Kiều Lạc Du về đến nhà, gọi lại cho Lâm Ngô, hỏi tình hình sau đó.
"Người kia đột nhiên bảo không muốn hoàn, nói muốn tự mình vá lại, kêu chúng ta trả tiền là được." Lâm Ngô kỳ quái nói: "Hai người đã nói gì sao?"
"Nói làm muốn người kia gửi váy lại để chúng ta đem lên xưởng hỏi......" cô đem những lời Lâm Kiến Ngộ nói vừa rồi lặp lại cho Lâm Ngô nghe.
"Sao trên đời có loại người này chứ? Bảo sao khi mình bảo hoàn tiền liền vui vẻ như vậy, khẳng định là tự mình phá hỏng, lại đổ oan cho chúng ta." Lâm Ngô nhìn khung tin nhắn với người kia, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, "Không được, nhất định phải bắt người kia gửi lại hàng, nếu không cũng không thể giải thích rõ ràng với mọi người."
"Cũng có thể là do mình suy nghĩ nhiều, cậu thoải mái chút đi."
Kiều Lạc Du trong lòng vẫn còn để ý việc này, không dám xem bình luận. Cho đến khi Lâm Ngô gửi hình chụp cho cô, nói người kia không trả lời, chỉ gửi tài khoản Alipay bắt các cô hoàn tiền.
Lâm Ngô: Trả cái rắm! Mình phải lập tức đi tính sổ, tức chết mất.
Kiều Lạc Du: Bình tĩnh đã, đem chụp hình đăng lên trước, xem người kia có trả lời hay không.
Các cô lại đợi hai ngày, [Dao Dao Hoảng Hốt] vẫn không xuất hiện, xóa tài khoản, sửa lại ID. Tuy nhiên mọi người vẫn nhận ra đây là kẻ lừa đảo, thời thế đảo ngược, những người lúc trước bênh vực người kia mắng chửi cửa tiệm đều quay lại xin lỗi.
Cuối cùng, Kiều Lạc Du không có tổn thất, nhưng trong lòng tự nhiên nghẹn muốn chết.
Bởi vì luôn thiên vị Hán phục, cô vẫn luôn cho rằng người thích Hán phục đều là người tốt. Những năm gần đây cô đều gặp phần lớn người như vậy, hiện tại gặp loại người này ấn tượng hoàn toàn bị điên đảo.
Rạng sáng một giờ, Kiều Lạc Du còn chưa ngủ, cầm lấy điện thoại đăng trạng thái.
Cẩn Du Mỹ Nhân: Nhẫn nhịn sẽ sinh bệnh, lui bước dễ có hại, quả nhiên là như thế này.
Thời gian này tại cũng không nhiều người trực tuyến, đăng mười phút sau chỉ có năm bình luận. Tất cả đều là "Ôm một cái" "Đừng tức giận". Cô lại cảm thấy có chút không thú vị, xóa trạng thái này.
Vừa mới chuẩn bị buông điện thoại, có một tin nhắn mới.
Lâm Kiến Ngộ: Mất ngủ?
Kiều Lạc Du: Có chút, suy nghĩ về chuyện cũ.
Kiều Lạc Du: Nếu không có anh hỗ trợ, tôi có thể đã bị người ta lừa.
Lâm Kiến Ngộ: Loại người này tóm lại là số ít, vận khí không tốt mà thôi, đừng nghĩ nhiều.
Lâm Kiến Ngộ: Tinh dầu cho em dùng được không?
Kiều Lạc Du: Còn chưa kịp dùng tới.
Lâm Kiến Ngộ: Hiện tại em có thể lấy ra thử xem.
Kiều Lạc Du: Để tôi đi lấy dùng thử.
Cô xuống giường lấy túi từ phòng khách vào phòng, Lâm Kiến Ngộ không chỉ cho tinh dầu, mà cả đèn đốt với bật lửa cũng chuẩn bị đầy đủ.
Kiều Lạc Du: Tôi đang dùng nó đây.
Lâm Kiến Ngộ: Mở cửa phòng ra, đừng để gần giường quá.
Cô làm theo, đem đèn đốt từ mép giường chuyển gần qua cửa.
Kiều Lạc Du: Đã dọn xong rồi.
Lâm Kiến Ngộ: Ngủ đi.
Lâm Kiến Ngộ: Đêm nay ngủ ngon, chúc ngủ ngon.
Kiều Lạc Du: Ngủ ngon.
Tắt điện thoại cùng đèn ngủ, Kiều Lạc Du hít sâu một ngụm, nghe thấy mùi hương nhàn nhạt, phi thường thoải mái. Cô bỗng nhiên nghĩ đến, lần này là lần thứ tư Lâm Kiến Ngộ nói "Đêm nay ngủ ngon" với cô.
Đối người có giấc ngủ không tốt mà nói, những lời này quả thật có chút hiệu quả.
Dọn về nhà nhỏ ở, Kiều Lạc Du mỗi ngày vẽ cùng lướt Weibo. Ngày ngày trôi qua nhẹ nhàng. Lâm Kiến Ngộ sợ cô chạy qua chạy lại phiền toái, bảo cô không cần mỗi tuần tới phòng huấn luyện, cứ an tâm thiết kế logo và đồng phục của đội thật tốt.
Ở nhà một mình suốt một tháng, rốt cuộc cũng hoàn tất các việc. Đồng phục của đội biện luận cũng thiết kế xong, cô dùng điện thoại chụp một tấm hình gửi cho Lâm Kiến Ngộ.
Kiều Lạc Du: Anh xem coi có được không?
Lâm Kiến Ngộ: Chờ một lát, tôi mời em vào nhóm chat.
Kiều Lạc Du được anh kéo vào một nhóm có tên là "Đại học Ôn Lâm chỉ nhận quán quân", có hơn hai mươi người, đều là các đội viên.
Lâm Kiến Ngộ: Em gửi vào đây đi.
Kiều Lạc Du gửi bức ảnh kia vào trong nhóm, Lâm Kiến Ngộ ở dưới @ toàn thể thành viên.
Các thành viên vốn dĩ rất thích Kiều Lạc Du, hơn nữa thiết kế của cô không lời gì để nói, đều ở phía dưới cổ động kêu "Ta nguyện ý mặc nha".
Kiều Lạc Du: Ngày mai tôi sẽ gửi mẫu thiết kế cho xưởng, cuối tuần mang qua đi cho mọi người nhìn xem.
Bên dưới lại một loạt "Cảm ơn chị nha".
Kiều Lạc Du: Tôi có thể dùng số đo của ai để mô phỏng số đo vẽ mẫu thiết kế?
Tề Thần: Em em, em cũng có thể làm người mẫu!
Tưởng Dĩ Hướng: Tôi tôi tôi, tôi đương nhiên là người đẹp trai nhất.
Đinh Quý: Dáng người đẹp nhất thì phải là tôi đây.
Ngải Tử Hàng: Ai mặt đẹp thân hình đẹp thì mau đưa chứng cứ ra đây.
Tưởng Dĩ Hướng: Mong các người vứt bỏ suy nghĩ chủ quan, xin hãy khách quan giải quyết chuyện này.
Ngải Tử Hàng: Không đúng, nhận thức cùng tiêu chuẩn là chủ quan. Cậu căn bản không thể chứng minh cậu đẹp trai nhất.
Đinh Quý: Sai, chủ quan là kết quả đến từ trải nghiệm cá nhân, nội dung chân lý mới là khách quan. Hoạt động thực tiễn nhằm vào đối tượng thực tiễn riêng, chân lý chỉ có một.
......
Trong nhóm các đội viên đột nhiên tranh cãi, cái dạng logic đều có, Kiều Lạc Du cái hiểu cái không, nhưng ngồi xem đặc biệt vui vẻ.
Lâm Kiến Ngộ: Chọn tôi đi.
Các đội viên đang cãi nhau trong nhóm lập tức trầm mặc.
Lâm Kiến Ngộ: Có vấn đề gì sao?
Tưởng Dĩ Hướng: Hoàn toàn không có.
Tưởng Dĩ Hướng: Không hề.
Đinh Quý: Ta tự nguyện rời khỏi trận này.
Trong nhóm các đội viên tất cả đều tuyên bố nhận thua, Lâm Kiến Ngộ gửi riêng số đo cho Kiều Lạc Du.
Cô ghi chú lại điện thoại, lại hỏi vòng ngực với chiều dài lưng của Hoa Lê. Cô chuẩn bị vẽ xong thiết kế cho thú cưng.
Buổi sáng đến xưởng đem bản thiết kế giao cho ông chủ, Kiều Lạc Du trở về nhà. Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng mạt chược.
Cô lấy chìa khóa từ trong túi, mở cửa. Khẽ mỉm cười chào mẹ Kiều với ba người cùng đánh mạt chược, sau đó trốn vào phòng.
"Con gái cô càng ngày càng xinh đẹp nha, năm nay bao lớn rồi?" dì Trương xoa xoa mạt chược hỏi.
Trong phòng Kiều Lạc Du loáng thoáng nghe được có người nhắc tới chính mình, nhẹ chân đi ra cửa, nghe các cô nói chuyện phiếm.
Mẹ Kiều cười đáp: "Sắp tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi."
"Có bạn trai rồi sao?"
"Chưa đâu, vẫn còn nhỏ."
"Hai mươi hai tuổi mà còn nhỏ sao, tôi có quen một cô gái vừa đến tuổi liền lập gia đình, cách đây không lâu mới vừa sinh con gái."
Dì Lý ngồi bên cạnh nói: "Còn trẻ đã sinh con sao? Công việc ổn định sao?"
"Ổn định cái gì, gả cho nhà giàu. Nhà trai có nhà có xe, cô ấy mỗi ngày ở nhà dưỡng thai thoải mái dễ chịu, căn bản không cần đi làm."
Mẹ Kiều hoàn toàn không ủng hộ loại chuyện "Gả cho nhà giàu" này, cười gượng hai tiếng: "Tôi không nghĩ tới chuyện mới hơn bốn mươi tuổi đã lên chức bà. Vẫn nên đợi thêm hai năm nữa."
"Có con không phải chuyện cần lo lắng, nói chuyện tình cảm trước đã! Đàn ông phải tốn nhiều thời gian mới có thể nhìn ra được." dì Trương lấp lửng một hồi, rốt cuộc nhắc tới trọng điểm: "Cháu trai tôi mới đi học từ nước ngoài về, hiện tại là luật sư, lương tháng mười vạn, tuổi cũng không lớn, hai mươi tám tuổi, rất xứng đôi với con gái cô."
"Có ảnh chụp không?" Mẹ Kiều thật thành nói: "Con gái tôi thích kiểu lớn lên đẹp trai."
"Lớn lên đẹp trai có ích lợi gì, lại không thể ăn thay cơm!"
Dì Lý phụ họa: "Đúng vậy, phải có nhà ở có tiền mới được, lớn lên đẹp trai đều không đáng tin cậy."
Mẹ Kiều nghe được lời này, không cao hứng đáp: "Có nhà có tiền là đáng tin cậy sao? Tôi sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy, không thể tìm người xấu nha, các phương diện đều phải xứng đôi với con gái tôi mới được."
"Cháu trai tôi không xấu, khẳng định không xấu." dì Trương đành phải thỏa hiệp: "Chờ tôi về nhà hỏi một chút, để hai người kết bạn wechat với nhau. Người trẻ tuổi có nhiều đề tài, có thể tán gẫu một chút."
"Để tôi đi hỏi." Mẹ Kiều nói cho có lệ.
Kiều Lạc Du cắn môi dưới nhịn cười cực khổ.
Mẹ thật sự quá đáng yêu.
Trong túi điện thoại ong ong vang lên, Kiều Lạc Du vội vàng lén lút lui về mép giường mở lên xem.
"Mình vừa có tiết học."
"Tuần này cậu có thể trở về sao?"
Lâm Ngô hai tuần mới trở về một lần, nên tuần này cô nàng không quay về, "Có việc mới về, không có việc gì thì ngủ ở ký túc xá."
"Có việc." Kiều Lạc Du cùng cô chia sẻ tin tức tốt: "Mình vừa thiết kế cho thú cưng xong, đã gửi xưởng mẫu vẽ thiết kế."
"A a a, mình phải về chụp ảnh!" Lâm Ngô hỏi cô: "Dạo này cậu có nói chuyện với anh trai mình không? Nghe nói gần đây anh ấy rất bận. Hoa Lê chắc là đang ở chỗ mợ mình."
"Lạc Du." Mẹ Kiều ở bên ngoài kêu cô.
Kiều Lạc Du lớn tiếng đáp lại, nói với Lâm Ngô: "Tắt máy đây, buổi tối nói tiếp."
"Sao đột nhiên cậu lại về nhà?"
"Mình cũng rất hối hận, bên ngoài có ba người dì, muốn giới thiệu họ hàng cho mình." Mẹ Kiều lại kêu một lần, cô vội vàng nói "Không nói không nói", cắt đứt điện thoại.
Lâm Ngô nhìn màn hình tắt đen, bắt đầu luống cuống.
Lâm Ngô: Mẹ Lạc Du muốn giới thiệu người cho cô ấy!
......
Cuộc thi biện luận cao cấp nhất đại học Ôn Lâm "Cúp Mộ thanh" do Bùi Trạch và Lâm Kiến Ngộ phụ trách. Hai mươi đội tham gia, mỗi tuần bốn trận thi đấu, bây giờ tới trận chung kết.
Trước trận chung kết bọn họ có buổi biểu diễn thi đấu, loại này nhiều ít là mang tính chất giải trí. Nhưng lần này không ai coi trận thi đấu này như giải trí, tất cả chẳng phân biệt ngày đêm ngồi viết bản thảo.
Trừ cái này ra, Lâm Kiến Ngộ còn phải soạn giáo án, đúng giờ đi ghi âm radio, bận đến thời gian ngủ cũng không có. Lúc thấy được tin tức Lâm Ngô, anh vẫn đang sửa bản thảo.
Lâm Kiến Ngộ: Đã biết.
Lâm Kiến Ngộ: Cô gần nhất còn có chuyện gì sao?
Lâm Ngô kể toàn bộ sự tình mà mình biết kể cho anh trai, Lâm Kiến Ngộ bên kia vừa sửa bản thảo vừa kiên nhẫn ngồi nghe. Nghe xong lập tức nhập dãy số gọi cho Kiều Lạc Du.
Kiều Lạc Du nhận được điện thoại của anh khi trên đường quay lại nhà nhỏ, xung quanh đông người, đặc biệt ồn ào.
"Alo"
"Alo, là tôi." Anh ho nhẹ một tiếng, "Tôi nghe Lâm Ngô nói cô đã thiết kế xong quần áo cho thú cưng sao?"
Chắc là không nghỉ ngơi tốt, tiếng nói so ngày thường trầm hơn, lộ ra nét ủ rũ.
Kiều Lạc Du không tự chủ được mềm giọng trả lời: "Đang hoàn tất cùng với đồng phục của đội, cuối tuần có thể có rồi."
Lâm Kiến Ngộ ừ một tiếng, lại mở miệng, trong giọng nói thêm ba phần ý cười, hỏi cô: "Vậy cô khi nào quay đây nhìn Hoa Lê?"
Dừng một chút, lại nói: "Thuận tiện xem tôi thi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT