*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Đang edit)

TRONG ÁC MỘNG

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 89: Suối nước nóng.

"Ủa, mình nói chuyện với người Nhật như nào?" Lúc máy bay hạ cánh, Ngô Côn Phong hỏi, "Sawadee kha?"

Nhiễm Văn Ninh cạn lời rồi, "Ông tới Thái Lan hay gì?!"

"Nếu mà đang chơi VR thì tốt rồi, chắc sẽ không ngượng như vậy đâu ha." Ngô Côn Phong làu bàu.

Nhiễm Văn Ninh nhìn cậu ta với ánh mắt ghét bỏ: "Rốt cuộc cậu chui rúc mãi trong nhà để chơi cái giống gì vậy?"

Ngô Côn Phong thảy một ánh mắt 'cậu hiểu ý tôi mà' về phía Nhiễm Văn Ninh, nhưng Nhiễm Văn Ninh bận giả vờ nghiêm túc, không thèm để ý cậu ta.

Giang Tuyết Đào đã cười bò, hai thằng nhỏ này tếu kinh khủng. Đúng lúc ấy, điện thoại hắn có thông báo tin nhắn, là từ một vị đồng hương thật sự, vì vậy, hắn bèn reply một đoạn dài biểu đạt ý nhớ quê nhà nhớ cố hương.

"A đù, mục sư của mấy cậu không phải người chỗ tôi." Ngô Côn Phong khiếp sợ nói, xem ra lần trước, cậu ta đã bị hố một vố to đùng.

Lần đi "Kawagebo" kia, Nhiễm Văn Ninh vốn không hiểu Giang Tuyết Đào nói với Ngô Côn Phong những gì, cũng không mò được là phương ngữ chỗ nào, bèn đoán đại một chỗ, "Cậu không phải người Tân Cương à?"

Ngô Côn Phong liếc Nhiễm Văn Ninh một cái sắc lẹm, "Móa, tôi người Vân Nam chú ơi."

"Ờ mà sao mình tìm được chỗ trọ đây anh?" Nhiễm Văn Ninh hỏi Trì Thác. Khác biệt ngôn ngữ là một điểm yếu chí mạng, bọn họ lại không mướn phiên dịch viên đi theo.

Trì Thác tỏ vẻ không vấn đề gì, sau đó gọi Lâm Nhất đi cùng. Hai người bọn họ gọi xe, sau đó ném hành lí của mọi người vào cốp sau. Nhiễm Văn Ninh trơ mắt nhìn Trì Thác và Lâm Nhất đứng nói chuyện ào ào với người Nhật Bản, đột nhiên cảm thấy hẳn kì thực tập của vườn Tây sau này sẽ có thêm một khóa học ngôn ngữ nữa.

"Cái đám 'Ánh sáng' mấy anh đúng là thần tiên trên trời không, phương ngữ hay tiếng nước ngoài gì gì cũng biết tuốt." Ngô Côn Phong cảm thán không ngừng.

Sau khi mấy người họ lên xe, đằng sau của họ cũng có một cô gái đang kéo rương hành lí, chờ xe của mình đến đây.

"Xin chào, tôi tên là Sato Kinichi, phụ trách việc đi lại của quý cô vào lần này." Tài xế liếc nhìn cô gái ngồi sau xe, cô trông có vẻ gầy yếu hơn tưởng tượng của anh ta rất nhiều, "Lần này, bên trên chỉ phái một mình cô đi thôi sao?"

"Chúng ta cũng đâu thể phân công quá nhiều người vào mấy cái mộng cảnh 'lỗi thời' đâu, như vậy sẽ quấy rầy mấy kẻ khai thác đã đến đây mất." Cô gái nọ khởi động di động, nhắn vài tin cho một người khác, "Chút nữa làm phiền anh đi đón thêm một người nữa."

"Là người phụ trách đúng không?" Tài xế nọ nghĩ rằng cô gái này không phải là quản lí chính của nhiệm vụ lần này.

Cô gái ngồi phía sau lắc lắc đầu, đáp: "Tôi là người phụ trách lần này, vẫn còn một trợ thủ nữa."

Sato gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, xem ra cũng không thể phán đoán cường độ ý thức của một người chỉ dựa vào mỗi ngoại hình, cô gái nhỏ này không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.

Lúc mấy tên "Ánh sáng" đến chỗ trọ, trời đã sắp sụp tối. Bọn họ trọ tại một phòng gia đình, bố cục cả gian phòng này không tệ lắm, không gian cũng lớn, bên ngoài còn có một cái vườn nhỏ được xây theo hướng vườn thiền[1], thế nhưng bạn nhỏ họ Lâm nhìn xong vẫn cảm thấy khó thở hệt như lúc trước.

"Mùa này là mùa nên đi ngâm suối nước nóng." Nhiễm Văn Ninh kéo Lâm Nhất, nhưng Lâm Nhất mãnh liệt từ chối.

"Sao cái đám mấy anh cứ thích để trần ngâm nước vậy?" Lâm Nhất hất tay Nhiễm Văn Ninh ra.

Nhiễm Văn Ninh lại quấn lấy Lâm Nhất, sau đó quay đầu cầu cứu đám người Trì Thác, "Đào ca, Thác Thác, mấy anh khuyên đứa nhỏ này giùm tôi với."

Ngô Côn Phong ngồi bên cạnh, vừa thu dọn đồ đạc vừa tích cực hóng biến.

Mấy người trẻ tuổi đúng là không có kinh nghiệm chút nào mà, cái loại tính cách này của Lâm Nhất không thể ép buộc được đâu, phải nói ngược mới được cơ. Giang Tuyết Đào tỏ vẻ tốt bụng mà thở dài một tiếng, bắt đầu đeo lên mặt nạ diễn viên, "Ây dà, người ta đã ngại ngùng đến như vậy rồi, cậu cũng đừng có ép nữa, Lâm Nhất mới bấy nhiêu tuổi đầu thôi mà, tuổi này ai chả thế?"

Giang Tuyết Đào vừa dứt lời, lông mày của Lâm Nhất đã nhướn lên rất cao.

"Tôi không có ngại ngùng, tôi cũng không nhỏ." Cậu ta lạnh giọng phản biện.

Giang Tuyết Đào tiếp tục tuồng diễn miễn phí của mình, "Không sao không sao hiểu mà, tụi tôi là người lớn cả rồi, em trai nhỏ mướn một gian phòng tắm riêng cũng không sao đâu ha, nhưng mà phải chú ý giữ an toàn đấy."

Nét mặt của Lâm Nhất không tốt lắm. Vì sao cái ông Giang Tuyết Đào này đang nói chuyện với logic bình thường, nhưng cậu ta cứ cảm thấy nó sai sai cái kiểu gì ấy. Hạng Cảnh Trung bảo cậu ta đi trải nghiệm một vài thứ, không lẽ mấy thứ đó cũng bao gồm việc cậu ta phải đi ngâm nước với một đám người như này?

"Được rồi, tôi đi." Lâm Nhất lạnh mặt, bắt đầu gấp quần áo.

Nhìn xong hành động của Lâm Nhất, Giang Tuyết Đào mới lộ ra nét mặt gian kế thành công, hù Ngô Côn Phong ngồi cạnh sợ tới nổi cả da gà da vịt. Ngô Côn Phong lết lết sang bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, sâu xa nói: "Lâm Nhất không muốn đi thì không đi thôi, Giang Tuyết Đào sao lại nham hiểm như vậy làm gì."

"Đội tôi như vậy đấy, cậu quen dần là được rồi." Nhiễm Văn Ninh lặng lẽ nói.

Nơi này khá đắt, bình thường suối nước nóng cũng ít có khách hàng, chỉ có dăm ba người đi lẻ tẻ, không đông đúc chút nào. Mấy người Nhiễm Văn Ninh vào ao trước, cảm giác ấy đúng là quá thoải mái, không có công việc, không phải vào mộng, đúng là sướng tê tái.

"Sao Lâm Nhất còn chưa vào?" Trì Thác hỏi một câu.

"Chắc đang cố giải quyết áp lực trong lòng hay gì đấy." Nhiễm Văn Ninh suy đoán. Lúc cậu muốn ngâm mình sâu hơn một chút, khóe mắt cậu lại trông thấy người lạ đang ngâm mình xa xa vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa ra vào.

Nhiễm Văn Ninh xoay người lại, sau đó trông thấy một hình ảnh vô cùng mát mắt, loại cảm giác lúc ấy trong cậu cứ hệt như việc cái nhìn của cậu với thân thể của người khác đã được đổi mới 360 độ vậy.

Có bao giờ bạn nhìn thấy một cơ thể biết phát sáng chưa? Cái cơ thể này còn đang bước về phía bạn, lại còn mang theo một khuôn mặt mà chỉ có thần tiên trên trời mới có thể có. Hơn nữa, cái tỉ lệ cơ thể này đúng là đang chèn ép tất cả các đồng loại hiện giờ đang có mặt ở đây.

Không phải cái cậu Lâm Nhất này không có sưởi nắng bao giờ à? Lúc mặc quần áo, cậu ta trông còn không quá nổi bật, thế nhưng lần này, toàn thân cậu ta chỉ có mấy miếng vải quấn như vậy mà thôi, nước da của cậu ta trắng bóc trông hệt như được làm từ ngọc vậy. Cặp giò trắng nõn kia đúng là đang không ngừng khiêu khích giới hạn sinh lí của người ta.

Đầu óc của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lập lòe một suy nghĩ vô cùng tà đạo, cậu luôn cảm thấy nếu mình kéo Lâm Nhất đi quay phim, cuộn phim đó sẽ bán đắt như tôm tươi.

Đệt, mình vừa mới nghĩ cái chi đấy. Nhiễm Văn Ninh lập tức bịt mũi lại hòng giấu đi nét mặt không tự nhiên của mình.

Lâm Nhất nhìn quét một vòng. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm tất cả những người Nhật Bản xa lạ kia, ai cũng đều đang nhìn cậu ta chằm chằm. Mấy cái ánh mắt như vậy thật sự là quá đủ rồi, bọn họ đều đang nghĩ cái quỷ gì trong đầu vậy.

"Anh nhìn cái gì?" Lâm Nhất ưu tiên chọn Nhiễm Văn Ninh để đặt câu hỏi.

"À, không có gì, nước này trắng quá, ấy, không phải, chân này trong ghê ha."

Tiêu đời! Lần này không chỉ che mỗi mũi mình nữa, Nhiễm Văn Ninh trực tiếp che nửa khuôn mặt của mình luôn, vì cậu cảm thấy Trì Thác, Giang Tuyết Đào và Ngô Côn Phong đều đang nhìn cậu chằm chằm với một ánh nhìn vô cùng quái dị.

"Cậu..." Trì Thác lại vươn một nắm tay che khuất khóe môi mình, anh thấy cả một bên tai của Nhiễm Văn Ninh đều đã ửng đỏ.

Nhiễm Văn Ninh cáu bẳn, "Tôi chết rồi, đừng quấy rầy, cảm ơn."

Tiếng Lâm Nhất bước chân vào nước vang lên bên cạnh. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình được cứu rồi, cuối cùng quay đầu một cái lại thấy xương quai xanh xinh đẹp của Lâm Nhất, hơn nữa, đuôi tóc của cậu ta cũng đang lấm tấm hơi nước, khiến người ta càng dễ nghĩ bậy nghĩ bạ hơn nhiều.

Lâm Nhất cảm nhận được tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta liếc cậu một cái, "Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì vậy?"

Ông Trời ơi, xin hãy khiến con mù lòa cho rồi...

Nhiễm Văn Ninh tuyệt vọng hít một hơi thật sâu, bên trái cậu là Lâm Nhất, bên phải lần lượt là Trì Thác, Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào.

"Thác Thác, anh đổi chỗ với tôi đi."

"Không muốn."

"Côn Côn, thương người như thể thương thân."

"Tôi xin phép được từ chối."

"Đào ca?"

"Tôi già rồi, không đi nổi."

Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh im lặng nhắm hai mắt mình lại. Từ đó đến giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy ngâm nước nóng là một việc khó nhằn đến như thế, mấy người bên tay phải của cậu lần lượt rời đi hết rồi, nhưng vị thần tiên bên trái của cậu vẫn không có ý định về trời.

Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể mở hi hí mắt mình ra một chút để trông cho rõ xem lúc này Lâm Nhất thế nào. Thiếu niên nọ đang nằm úp sấp trên bờ ao, lộ ra một bóng lưng trắng nõn. Trán cậu ta tựa lên cánh tay, không ngẩng đầu, hệt như đã ngủ thiếp đi mất.

Nhiễm Văn Ninh chột dạ, định mau mau chuồn đi.

"Các người đang sợ hãi sao?" Giọng nói êm tai kia vang lên, nghe có hơi buồn buồn vì người nọ đang nằm úp sấp.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, cậu ta không nghe thấy câu trả lời của Nhiễm Văn Ninh, dường như người kia đã đi rồi.

"Không phải là sợ đâu." Lúc Lâm Nhất ngẩng đầu, trong đôi mắt của cậu ta, Nhiễm Văn Ninh có thể trông thấy cảm xúc nghi ngờ hiếm thấy và một loại cảm giác cô đơn rất đặc biệt. Nhiễm Văn Ninh nhận ra rằng Lâm Nhất căn bản không hiểu vì sao bọn họ lại phản ứng như vậy, cậu ta rõ ràng ngâm mình chung với mọi người, nhưng lại trông như đang một mình một cõi vậy.

Lâm Nhất cảm thấy mấy người Nhiễm Văn Ninh đang sợ mình. Nhiễm Văn Ninh làm sao cũng không ngờ đến đáp án lại là như thế này.

Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nói: "Chúng tôi không có sợ cậu. Cậu như vậy, bình thường soi gương không có suy nghĩ gì cả à?"

"Là sao?"

Nhiễm Văn Ninh không dám trực tiếp nhìn Lâm Nhất, "Sao cậu còn trắng hơn cả con gái nữa vậy?"

Lần này, Lâm Nhất im lặng rất lâu. Cậu ta cuối cùng cũng đã hiểu chuyện là như nào, sau đó hỏi thẳng: "Anh có phản ứng sinh lí với tôi đúng không?"

Nếu Nhiễm Văn Ninh đang uống nước, cậu sẽ trực tiếp trở thành một khẩu súng bắn nước cao áp. Cái cậu Lâm Nhất này hiểu tất tần tật các loại kĩ năng hay tri thức, nhưng phương diện tình dục hay đưa đẩy lại không hiểu dù chỉ là một chữ? Cậu ta thế mà lại nói thẳng ra như vậy...

"Không nghiêm trọng như vậy! Chỉ là hơi ngại một tí thôi!" Nhiễm Văn Ninh vội vã xoay mặt về phía Lâm Nhất để giải thích. Cậu không trông thấy cảm xúc nghi ngờ trong mắt Lâm Nhất nữa, thay vào đó là khinh bỉ.

"Cấu tạo cơ thể của hai ta đều giống nhau cả." Lâm Nhất nói tiếp.

Nhiễm Văn Ninh muốn lập tức che miệng cậu ta lại, thẩm mĩ không có liên quan tới giới tính đâu mà, vì sao đàn ông không thể thưởng thức thân thể của đàn ông cơ chứ, "Không giống đâu ba, chỉ nói nhan sắc thôi thì ngài là thần tiên, tôi là dân đen lội bùn đấy."

Thiếu niên nọ xoay người lại, nhìn cái bóng của mình trên mặt nước, "Tôi đã rất gần gũi với người bình thường rồi mà." Cậu ta vươn tay, nhìn nhìn cổ tay của mình, "Nước da trắng là do cơ thể này ngủ say quá lâu."

Nhiễm Văn Ninh sững sờ, "Cậu từng lạc lối sao?"

Thiếu niên nọ lắc lắc đầu, nhấc người dậy khỏi mặt nước, "Không có, thế nhưng tôi cũng không vừa lòng với cơ thể này, quá yếu."

"Tự anh từ từ bình tĩnh lại đi." Lâm Nhất chỉ ném cho cậu một câu cuối, sau đó tự mình đi mất.

Nhiễm Văn Ninh là người cuối cùng quay về phòng. Lúc cậu mở cửa, trừ Lâm Nhất, ba tên khác đều treo lên nét mặt có chuyện muốn hỏi nhưng ậm ừ không dám hỏi. Ngô Côn Phong rốt cuộc nhịn không được, bèn tò mò hỏi: "Phản ứng của cậu lớn thế? Lâu vậy?"

"Cậu đừng có nói bậy nói bạ." Nhiễm Văn Ninh chọi khăn lông vào mặt Ngô Côn Phong. Tôi chỉ ở trong ao để chờ Lâm Nhất đi trước, có được chưa vậy trời.

Nhưng nét mặt của ba kẻ này trông cứ như cũng không tin Nhiễm Văn Ninh là bao. Đặc biệt là Trì Thác, anh là đối tượng chủ yếu được Nhiễm Văn Ninh quan tâm chăm sóc lúc trước, đã thấm nhuần tư tưởng mà hiểu lầm của Nhiễm Văn Ninh gây ra. Anh luôn cảm thấy tên đội viên này đã hạ quyết tâm theo đuổi anh rồi hay sao đó.

Thói quen mà Trì Thác lúc này rất ít sử dụng đã bị Nhiễm Văn Ninh ép cho quay về. Anh luôn cảm thấy sau khi Nhiễm Văn Ninh trở lại từ mộng cảnh mà "Con mắt của Thượng Đế" tạo ra từ kí ức của anh, thái độ của cậu với bản thân anh đã thay đổi 180 độ, cậu lại còn thường lẽo đẽo theo chân anh hệt như một con thú cưng.

Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc đã nhìn phải thứ gì vậy? Trì Thác nghĩ hẳn là mình của trước đây chẳng có làm chuyện gì để hấp dẫn cậu cả, nhưng mỗi khi anh hỏi Nhiễm Văn Ninh về chuyện này, cậu lại luôn viện cớ, không chịu nói thật, trông hệt như không muốn nhớ lại những kí ức lúc trước trong mộng cảnh, hơn nữa, ánh mắt của cậu còn mang theo oán hờn.

Mấy người khác trong phòng cũng không tiếp tục truy hỏi Nhiễm Văn Ninh nữa, dù sao lúc ấy mấy người họ đều đang nghĩ tới một chuyện duy nhất thôi, nói cho Nhiễm Văn Ninh nghe chỉ tổ làm quá chuyện lên chứ chẳng được gì cả.

Vốn nghĩ cái đề tài này tới đây là được rồi, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chợt nghe thấy cậu bạn họ Lâm nọ rất bình tĩnh mở lời với mình bằng một giọng điệu rất người lớn: "Nhiễm Văn Ninh, sinh lí của anh vốn đã mạnh như thế, nếu lỡ mà gặp phải cái chuyện đó trong mộng, có phải anh định mất phương hướng luôn không?"

"Đậu móa, tôi cũng đâu có thật sự có phản ứng với cậu đâu!" Nhiễm Văn Ninh tức tới giơ chân tại chỗ, "Hơn nữa, mộng cảnh đặc thù chui từ cái hang cái hốc nào ra mà lại là mộng xuân?"

Ba tên còn lại cười tới ho sặc sụa. Ngô Côn Phong ôm bụng, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Cậu mà lạc lối kiểu này chắc tôi cười từ trong mộng ra ngoài đời mất."

Đêm hôm ấy, Nhiễm Văn Ninh trằn trọc, tức tối không ngủ được, phương diện nào đó của cậu xem như đã trần ai lạc định.

Tất cả mọi người đều ngủ trên tatami[2], Lâm Nhất ngủ bên cạnh Nhiễm Văn Ninh. Nhiễm Văn Ninh thật sự rất muốn kéo chăn của cậu ta ra rồi lớn giọng hô hào: "Cậu trả lại sự trong trắng cho tôi."

Nhiễm Văn Ninh vất vả mãi mới thiếp đi được, thế mà sau đó lại phát hiện mình đang dẫm lên mặt nước, vầng trăng tròn vành vạnh kia còn đang treo cao cao trên đỉnh đầu cậu. Nhiễm Văn Ninh thật sự không hiểu, bèn đưa tay gãi đầu một cái, cậu đây là đang mơ thấy Dear Anna hay thật sự đang ở trong Dear Anna thế nhỉ.

"Tôi có vài việc muốn hỏi anh." Giọng nói của Lâm Nhất đột nhiên vang lên.

À, chắc chắn cái này là giấc mơ cậu tự mơ ra, cái chuyện tầm bậy tầm bạ trước khi ngủ đã hại cậu đồng thời mơ thấy Lâm Nhất và Dear Anna chứ gì.

Cái mặt của Nhiễm Văn Ninh lập tức xị ra một đống, cậu oán trách cậu bạn họ Lâm nào đó liên miên: "Tôi thật sự không có phản ứng với cậu mà, danh tiếng của anh đây đều bị cậu phá cho tanh bành cả rồi! Cậu không thể trở thành một em gái được à? Đúng là đáng ghét, sau khi quay về từ cái thứ năng lực kém cỏi 'Linh thị', lúc nào cũng gặp chuyện như vậy! Giá mà tôi mù bà nó cho rồi."

Lâm Nhất khoanh hai tay trước ngực, kiên trì nghe hết mấy lời Nhiễm Văn Ninh muốn nói, "Tôi đang muốn hỏi anh chuyện ở 'Linh thị' đây. Còn nữa, đây không phải giấc mơ của chính anh đâu, là mộng cảnh đặc thù đấy."

Vừa nghe được đây vốn là bản thể của Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh lập tức xì hơi ga tại chỗ, bắt đầu băn khoăn lo lắng sợ sệt, cậu sợ Lâm Nhất đè đầu cậu ra đánh một trận trong mộng lắm, "À, tôi chỉ tiện miệng nói thôi, cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi mà lại phải vào mộng thế này thế?"

"Chuyện có liên quan đến năng lực của Trì Thác, lúc cuối cùng anh có tạo mưa, có phải không. Trước đó có chuyện gì không?" Lâm Nhất hỏi.

Nếu Lâm Nhất cố ý vào mộng một mình để hỏi Nhiễm Văn Ninh, lúc ấy hẳn là Trì Thác đã gặp phải chuyện gì đó rồi. Nhiễm Văn Ninh chưa đạt đến cấp độ kia của họ nên cũng không hiểu một vài chuyện cho lắm, bèn suy nghĩ một chốc, sau đó mới đáp lời Lâm Nhất: "Ánh sáng trên cây cung của ổng đột nhiên biến thành bươm bướm rồi bay ngang qua mặt tôi."

Thiếu niên trước mắt cậu suy tư chốc lát, sau đó định rời đi.

"Khoan đã, cậu đến hỏi tôi như thế, ít ra cũng phải nói tôi nghe có chuyện gì đã chứ?" Nhiễm Văn Ninh gọi Lâm Nhất.

Lâm Nhất liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh, đáp: "Năng lực từ giấc mơ của anh ta khá phức tạp, đẳng cấp của nó cũng rất cao. Tuy Trì Thác thuộc cấp tông đồ, nhưng anh ta vẫn có rất nhiều không gian để phát triển."

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy Lâm Nhất đã nói một đống lời vô nghĩa cho cậu nghe, nhưng thiếu niên nọ cũng không muốn nói nhiều, cậu ta đã biến mất khỏi Dear Anna.

Bên trong gian phòng này, thiếu niên nọ lại mở đôi mắt của mình ra. Đôi mắt kia lập lòe ánh sáng, hệt như đôi mắt của mấy loài động vật săn đêm. Cậu ta nhìn nhìn Trì Thác đang ngủ ở một nơi khác trong phòng, nhận ra rằng hình như mình đã suy đoán sai lệch năng lực của người này.

Không lẽ, năng lực của Trì Thác là từ cái mộng cảnh ấy?

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:

[1] Vườn thiền: Karesansui, hay còn có các tên khác là cảnh quan khô hay vườn đá Nhật Bản. Hình minh họa:



[2] Tatami: Chiếu tatami hay được lót trong mấy gian phòng kiểu Nhật. Hình minh họa:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play