Nơi lánh nạn mà Lâm Kỳ đề cập không phải ở Bắc Kinh, mà nằm ở một thị trấn nhỏ gần Thượng Hải. Trước khi đi, Sở Ương đã đến bệnh viện Fuci để thăm Trần Y lần nữa.
Tinh thần Tiểu Ny Tử đã tốt hơn nhiều, mặc dù vài ngày sau cô sẽ được đẩy vào phòng phẫu thuật vì biến chứng, cùng với sắc mặt tái xanh thiếu sức sống, trên cơ thể nồng nặng mùi đặc trưng do trị bệnh bằng hóa chất, nhưng nụ cười của cô vẫn luôn có sức hút như mọi khi. Có cô trong phòng bệnh tựa như có thêm nhiều nắng ấm hơn so với những phòng bệnh khác.
Lúc Sở Ương đến, đúng lúc Chúc Hạc Trạch cũng ở đây, cô đang ngồi cạnh giường bệnh Trần Y, trên tay cầm một hộp cháo gà do chính tay mình nấu, múc từng muỗng một đặt lên môi thổi thổi, rồi đút vào miệng Trần Y. Trần Y ngoan ngoãn ăn, miệng mở liên tục kể cho Chúc Hạc Trạch nghe nội dung của một bộ phim Hàn mà cô đang theo dõi, Chúc Hạc Trạch mỉm cười lắng nghe, vẻ mặt hết sức cưng chiều.
Sở Ương đặt cái bánh gato phô mai Nhật Bản mà Trần Y thích ăn trên tủ đầu giường, cười nói, "Cái miệng của em lúc ăn cơm cũng không thể yên tĩnh được sao?."
Trần Y reo hò khi nhìn thấy bánh gato phô mai, định duỗi tay cầm lên ăn thì đã bị Chúc Hạc Trạch vỗ nhẹ vào mu bàn tay, "Đừng lộn xộn, cơm nước xong mới được ăn bánh gato."
Tinh thần của Hạc Trạch hôm nay cũng tốt hơn trước, có lẽ vì tối qua cô không đi làm và nghỉ ngơi đầy đủ. Cô không trang điểm, sắc mặt cũng tái nhợt giống Trần Y, nhưng chắc là do hôm nay Tiểu Ny Tử ăn uống được nên đã khiến tâm trạng của cô khá vui vẻ.
Sở Ương mỉm cười nhìn cô, đưa cho cô cuốn vở.
Chúc Hạc Trạch khó hiểu, "Gì vậy anh?"
Sở Ương nói, "Em mở ra xem thì biết."
Chúc Hạc Trạch buông cà mên xuống mở quyển vở ra, sau đó trợn to mắt, dùng tay trái che miệng như muốn kiềm chế để không hét lên. Cô không dám tin ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh kích động, "Làm sao anh có được!"
Sở Ương cười nói, "Người bạn tên Lâm Kỳ của anh có quen biết."
"Anh gặp anh ấy rồi hả?!" Chúc Hạc Trạch há hốc miệng.
Sở Ương gật đầu, không hề bất ngờ khi chứng kiến dáng vẻ như cô gái nhỏ muốn hò hét của Chúc Hạc Trạch luôn treo sự lạnh lùng trên người. Chỉ có những lúc như thế này, Sở Ương mới nhận thấy rằng cô cũng chỉ là một cô nàng mới tuổi hai ba, bộ dạng thành thục của ngày thường, nói cho cùng là do hoàn cảnh sống đưa đẩy.
Trần Y nhao nhao đòi nhìn, thấy trong vở là dòng chữ rồng bay phượng múa, rất kinh ngạc, "Wow! Là Triệu Sầm Thương!!!"
Tiếng la to của cô làm hai nữ bệnh nhân bên giường khác lập tức lên tinh thần, hứng khởi vây quanh chiêm ngưỡng "Kiệt tác" của thần tượng, còn xì xào bàn tán nói Triệu Sầm Thương rất khó gặp, thật may mắn quá đi vv. Sở Ương nghe các cô thảo luận, nhớ tới thái độ nhu thuận nghe lời như em trai của Triệu Sầm Thương trước mặt Lâm Kỳ, hình tượng chênh lệch khiến người ta dở khóc dở cười.
Ngồi chơi một lúc, Sở Ương gọi Chúc Hạc Trạch ra ngoài, sau đó nhét một cái phong bì vào tay Chúc Hạc Trạch. Chúc Hạc Trạch mở ra xem, là một xấp nhân dân tệ thật dày.
Sở Ương chỉ chừa lại ít tiền đi đường, cậu rút hết tiền tiết kiệm của mình ra, đổi đô la sang nhân dân tệ, bỏ hết vào phong bì, "Số tiền này em cứ giữ lấy, không nhiều lắm, chắc là đủ đóng hai lần tiền nằm viện nhỉ?"
Chúc Hạc Trạch giật mình, lông mày tinh tế gọn gàng nhíu lại, "Anh đưa hết cho em thế này, anh còn đủ tiền dùng không?"
"Đủ mà, đừng lo cho anh." Sở Ương ngập ngừng rồi nói tiếp, "Anh phải đi một thời gian. Mấy em ở lại nhớ chăm sóc lẫn nhau cho tốt, đừng chỉ quan tâm tới Tiểu Ny Tử không, em cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình biết chưa."
"Anh đi đâu? Về lại Vancouver sao?"
"Không phải, anh đi Thượng Hải....Đi công tác."
Chúc Hạc Trạch nhìn chằm chằm Sở Ương bằng cặp mắt như nhìn thấu tất cả, khẽ nói, "Anh Sở, anh có biết mỗi lần anh nói dối sẽ có biểu hiện rất mất tự nhiên hay không."
Sở Ương cười nhẹ, giơ tay xoa đầu cô, "Đừng đoán lung tung. Anh đi công tác thật."
"Em nghe Tiểu Ny Tử nói anh đang làm công cho streamer linh dị kia đúng không? Có nguy hiểm gì hay không anh?" Chúc Hạc Trạch do dự nói, "Tuy em không tin mấy thứ đó, nhưng đôi khi cũng khó hiểu lắm."
"Em yên tâm, anh ấy rất quan tâm anh."
Đang nói, đột nhiên có tiếng người gọi cậu, quay đầu lại thì bắt gặp Lâm Kỳ tới tìm cậu, hai tay đút trong túi áo, hiên ngang bước đi thu hút mọi ánh nhìn.
Chúc Hạc Trạch trông thấy Sở Ương hé cười, đó không phải là một nụ cười đặc biệt rõ ràng, nếu như không phải quen biết cậu thì chắc chắn sẽ không nhận ra. Chúc Hạc Trạch hiểu thấu nụ cười này của cậu, ngờ ngợ nhớ lại thời gian trước, khi những bi kịch vẫn chưa xảy ra và cậu đã từng nở nụ cười đó với anh Tống lúc còn sống. Nó tràn đầy sự dịu dàng từ đáy lòng, mang theo chút thẹn thùng xấu hổ, xua tan sự u buồn cứng nhắc trời sinh trên người cậu, làm cả người cậu trở nên sáng sủa hơn đôi chút.
Chúc Hạc Trạch vẫn luôn biết mối tình thầm kín của Sở Ương, tựa như Sở Ương cũng biết cô giống cậu. Bọn họ ngẫm hiểu lẫn nhau và không ai vạch trần. Sau đó một loạt bi kịch đã xảy ra, tiếp theo là Tống Lương Thư tự sát, cô vô cùng lo lắng cho Sở Ương, sợ cậu nghĩ quẩn mà làm chuyện điên rồ, may mắn thay, có vẻ cậu đã cố gắng vượt qua, cuối cùng cũng xuất hiện người có thể làm cậu cười.
Lâm Kỳ đi đến trước mặt Sở Ương, mỉm cười tao nhã với Chúc Hạc Trạch, "Xin chào."
Chúc Hạc Trạch khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu với Lâm Kỳ, sau đó duỗi tay nắm lấy cánh tay Sở Ương, "Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe. Chuyện ở đây anh cứ yên tâm, em sẽ chăm lo chu đáo cho cô ấy."
Sở Ương gật đầu.
Chúc Hạc Trạch nhìn sang Lâm Kỳ, trịnh trọng nói, "Phiền anh quan tâm tới anh Sở của tôi thật tốt, anh ấy thinh thoảng sẽ rất bi quan, anh hãy để ý tới anh ấy nhiều chút."
Lâm Kỳ cười thầm, vươn tay ôm bả vai Sở Ương, "Tiểu Ương, cậu coi nhà mẹ đẻ mình giao phó cậu cho tôi kìa."
Sở Ương thúc nhẹ cùi trỏ vào người Lâm Kỳ, tên kia làm lố lập tức lùi lại ba bước, như bị nội thương mà che bụng, "Em muốn mưu sát chống mình đấy hả!"*
*Những lúc Lâm Kỳ đùa yêu với Sở Ương thì tui sẽ đổi xưng hô cho hợp cảnh nhe, còn khi nào xác định quan hệ thì mới đổi luôn nhé ahihi.Từ bệnh viện đi ra, cùng Lâm Kỳ ngồi trong chiếc taxi, Sở Ương im lặng cả đoạn đường, cứ một lúc lại quay đầu nhìn tòa bệnh viện mang hơi thở xám xịt cổ xưa kia. Không biết cậu còn có cở hội mà gặp lại Trần Y, Chúc Hạc Trạch và Tô Ngọc hay không. Cậu hy vọng Tiểu Ny Tử sẽ từ từ khỏe lên, bình đạm cùng Chúc Hạc Trạch trải qua sinh hoạt đời thường. Hạnh phúc, là thứ mà hai em ấy xứng đáng được nhận.
Lâm Kỳ không nói không rằng, mặc cậu đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Khi xuống xe lấy hành lý, Sở Ương mới phát hiện Lâm Kỳ còn đem theo cây đàn Cello của cậu tới. Đến giờ thì cậu gần như đã không có hơi sức đâu để nổi giận nữa, cái tên thích diễn này lúc nào cũng tự ý thay cậu quyết định hết....
Lâm Kỳ mỉm cười vô tội, "Để phòng ngừa thôi mà, cậu cứ coi như đây là vũ khí tự vệ đi. Yên tâm, tại nơi tránh nạn thì chắc cậu chả cần dùng đến nó đâu."
"....Thật sự chỉ vì lý do này thôi hả?"
"Ngoài ra chính là....lúc gia nhập hội trưởng lão, cậu phải phô bày một chút về năng lực của mình...Và cậu không cần tấu quá đà làm gì."
Sở Ương lắc đầu không nói gì thêm, cầm hộp đàn Cello tới nơi để hành lý. "Tôi biết anh là muốn tốt cho tôi, thật ra chỉ cần anh nói với tôi một tiếng để tôi biết rồi mang theo là được, tôi sẽ không trong thời điểm này mà giằng co với anh."
Ngồi đợi ở sảnh chờ trước khi lên máy bay một tiếng đồng hồ, lại qua hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hống Kiều Thượng Hải. Vừa ra khỏi sân bay, đã có một chiếc Mercedes-Benz tối màu đang đợi, người lái xe là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính râm, anh ta kính cẩn gọi một tiếng "Thiếu gia" khi nhìn thấy Lâm Kỳ, xong lập tức hỗ trợ cầm hành lý.
Sở Ương nhỏ giọng hỏi Lâm Kỳ một câu, "Tại sao anh ta và quàn lý Tiền ở trường học đều gọi anh là thiếu gia vậy?"
Lâm Kỳ nói, "Họ từng làm việc cho nhà tôi, gọi quen rồi, tôi có bảo bọn họ đổi xưng hô đi mà chẳng ai chịu đổi cả."
Từng làm việc cho nhà hắn....chẳng lẽ gia đình hắn là gia đình giàu hả? Có bao nhiêu trưởng lão đã từng làm việc ở đó vậy cà?
Nhưng nhìn căn hộ nọ và xe của hắn thì cũng không có gì lạ.
Xe chạy nhanh rời khỏi nội thành, trời đông giá rét ở phương nam còn khó chịu hơn gấp mấy lần phương bắc, khí lạnh giống như sinh vật sống, nhỏ giọt ẩm ướt nhầy nhụa, len lỏi chui xuống cổ áo, thấm vào tận trong xương. Ngay cả khi hệ thống sưởi trong xe đã được bật, thì cái cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo như vừa vớt ra khỏi mặt nước vẫn khiến người khó có thể thích ứng. Tuy nhiên, môi trường ở phía nam rõ ràng là tốt hơn ở phía bắc, cả vùng đất Thương Sơn lặng yên dọc đường chập chùng liên miên, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số thị trấn nhỏ với những mái nhà màu sắc rực rỡ, nếu đang là giữa mùa hè, có thể sẽ như một cái mâm ngọc nâng viên trân châu sáng chói xinh đẹp.
Lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ rẽ vào một con đường đất, đi được một đoạn thì bắt gặp một dòng sông xanh lam từ từ chảy dài, bọn họ lái xe dọc theo bờ sông, rồi dần dần tiến vào một thị trấn cổ xưa.
Nơi này cách Thượng Hải khá xa, và được bao quanh bởi một số ngọn đồi, nó không hấp dẫn khách du lịch bằng những thị trấn cổ kính khác gần Thượng Hải. Dọc theo hai bên bờ sông dài, là từng ngôi nhà đá nhỏ kiểu hai tầng, nóc nhà cao thấp không đồng đều, nối tiếp san sát nhau từng dãy từng dãy. Những cánh cửa gỗ cũ kỹ dán mấy bức tranh thần cửa đã bị phai màu, mấy cánh cửa và cửa sổ kiểu cổ mở hé trong ánh hoàng hôn, từ trong nhà tỏa ra mùi thơm nóng hổi của thức ăn.
Xe dừng ở trước thị trấn không xa, Sở Ương vừa xuống xe đã choáng váng, "Anh nói chỗ tránh nạn hình tròn...là chỗ này á hả?"
Lâm Kỳ cười nói, "Nơi đây khẳng định không được xây dựng trên bề mặt sáng sủa, lối kiến trúc hậu hiện đại như này không hù chết người đâu."
Sở Ương xách hành lý đơn giản, cầm cây đàn Cello đi theo Lâm Kỳ và người tài xế dọc theo con đường lát đá xanh không bằng phẳng vào thị trấn. Mấy đứa trẻ chạy lung tung bên ngoài tò mò nhìn ba người bọn họ, có hai ba người dân đi ngang vội vã về nhà ăn cơm cũng thường xuyên liếc qua, không phải kiểu sợ người lạ mà chỉ đơn giản là ánh mắt hiếu kỳ. Họ đến trước cửa một ngôi nhà dưới gốc cây liễu to, có một bà lão mặc áo khoác bông màu xanh đang ngồi bóc đậu phộng ở cửa.
Lâm Kỳ đứng trước mặt bà lão, nở nụ cười tươi rói. Bà lão ngẩng đầu, đôi mắt vì đã lớn tuổi mà trở nên đục ngầu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, "Lâm Kỳ? Sao cháu lại tới đây?"
"Chấu dẫn một người bạn tới." Lâm Kỳ nói xong, tránh người sang một bên, lộ ra Sở Ương đứng đằng sau có hơi xấu hổ.
Bà lão nhìn gương mặt trẻ tuổi của Sở Ương, chẳng hiểu sao toát ra vẻ phiền muộn, gật đầu nói, "Các cháu vào nhà đi."
Tài xế kia đột nhiên hỏi, "Tiến sĩ Khương hôm nay thế nào ạ?"
Bà lão cười nhạo, "Còn có thể thế nào, ngày nào cũng như vậy thôi."
Vừa nói chuyện, Lâm Kỳ đã bước vào. Băng qua phòng khách là một khoảng sân nho nhỏ, trông ớt, đỗ quyên, cùng một ít dây leo rủ xuống. Một bên là cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, một bên là lối vào một căn phòng. Lâm Kỳ dẫn cậu vào nhà, Sở Ương chú ý có một người đàn ông chừng ba mươi bốn mươi tuổi đang nấu ăn bên bếp lò chật hẹp, liếc nhìn bọn họ một cái, rồi như không có chuyện gì quay đầu đi, tay nắm tạp dề lau chùi, xong thò tay vào ngăn kéo bên tay phải để ấn vào thứ gì đó.
Đột nhiên, phía sau cái tủ quần áo dựa tường có tiếng máy móc vận hành, tủ quần áo từ từ trượt sang một bên, hiện ra một cánh cửa thang máy màu bạc.
Trong một ngôi nhà chật hẹp và cũ kỹ như vậy, thình lình xuất hiện một cửa thang máy, phải nói cảnh tượng này rất kỳ lạ. Cứ như thể cửa thang máy bị cắt bằng PS và dính cứng ngắc trong trỏng. Lâm Kỳ nhấn cái nút duy nhất rồi nói với Sở Ương, "Dưới lòng đất, có người sống duy nhất mà tôi đã từng nói với cậu đã bị chó săn ký hiệu nhưng vẫn sống sót đến tận bây giờ. Ông ấy tên là Khương Thế Đồ, trước đây là một giáo sư nghiên cứu về các tôn giáo cổ đại, vì cấp bậc quan sát không đủ nên không thể tiếp nhận Dấu Thánh, nên chỉ có thể sống ở đây cả đời mà thôi."
Thang mấy từ từ đi xuống, Sở Ương thấy ở đây không có chỉ dẫn số tầng, chắc chỉ có một tầng duy nhất. Phải mất một lúc lâu, thang máy mới chậm rãi dừng lại.
Cửa thang máy dần dần mở ra, Sở Ương híp mắt. Ánh sáng trắng trước mặt xộc thẳng tới, nó quá mức tinh khiết, đâm thẳng vào giác mạc một cách đau nhức.
Đợi đến khi cậu thích ứng thì lập tức trông thấy một cảnh tượng lạ lùng.
Họ đang đứng bên trong một không gian hình cầu khổng lồ màu trắng, ngay cả mặt đất cũng không bằng phẳng mà có độ cong nhẹ. Tất cả đồ đạc cũng được đặt dọc theo vòng cung này, bàn ghế được cố định trên mặt đất để tránh vị trí không ổn định.
Một cụ già khoảng sau mươi bảy mươi tuổi mặt bộ đồ ngủ cũ kỹ đang nằm trên ghế xích đu ngủ gà ngủ gật, ông ta chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng động, khoảnh khắc thấy người đến, đôi mắt mở to nhìn về phía Lâm Kỳ, "Là cậu sao?"