoại ra.

Trên điện thoại có hơn mười cuộc điện gọi nhỡ, đều là Tề Cảnh Nguyên gọi đến. Tề Cảnh Ngôn gọi lại, nhưng mà lại không kết nối được. Không chí có TV không đưa tin được mà ngay cả mạng điện thoại cũng không có.

Tề Cảnh Ngôn sửng sốt một lúc lâu, đem máy Vương thúc cùng dây sạc bỏ vào không gian, rồi bản thân quay về phòng mình, lấy vali ra bắt đầu soạn đồ đạc bỏ vào, dọn một lúc xong xuôi, chuẩn bị lên giường ngủ chờ ngày hôm sau.

“Có ai ở đây không? Xin hỏi có ai không?”

Rầm rầm rầm………

Âm thanh gõ cửa truyền đến.

“Chắc là không có ai nhỉ?”

“Đèn đều sáng, không lý nào lại không có người.”

“Trèo tường vào đi?"

“Đi đến những nhà khác xem sao?”

“Mệt chết, mẹ nó.”

Trong lúc bọn họ đang lải nhải thì cửa mở, là một thiếu niên bận đồ ngủ hình con gấu, trên mặt hiện ra một sự yên lặng, đôi mắt trong veo, thản nhiên nhìn bọn họ, cậu không nói gì thế nhưng làm cho không khí ban đêm thêm phần yên tĩnh hơn.

“Có người.” Một người trong đó thở dài nhẹ nhỏm một hơi, “Người anh em, chúng tôi là người đi đường, có thể cho chúng tôi ở nhờ một đêm được không?”

Mượn đèn ở cửa nhìn, Tề Cảnh Ngôn thấy bọn họ tổng cộng có tám người, sáu nam hai nữ, trên người là một mùi máu tanh tưởi, còn có mùi hôi thối của tang thi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play