Kiều Lạc Du đưa mắt nhìn Lâm Ngô, cô nàng cũng không dám hé răng, ai ngờ nữ sinh ban phát thanh kia cũng không nói lời nào, lớp học lại yên tĩnh vài giây.
"Trời ơi, vì sao mà cậu ấy không thể phối hợp tốt với chúng ta chứ?" Lâm Ngô nằm bò lên bàn, cáu giận cắn cắn môi dưới.
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Kiều Lạc Du thấp giọng hỏi.
"Kệ đi, cũng là do cậu ấy gây nên. Chúng ta cứ mặc kệ."
Bốn cô nàng đồng thời cúi đầu xuống, làm bộ như chưa có gì xảy ra.
Lâm Kiến Ngộ cười lắc đầu, cũng không khiến các cô khó xử, lại tiếp tục điểm danh.
Điểm danh mấy chục cái tên xong, Lâm Kiến Ngộ đem sổ điểm danh đưa lại cho lớp trưởng, bước lên bục giảng, nhìn sinh viên phía dưới, ôn thanh nói: "Giờ học của tôi không có quá nhiều quy định. Chỉ điểm danh ngày đầu tiên và ngày cuối cùng. Những buổi còn lại các em có thể không tới."
"Các em đã thành niên, hẳn là học được cách chịu trách nhiệm với bản thân. Tôi sẽ không ép các em đi học. Nhưng mà tôi hy vọng các em sẽ dùng thời gian không lên lớp mà làm việc các em thích, có ích cho tương lai, chứ không phải là lãng phí trên giường ngủ hay chơi game trong kí túc xá.
"Nếu các em ở trường học gặp khó khăn đều có thể tới tìm tôi. Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không gặp khó khăn."
Anh cúi đầu cười nhẹ, mở giáo án trong tay ra, "Vậy giờ chúng ta vào tiết thôi."
"Cái khí chất thần tiên dịu dàng gì đây." Bạn cùng phòng của Lâm Ngô đã hoàn toàn bị Lâm Kiến Ngộ thuyết phục, ôm lấy cánh tay cô, không ngừng lắc.
"Được được, thần tiên thì thần tiên......" Lâm Ngô phụ hoạ hời hợt.
Kiều Lạc Du cong môi cười cười, từ túi lấy tập vẽ và bút ra, bắt đầu vẽ. Khi vẽ tranh cô chưa bao giờ bị phân tâm, cả một tiết cũng không lọt lỗ tai.
Chờ đến chuông vang lên lần nữa, mười phút nghỉ ngơi giữa giờ, không ít sinh viên đi hút thuốc hoặc đi vệ sinh. Trong nháy mắt phòng học chỉ còn lác đác vài người.
Lâm Kiến Ngộ lúc giảng bài vẫn luôn chú ý đến bàn cuối, thấy Lâm Ngô gật gà gật gù nghe giảng. Nhưng cô vẫn không hề ngẩng đầu lên trong suốt bốn mươi phút.
Anh buông sách giáo khoa, chậm rì rì đi xuống. Đầu tiên là dựa vào đầu bàn các cô một lúc, thấy Kiều Lạc Du vẫn không có phản ứng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Ngô thấy anh trai mình tới, nhanh chóng kéo kéo quần áo Kiều Lạc Du. Cô nhíu mày, bức vẽ sắp hoàn tất, "Đừng nháo, vẽ xong rồi đây."
"Em tới lớp học vẽ sao?"
Kiều Lạc Du nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức dừng bút, nghiêng đầu nhìn lên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt ấm áp kia. Anh ngồi dựa vào ghế, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn vào cô, giống mặt nước nổi lên từng đợt sóng êm ả.
"Thầy Lâm......"
Lâm Kiến Ngộ hơi chuyển tầm mắt, rơi xuống bức vẽ trong tay cô, hạ giọng hỏi: "Đề cương luận văn đã xong chưa?"
"Thầy giáo bảo vẫn còn chưa đủ sức thuyết phục."
Anh nhìn chằm chằm bản phác thảo kia trầm mặc một lát, bỗng nhiên đề nghị: "Nếu không em thử phối hợp Hán phục cùng thời trang xem?"
Kiều Lạc Du nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó cũng nhìn về phía bức vẽ của mình.
Màu sắc không đủ thu hút, không thể hấp dẫn người xem, đây là hai vấn đề lớn mà phải có sự kết hợp mới có thể giải quyết.
Ánh mắt sáng rực lên, trong đầu bỗng nhiên nảy lên linh cảm. Cô lấy một tờ giấy mới, một lần nữa cầm lấy bút vẽ.
"Cứ từ từ." Lâm Kiến Ngộ gõ gõ bàn, ngữ khí ôn hòa: "Nếu đã tới đây rồi, không ngại nghe giảng một chút chứ?"
Nói xong, anh nhẹ nhàng mà cười một tiếng, đứng dậy trở lại bục giảng.
Chuông báo tiết thứ hai vang lên.
Kiều Lạc Du chỉ mang theo ít màu, hiện tại cũng không thể hoàn thành. Cô dứt khoát dọn bút và tập vẽ, nghe Lâm Kiến Ngộ giảng bài.
Giọng của anh cũng như lúc nói chuyện, tiếng nói ôn nhu, không nhanh không chậm mà truyền vào bên tai, dường như đem mọi góc cạnh trong lòng người vuốt phẳng một chút.
Trách không được ai nghe cũng mê mẩn.
Nếu giảng viên khoa của cô cũng có giọng nói thế này, cô cũng có thể tập trung nghe giảng trọn cả tiết.
Tới gần giờ tan học, Lâm Kiến Ngộ thừa dịp chuông chưa reo, cùng sinh viên nói chuyện phiếm lên: "Các em có ai tham gia Cúp Mộ Thanh không?"
"Có có có." Các sinh viên lập tức nhìn nữ sinh mang mắt kính, "Thầy Lâm, thầy là đại thần của viện chúng ta."
"Đại thần?"
Nữ sinh mang mắt kính kia trong giọng nói mang theo ngạo khí: "Thầy Lâm, em thuộc đội hùng biện."
"Đại thần chỉ là một danh hiệu thôi." Lâm Kiến Ngộ nhìn mặt cô một chốc, cười gật đầu, "Cố gắng thi tốt."
"Là......" Ngữ khí nữ sinh kia nháy mắt yếu đi: "Em sẽ cố gắng."
"Cố lên." Lâm Kiến Ngộ hiền hoà cổ vũ một câu, lại đưa mắt nhìn Lâm Ngô đang nói chuyện với Kiều Lạc Du, đóng sách giáo khoa lại, chuông vang lên anh cũng bước ra khỏi phòng học.
Kiều Lạc Du trở lại phòng ngủ, cô cầm giấy đến thư viện. Cho đến khi thư viện đóng cửa mới trở về tắm rửa gội đầu, đem điện thoại chuyển thành chế độ không làm phiền, vẽ đến rạng sáng.
Có hai bạn cùng phòng đã ngủ, Kiều Lạc Du rời khỏi ghế dựa, dọn dẹp lại bàn học, tắt đèn bàn, tay chân nhẹ nhàng mà bò lên trên giường.
Cô lấy ra điện thoại nhìn nhìn thời gian, đã rạng sáng hai giờ. Đang chuẩn bị đi ngủ, WeChat góc trên bên phải hiện lên một thông báo.
Kiều Lạc Du có chút miễn cưỡng, mở WeChat, thấy Lâm Kiến Ngộ gửi tin nhắn tới.
Anh sửa chữa xong luận văn cho cô rồi.
Kiều Lạc Du xem lướt qua, nội dung không có chỉnh sửa nhiều, chỉ là thay đổi thứ tự sắp xêp câu. Nhìn chỉnh thể so với lúc trước thì mạch lạc hơn, logic cùng diễn cảm đều tốt hơn rất nhiều.
Năng lực viết lách của Lâm Kiến Ngộ quả thật không thể nghi ngờ.
Kiều Lạc Du: Cảm ơn, nó thực sự hay hơn bản của tôi rất nhiều, khẳng định không thành vấn đề.
Lâm Kiến Ngộ: Có thể giúp đỡ em là tốt rồi.
Lâm Kiến Ngộ: Sao em còn chưa ngủ?
Kiều Lạc Du: Suy nghĩ về những lời mà anh đã nói với tôi.
Lâm Kiến Ngộ: Ngày mai lại suy nghĩ tiếp, đi ngủ sớm một chút.
Kiều Lạc Du: Vậy còn anh, như thế nào còn chưa đi ngủ?
Lâm Kiến Ngộ: Tôi đang sửa lại bản thảo hùng biện.
Kiều Lạc Du: Anh cũng ngày mai hẵng sửa tiếp, đi ngủ sớm một chút.
Kiều Lạc Du đem nguyên lời nói trả lại cho anh, ngồi ở trước máy tính Lâm Kiến Ngộ không khỏi mỉm cười.
Lâm Kiến Ngộ: Đêm nay ngủ ngon, chúc ngủ ngon.
Kiều Lạc Du: Chúc ngủ ngon.
Kiều Lạc Du dành vài ngày hoàn thiện nội dung luận văn. Lần nữa nộp cho giảng viên hướng dẫn, lần này giảng viên không chút bủn xỉn mà khen ngợi cô, cũng được coi là gần như hoàn thành.
Từ văn phòng đi ra, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chuẩn bị chờ đến lúc dọn đồ về với căn nhà nhỏ, chuyên tâm thiết kế.
Ít nhiều cũng nhờ Lâm Kiến Ngộ.
Kiều Lạc Du nhìn thời gian, mới một giờ, hiện tại đội hùng biện hẳn là có người đang ôn luyện?
Nàng lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Kiến Ngộ. Đi ra khỏi toà nhà văn phòng, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Xin chào."
"Tôi là Lâm Kiến Ngộ."
Kiều Lạc Du nghe âm thanh ngay lập tức có thể nhận ra, lặp lại tin nhắn mình vừa gửi cho anh: "Anh ở phòng huấn luyện sao? Hiện tại tôi đang rảnh rỗi, muốn ghé qua xem."
"Em đang ở đâu?"
"Đang ở phía trước toà nhà văn phòng, gần bên sân bóng."
"Tôi biết rồi, em đứng tại chỗ đi, tôi đón em."
Kiều Lạc Du lần trước đến phòng huấn luyện cũng cố ý nhớ đường, cô có thể tự mình tới đó.
"Tôi nhớ rõ vị trí, có thể tự mình đến."
"Không có việc gì, không phiền toái." Tiếng nói ôn nhu cách điện thoại chậm rãi truyền đến khiến cho tai cô bỗng chốc tê dại, anh lặp lại một lần: "Đứng tại chỗ chờ tôi."
Kiều Lạc Du lần này thật sự không từ chối, đứng ở bên cạnh sân bóng chờ anh lại đây.
Một lát sau, thân ảnh Lâm Kiến Ngộ xuất hiện trong tầm mắt. Anh mặc áo khoác trắng cùng quần đen bên dưới, thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ thoải mái.
Anh bước đến bên cô, câu đầu tiên đó là: "Uống trà sữa không?"
Kiều Lạc Du bị lời này làm cho sửng sốt.
Lâm Kiến Ngộ ý vị thâm trường nói: "Đã lâu không có tới trường, cũng không biết hiện tại tiệm trà sữa nào trong trường uống ngon."
Lời này ý tứ rõ ràng, Kiều Lạc Du nghe không ra chính là đầu óc có vấn đề, thuận thế tiếp lời: "Để tôi dẫn anh đi, nhưng là không dám chắc anh sẽ thích."
"Khẳng định sẽ thích." Anh nâng khóe môi.
Kiều Lạc Du dẫn anh tới tiệm trà sửa gần phòng huấn luyện, trong tiệm chỗ ngồi chật kín, đều là bốn người ngồi một bàn, cầm giấy cùng bút nhỏ giọng thảo luận nên gọi món gì.
Cô hơi khựng lại, thiếu chút nữa hoài nghi mình đã đi nhầm chỗ.
Lâm Kiến Ngộ vừa đi vào đã bị nhận ra, rất nhiều sinh viên gật đầu chào anh.
Anh khẽ mỉm cười, tầm mắt chậm rãi nhìn quanh, cũng chào hỏi lại, cuối cùng mới đem ánh mắt dừng lại trên thực đơn.
"Nơi này có món nào ngon?"
"Tôi thấy pudding cacao ở chỗ này khá được."
Kiều Lạc Du vừa dứt lời, Lâm Kiến Ngộ liền nói với chủ quán "Hai ly pudding ca cao đem về", sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị quét mã trả tiền.
"Tôi muốn mời lại anh." Cô nhắc đến hai túi đồ ăn vặt trước kia.
"Sinh viên của tôi đang ở đây, sao có thể để em trả?" Lâm Kiến Ngộ nhỏ giọng ở bên tai cô nói: "Lần sau không có người thì em mời lại."
Kiều Lạc Du bị âm thanh gần ở bên tai này làm cho tim đập nhanh. Thừa dịp anh đi trước, trộm sờ sờ lỗ tai, cảm giác có chút nóng lên.
Sinh viên ngồi bên trong nhận ra Lâm Kiến Ngộ, có người cùng anh quan hệ không tồi, tới gần quét mắt đầy ẩn ý nhìn Kiều Lạc Du, hỏi: "Đàn anh, vị kia là ai vậy?
Kiều Lạc Du trong lòng căng thẳng, lúc này mới nhớ tới bên người này là giảng viên, cô hiện tại còn chưa tốt nghiệp, vẫn xem là sinh viên trườn. Hai người quang minh chính đại đi cùng nhau, khó tránh khỏi sẽ bị người khác phê bình.
Lâm Kiến Ngộ nghe được lời này, khóe miệng cười cười, cố ý nói lớn, giới thiệu cho mọi người trong tiệm: "Kiều Lạc Du, trợ lý của đội hùng biện chúng tôi."
Các sinh viên tức khắc ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra là trợ lý của thầy." Người nọ ánh mắt nhìn Kiều Lạc Du từ ái muội biến thành tôn kính, "Xin chào cô."
"Chào cậu, vẫn nên gọi là đàn chị thì hơn."
"A, vậy chào đàn chị!"
Kiều Lạc Du cảm thấy đáp ứng Lâm Kiến Ngộ làm trợ lý huấn luyện viên thật là quá đúng. Cứ như vậy bất luận kẻ nào dùng ánh mắt ái muội đánh giá bọn họ, chỉ cần nói một câu —— đây là trợ lý của đội chúng tôi.
Giảng viên cùng sinh viên thường xuyên đi cùng nhau sẽ dễ bị người khác nhìn vào phê bình, huấn luyện viên cùng trợ lý thì không, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Từ tiệm trà sữa đi ra, Kiều Lạc Du mở ly pudding ca cao trong tay, hút một đầy miệng nhỏ, quả nhiên hương vị không thay đổi.
"Luận văn của em thông qua chứ?" Lâm Kiến Ngộ hỏi câu.
"Cũng coi như là xong rồi, cảm ơn anh đã thức đêm giúp tôi sửa bản thảo."
"Em không cần khách khí như vậy." Lâm Kiến Ngộ ngữ khí càng thêm mềm nhẹ: "Lúc nào cũng nói cảm ơn với tôi."
"Bởi vì anh luôn giúp tôi mà."
Kiều Lạc Du không nghĩ nhiều, cảm thấy mình thiếu Lâm Kiến Ngộ quá nhiều. Anh chuẩn bị tham gia cuộc thi hùng biện, giúp sửa bản thảo đội viên, còn phải dạy học, ghi âm chương trình radio...... Bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian sửa luận văn giúp cô.
"Vì sao anh lại tự nguyện giúp tôi vậy?" Cô lập tức không nhịn được thắc mắc.
Tầm mắt hai người chạm nha, không khí chậm rãi thay đổi.
Lâm Kiến Ngộ nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ giọng hỏi lại một câu: "Vậy sao em lại tìm tôi?"
"Hoặc là nói ——"
"Vì sao em lại nguyện ý để tôi giúp?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT