Năm 1919, chiến tranh thế giới thứ nhất vừa kết thúc....
Nếu Lâm Kỳ sinh ra vào thời điểm đó thì đến bây giờ đã gần trăm tuổi, thậm trí còn trải qua luôn chiến tranh thế giới thứ hai....
Nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Sở Ương như thể thế giới quan của cậu đã bị đánh nát, Khương Thế Đồ rất hài lòng. Ông ta phát ra tiếng cười nham nhở, ngậm điếu thuốc ngồi lại bàn cơm, "Khó có thể tưởng tượng, đúng không? Cậu ta giỏi hơn mẹ mình nhiều lắm, không chỉ trên phương diện giọng ca có thiên phú cực cao, mà còn có sở trường diễn xuất. Cậu có thể tìm kiếm từ khóa diễn viên trẻ của sân khấu Broadway* vào đầu những năm 1930, sau này cậu ta còn được đóng vai chính trong một bộ phim trắng đen, kể cả những bộ phim của Hollywood, vô cùng hot thời đó, đáng tiếc là sau khi chiến tranh bùng nổ không lâu, cậu ta đột nhiên mai danh ẩn tích, cho đến bây giờ thì không còn ai nhớ đến nữa. Tên của cậu ta là Edgar. Ashur. Lin ( Edgar. Ashur. Lâm)."
*Sân khấu Broadway, còn được gọi tắt là Broadway, là hệ thống 41 nhà hát chuyên nghiệp nằm ở quận Theatre District, Manhattan, New York.
Sở Ương vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên đó. Ban đầu tìm không ra, Khương Thế Đồ nói, "Cậu dùng điện thoại của hội trưởng lão hả? Vậy cậu lên Google search thử đi, có lẽ sẽ có nhiều thông tin hơn."
Sở Ương bán tín bán nghi, ở Trung Quốc cũng sài được Google sao? Nhưng nhớ tới Lâm Kỳ còn vào được dark web, đoán chừng họ có một số kỹ thuật vượt tường lửa siêu mạnh không dành cho người ngoài...Cậu thử gõ một đường link trên thanh tìm kiếm Google, quả nhiên là kết nối được, sau đó cậu gõ tên Edgar. Ashur. Lin, ngay lập tức xuất hiện rất nhiều bức ảnh đen trắng xa xưa, có cả Wikipedia. Tấm ảnh đầu tiên là hình Lâm Kỳ trẻ tuổi hơn mặc một bộ đồ vest nửa thân trên vào năm 1930, hắn nâng nhẹ cằm, ánh mắt mê ly, bờ môi hé mở, như lơ đãng nhìn về phía ống kính.
Sở Ương có cảm giác tê cả da đầu. Nhìn thấy một gương mặt sống động mà quen thuộc, lại xuất hiện trên trang báo tiếng Anh bằng cách này với tiêu đề « Những ngôi sao nam nổi tiếng trong những năm 1930 vượt qua bầu trời như sao băng » trong bài giới thiệu, loại cảm xúc hoang mang như người chết sống lại. Phần giới thiệu về hắn dưới bức ảnh liệt kê năm hoặc sáu bộ phim từ những năm 1930, ngoài ra còn có nhiều bộ hài kịch của Broadway. Tác giả bài báo viết rằng gốc gác phương Đông đã mang đến cho hắn một sức hút khó tả và sâu sắc, cộng với thân phận con cháu hoàng tộc đã mang đến cho hắn cảm giác hùng hậu mà những sao nam trẻ bình thường khó có thể sở hữu được. Hắn hầu như có thể trở thành bất cứ nhân vật nào một cách hoàn hảo, ví dụ như là một hoàng tử ưu nhã bi thương trong « The Lost Castle », là một người nông dân thô bỉ đi đến đâu nhổ nước bọt đến đó trong « The Mountains », là một người chiến sĩ Hy Lạp lãng mạng mà mạnh mẽ cường hãn, sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình vì tự do trong « Wind Smoke Plataya », là một ác quỷ xấu xa trong « The Devil ». Thật đáng tiếc là hắn chết trẻ, nếu không thì hắn đã có thể giống như James. Stewart, trở thành một diễn viên tuyệt vời.
Nhìn những dòng chữ đó, Sở Ương có cảm giác như đang xem một câu chuyện của người khác. Cậu không thể mường tường người này cùng Lâm Kỳ có bất kỳ liên hệ nào...điều này thật sự quá điên rồ....
Wikipedia ghi rằng sau khi Thế chiến II nổ ra, Edgar. Asher. Lin đã gia nhập liên quân Anh quốc tham chiến, sau đó hắn đã bỏ mình trong chiến dịch di tản Dunkirk quy mô lớn*.
*Chiến dịch di tản Dunkirk: là một trong những chiến dịch quan trọng nhất trong Chiến tranh thế giới thứ hai, diễn ra từ ngày 26 tháng 5 đến 4 tháng 6 năm 1940 tại Dunkirk (Pháp). Chiến dịch bắt đầu khi một số lượng lớn quân Anh, Pháp và Bỉ bị chia cắt và bị bao vây bởi quân Đức. Chiến dịch nhằm sơ tán quân đội Anh và các nước đồng minh khác.
Dunkirk....Chiến tranh thế giới thứ hai....Đủ loại cái tên quen thuộc đều biến thành những dòng chữ vặn vẹo trước mắt cậu. Những khái niệm quá xa vời đó chẳng khác gì truyện tiểu thuyết dành cho thế hệ sau 90 như Sở Ương, dù đã từng học lịch sử ở trường thì cũng chỉ là để đối phó cho qua, như thể tất cả mấy chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
Lâm Kỳ đã thực sự trải qua những điều đó ư? Tại sao lại nói hắn đã chết trong cuộc di tản quy mô lớn kia?
Cậu đặt điện thoại xuống, chợt cảm thấy mình không còn khẩu vị gì. Lông mày cậu nhíu chặt, cố gắng đả thông mớ suy nghĩ của mình. Nếu như hắn sống lâu đến vậy, thì năng lực quan sát của hắn đã thức tỉnh khi nào? Gia nhập hội trưởng lão khi nào? Nếu như ông thật sự là người của hội trưởng lão thì sao hắn lại không biết được? Tại sao lúc trông thấy những món đồ của ông hắn lại tỏ ra vẻ ngạc nhiên như thế?
"Cậu ta để cậu ở cùng tôi, có lẽ là muốn thông qua tôi mà cho cậu biết về thân thế của cậu ta đấy nhỉ? Ha Ha, cậu ta làm chuyện gì cũng có mục đích cả, nếu tôi là cậu, tôi sẽ cẩn thận hơn." Khẩu vị của Khương Thế Đồ ngược lại rất tốt, ăn từng cục thịt một.
Sở Ương hỏi, "Tại sao anh ấy không già không yếu? Là do Tinh Chi Thải sao?"
"Ừm, chắc vậy. Mary. Campbell là vì sử dụng Tinh Chi Thải quá độ mới chết, và sau đó cậu ta đã thừa kế nó."
"Còn cha của anh ấy đâu?"
"Cha của cậu ta hả...cậu đi mà hỏi cậu ta đấy." Thái độ của Khương Thế Đồ chợt biến hóa vi diệu, đối với đề tài này có vẻ khá mẫn cảm.
Hôm đó Sở Ương ngủ rất muộn, cậu liên tục tìm kiếm trên Internet về tên và danh tính trước đây của Lâm Kỳ, cùng thông tin về mẹ của hắn. Đáng tiếc là dù tìm bằng cách nào thì cậu cũng không thể tìm thấy một chút tin tức nào về cha của Lâm Kỳ.
Khương Thế Đồ nằm trên giường ngáy như sấm. Dù là lúc nửa đêm, ánh đèn trắng sữa dịu dàng trên tường phòng cũng không tắt. Có lẽ là vì chó săn có màu đen, nên không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến bóng tối chăng?
Cơn buồn ngủ đè nặng mí mắt, rốt cục Sở Ương phải buông điện thoại ra, nằm trên ghế sô pha. Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
Cậu khẽ nhướng mi và phát hiện có một bóng người đang ngồi bên cạnh mình. Cậu tưởng là Khương Thế Đồ, nên cậu mở miệng nói với chất giọng mơ hồ, "Tiến sĩ Khương, có chuyện gì vậy ạ?"
"Tôi đã nói với em rồi, em chính là thiên sứ, em phải giải phải phóng bản thân, em có thể sáng tạo ra thứ âm nhạc tuyệt vời hơn thế." Bóng người kia dùng một loại ngữ điệu say mê mà nói, gã đưa tay về phía cậu, như muốn chạm vào mặt cậu.
Ngay lập tức, Sở Ương bất chợt rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo.
Giọng nói đầy ác mộng đó, là người đàn ông kì quái luôn theo dõi và bám lấy cậu....Cậu ngồi bật dậy, cầm cặp kính vỡ chưa kịp thay run rẩy đeo lên, dáo dát nhìn xung quanh.
Bên cạnh cậu không có ai cả, toàn bộ không gian hình tròn màu trắng chỉ cần liếc mắt là thấy hết, nên hiển nhiên không có chỗ nào có thể che chắn bóng người. Cả người cậu vẫn căng thẳng, trầm trọng thở dốc, trán đổ mồ hôi lạnh.
Là ảo giác sao?
Cậu nuốt nước miếng, da gà nổi khắp cánh tay. Cậu chần chừ nằm xuống lại, tự nhủ chỉ là ảo giác hoặc ác mộng thôi, nơi này rất an toàn....Cậu nhắm mắt nằm một hồi, dần dần ý thức một lần nữa lâm vào mơ màng.
Bỗng nhiên có ai đó cứ liên tục thì thầm vào tai cậu, "Tất cả đều là lỗi của cậu, là lỗi của cậu, chúng ta đều có tội và không ai có thể chạy thoát được, tất cả là lỗi của cậu, là lỗi của anh, chúng ta đều có tội và không ai có thể chạy thoát".....
Sở Ương lại mở choàng mắt, trước mặt vẫn là một mảnh trắng xóa nhu hòa, không có nửa bóng người.
Kia là giọng nói của Tống Lương Thư.
Cậu vẫn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Tống Lương Thư còn sống là hai ngày trước khi y tự sát. Tống Lương Thư nhốt mình trong nhà không gặp bất cứ ai. Cậu có làm ít thức ăn đem cho Tống Lương Thư, tuy đối phương nhận lấy, nhưng đều ném tất cả xuống đất.
*Tên của cái anh họ Tống này ở chương 14 là Tống Thư Lương, nhưng mấy chương sau thì đổi thành Tống Lương Thư, này chắc do tác giả bị lộn á. Và sau này là Tống Lương Thư luôn nha.
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa." Tống Lương Thư lạnh lùng nói với cậu, "Biến."
Lúc ấy Sở Ương cảm thấy hốc mắt mình thật nhức nhối, phải cố gắng lắm mới kiềm chế không rơi nước mắt.
Cậu biết....Cậu biết mình đã giết những người tự sát dưới sức ảnh hưởng của tiếng đàn, biết mình đã phá hủy rất nhiều gia đình, là cậu hại mọi người, cậu đã hủy hoại tương lai của những thành viên trong ban nhạc.
"Anh đừng như vậy nữa, mọi chuyện thành ra thế này đều là lỗi của tôi, không liên quan gì tới các anh." Sở Ương dùng sức chống cửa không cho y đóng lại, vội vàng nói, "Anh đã nghe rõ chưa, đều là do tôi sai cả!"
Tống Lương Thư cười với cậu, đó là lần cuối cùng y cười với cậu, cười rất bi thương, châm chọc đến cùng cực.
"Lẽ ra tôi nên ngăn cản cậu....Chúng ta đều mang tội, ai cũng không thể trốn chạy."
Nói xong, y đột nhiên dùng lực đóng sầm cửa. Mặc cho Sở Ương có gõ cửa thế nào cũng thèm đáp lại.
Sở Ương trông ở ngoài cửa nhà y cả đêm, trời vừa rạng sáng liền lê thân thể nặng nề rời đi. Qua một ngày, Chúc Hạc Trạch nói cho cậu biết Tống Lương Thư không nhận điện thoại của mọi người, rồi Sở Ương chợt cảm thấy có một nỗi sợ hãi đang trào dâng rất mãnh liệt, tay chân lạnh run không thể tả. Cậu cưỡng chế cạy mở cửa nhà Tống Lương Thư, và sau đó nhìn thấy thi thể của Tống Lương Thư trong phòng khách.
Bờ môi đỏ tươi, sắc mặt hồng nhuận, không khác gì bộ dạng lúc còn sống. Là dấu hiệu do trúng độc kali xyanua*
*Kali xyanua: là một chất cực độc, gây chết người với liều lượng thấp. Chỉ cần ăn nhầm từ 200-250 mg chất này thì một người khỏe mạnh có thể mất ý thức trong vòng 30 giây đến 2 phút. Sau khoảng 1 tiếng thì rơi vào trạng thái hôn mê và có thể tử vong sau khoảng 3 giờ nếu không có các biện pháp điều trị kịp thời.
Y ngồi dậy khỏi ghế sô pha, giơ hai tay nắm lấy tóc mình, há miệng nhe răng cắn mạnh vào cổ tay, cố gắng giải tỏa cơn hoảng loạn và nghẹt thở trong lồng ngực bởi cơn đau thấu da thịt. Hàm răng mài mòn da thịt, mùi máu tanh khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nên y càng dùng sức mà cắn.
"Tất cả là lỗi của cậu, đều là lỗi của cậu, đều là lỗi của cậu...." Giọng nói thì thầm lại xuất hiện, tràn ngập trong không khí như một bóng ma, dù cậu có bịt kín lỗ tai cũng không ngăn cách được. Cậu ngước cặp mắt đỏ ngầu lên, thì thấy Tống Lương Thư đang đứng trước cửa thang máy, trên người khoác một cái áo choàng trắng và bộ đồ ngủ xám nhạt trước lúc chết.....
Môi của y đỏ tươi, tai và cổ cũng vậy. Đôi mắt đẹp mà Sở Ương từng say mê giờ tràn đầy tơ máu, gắt gao trừng trừng nhìn Sở Ương, ánh mắt đầy rẩy sự hận thù.
Sở Ương cảm thấy làn da trên ngực mình như đột ngột bị xé toạc, lộ ra trái tim đỏ tươi, cảm giác khó thở khiến cậu tùm chặt lấy cổ áo.
"Sao cậu không đi chết đi?" Tống Lương Thư hơi quay đầu, nói với giọng điệu như đang tò mò, "Tại sao cậu không muốn chết? Nếu cậu chết, thế giới này sẽ an toàn biết bao. Không ai nhớ đến cậu, không ai quan tâm cậu, thì cậu sống có ý nghĩa gì? Cậu biết không? Tôi biết cậu thích tôi, nhưng tôi lại rất chán ghét cậu. Người như cậu thật tẻ nhạt nhàm chán, tôi mà có thích con trai cũng sẽ không thích người như cậu đâu!"
"Đừng đối xử với tôi như vậy mà...." Sở Ương khẽ nỉ non, nhắm chặt mắt không muốn tiếp tục nhìn thấy ảo giác đáng sợ đó nữa. Cơ thể cậu lắc lư qua lại, đôi mắt dần trở nên trống rỗng.
"Ra ngoài đi, ra ngoài đi! Hãy nhận lấy sự trừng phạt của chính cậu. Tôi đã chuộc tội rồi, cớ sao cậu còn muốn trốn tránh chứ?" Giọng nói của Tống Lương Thư cứ vờn quanh cậu, không cho cậu thời gian thở dốc.
Giọng nói đó hành hạ cậu cả đêm, mãi đến tận trời sáng, Khương Thế Đồ tỉnh dậy thì phát hiện ánh mắt Sở Ương đờ đẫn, ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha, trong mắt vằn vện tia máu. Cổ tay không biết bị làm sao mà máu thịt be bét, vết máu làm quần áo mặc trên người cậu thành một mớ hộn loạn.
Khương Thế Đồ vội vàng lấy túi cứu thương trong ngăn tủ ra, xử lý vết thương trên cổ tay cậu. Toàn bộ quá trình Sở Ương đầu mặc ông ta định đoạt, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía thang máy.
"Cậu gặp ảo giác, phải không?" Khương Thế Đồ ngước mắt nhìn cậu.
Sở Ương gật đầu.
"Thời gian càng gần, ảo giác sẽ xuất hiện càng nhiều, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng. Bọn chúng sẽ nghĩ đủ mọi cánh để cậu bước khỏi nơi này."
Ánh mắt đờ đẫn của Sở Ương thoáng chuyển qua mặt Khương Thế Đồ, "Tại sao ông lại bị chúng ký hiệu vậy?"
Khương Thế Đồ trầm mặc, nhỏ giọng nói, "Nói ra thì rất dài dòng, có điều tôi không giống cậu, tôi là vì lòng hiếu kỳ và danh lợi hại chết."
Sở Ương hỏi, "Ông có bị ảo giác ảnh hưởng không?"
"Ban đầu thì có, nhưng về sau ảo giác cũng dần ít đi, thường thưởng chỉ xuất hiện ba đến năm lần. Không biết có phải bọn chúng biết dù thế nào tôi cũng không ra khỏi nơi đây hay không, nên đã bỏ qua."
Buổi tối ngày thứ hai, Sở Ương không dám ngủ. Nhưng cậu rất mệt, đến cùng vẫn không kiềm được mà nằm xuống ghế sô pha ngủ mất.
Cái lần cậu quay về bệnh viện ở Vancouver. Trong đám đông vô cảm, họ đi lướt qua cậu, cậu dường như là người duy nhất đi ngược lại đám đông. Trên cổ tay của cậu còn quấn băng gạc, máu lâm râm chảy.
Ngay phòng bệnh cuối cùng, ông đang nhắm mắt nằm trên giường, miệng và mũi bịt chặt ống thở, đã lâm vào hôn mê, chỉ có máy đo nhịp tim phát ra những tiếng tích tắc đều đặn.
Gương mặt luôn luôn nho nhã đoan chính của Sở Dục giờ phút này không biết lý do tại sao lại lỏng lẻo, trông khác hẳn với ngày thường. Như mất đi sức chống đẩy nào đó. Đôi tay đầy vết đồi mồi hơi co quắp, cậu vươn tay nắm nấy thì chỉ cảm thấy một sự lạnh băng khô khốc.
Mà ở trong mơ, ông đang nhắm mắt lại mở miệng, "Ra đây đi, ra đi, hai ông cháu chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Sở Ương nhìn thấy tay ông từ từ nâng lên, chỉ vào cánh cửa thang máy màu trắng bạc không biết xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào.
Sở Ương thấy thật kinh hãi. Cậu buông tay ông, đứng lên lùi về sau mấy bước.
"Con đã giết người, Tiểu Ương. Con là kẻ sát nhân." Ông chậm rãi ngồi dậy, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, "Những đứa trẻ đó đã bị con giết, những gia đình kia đã bị con phá hủy, sao con còn mặt mũi để tiếp tục sống chứ? Ra đây đi, ra cùng với ông nào. Ông sẽ dẫn con đến nơi không còn đau khổ nữa."
Nói xong, Sở Dục giang hai tay, như muốn cho cậu một cái ôm.
Sở Ương lắc đầu, "Không đâu...."
Lâm Kỳ nói sẽ quay lại, cậu tuyệt đối phải chờ Lâm Kỳ quay lại....
Sắc mặt của Sở Dục bấy giờ có hơi vặn vẹo, méo mó, ông ấy bỗng nhiên phẫn nộ hét, "Con cái đứa bất hiếu này!!! Con mau ra đây cho ông!!! Ra đây cho ông!!!"
Sở Ương quay đầu bỏ chạy. Sau lưng phát ra tiếng động xôn xao với tốc độ rất nhanh, nhìn lại, cậu thấy có vô số Sở Dục đầy khắp cả phòng. Bọn họ không dùng chân bước đi, mà như loài bò sát bò trên tường, trên trần và và trên mặt đất, nhanh chóng bám sát theo cậu. Các khớp xương nối của họ vặn xoắn theo hướng ngược ngạo khó tưởng, gương mặt của họ không giống với Sở Dục chân chính, biểu cảm dữ tợn biến dạng ngày càng gớm ghiếc.
Sở Ương chạy nước rút, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Cậu phải đợi Lâm Kỳ quay lại.
Đúng lúc này, cậu ngã từ trên sô pha xuống, tỉnh táo đôi chút. Gần năm giờ sáng, tay chân cậu bủn rủn, như thể bản thân thật sự vừa mới chạy thụt mạng.
Cậu lấy cái điện thoại mà Lâm Kỳ đã đưa, lục số của Lâm Kỳ, rồi soạn tin nhắn, "Hôm nay anh sẽ tới đúng không?"
Cậu do dự rất lâu, mới nhấn nút gửi đi.
Không ngờ đối phương đã lập tức trả lời tin nhắn, "Chiều chiều tôi sẽ tới. Có gì không?"
"Không có gì, tôi chờ anh."
Tin nhắn ngắn ngủi được gửi đi, chẳng hiểu sao, Sở Ương cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Chỉ vừa trông thấy tin nhắn của hắn, thì thực sự có thể mang lại cho cậu một niềm an ủi lớn lao như vậy, điều này làm cậu có hơi hoang mang.
Trước sự ngạc nhiên của cậu, một tiếng sau, Khương Thế Đồ vừa mới rời giường, cửa thang máy mở ra, Lâm Kỳ sải bước đi vào.
Sở Ương ngây ngẩn, "Không phải anh nói chiều mới đến sao?"
Lâm Kỳ cười với cậu, "Tôi rất nhớ cậu, nên tới sớm đón cậu không được hả?"
Sở Ương thấp thoáng biết rằng nhất định là Lâm Kỳ cảm giác được cậu không ổn, vì thế mới tới trước thời gian dự định. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực cậu giống như một cốc sữa ấm khi thức dậy vào buổi sáng.
Khương Thế Đồ vẫn còn đang mặc cái áo choàng tắm rách nát của mình, "Ơ? Định đi luôn à?"
Ánh mắt Lâm Kỳ liếc lên chỗ băng gạc trên cổ tay Sở Ương, nhẹ nhíu mày nhưng không nói gì, "Ừm, bên hội trưởng lão đã chuẩn bị xong. Tiểu Ương, đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta xuất phát."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT