Người edit và beta: Cà phê hòa tan
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Chương 86: Con mắt của Thượng Đế, mười ba.Nhiễm Văn Ninh lại quay về đến đỉnh chóp của tháp chuông, cậu biết tinh thần lực của mình không đủ, nhưng tinh thần lực của Trì Thác cũng đang ở mức báo động. Nếu không nhanh chân một chút, cậu có thể sẽ không níu giữ được anh.
Cậu lại liều mạng chạy về phía Trì Thác lần thứ hai.
Lần này, sau khi ôm lấy Trì Thác, cậu cũng không vội vã nói chuyện. Cơn đau từ mũi tên nọ đã bắt đầu truyền sang cho cậu, cơn đau này không phải là đau đớn vật lí, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy nó giống với đau đớn trong lòng hơn, lần trước cậu trực tiếp bị nó thiêu đến mất phương hướng.
Cậu ôm Trì Thác. Lúc này, đội trưởng đã rất thẫn thờ, anh đứng trước mặt cậu, nhưng lại trông như một con rối gỗ.
"Anh cảm nhận được ý thức của tôi không?"
Trì Thác không đáp lời cậu.
"Tôi ở ngay đây, anh nhìn tôi đi mà."
Trì Thác cũng không để ý đến cậu.
Đau đớn từ mũi tên nọ đang cố kéo đi sự chú ý từ Nhiễm Văn Ninh, khiến cậu không thể tập trung trò chuyện bằng ý thức của mình được. Trì Thác rõ ràng là tông đồ của mi, anh ấy sắp không chịu nổi nữa, vì sao mi vẫn còn ngáng đường ta. Mấy lời trách móc lúc ấy của Nhiễm Văn Ninh đều rất yếu ớt và bất lực.
Nhiễm Văn Ninh lại bắt lấy mũi tên đó một lần nữa, cậu nhớ rõ "Linh thị" có thể trò chuyện. Vào lúc này, Nhiễm Văn Ninh đã tuyệt vọng đến mức muốn thử mọi cách, cậu hỏi chùm sáng kia: "Mi có thể giúp ta một tay hay không?"
Chùm sáng ấy thế mà vẫn còn phát ra tiếng lách tách.
Chả có tác dụng gì cả! Nhiễm Văn Ninh thầm mắng.
Mũi tên ánh sáng này đột nhiên tóe ra một tia lửa, nó rơi thẳng xuống trước mặt Nhiễm Văn Ninh. Đệt! Đã không thèm giúp mà còn đánh tôi nữa hả!
Thế nhưng, sau khi đốm lửa kia rơi xuống trước mặt Nhiễm Văn Ninh, nó đột nhiên chậm rãi bay lơ lửng hệt như không còn bị trọng lực ảnh hưởng nữa. Sau đó, Nhiễm Văn Ninh kinh ngạc nhìn tia lửa kia hóa thành một con bướm nho nhỏ mà cậu từng trông thấy lúc còn trên quảng trường.
Nó vẫy hai đôi cánh ánh sáng của mình, lượn quanh trước mặt Nhiễm Văn Ninh một hồi.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Nhiễm Văn Ninh dường như cũng đã có một thứ gì đó lướt ngang qua, có một tia sáng vụt bay trong thế giới tinh thần của cậu. Tia sáng kia trông như đang tìm kiếm điều chi, cuối cùng, nó đánh văng ra một vài thứ.
Cậu gần như buông Trì Thác ra theo bản năng, sau đó vươn đôi tay, xoay mặt Trì Thác lại về phía mình.
Đôi mắt đen thăm thẳm của Trì Thác trực tiếp bắt gặp đôi mắt của Nhiễm Văn Ninh.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh lúc này lại không ổn rồi... Cậu vừa sợ hãi vừa cuống cả lên, cậu hệt như một kẻ dám can đảm mở hai tay ra để ngăn cản sóng thần vậy. Cậu nhìn Trì Thác, còn chưa kịp nói gì đã trực tiếp bật khóc.
"Xin lỗi..."
Nhiễm Văn Ninh vừa khóc vừa lặp lại liên tục hai chữ ấy, tinh thần lực của cậu đã không cho phép cậu duy trì bất kì một giác quan nào nữa, cậu chỉ không ngừng lặp đi lặp lại cảm giác tự trách của bản thân trong tâm thức. Sau đó, cậu cũng nhớ không rõ làm sao mà mình có thể kéo Trì Thác quay về.
...
"Đừng khóc..." Trì Thác cảm thấy toàn thân mình ướt nhẹp, đặc biệt là trước ngực. Nhiễm Văn Ninh khóc quá dữ dội, trông hệt như đã đổ hết nước mắt nước mũi trong người lên quần áo của anh rồi vậy.
Chuyện của chị là một cú sốc rất lớn với anh, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại luôn luôn đứng đấy, kéo anh quay về. Ban nãy, mộng cảnh của Trì Thác đã cảm nhận được rằng tông đồ của nó sắp gặp chuyện không hay. Anh rất có thể đã bị giấc mơ của bản thân ruồng bỏ, trở thành một nhân loại lạc lối tha hương trong mộng cảnh "Con mắt của Thượng Đế".
Nhưng giấc mơ của anh lại gọi anh quay về, anh nghe thấy giọng nói của Nhiễm Văn Ninh. Lúc ấy, Trì Thác không rõ có phải là do ý thức của anh xuất hiện trục trặc hay không, nhưng anh thật sự đã nhìn thấy một vài hình ảnh.
Anh trông thấy một cái lồng chim bằng bạc treo lơ lửng trong bóng tối, cũng chỉ có một chùm sáng chiếu thẳng từ trên đỉnh của nó xuống dưới mặt đất. Trì Triệt ngồi trên một cái xích đu trong cái lồng ấy, nhưng đôi mắt cô ta không hề giống với chị anh trong thực tế một chút nào, chúng thế mà lại có màu xanh ngọc bích, còn được điểm thêm một chút vàng đất.
Trì Triệt này dường như chỉ đang khoác lên ngoại hình của chị anh, còn tất cả những thứ còn lại đều vô cùng xa lạ. Cô ta trông như một tinh linh lỡ sa chân xuống thế gian, có một vài con bướm trắng đang bay múa trên đuôi tóc của cô ta, đuôi quần làm từ lụa mỏng mà cô ta mặc vẫn luôn chảy dài xuống mặt đất.
"Sống lại đi."
Cô ta mở miệng nói gì đó mà Trì Thác không nghe rõ, ngay sau đó, anh đã tỉnh lại trong "Con mắt của Thượng Đế".
Trì Thác ngẩng đầu, nhìn thấy tầng trời âm u phía trên giáo đường đã có một nơi có ánh nắng, tất cả các tầng mây bao vây xung quanh đã bị đẩy ra phía ngoài. Chỗ trời xanh hửng nắng trên ấy không lớn, nhưng cũng đủ bay vây trên đầu hai người Trì Thác. Hơn nữa, khoảng trời nhỏ xanh ngắt này thế mà lại đang đổ mưa, là một cơn mưa bụi lả tả.
Vì dính một ít mưa, mũi tên ánh sáng được gác trên cây trường cung của Trì Thác đã từ từ ảm đạm lại. Anh vươn tay, sờ lên đầu Nhiễm Văn Ninh, tinh thần lực của đội viên anh hình như đã trở nên rất cao.
Nhiễm Văn Ninh giật mình một cái, vụt ngẩng đầu lên nhìn Trì Thác. Mũi của Trì Thác trực tiếp bị Nhiễm Văn Ninh cụng một cái đau điếng.
"Trì Thác!"
"Anh đừng có lạc lối, tôi xin anh đấy."
"Anh mà lạc lối thì tôi cũng phải lạc lối mất, lần xài bùa hộ mệnh cuối cùng trên người tôi đều thảy cả cho anh dùng rồi."
Trì Thác che mũi, đáp: "Tôi nghe được rồi..." Tuy anh không còn chị nữa nhưng vẫn còn đội viên cần được quan tâm cơ mà, đúng thật là không thể lạc lối được. Hơn nữa, Nhiễm Văn Ninh còn vì anh mà dùng bùa hộ mệnh và cả năng lực của mình. Còn thêm cả cái hình ảnh quái lạ ban nãy, Trì Thác cũng không thể rõ ràng nó đến cùng là do mộng cảnh này đặc biệt hay là do mình choáng nên mới gặp phải ảo giác, khi ấy anh cũng không thấy được số liệu của linh thị.
Hạng Cảnh Trung nói không sai, Nhiễm Văn Ninh thật sự là một siêu nhân chuyên bật hack.
"Sao tự nhiên anh lại không sao rồi, anh có đang lừa tôi không vậy?" Nhiễm Văn Ninh đau lòng xong xuôi mới nhìn Trì Thác, anh trông như không hề có chuyện gì, khiến cậu cảm thấy khá bức bối. Sao ông anh đội trưởng này quay đầu lại xong lại bình thường trở lại rồi?
Trì Thác thở dài, nói: "Tôi đứng yên ở chỗ này rất lâu mới tỉnh lại, cậu và tôi đều đã trải qua một khoảng thời gian kha khá rồi."
Lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới bất tri bất giác nhận ra rằng mộng cảnh này đang đổ mưa, cậu vươn tay hứng vài giọt, hỏi Trì Thác: "Cái này là năng lực của anh đấy à?"
"Không, của cậu đấy." Trì Thác thấy Nhiễm Văn Ninh bị thương thật sự khá nghiêm trọng, hẳn là do bị năng lực của anh thiêu đốt. Vì vậy, anh bèn dứt khoát ôm cậu nhảy xuống tháp chuông, đặt cậu xuống đất bằng.
Sau khi nhìn tinh thần lực của mình xong, Nhiễm Văn Ninh sửng sốt một hồi lâu, cái trị số này là sao? Cậu nhìn thấy trị số bây giờ của bản thân là 8032, đồng thời còn đang giảm xuống nhanh chóng, không qua bao lâu, nó đã ngừng lại ở trị số 563, đồng thời cũng đứng vững tại đó.
"Không lẽ đây là năng lực của Dear Anna?" Cậu hỏi Trì Thác. .
ngôn tình hayNhưng Trì Thác lại lắc lắc đầu: "Không biết."
"Chúng ta đi tìm Lâm Nhất và Kim Chanh rồi rời khỏi mộng cảnh này thôi, tôi phải xử lí vài việc sau khi tỉnh lại." Sau khi Trì Thác dứt lời, nét mặt anh trông rất nghiêm túc. Nhiễm Văn Ninh xưa nay chưa hề thấy anh nghiêm túc như thế này bao giờ.
Keng. Thanh âm lưỡi dao va chạm với mặt đất vang lên thanh thúy.
Trì Thác quay phắt đầu lại, nhìn về phía xa xa.
Nữ tu kia cầm lưỡi hái, đâm vào cây thánh giá màu đen trên đỉnh chóp của giáo đường, dẫm trên chuôi lưỡi hái rồi đứng thẳng trên ấy. Nó nhìn chằm chằm vào hai người Trì Thác với một đôi mắt xanh biếc, quần dài của nó tung bay theo gió.
Trì Thác nhìn nó, anh biết cái mộng cảnh này đã nhường nhịn bọn họ rất nhiều. Anh không thể hiểu được vì sao "Linh thị" lại có thể nhường họ đến một mức độ như thế này, là do bản tính của nó vốn là nhìn chăm chú hay sao.
Hay là do sau khi nó chịu làm như vậy, bọn họ có thể tặng lại cho "Linh thị" nhiều thứ mà nó muốn hơn?
Thế nhưng điều quan trọng bây giờ cũng không phải là mộng cảnh. Trì Thác bế Nhiễm Văn Ninh, "Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, kệ nó." Đội trưởng trực tiếp bay vọt xuống đất từ trên bờ tường, giẫm lên nóc những căn nhà khác rồi lao mình đi vun vút.
Má ơi, quá kích thích. Nhiễm Văn Ninh ôm chặt Trì Thác, cảm thấy như mình đang ngồi trên một cái cáp treo hình người.
Ngoài sân vốn chỉ có một con đường nối liền với vực thẳm, nhưng lần này, con đường nọ lại không hề đứt rời, nó kéo dài vào tận trong sương mù. Trì Thác bế đội viên của mình chạy vào trong mảnh sương mù kia, không quay đầu lại.
"Ta luôn nhìn chằm chằm vào các ngươi."
Nữ tu kia cũng biến mất trên đỉnh giáo đường.
Bốn người bọn họ gần như đã đồng thời về đến nhà thờ nho nhỏ lúc đầu.
Lâm Nhất bế Kim Chanh, Trì Thác bế Nhiễm Văn Ninh, Kim Chanh dường như đã ngủ thiếp đi, vì vậy nên trong này chỉ còn ba thằng đàn ông dò xét lẫn nhau, tình huống này có hơi dị dị.
Tầm mắt của Lâm Nhất đặt lên người Nhiễm Văn Ninh khá lâu. Trong giấc mộng kia của Kim Chanh, cậu ta có cảm nhận được rằng ý thức của Nhiễm Văn Ninh từng bị vật gì đó chạm đến, hơn nữa đẳng cấp của thứ đó lại quá cao, nó đã trực tiếp phá vỡ một số rào chắn của Dear Anna.
"Nhiễm Văn Ninh, anh đánh nhau với mộng cảnh hay gì?" Lâm Nhất nhẹ nhàng đặt Kim Chanh xuống băng ghế, cuối cùng cũng không hỏi ra một số chuyện.
"Cả người tôi máu me bấy nhầy như này, nhìn giống như bị mộng cảnh đánh lắm hở?" Nhiễm Văn Ninh ngồi trên ghế, giận dỗi càu nhàu.
Sau khi nghe cậu nói xong, Trì Thác có hơi xấu hổ. Nhưng rất nhanh sau đó, Nhiễm Văn Ninh lại nói thêm: "Không có liên quan tới Trì Thác, anh ta chỉ đứng đó thôi, tôi tự mình đi chạm mà."
"Anh có thể quay về như vậy, đau đớn tôi chịu đúng là rất đáng giá." Nhiễm Văn Ninh cười với Trì Thác một cái, hệt như không cảm thấy cả người mình đang đau nhức vậy.
Đúng thật là vậy, may mà tôi quay về được, nếu không thì không gặp được mấy cậu nữa. Trì Thác giãn cơ mặt nghiêm túc của mình, nét mặt anh hiện lên một nét ấm áp rất hiếm thấy từ lúc vào mộng cảnh cho đến bây giờ. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Nhiễm Văn Ninh, nói với cậu mấy chữ: "Cảm ơn."
Lâm Nhất thấy mọi người đều đã an toàn quay về nhà thờ này, bèn nói: "Chúng ta tỉnh dậy đi thôi, lần này ra ngoài xong còn phải trao đổi một vài tin tức nữa."
Tất cả mọi người gật đầu. Trì Thác phụ trách mang Kim Chanh tỉnh lại, Lâm Nhất tự mình tỉnh, còn Nhiễm Văn Ninh lại bật hack chui vào trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna" để tỉnh lại.
Trong nhiệm vụ "Con mắt của Thượng Đế" này, khoảng thời gian mà bọn họ vào mộng rất dài, họ gần như đã ngủ li bì suốt ba ngày. Nhiễm Văn Ninh có mất phương hướng giữa chừng, nhưng cậu cũng không tỉnh mà lại tiếp tục vào sâu hơn trong mộng, những người khác tuy có bị sốc, nhưng đều không gặp nguy hiểm.
Sau khi tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh còn biết được một tin tức rất tốt: Giang Tuyết Đào cũng đã tỉnh lại. Nhưng cậu thật sự quá mỏi mệt, không thể lập tức phi ngay đến chỗ Đào ca được.
...
Lần này ghé thăm Trì Triệt, Trì Thác cảm thấy tâm trạng mình rối bời, tràn ngập không nỡ. Anh hận người đàn ông đã ra tay với chị mình thấu xương, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng đau thương cho khối ý thức trong thân thể của chị mình.
Bọn họ rõ ràng có thể tỉnh lại, cho dù chỉ có một chút hi vọng le lói.
Trì Thác lặng lẽ chờ đến mười một giờ. Trì Triệt lại mở mắt ra, nhìn lên trần nhà.
"Vì sao các cậu lại đột nhiên ra quyết định như thế?" Bác sĩ phụ trách trị liệu cho Trì Triệt muốn ngăn cản Trì Thác và Hạng Cảnh Trung, "Cô ấy vẫn còn có tần suất hô hấp, có sinh mệnh, vì sao hai người không thể nỗ lực hơn một chút nữa?"
Trì Thác lắc lắc đầu, nói với ông: "Không cần nữa."
"Vì sao các cậu lại có thể tùy tiện quyết định sống chết của một người như vậy?" Bác sĩ rất tức giận, "Không phải cậu là em trai cô ấy sao?"
Trì Thác uể oải nhìn ông, "Chuyện này tôi không quyết định được, ngay từ ban đầu, đây vốn đã là một ngõ cụt rồi."
Hạng Cảnh Trung gõ gậy của mình một chút, nói với bác sĩ: "Tôi ra lệnh, ông tiến hành."
Bác sĩ nọ bị quyền hạn của Hạng Cảnh Trung đè ép, chỉ có thể nén giận bước đến kết thúc sinh mệnh của cô gái kia. Sau khi làm xong mọi thứ, ông trừng mắt nhìn Hạng Cảnh Trung và Trì Thác bằng một ánh nhìn xen kẽ giữa thù hận và một điều chi đó, sau đó nhanh chân rời khỏi phòng bệnh, ông cũng thật sự chả muốn nói thêm bất kì câu nào với hai kẻ khai thác vô tình này nữa.
"Tôi nghĩ cậu sẽ không đồng ý chuyện như thế." Đôi mắt đào hoa của Hạng Cảnh Trung dán chặt vào khuôn mặt của Trì Triệt.
Cô đã trút hơi thở cuối cùng, không còn nhịp tim, cũng không còn đau khổ.
"Chị nhìn tôi." Trì Thác chuyển tầm nhìn từ Trì Triệt sang Hạng Cảnh Trung, "Cũng đang nhìn anh."
Trong căn phòng này, Hạng Cảnh Trung và Trì Thác cứ nhìn nhau như vậy. Cuối cùng, người đàn ông có một đôi mắt đào hoa kia mới thở dài: "Cậu có thể tiếp nhận một vài chuyện, đồng nghĩa với việc cậu có thể sẽ đi xa hơn nữa."
"Anh sớm đã biết." Trì Thác nhìn Hạng Cảnh Trung chăm chú, "Mộng cảnh và hiện thực luôn có liên quan đến nhau, hơn nữa mối dây liên kết này đều cực kì tệ hại đối với tất cả mọi người."
Hạng Cảnh Trung không cười, nhưng khóe môi của anh ta trời sinh đã mang theo nét cười. Anh ta khe khẽ rũ mắt xuống, nói với Trì Thác: "Dù sao tôi cũng đã từng ngồi trên vị trí chủ tọa, vì vậy nên có biết đến một vài thứ."
Trì Thác nhắm một mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra, anh lạnh giọng nói với Hạng Cảnh Trung: "Còn kẻ kia. Ai cũng có thể đoán được hắn ta là ai."
"Tội danh của hắn chồng chất, thiếu đi Trì Triệt cũng không giảm sút bao nhiêu." Hạng Cảnh Trung đáp lời anh.
Giọng nói của Trì Thác trở nên lạnh lẽo vô cùng, anh nhả từng chữ, từng chữ, đọc nốt cái tên kia: "Thiệu Vấn Minh."
Lần cuối anh trông thấy hắn ta, hắn ta vẫn còn là đệ tử của Chu Chi Ngang. Nếu tương lai còn có ngày gặp lại, Trì Thác chắc chắn sẽ giải quyết kẻ này--- nguyên đội trưởng đội thứ tư, cũng là kẻ khai thác cấp tông đồ trẻ tuổi nhất lúc ấy.