Đã gần đến giao thừa, Triệu Hằng đang dọn dẹp phòng, từ trong đống sách cô lấy ra cuốn lịch năm 2016. Nghe thấy tiếng tin nhắn, cô thuận tay mở ra, cúi đầu xem lại có thêm một khoản tiền gửi vào, cô đứng một lúc lâu, sau đó ném lịch vào thùng rác.
Ngày 27 tháng 1 năm 2017, giao thừa đúng hẹn tới.
Hôm nay Triệu Hằng xem tin tức, nói là đêm giao thừa vé vào cửa các chùa bán chạy, sau chín giờ tối, đoạn đường gần đó bị hạn chế xe cộ.
Cô làm hai món ăn một bát canh, bày thức ăn lên bàn. Trong phòng bật điều hòa, cô mặc áo len bó sát người, tóc dài xoã xuống, một mình im lặng ngồi trước TV chờ tiết mục cuối năm phát sóng.
Rất nhanh đã có tiếng cười từ bên trong TV truyền ra, suốt năm nay cô không xem phim truyền hình, bởi vậy trong tiết mục ca múa mở màn cô chỉ nhận ra mỗi mấy người Lưu Đào, Tưởng Hân, căn bản không biết Vương Tử Văn và Kiều Hân là ai.
Cô bưng bát cơm, cúi đầu xem điện thoại, tiện thể tra danh sách tiết mục cuối năm, một bữa cơm ăn đến mười giờ hơn, cô rửa bát đũa, trở lại phủ thêm chăn, cuộn người trên ghế sa lon tiếp tục xem.
Lúc người chủ trì bắt đầu đếm ngược 0 giờ, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Triệu Hằng vươn tay lấy điện thoại, trông thấy tên người gọi, cô hơi sửng sốt.
"... A lô?”
"Triệu Hằng, là tớ."
"Tớ biết."
"Đang làm gì thế?"
"Xem tiết mục cuối năm."
"Một mình sao?"
"... Ừ."
"Năm mới vui vẻ." Tưởng Đông Dương cười nói.
Cách đó hai nghìn cây số, trời băng tuyết trắng.
Ở đây nhiệt độ xuống dưới không, mấy hôm trước máy sưởi hỏng rồi, còn chưa sửa, trong phòng rét lạnh thấu xương. Tiểu Á và bọn lão Tưởng đều trở về quê ăn Tết rồi, Chu Dương không về được. Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần ở lại, đơn xin tạm rời đi năm ngoái đã bị bác bỏ.
Anh không thể quay về, một mình cô đón năm mới như thế nào...
Chu Dương ngồi ở dưới ngọn đèn âm u, đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, anh bấm điện thoại ——
Đường dây bận.
Cúp điện thoại, Chu Dương liếc nhìn thời gian, 0 giờ đúng, anh lại gọi, đường dây vẫn bận.
Anh không biết lúc này cô đang nói chuyện điện thoại với ai, chỉ có thể chờ đợi.
Trong phòng cửa sổ đóng chặt, nhưng vẫn không ngăn được gió lạnh, hơi lạnh ùa vào, Chu Dương ngồi đến tay chân cứng ngắc.
Ngón tay anh khẽ nhúc nhích, lại gọi điện thoại lần nữa, tiếng chuông vang lên bên tai, anh giữ điện thoại, qua một lúc, tiếng chuông chấm dứt, anh nghe thấy tiếng nói dịu dàng, "Này?"
Chu Dương cong khóe miệng, trước tiên nói: "Năm mới vui vẻ."
"... Năm mới vui vẻ." Triệu Hằng nói.
"Vẫn chưa ngủ sao?" Chu Dương hỏi.
"Chưa."
"Đang xem tiết mục cuối năm?"
"Ừ."
"Xem đến đâu rồi?"
"Đang diễn tiểu phẩm, anh không xem sao?" Triệu Hằng hỏi.
"Không." Chỗ anh không có TV, "Em định xem hết toàn bộ?"
"Đúng vậy."
Chu Dương lại hỏi: "Buổi tối ăn gì?"
"Tự làm đồ ăn, hai món ăn một bát canh, anh thì sao?" Triệu Hằng hỏi.
"Anh cũng thế."
Triệu Hằng đã từ ghế sô pha đứng dậy, đi ra kéo rèm cửa, cô vừa đi vừa hỏi: "Cũng là hai món ăn một bát canh?"
"Không phải, ba món thịt." Chu Dương cười, "Tất cả đều là thịt.”
"Một chút rau cũng không có?"
"Bỏ thêm chút hành."
Triệu Hằng cười nói: "Không ngán à?"
"Không ngán."
"Thế bạn cùng phòng anh thì sao?" Triệu Hằng hỏi.
"Không có ở đây, về quê hết rồi."
"Ừ."
"Triệu Hằng..."
"Hả?"
Chu Dương nắm chặt điện thoại nói: "Anh xin trở về hai ngày, nhưng không được phê chuẩn. Anh không về được..."
"... Em biết." Triệu Hằng nói.
Bọn họ đã lâu không nghe thấy tiếng của nhau, cuộc trò chuyện qua điện thoại này hơi lâu, cho đến khi tiết mục cuối năm chấm dứt, bắt đầu phát lại, bọn họ cũng còn chưa nói xong. Nội dung nói chuyện phiếm cũng không liên tục, thật lâu mới thốt ra một câu, chỉ nói chút ít củi gạo dầu muối đơn giản, ai cũng không đi thẳng vào vấn để.
Đây là một sự né tránh và bảo vệ.
Lý Vũ San cũng không hiểu tình trạng hiện tại của bọn họ, tết âm lịch kết thúc, công tác sinh hoạt vẫn phải tiếp tục làm từng bước, cô ấy bắt đầu giới thiệu bạn bè khác phái cho Triệu Hằng.
Triệu Hằng hiện tại không có áp lực về khoản vay, nhưng vẫn dốc sức liều mạng làm việc như trước, cô không có thời gian xem mặt, gần đây luôn phải chú ý chính sách, vắc-xin phòng bệnh HPV loại hai sắp được tung vào thành phố, cái này ảnh hưởng tới công việc môi giới của cô.
Trước mắt thị trường nhìn như vận hành bình thường, thậm chí bởi vì nhận thức về HPV được truyền bá rộng khắp, càng nhiều người tiêm vắc-xin phòng bệnh, nhưng cô càng thêm lo lắng.
Lượng công việc đột nhiên tăng, cô thường xuyên đi công tác, liên tục một tuần mất ngủ, khí sắc càng ngày càng kém, cảm cúm kéo dài hồi lâu còn chưa khỏi hẳn, đi bệnh viện đăng ký khám, đội ngũ xếp thành hàng dài.
Thật vất vả lấy được số, bên trong phòng chờ khám bệnh đã không còn chỗ ngồi, Triệu Hằng đứng quá lâu, hai chân dần dần chống đỡ không nổi, đành phải dựa vào lan can.
Bên cạnh có một đôi vợ chồng ngồi, người chồng bóc vỏ quýt cho vợ, rời khỏi chỗ ngồi đi toilet rửa tay, Triệu Hằng tiến lên một bước đang muốn ngồi xuống, người vợ để túi xuống, ngăn cô lại nói: "Nơi này có người!"
Triệu Hằng không còn sức tranh cãi với người, cô nói: "Tôi ngồi nhờ một lúc."
Người vợ không ngăn cô nữa, nhưng không lấy túi đi, đợi chồng cô ta quay lại, cô ta lập tức ngoắc gọi: "Ông xã, ở đây!" Sau đó nói với Triệu Hằng, "Chồng tôi quay lại rồi."
Triệu Hằng đành phải trả chỗ.
Khám bệnh xong, cô không bị gì nặng mấy, cảm cúm không tính nghiêm trọng, lấy chút thuốc cô đi trở về. Chu Dương lần thứ ba gửi tiền là vào bốn ngày sau đó, lúc này là mười hai vạn.
Tháng tám này, vắc-xin phòng bệnh HPV loại hai chính thức nhập vào thành phố, Chu Dương đã qua một năm án treo.
Lúc Lý Vũ San lại nhắc đến chuyện xem mặt với Triệu Hằng, Triệu Hằng im lặng hơi lâu. Lý Vũ San thăm dò: "Anh ta là một khách hàng của ông xã tớ, ba mươi ba tuổi, trước kia từng qua lại với một người bạn gái, dáng vẻ không tệ, chỉ là hơi thấp, chưa đến 1m75."
"Không tính là thấp." Triệu Hằng nói.
Lý Vũ San lập tức cười nói: "Hoàn toàn chính xác, không tính là thấp, tớ cảm thấy xứng với cậu, ông xã tớ nói điều kiện người nọ rất tốt, nhân phẩm cũng tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dù sao gặp trước rồi nói sau, cũng không thiệt gì."
Triệu Hằng cười.
"Vậy có muốn hẹn không?" Lý Vũ San hỏi.
Triệu Hằng im lặng.
Trước ba phút Lý Vũ San không quấy rầy cô, trong ba phút cô ấy uống xong một ly cà phê, sau đó mới mở miệng: "Nghĩ được chưa?"
Cả đời người, thời gian điên cuồng luôn ngắn ngủi, phần lớn thời gian là bị lý trí chiếm cứ.
Lý Vũ San không có ảnh chụp, cô ấy phải đi về hỏi chồng. Ảnh chụp còn chưa tới, hai ngày sau, Tưởng Đông Dương bỗng nhiên mời bạn học cũ ăn cơm.
Lý Vũ San phải tổ chức sinh nhật cho mẹ chồng, tối nay không thể tới, Triệu Hằng có chuyện làm ăn cần hỏi Tưởng Đông Dương, bởi vậy cô đúng giờ đến.
Trong bữa tiệc đều là bạn tốt thời cấp ba, rất nhanh rượu hơn phân nửa tuần, Triệu Hằng hỏi xong Tưởng Đông Dương về chuyện liên quan vắc-xin phòng bệnh HPV, Tưởng Đông Dương đột nhiên nói: "Bây giờ cậu chỉ có một mình sao?"
"Hả?" Triệu Hằng cầm chén rượu nhìn về phía anh ta.
"Tớ đi ăn máng khác rồi." Tưởng Đông Dương nói, "Lần này trở về, tớ cũng không cần đi nữa."
"Cậu vừa mới nói rồi." Triệu Hằng cười nói.
"Đây là cố ý nói với cậu."
Triệu Hằng dò xét Tưởng Đông Dương, khí sắc anh ta rất tốt, không giống uống say.
Bạn học cũ xung quanh đều đang nói chuyện say sưa, hai người rất nhanh bị người khác cuốn lấy, không có cơ hội nói chuyện riêng.
Gần chín giờ mới cơm nước xong xuôi, ngày hôm sau phải đi làm, mọi người tạm biệt ở cửa nhà hàng. Tưởng Đông Dương nói với Triệu Hằng: "Tớ đưa cậu về nhé?"
"Không cần, tớ lái xe tới mà." Triệu Hằng nói.
"Xe đỗ ở đâu?"
"Bên kia." Triệu Hằng chỉ xuống.
"Vậy cùng chỗ rồi." Tưởng Đông Dương nói, "Tớ cũng đỗ ở kia."
Vùng này không dễ đỗ xe, vị trí cách khá xa, hai người chậm rãi đi trên lối đi bộ.
"Đám người kia uống say đến điên rồi." Tưởng Đông Dương nói.
"Thành tâm làm thịt cậu đấy." Triệu Hằng nói đùa.
"Lần sau tớ đi làm thịt trở lại."
Triệu Hằng cười.
"Mọi người lần trước tụ tập vẫn là vào kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, quá ít." Tưởng Đông Dương nói.
"Trường cấp ba không giống đại học, chúng ta tụ tập đã coi như nhiều rồi."
"Vậy cũng đúng." Tưởng Đông Dương gật đầu, nhìn về phía Triệu Hằng, "Thật ra vừa vào đại học, tớ từng muốn tổ chức họp lớp, thế nhưng lúc đó cậu nói phải làm thêm, không thể tới."
"... Thật à?" Thời gian quá lâu, Triệu Hằng đã không nhớ rõ.
"Ừ." Tưởng Đông Dương nhìn về phía trước, nói, "Khi đó tớ là muốn kiếm cớ gặp cậu, cậu không thể tới, tớ dứt khoát không tổ chức.”
Triệu Hằng bật cười.
Tưởng Đông Dương nói: "Nguyên tắc cha mẹ dạy tớ đối nhân xử thế là chính trực, khiêm nhường, tôn trọng, về sau tớ mới nhận ra, tớ chưa từng học qua tranh thủ. Triệu Hằng —— "
Tưởng Đông Dương dừng bước, nhìn về phía Triệu Hằng, nói khẽ, "Cậu vừa làm về vắc-xin phòng bệnh HPV, có nhớ trước đó tớ đã nói cái này không thể làm lâu dài không?"
"Ừ." Triệu Hằng gật đầu, "Cậu đã từng nói."
"Việc này chỉ làm được trong thời gian ngắn ngủi, hiện tại loại hai đã đưa ra thị trường, rất nhanh sẽ có loại bốn, loại chín, cậu làm cái này có thể kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn, nhưng không có khả năng lâu dài, có lẽ giống như đoạn tình cảm trước đó..."
Triệu Hằng ngước mắt nhìn về phía đối phương. Tưởng Đông Dương không bị ánh mắt của cô đẩy lui, anh ta chuẩn bị kĩ càng để nói, "Duy trì một đoạn tình cảm có thể chỉ cần yêu, nhưng duy trì một đoạn hôn nhân thật sự cần phải cân nhắc quá nhiều mặt. Hai thế giới va chạm có lẽ là kích thích nhất thời, nhưng va chạm thời gian dài, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Tớ nói những lời này, có thể sẽ khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng Triệu Hằng à, hiện tại tớ rất muốn tranh thủ một lần, tớ hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng."
Triệu Hằng không nói lời nào, qua một lúc, cô thu lại ánh mắt, cất bước về phía trước.
Bãi đỗ xe đã không còn xa, hai người đi vào toà nhà, đi thang máy xuống dưới, Tưởng Đông Dương nhìn Triệu Hằng tìm được xe.
Cô vẫn không trả lời, trong lòng anh ta cũng không thất vọng, đứng tại chỗ một lúc, anh ta mới đi đến chỗ xe mình đỗ.
Lái xe đi ra, đi qua vị trí Triệu Hằng đỗ xe, chiếc xe kia vẫn đứng yên, dưới ánh đèn, anh ta mơ hồ trông thấy bóng người gục vào trên tay lái.
Tưởng Đông Dương sững sờ quay đầu, phanh xe lại mở cửa, đi đến bên cạnh xe Triệu Hằng, quả nhiên thấy cô nằm sấp trên tay lái.
Anh ta gõ cửa xe: "Triệu Hằng? Triệu Hằng?"
Triệu Hằng không có phản ứng.
Tưởng Đông Dương đi kéo cửa xe, không kéo được ra, anh ta lại gõ cửa sổ xe, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hằng, lúc này người ở bên trong cuối cùng đã ngồi dậy, ánh mắt hơi mờ mịt, Tưởng Đông Dương thấy hai má cô đỏ ửng, lại đập cửa sổ xe: "Triệu Hằng, mở cửa!"
Triệu Hằng mở cửa xe ra, Tưởng Đông Dương đặt tay lên trán cô, Triệu Hằng vô thức né tránh, Tưởng Đông Dương bắt lấy cánh tay cô nói: "Cậu sốt rồi, tớ đưa cậu đi bệnh viện."
Triệu Hằng trước khi đi đường cũng đã cảm thấy không khỏe, bởi vậy không từ chối, cô ngồi trên xe Tưởng Đông Dương tới bệnh viện, sau khi đo nhiệt độ cơ thể trực tiếp truyền nước.
Triệu Hằng nằm truyền nước, bảo anh ta về trước đi, cô không sao, đành phải nhắn tin hỏi Lý Vũ San có thể tới hay không, Lý Vũ San nhắn lại vô cùng nhanh, Tưởng Đông Dương nói: "Đợi cô ấy tới, tớ sẽ đi."
"Không cần, đêm nay đã làm phiền cậu rồi."
"Không sao, chỉ mất chút thời gian mà thôi, cậu mệt thì ngủ đi."
Triệu Hằng không chịu được, cô hỗn loạn nhắm mắt lại.
Điều hòa bệnh viện nhiệt độ thấp, cô ngủ hơi lạnh, ý thức luôn nửa tỉnh nửa mê, lúc là thật lúc là cảnh trong mơ.
Trong mơ không ngừng lặp đi lặp lại lời Tưởng Đông Dương, rồi lại mơ tới Lý Vũ San, còn có mẹ nuôi, bà cầm một tấm hình nói: "Lý Vũ San giới thiệu người này không tệ."
Hình ảnh dần chuyến, cô lại nhớ tới ngày đó, cô ngồi ở trên ghế sa lon, rất tỉnh táo hỏi: "Anh có từng yêu em không?"
Anh không trả lời, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Khi đó cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó, cô vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế sa lon. Sau đó, anh lại trở lại rồi.
Anh vẫn không nói gì, để mặc cô vừa đánh vừa mắng, ngày hôm sau anh đi rồi, chỉ nhắn một tin cho cô, năm tháng sau chuyển một khoản tiền, nửa tháng chuyển khoản thứ hai, giao thừa một phút gọi cuộc điện thoại hơn một tiếng, mấy ngày trước chuyển khoản tiền thứ ba.
Thật ra anh đã biết tại sao trước đó cô lại hỏi câu kia, cho nên anh mới có thể bình thản liên lạc với cô, né tránh và bảo vệ cô.
"A Dương..." Triệu Hằng khẽ gọi.
Tưởng Đông Dương đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy một tiếng này, anh ta lập tức tỉnh lại.
"A Dương..."Tưởng Đông Dương kéo tay cô, không quá xác định mà nói: "Tớ đây."
"A Dương..." Hai mắt Triệu Hằng nhắm nghiền, khóe mắt có nước mắt.
Bên ngoài phòng bệnh, Lý Vũ San vừa vặn đuổi tới, cô ấy đã nhận được ảnh chụp đối tượng xem mặt, nghe thấy tiếng trong phòng, cô ấy ngẩn người ở cửa ra vào, sau một lúc, cô ấy mở ra điện thoại, xóa bỏ ảnh chụp.
Cuối năm này, vắc-xin phòng bệnh HPV loại bốn cũng đưa ra thị trường rồi, người tiêm vắc-xin phòng bệnh loại chín nối liền không dứt.
Quản lý Ôn liên tục vài ngày chứng kiến tin tức này, cũng không biết cái gì là HPV, hôm nay nhân lúc nghỉ ngơi, anh ta cố ý mang theo vợ và con gái đi Disney Thượng Hải chơi, vậy mà lại đụng phải Triệu Hằng.
Triệu Hằng đang đẩy xe em bé, bên cạnh còn có một người đàn ông, hai người đang nói chuyện, đứa bé bỗng nhiên khóc, Triệu Hằng ôm lấy đứa bé, người đàn ông cúi đầu đùa với đứa bé.
Quản lý Ôn sững sờ nhìn hình ảnh này, ma xui quỷ khiến chụp hình của bọn họ. Anh ta lưu trong điện thoại di động, do dự xem có nên gửi cho Chu Dương.
Chu Dương chân đau, công ty tổ chức họp hàng năm ở khách sạn, anh không ở trong phòng tham gia náo nhiệt. Ông chủ Lương đi ra tán bớt mùi rượu, liếc thấy anh ngồi ở ghế sa lon, anh ta bưng chén rượu đi qua, hỏi: "Sao một mình ngồi đây?" Mắt liếc đồ uống trên bàn, lại nói, "Cũng không uống rượu?"
Chu Dương nói: "Trong phòng buồn chán. Sao anh lại đi ra?"
"Đi ra hóng gió." Ông chủ Lương ngồi bên cạnh anh, đặt chén rượu xuống, cười hỏi, "Cậu nhớ nhà à?"
Chu Dương cười.
"Cũng đã đi lâu như vậy rồi mà." Ông chủ Lương đưa cho anh một điếu thuốc, châm luôn cho mình, nói, "Năm đầu tiên tôi đi, cũng nhớ nhà, mỗi ngày đều vô cùng nhớ, nhớ tới xương sườn mẹ tôi làm, chổi lông gà cha tôi đánh."
Chu Dương bật cười: "Cha mẹ em đã sớm mất rồi."
"À. " Ông chủ Lương hiểu, "Vậy chính là phụ nữ rồi."
Chu Dương không phủ nhận, anh nhấp một ngụm đồ uống.
Chuyện của Chu Dương, ông chủ Lương cũng từng nghe qua. Một năm rưỡi này, mỗi ngày đều liều chết liều sống, ăn ở cũng không để tâm, chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì cũng đều chịu làm. Bình thường rất ít mời khách ăn cơm, toàn ghi hoá đơn công ty, rất nhiều người sau lưng nói cậu ta là đồ keo kiệt. Anh ta ngược lại là càng ngày càng thích Chu Dương, Chu Dương thông minh, có bản lĩnh lại chịu khổ, hai người thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện mấy câu về việc nhà.
Ông chủ Lương bỗng nhiên thở dài, nói: "Cha mẹ tôi đều là nông dân, lúc trước trong nhà nghèo khó, cha mẹ bạn gái tôi không đồng ý chuyện của chúng tôi, tôi nghẹn một hơi ra đi, ý định liều một phen sự nghiệp. Khi đó tôi nghĩ, tôi không thể chậm trễ cô ấy, tôi nói với cô ấy, nếu cô ấy tìm được người có điều kiện tốt, vậy thì lấy người ấy, chờ tôi kiếm được tiền, nếu cô ấy còn chưa lập gia đình, chúng tôi lập tức kết hôn!"
Chu Dương cầm cốc, ngón tay khẽ động, nhìn qua cửa kính, trong phòng đang xã giao tưng bừng.
Ông chủ Lương cười nói: "Không phải cô ấy."
Chu Dương quay đầu hỏi: "Không phải?"
"Mối tình đầu của tôi, vào năm thứ hai tôi rời đi đã lập gia đình. Lúc đầu tôi nói rất vĩ đại, sau khi nghe được tin tức cô ấy lập gia đình, tôi cắn nát răng."
Điện thoại đúng lúc có tin nhắn, Chu Dương cúi đầu mở ra, nhìn thấy quản lý Ôn gửi tới ảnh chụp.
"Đúng rồi, năm nay cậu có về ăn Tết không?" Ông chủ Lương hỏi.
"Em đang xin rồi, không biết lần này có thể thông qua hay không." Chu Dương vuốt khuôn mặt tươi cười trong ảnh, thấp giọng nói.
Lịch ngày lại đổi mới, giao thừa sắp đến.
Triệu Hằng sắp xếp thời gian làm việc, chấm dứt toàn bộ công tác một năm này, thay đổi quần áo, cô đi siêu thị.
Siêu thị ngay gần nhà trọ, cô không lái xe, chậm rãi đi đến đó, nhét một tệ vào xe đẩy, lấy ra một chiếc xe, sau đó đẩy xe nhàn nhã tản bộ các kệ hàng.
Một giờ sau cô đã mua đủ đồ, đầy ba túi mua sắm, xách đến mức cổ tay sắp gãy ra, cô hối hận không lái xe đi, gọi taxi lại không có lợi, bởi vậy đành phải đi một chút rồi ngừng lại.
Đi được nửa đường, thật sự không đi nổi nữa, cô ngồi vào ghế băng ven đường nghỉ ngơi, túi mua sắm để một bên, cô cúi đầu trả lời tin nhắn.
Xung quanh có trẻ con chạy vui đùa, mèo chó chạy loạn, không khí tết âm lịch tràn đầy niềm vui. Triệu Hằng đứng dậy không nổi, cô lướt wechat, nhìn những tấm ảnh quen thuộc lại lạ lẫm, qua một lúc, ngón tay dừng lại trên hình anh.
Trong vòng bạn bè, anh post bài gần nhất, là tấm hình bàn tay bọn họ trong bệnh viện. Đây là thứ duy nhất chứng minh cô từng tồn tại bên anh.
Anh cũng không viết nội dung gì, cô cũng thế.
Triệu Hằng ngây người, ngồi một lúc lâu, hai chân trở nên cứng ngắc. Cô lấy lại tinh thần, dùng sức chà xát vài cái.
Vẫn phải tiếp tục đi, mệt mỏi cũng phải đi về phía trước, Triệu Hằng đứng dậy, đang muốn xách túi mua sắm, bỗng nhiên một bàn tay lớn vươn ra, cầm cái túi lên, sau đó nhìn về phía cô.
Bọn trẻ con vẫn chạy ầm ĩ, mèo chó vây quanh bụi cỏ, Triệu Hằng nghe thấy tiếng mình phát ra trong gió: "Về rồi?"
"Anh về rồi." Chu Dương nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT