*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Toàn thân ba người đều ướt nhẹp, bất chấp gió lạnh lẻn về ký túc xá. Bạch Điện không có ý định trở lại khu nữ sinh, xem ra anh ta tính tiếp tục dùng thân phận nam sinh cùng với hai người họ để trà trộn vào ký túc xá dành cho nam.
Lâm Kỳ và Bạch Điện đi lại vẫn bình thường, họ dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi việc sử dụng "Dấu Thánh", ngoại trừ thần sắc không ổn và toát ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Song đầu óc Sở Ương lại có chút mù mờ, đầu ngón tay trái khẽ run lên, tựa hồ vẫn còn cảm giác khi đầu ngón tay tiếp xúc với dây đàn.
Cậu nhớ tới tiếng đàn của cậu đã hòa tan hai kẻ quái dị. Mặc dù tướng mạo của họ kỳ dị, nhưng vẫn được coi là người, trong đôi mắt họ ánh lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lúc sắp chết, cùng những con người bình thường không có gì khác nhau.
Cậu đã giết người, một lần nữa....
Cậu biết nếu mình không làm vậy, những người kia chắc chắn sẽ không chút do dự mà lây nhiễm cậu. Cậu cũng là vì tự vệ. Nhưng sự hoảng sợ sâu sắc vẫn tràn ngập trong cậu như một cơn thủy triều trong bóng tối. Điều cậu sợ nhất không phải là giết người, mà là sau khi cậu giết người, thì tận sâu trong nội tâm lại cảm nhận được niềm vui sướng...
Niềm vui hủy diệt,....
Cũng giống như hai năm trước, khi âm nhạc của cậu gây ra quá nhiều thảm họa, liên lụy quá nhiều người vô tội, khi tin tức về nam nữ thanh niên tự tử xuất hiện trước mắt cậu, cậu đã hoảng sợ và tự trách, cậu cũng cảm thấy bóng đêm khiến cậu rùng mình. Cậu muốn tống khứ sự u ám này hoàn toàn, vùi lấp nó xuống sâu thật sâu, khóa chặt trong tâm trí, không để nó ló dạng trước ánh mặt trời lần nào nữa. Cậu thà bị chó săn nuốt chửng, còn hơn nuôi cấy một con quỷ khao khát bóng tối, đau thương, hỗn loạn và chết chóc trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng lần này cậu đã phá bỏ lời thề của mình. Vì cậu không muốn bị lây nhiễm, hơn thế, do tường mạo của những phù thủy hắc ám R'lyeh kia thật quái đản, khiến cậu cảm thấy họ không giống loài người, nên từ đó cảm giác tội lỗi cũng nhẹ nhàng hơn....
Sở Ương kinh hãi nhận ra rằng đây là một sự khởi đầu, như vậy có nghĩa là sau này cậu vẫn sẽ tiếp túc làm chuyện tương tự? Và một chính mình khác mang mặt nạ đầu chim, giết người không chớp mắt ở bệnh viện Fuci có khả năng sẽ xuất hiện trong thực tế này?
Cậu không muốn biến thành bộ dạng đó...Cậu tuyệt đối không muốn biến thành bộ dạng đó một chút nào....
"Tiểu Ương, Tiểu Ương?"
Sở Ương giật mình hoàn hồn, lúc này mới nhận ra Lâm Kỳ đã dừng lại, gọi cậu mấy tiếng. Cậu vội vã điều chỉnh nét mặt, "Sao thế?"
Lâm Kỳ và Bạch Điện liếc mắt, Bạch Điện hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cách kỳ lạ, "Cậu ổn chứ? Đừng bảo là lúc nãy ở chỗ kia...nên thần trí bị ảnh hưởng rồi?"
Sở Ương tỏ vẻ thoái mái cười nhẹ, "Nhìn lại sắc mặt của các anh đi, tốt nhất là tự lo cho bản thân thì hơn đó."
Lâm Kỳ đi đến trước mặt cậu, nghiêm túc quan sát cậu một hồi, như muốn dựa vào nét mặt mà đọc được tâm tình của cậu. Sở Ương tự nhiên lo lắng, không biết đối phương thật sự có năng lực như vậy hay không.
Cuối cùng Lâm Kỳ đưa tay, thân thiết nắm vuốt vai phải cậu, như trao cho cậu một chút an ủi, "Ngày mai chúng ta sẽ bàn giao một vài vẫn đề với chú Tiền, sau đó có thể về nhà. Mọi chuyện đã ổn rồi."
"Tôi biết." Sở Ương giật khóe miệng, nói sang chuyện khác, "Tranh thủ thời gian về phòng ngủ thôi, anh và Bạch Điện cần phải nghỉ ngơi đó."
Bước tới cửa ký túc xá, tòa nhà tối đen như mực, bóng đèn trong mọi phòng ngủ cũng màu đen. Trong phòng trực ban vẫn không có ai, Lâm Kỳ nhìn kỹ, tựa hồ có chút để ý.
Họ đã tốn thời gian hơn dự kiến, vượt qua thời gian sắp xếp của chú Tiền, lẽ ra họ phải gặp một số nhân viên bảo vệ đang tuần tra mới phải, nhưng cả đường đi về lại không thấy một bóng người. Kéo cánh cửa căn phòng ra, một cảm giác kỳ lạ bao trùm trong sự im ắng nặng nề phả vào mặt ba người bọn họ. Tuy ba người không ai mở miệng, nhưng lại đồng đều thả chậm bước chân, quan sát tỉ mỉ xung quanh một lượt.
Tầng một đối diện với cầu thang, khi lên tới sẽ có lối rẻ qua hai bên. Hai bên trái phải hành lang kéo dài, tất cả phòng ngủ đều đóng cửa, mọi thứ đều bình thường.
Có phải mình quá đa nghi không nhỉ? Có lẽ chính bầu không khí quá yên tĩnh trong trường học, cộng với việc họ vừa thoát khỏi một thực tế bị entropy hóa nên đã khiến họ gặp ảo giác. Cơ mà bước chân của cả ba vẫn rất nhẹ nhàng, khi lên đến tầng hai thì mọi chuyện cũng diễn ra bình thường. Nhưng cảm giác căng thẳng không thể giải thích càng ngày càng mãnh liệt.
Sở Ương dừng chân, khẽ nói, "Khoan đã..."
Lâm Kỳ và Bạch Điện quay đầu nhìn cậu.
Sở Ương nhìn quanh, nói, "Tôi cứ luôn cảm thấy...có gì đó không ổn."
Lâm Kỳ và Bạch Điện cũng có loại cảm giác này. Tuy nhiên, họ rõ ràng đã trở lại thực tế ban đầu, thực tế bị lây nhiễm cũng đã bị cô lập, làm sao có thể xuất hiện tình huống khác thường được? Lâm Kỳ thì thào nói, "Tôi đi trước xem xét tình hình. Các cậu đợi ở đây đi."
Nhưng với tình trạng hiện giờ của Lâm Kỳ, Sở Ương làm sao có thể yên tâm để hắn tự mình đi trước. Bạch Điện hình như cũng không tính đợi chờ, cùng Sở Ương đuổi theo bước chân Lâm Kỳ lên tầng ba, thấy Lâm Kỳ đứng đối diện với hành lang bên trái, bất động.
"Sao rồi?" Bạch Điện thấp giọng hỏi, nhưng Lâm Kỳ không trả lời anh ta.
Hai người vội chạy tới, khi vừa bước lên bậc thang cuối cùng, một cơn ớn lạnh ngay lập tức tràn từ đầu đến chân.
Ở hành lang tầng ba, tất cả học sinh mặc đồng phục chỉnh tề đứng yên lặng đưa lưng về phía họ, như một hàng bức tượng đen thùi, không nhúc nhích.
Sở Ương cảm thấy cả trái tim như bị treo lên tận cổ họng. Sau khi nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng quỷ dị và điên rồ, cậu cho rằng mình đã đủ miễn dịch với mọi sự kiện quái gở. Nhưng... với loại dị thường ở trạng thái bình thường này càng toát ra vẻ u ám khó lường hơn. Cậu không biết mình nên quay đầu bỏ chạy, hay hét lên để xem chuyện gì đã xảy ra với những người này...
Cậu có khuynh hướng muốn quay đầu bỏ chạy hơn.
"Lâm Kỳ..." Sở Ương dùng âm lượng rù rì nói, "Chúng ta rút lui đi."
Cái lúc mở cửa lẽ nào cậu đã xác định sai thực tế sao? Nhưng nếu thật sự sai thì Lâm Kỳ và Bạch Điện đã phát hiện rồi?
Lâm Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ nói, "Cậu nhìn đằng sau mình thử đi."
Sở Ương lập tức quay đầy, thì thấy cầu thang khi nãy còn trống trải giờ đều là bóng người thẳng tắp, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt kỳ lạ, khoa trương, nụ cười làm người ta không rét mà run, ánh mắt trống rỗng, đến một cái chớp mắt cũng không nháy. Nếu như không phái còn có tiếng hít thở, người ta sẽ gần như nghĩ rằng tất cả đều là những xác chết đứng đeo mặt nạ cười.
Chuyện gì đã xảy ra với những học sinh này vậy? Bị mộng du sao? Mà nếu có mộng du cũng không thể chỉnh tề như này được?
Vào lúc này, những học sinh đang đưa lưng về phía họ đột nhiên đồng loạt xoay người, như thể họ đã nhận được một mệnh lệnh vô hình nào đó. Nụ cười kỳ quái và ánh mắt vô thần của họ tập trung vào ba người từ mọi hướng, trong không khí nổi lên sự ác ý khó tả.
Bọn họ bị những học sinh mỉm cười quỷ dị bao vây. Thậm chí Sở Ương còn thấy Cung Vũ và Mạc Hiểu Phi lẫn trong đó.
"Đừng di chuyển." Bạch Điện thì thầm, "Họ đã bị khống chế."
Khi nhóm họ tới đây, bởi vì Từ Tụng Minh tự sát hiến tế, nên nhiều thực tế đã bắt đầu hợp nhất, và điểm quan sát bị sụp đổ vừa rồi cũng bắt đầu ảnh hưởng đến trường học ở thực tế này, nấm mốc hình mặt người trên trần nhà chính là một minh chứng. Trước khi vật chất bị ảnh hưởng, tâm trí của các sinh vật, đặc biệt là các sinh vật bậc cao, sẽ là đối tượng bị ảnh hưởng đầu tiên. Thay đổi một cách vô tri vô giác từng chút một, cho đến cùng cả cơ thể cũng sẽ bị biến đổi.
Có vẻ như thần trí của những học sinh này đã bị ảnh hưởng sâu hơn nhiều so với họ nghĩ.
Là kẻ nào đã không chết bọn họ?
Đột nhiên tất cả học sinh đồng thời bước nhanh chân, từ bốn phương tám hướng tới gần họ. Bước đi của họ đồng đều một cách đáng kinh ngạc, không khác gì đi hành quân, dậm chân ầm ầm khiến cả tòa nhà chấn động, sàn nhà cũng sập sình theo. Bước chân nhanh nhẹn cứng nhắc như máy móc, phối hợp với nụ cười vặn vẹo trên mặt mỗi người, đủ để người có lòng gan dạ lớn nhất thế giới phải mềm chân.
Ba người Lâm Kỳ, Sở Ương, Bạch Điện rất nhanh đã bị đuổi tới, lưng bọn họ áp sát vào nhau, trơ mắt nhìn những học sinh đó tiếp cận họ với khoảng cách không đến một mét, đột nhiên tất cả đều dừng lại. Những khuôn mặt méo mó bởi những nụ cười kỳ dị hiện ra dưới ngọn đèn màu xanh âm u, cực kỳ kinh người. Trên thực tế, bọn họ không biết những học sinh này sau khi vây quanh thì sẽ làm gì, nhưng chính vì bọn họ không hề hành động gì, chỉ đứng đó mỉm cười quái đản mới càng thêm khủng khiếp.
Trán Lâm Kỳ chảy đầy mồ hôi lạnh. Đối với người thường hắn không thể thả Tinh Chi Thải ra được? Hắn từ kẻ răng nói với Bạch Điện một câu, "Cậu có thể đoạt quyền khống chế không?"
Bạch Điện nói, "Tôi phải biết kẻ khống chế bọn họ ở dâu mới được..."
Tim Sở Ương đập như trống chầu, bị vô số khuôn mặt mỉm cười quái dị bủa vây, cậu có ảo giác hít thở không thông, "Bọn họ định làm gì?"
Lâm Kỳ phiền não muốn chết, chậc một tiếng, đột nhiên trực tiếp rống to, "Rốt cuộc là ai? Cái kiểu chỉ biết bắt nạt mấy đứa nhóc này thì giỏi lắm hả, có ngon thì bước ra đây trình diện xem nào."
Hắn gằng giọng hét lên, Sở Ương đã lập tức chuẩn bị ứng chiến với công kích của những học sinh này bất cứ lúc nào, nói không chừng có thể sẽ bị ăn tươi nuốt sống ấy chứ.
Có điều học sinh không hề động đậy, mà lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng trẻ tuổi.
"Ai biểu mấy người xen vào việc của người khác làm chi?"
Các học sinh trước mặt Sở Ương và Lâm Kỳ mỗi người đồng loạt bước sang hai bên, nhường ra một con đường. Mà ở phía cuối con đường, có một nam sinh cao gầy mặc đồng phục đứng đấy. Khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, luôn mỉm cười thân thiện ôn hòa, mặc dù có vẻ hơi giả tạo.
Là lớp trưởng Nhậm Hạo.
Sở Ương sững sờ. Cậu thật sự không ngờ Nhậm Hạo là người quan sát đa chiều, hơn nữa cấp bậc có vẻ cũng không thấp?!
Lâm Kỳ khẽ cười, hứng thú nhếch miệng, "Cậu là tín đồ R'lyeh?"
Nhậm Hạo kiêu ngạo hất cằm, "Không tệ."
"Từ Tụng Minh tự sát hiến tế...là kiệt tác của cậu đúng không?"
Nhậm Hạo chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về hướng bọn họ, "Các anh rất thông minh, chỉ trong một ngày mà đã điều tra ra rất nhiều điều."
"Tạo sao R'lyeh muốn làm thế? Lây nhiễm trường học này thì có lợi ích gì đối với các cậu?" Bạch Điện quay đầu, lông mày thanh tú nhăn lại, "Cậu có biết làm ra chuyện này sẽ phá vỡ hiệp ước rất khó khăn mới có thể tạo dựng và thành lập không?"
"Tôi chỉ nghe lệnh làm việc. Nói tới hiệp ước này, từ lâu chỉ còn là trên danh nghĩa. Thần Điện Hỗn Độn đã phá vỡ nó từ sớm, đúng chứ?" Thái độ ngạo mạn của Nhậm Hạo vẫn mang theo vài phần trẻ con, Sở Ương không thể tưởng tượng được rằng một thiếu niên dưới mười tám tuổi lại thực sự làm ra chuyện như vậy.
Lâm Kỳ như cũ cười như không cười nhìn người đối diện, "Dù thế nào thì sự lây nhiễm cũng đã ngưng lại. Quyền kiểm soát của cậu với họ sẽ sớm suy yếu. Anh bạn có dáng dấp giống nữ sinh đây có ký sinh Chthonian* trong cơ thể, cậu nghĩ khả năng kiểm soát tâm trí của mình mạnh hơn hay ma trùng mạnh hơn, hửm?"
*Chthonian: là một chủng tộc hư cấu trong thần thoại Cthulhu được tạo ra bởi tiểu thuyết gia người Mỹ Howard Philip Lovecraft. Là những sinh vật giống giun đào hang khổng lồ.Nhậm Hạo cười ha ha, "Các anh dưới tình huống không đủ số người đã cưỡng chế khép kín một thực tế, lực sinh mệnh hao tổn không ít. Lấy đâu ra sức mà tranh giành quyền kiểm soát với tôi? Tốt nhất các anh nên thành thật đợi ở đây, một lát nữa cấp trên của tôi sẽ tới, tự nhiên sẽ có cách đối phó với các anh. Nếu không, tôi sẽ khiến những học sinh này tự chém giết lẫn nhau, đến lúc đó lỡ có giết nhầm các anh, thì xin thành tâm thứ lỗi cho."
Lâm Kỳ cũng cười ha ha, vươn tay cởi bỏ găng tay, "Cậu thật sự cho rằng vì khép kín một cái không gian thì tôi không thể trị được thằng ranh con như cậu hả?"
Nhìn thấy động tác tháo găng tay của hắn, Nhậm Hạo lập tức đề phòng. Từ trong túi áo cậu ta lấy ra một viên đá, nó giống hệt với viên đá mà mấy người Innsmouth sử dụng.
Thấy Lâm Kỳ muốn xuất thủ, trong lòng Sở Ương co thắt. Trước đó Lâm Kỳ đã dùng Tinh Chi Thải hai lần, nếu dùng thêm lần nữa, sẽ phải tiểu hao bao nhiêu sinh mệnh nữa đây?
Lòng cậu khẽ động, thừa dịp sự chú ý của Nhậm Hạo đều đặt trên người Lâm Kỳ, nhỏ giọng nói với Bạch Điện, "Đưa điện thoại của anh cho tôi mượn...."
Tuy Bạch Điện không biết cậu muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn âm thầm đưa cho cậu. Sở Ương nhanh chóng nhập vào một địa chỉ web mà chỉ có mình cậu biết, rồi nhấn âm lượng lên mức lớn nhất.
Mặc dù ca khúc tử thần đã bị cấm, nhưng càng cấm thì càng khiến nhiều người tò mò. Có rất nhiều phiên bản không hoàn chỉnh của ca khúc tử thần được lưu hành bí mật trên internet, cơ mà những gì bọn họ nghe được nói cho cùng cũng chỉ là phiên bản không trọn vẹn.
Ca khúc do dàn nhạc Sở Ương phát hành, đây không phải là bản gốc của cái đêm mà cậu đã xem The King In Yellow rồi viết ra, vì Tống Lương Thư không đồng ý cho cậu để những thành viên khác nghe, bảo rằng ca khúc ấy quá nguy hiểm. Nên cậu đành phải tiến hành quá trình sửa chữa lại, biến đổi không nhiều, lượt đi một số khúc "Quá mức" cao trào, và từ đó ca khúc tử thần được sinh ra.
Sau khi cậu sáng tác xong bản gốc, cậu đã dùng cây đàn Cello tấu lên nó và ghi âm lại. Đây chính là phiên bản cậu cho mình Tống Lương Thư nghe. Cậu biết không thể phát tán nó ra ngoài, nhưng vẫn luôn không chịu xóa bỏ, vì thế cậu đã tận dụng kiến thức về máy tính chưa hoàn thiện mà mình học được khi học đại học ( trong phần khách sạn Derosa có đề cập Sở Ương học đại học ngành máy tính, nhưng nửa chừng đã bỏ học), ẩn nó trên một trang web có tên miền riêng đã được mã hóa. Địa chỉ đăng nhập chỉ có mình cậu biết.
"Che lỗ tai lại...." Sở Ương nói nhỏ trước khi nhấn nút phát.
Nếu phiên bản ca khúc tử thần mà Lâm Kỳ đã nghe là nỗi bi ai tột cùng, thì giai điệu tinh tế khác biệt này là tinh túy nhất, là sự tuyệt vọng hoàn toàn. Tựa như vũ trụ rộng lớn và vô tận, trong không gian giống như sa mạc bên ngoài thiên hà, không có gì tồn tại, mọi thứ đều là hư vô. Cuộc đời ngắn ngủi của một con người chẳng có ý nghĩa gì giữa thước đo của vũ trụ, dù lúc bạn sinh ra có nhận được bao nhiêu lời chúc tốt lành, dù cha mẹ có đặt kỳ vọng bao nhiêu ở bạn, dù bạn đã cố gắng phấn đấu trong sinh hoạt bao nhiêu, dù bạn có đạt được bao nhiều thành tựu vĩ đại, dù bạn có là vĩ nhân lưu danh sử sách, thì đứng trước vũ trụ khổng lồ, trống trải, không thể hiểu nổi này, bạn cũng chỉ là một trò đùa vô nghĩa mà thôi.
Tất cả những ai đang sống, sẽ luôn cảm thấy rằng cuộc sống của mình đang tạo ra một ý nghĩa nào đó, cố gắng tìm kiếm những ý nghĩa vụn vặt trong cuộc đời tầm thường của mình, và tự nhủ rằng sinh mệnh mình rất đáng giá. Nhưng nguyên nhân sâu xa thì chỉ là một chuỗi sự kết hợp ngẫu nhiên của DNA để tự tái tạo và thích nghi với môi trường. Thời gian vô tận, thực tế vô hạn, sự tồn tại không hề mang chút ý nghĩa nào.
(mé, tui edit mà cũng muốn tuyệt vọng theo câu văn của tác giả luôn ó)Trong nhịp điệu trầm và u ám của tiếng đàn Cello, nụ cười quỷ dị trên mặt các học sinh dần dần biến mất, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt. Nhậm Hạo chợt đột cảm thấy đầu đau như xé rách, sự không chế của cậu ta với các học sinh cấp tốc mất đi hiệu lực.
Bạch Điện thấy thế, biết thời cơ đã đến, lập tức thấp giọng niệm chú văn. Hình vẽ trên cánh tay anh ta từ từ lan rộng, con quái vật kinh khủng trong cơ thể anh ta đang lăn lộn tru tréo, những xúc tu kéo dài trong cơ thể và xâm nhập vào não của anh ta. Ngay lập tức, một ánh sáng màu vàng kỳ lạ tràn ngập trong mắt Bạch Điện, thậm chí màu sắc con ngươi của anh ta cũng bị lấn át mất. Y nghĩ của anh ta ngay lập tức được kết nối với tinh thần của hàng trăm học sinh, nhanh chóng cảm nhận được những xúc tu giống như mạch máu đen mà Nhậm Hạo nắm giữ trong tinh thần của họ.
Sở Ương không dám phát ra quá lâu, lo lắng những học sinh kia sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Ngay khi thấy Bạch Điện đã tóm được cơ hội thì lập tức tắt nhạc. Nhậm Hạo bỗng nhiên kêu gào thảm thiết, từ trong mắt chảy ra dòng máu tươi. Pháp lực kiểm soát tâm trí của cậu ta đột ngột bị Bạch Điện xé toạc, lực cắn trả xông vào đầu cậu ta, khiến toàn thân cậu run rẩy liên tục, miệng sùi bọt mép, tê liệt nằm trên mặt đất.
*Chthonian