Người edit và beta: Cà phê hòa tan

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 64: Đô thị hoang phế, mười bốn.

Trì Thác đứng ở một nơi trên tháp cao, ở nơi này, chỉ cần vươn tay thì dường như có thể chạm được đến sấm chớp trên trời. Những ánh chớp ngắt quãng vụt sáng kia chiếu sáng khuôn mặt của anh, rõ ràng đến từng góc từng cạnh. Trì Thác cúi thấp đầu, tóc mái hơi xoăn che khuất mắt trái của anh. Khi anh ngẩng đầu lên, màu đen sâu thẳm nơi đôi ngươi nọ dường như còn dày đặc hơn cả bầu trời.

Lần nào cũng như thế, cuối cùng chỉ có mấy người như vậy đi được đến nơi sâu mà thôi, trước đây còn có thêm Hạng Cảnh Trung, nhưng hôm nay chỉ có một mình anh. Trì Thác hiểu rõ rằng, người bên "Hắc huyền" và "Âm thầm" đã giữ chân bớt đám người kia, vì vậy nên không có ai đến làm phiền anh cả.

Anh đưa mắt dõi về nơi biển rộng xa xa tại biên giới của thành phố, ở nơi ấy, bầu trời càng thêm nặng nề, đã trở nên đen nghìn nghịt rồi, chỉ có tia chớp màu trắng ngẫu nhiên được đánh ra mới có thể khiến người ta nhìn được độ dày của tầng mây nơi ấy. Sóng biển ùn ùn kéo vào đất liền, một vài tòa nhà đã gần sụp đổ bị sóng biển xô ngã, sau đó chìm hẳn vào lòng biển sâu.

Tuy xung quanh rất giống với khung cảnh tận thế, nhưng nó lại ngủ ở nơi này rất yên ổn... Mùi gió biển ập đến khiến người ta tê cứng, Trì Thác xoa mũi mình một cái, kiểm tra số liệu của mình một chút.

Trị số tinh thần lực 10378, năng lực nhận biết 496.

Anh loay hoay điều chỉnh cò súng, tăng năng lực nhận biết, đồng thời khởi động linh thị của bản thân để xác định vị trí của chủ mộng cảnh. Sau đó, anh nã một phát đạn vào nơi tối tăm nhất, nặng nề nhất trên mặt biển.

Một vệt ánh sáng xé nát không trung, lao vùn vụt về một nơi xa xăm.

Chào buổi tối... Chủ mộng cảnh.

Nhiễm Văn Ninh trông thấy bầu trời của thành phố nơi đây đã càng ngày càng tối, hệt như chỉ trong phút chốc thôi thì giông bão sẽ ập đến vậy, nhưng bây giờ lại khá tốt, cũng không có mưa, chỉ có gió lớn đến khó mà khiến người ta bước đi được.

"Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác không ở tầng này, anh ấy đang ở trong một tầng sâu hơn." Chúc Nguyệt Tinh nhắc nhở.

Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ đã hiểu, cậu luôn dùng nhang dò đường để chạy về biên giới của thành thị.

Nhiễm Văn Ninh đều không nhớ rõ nhiệm vụ hôm nay rẽ ra làm mấy con đường rồi, nếu như là trước đây, mấy người bọn họ đã sớm tan làm rồi tan tầm từ xưa lắc xưa lơ, lúc này hẳn họ đều đang nằm nghỉ trong kí túc xá của bản thân, thế nhưng, nhiệm vụ của họ lúc này vẫn đang được tiến hành. Cậu chạy đến phía rìa xa nhất của thành phố, nơi ấy có một dãy xích bằng sắt bắt ngang qua một thành phố khác.

Mà thành phố này lại khiến cho người ta cảm thấy nó vô cùng, vô cùng nguy hiểm. Nhiễm Văn Ninh cố gắng duy trì số liệu của mình cho ổn định. Cậu biết "Đô thị hoang phế" không ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần lực như thế, nhưng một đêm này, cậu đã tiêu phí quá nhiều. Lúc cậu bước lên xích sắt, cậu thậm chí còn cảm thấy một giây sau thôi mình sẽ bị gió thổi đến đáy vực giữa hai thành phố lớn.

"Chạy nhanh, bọn họ đều đang ở tầng thứ ba." Nhiễm Văn Ninh nắm chặt xích sắt, sau đó chạy về phía trước.

Doãn Phiêu Nhiên canh giữ ở tầng thứ ba. Cô đang ngồi vắt vẻo trên một cây đèn đường, từ từ dưỡng thương. Đúng thật, cô vẫn còn quá yếu, thật sự đi đối mặt với một người ở bậc thứ nhất rồi mới nhận ra mình còn cách họ xa lắm lắm, hơn nữa người kia... Dường như là cấp tông đồ, cũng không biết tiền bối Nghiêm Húc có thể đánh lại anh ta hay không.

Một vài sinh vật trong mộng truyền tin đến cho cô, có người đang đến gần nơi này. Là đồng bọn với người ở bậc thứ nhất sao? Thế nhưng, những sinh vật kia lại tỏ vẻ người này có cường độ ý thức không cao lắm, vốn không hề đáng chú ý trong tầng này của mộng cảnh. Cô nhảy xuống khỏi đèn đường, đợi người kia đến.

Nhiễm Văn Ninh vốn nghĩ rằng con đường mình phải đi sẽ rất gập ghềnh, trốn chui trốn nhủi trốn đông trốn tây chạy đủ kiểu, nhưng rất bất ngờ là, cậu đã thuận buồm xuôi gió chạy rất lâu rồi cũng không thấy bất kì một sinh vật nào, chỉ có phế tích và nhà hoang đổ sụp khắp nơi khiến cậu đi lại hơi khó khăn mà thôi. Đúng ngay lúc cậu vừa mới nhảy lên một căn nhà lầu khác, một cô gái mặc váy múa xếp tầng màu đỏ lập tức xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Phe bảo thủ? Nhiễm Văn Ninh lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, lần này, cậu không thể trò chuyện bình thường với bọn họ được nữa. Hơn nữa, cô gái này có ý thức rất mạnh mẽ, không hề giống những tư chất giả lúc trước.

"Xin hỏi, anh tới tìm người, có đúng không?" Cô gái kia hỏi Nhiễm Văn Ninh như vậy. Sau đó, cô ta nhón chân lên, dùng tay ra dấu tỏ vẻ người nọ cao như này này, "Có phải là cái anh khá giống con lai, cao cao như này không."

"Em gặp qua anh ta rồi?" Nhiễm Văn Ninh hỏi cô bé.

Cô gái kia gật gật đầu, nói tiếp: "Nhiệm vụ của em là giải quyết anh ta, nhưng em thất bại rồi."

Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong, chuông báo trong lòng cậu đã reo lên inh ỏi, cảm thấy chốc nữa mình hẳn là phải giao chiến với con bé này. Nhưng cô bé kia chỉ phất tay với Nhiễm Văn Ninh một cái rồi nói: "Anh ấy thắng, nhưng anh ấy không giải quyết em. Anh ấy là một người hiền lành."

Cô gái kia nhấc làn váy lên, bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, sau khi thả làn váy xuống, hai tay cô bé giao nhau, đặt trên eo, nhỏ giọng nói với cậu: "Nếu anh biết anh ấy, em sẽ thả anh đi khỏi nơi này."

"Chuyện này có ích lợi gì với em không? Em có biết tụi tôi phải làm cái gì chăng?" Nhiễm Văn Ninh hỏi cô bé như vậy.

Cô gái kia ngoan ngoãn gật đầu: "Mấy anh muốn đánh thức cái mộng cảnh này, nhưng chúng em đã chiếm được năng lực của nó, cho nên chúng em có thể chấp nhận được việc nó tỉnh lại."

Nhiễm Văn Ninh lại hỏi cô gái: "Vậy vì sao em lại muốn thả tôi đi?"

"Bởi vì kẻ khai thác kia thả em đi, cho nên em cũng thả anh đi, hơn nữa nhiệm vụ của em cũng thất bại rồi, mấy chuyện này có cũng được, không có cũng không sao." Cô gái nọ rất chuyên chú đáp lời cậu.

"Em là tư chất giả được sinh ra từ mộng cảnh này à? Nếu cái mộng cảnh này thức tỉnh rồi thì em có tức giận không?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mấy người tối nay cậu gặp phải đều gần như bị cái mộng cảnh này ảnh hưởng, nếu xét về mặt lí thuyết thì họ vốn không nên mong rằng nó sẽ thức tỉnh.

Cô gái nọ nhìn Nhiễm Văn Ninh: "Nó chỉ tỉnh lại mà thôi, cũng không biến mất trên thế giới này, tuy mất đi sân nhà có ưu thế là một chuyện rất không hay ho, nhưng với em thì không thành vấn đề, hơn nữa, em cũng không có tình cảm gì với nó cả."

Sau đó, Nhiễm Văn Ninh nghe được một trong mấy lí do top đầu mà mấy cô gái hay dùng để từ chối một thứ gì đó.

"Chỗ này không xinh đẹp gì cả..." Doãn Phiêu Nhiên uất ức nói như vậy.

Nhiễm Văn Ninh trong phút chốc câm nín, làm sao mà một tư chất giả của mộng cảnh lại đi ghét bỏ giấc mơ của chính bản thân mình như này. Nhưng tính ra thì Ngô Côn Phong cũng đã vượt qua được áp lực trong lòng, cưỡi được dê ngu muội mà nhỉ. Ngay trong lúc hai người trò chuyện, bầu trời ở phương xa đột nhiên lóe lên một mảnh ánh sáng, hấp dẫn sự chú ý của Nhiễm Văn Ninh.

Cậu khiếp sợ nhìn cả một bầu trời đầy mây đen bị một loại ánh sáng che kín. Những tia sáng kia không ngừng phân chia, sinh trưởng, hệt như cho dù tầng mây có dày nặng đến cỡ nào đi nữa cũng sẽ không ngăn được sức mạnh của chúng vậy. Mảnh ánh sáng kia như những con rồng, hăng hái xông về phía chân trời.

Trong nháy mắt, những đường vân vô cùng xinh đẹp và chỉn chu đã bò đầy trên phân nửa bầu trời, thành phố vốn phải vô cùng mờ tối được nó ảnh hưởng, trở nên sáng rực hệt như đã được soi rọi bởi ánh dương.

Trong lúc Nhiễm Văn Ninh còn kinh ngạc, cậu có nhìn thấy tinh thần lực của mình giảm xuống một chút, các tòa nhà xung quanh cậu cũng đã phát ra những âm thanh rền rĩ, rất nhiều thứ đã giật mình tỉnh giấc rồi.

"Anh ấy đúng thật là người cấp tông đồ, như vậy thì tiền bối Nghiêm không thể trách em được, em đánh không được ảnh đâu, thật sự đấy." Doãn Phiêu Nhiên đứng một bên, nói như vậy.

Nhiễm Văn Ninh xoay đầu lại, hỏi cô gái: "Em có biết anh ấy đang phải đấu với cái gì không?"

Doãn Phiêu Nhiên gật gật đầu: "Anh ấy đang chiến đấu với chủ mộng cảnh 'kịch liệt' của em ạ." Câu nói này của Doãn Phiêu Nhiên được một cơn gió thổi tan đi, cô vội vàng vuốt lại mái tóc tán loạn của chính mình, nhìn chăm chú về hướng Nhiễm Văn Ninh chạy đi.

...

Nghiêm Húc thảy Lý Ngạn Thành đã hôn mê sang bên cạnh mình. Trạng thái của anh ta bây giờ cũng không được tốt lắm. Thật ra, Nghiêm Húc vốn sắp đến được cấp tông đồ, nhưng không thể đột phá được, cũng không thể phản kháng năng lực từ giấc mơ của mình được. Anh ta sợ rằng lúc mình đi được đến bước kia rồi thì sẽ bị cắn ngược lại, vì vậy, anh ta luôn lò dò, đi từng li từng tí một để tìm kiếm một điểm lên cấp an toàn.

Mà năng lực này lại khá là khác so với những gì Lý Ngạn Thành mô tả. Lý Ngạn Thành nói rằng năng lực của thằng nhóc có 'dời đi' rất giống với 'theo dấu' của anh ta, ngoài ra, cậu ta còn có thể cụ hiện một quyển sách, còn có thể sử dụng những năng lực khác.

Nhưng năng lực mà người thiếu niên này sử dụng lại không hề giống với những gì Lý Ngạn Thành đã nói, nó là một năng lực rất quái dị, khiến năng lực của người ta luôn bị vây nhốt trong một cái vòng luẩn quẩn rất lạ kì.

Chuyện này khiến sức mạnh của Nghiêm Húc bị bào mòn rất nhanh chóng. Anh ta bị Lâm Nhất ép cho lên cấp luôn... Được thôi, tôi thừa nhận rằng giá trị của cậu đã ngang hàng với mục tiêu của tôi rồi. Ban đầu, Nghiêm Húc có một kế hoạch, nếu thật sự gặp được Trì Thác thì anh ta mới lên cấp tông đồ, cuối cùng lại bị ép cho lên cấp dưới tay thằng nhóc này.

Để phá tan năng lực kia của thằng nhóc, để đánh vỡ cán cân thăng bằng kì lạ nọ.

Ba người bọn họ bị vây trong một đám sương mù màu đỏ, chỉ có mỗi Nghiêm Húc và Lâm Nhất biết thứ này là cái gì. Nghiêm Húc sử dụng năng lực của chính mình, phân giải thằng nhóc kia ra. Nếu có người khác có mặt ở nơi đây, họ có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng dày đặc đến gần như hóa thành thực thể.

Thiếu niên nọ chỉ còn nửa thân trên. Cậu ta nhắm hai mắt, dựa vào vách tường, thoạt trông như đang yên tĩnh say ngủ.

Nghiêm Húc tê cứng cả người, ngồi thụp xuống. Xem ra phái cấp tiến lần này đã thật sự phái ra cao thủ cản chân phái bảo thủ của họ chỉ để câu giờ cho người kia đánh thức mộng cảnh một cách thành công. Anh ta cảm thấy buồn cười, cái mộng cảnh này vốn đã được họ ảnh hưởng, hình thành một chu kì tuần hoàn, lựa chọn ra con mồi trong số những người bình thường kia, đồng hóa số người vô dụng khiến họ trở thành sinh vật trong mộng, số người hữu dụng còn lại tiếp tục gia tăng, trở thành người mới rồi gia nhập phe bảo thủ của họ.

Phe bảo thủ của họ đúng là không muốn vì mộng cảnh mà quậy tung hiện thực, nhưng dù cho có là ai đi chăng nữa thì cũng đều sẽ không ngăn được người ta vào được trong mộng cảnh rồi giành được năng lực, trong số người này, luôn sẽ có những kẻ ngớ ngẩn và điên loạn, những người này đều sẽ trở thành những kẻ chuyên phá hoại trật tự mà cả hai bên bảo thủ và cấp tiến đều vô cùng phản cảm.

Sau đó, mấy người họ đã phát hiện được "kịch liệt", cái mộng cảnh này là một môi trường rất tốt để loại ra những kẻ kích động kia. Vì vậy, phái bảo thủ thẳng thắn dùng nó để tiêu diệt những kẻ thấp kém nọ, thậm chí để mặc nó hình thành một loại hình "tập hợp", cốt chỉ để giảm mạnh số kẻ phá hoại được sinh ra, bóp chết bọn chúng ngay từ trong trứng.

Đương nhiên, phiền phức duy nhất vẫn là những kẻ khai thác bên phe cấp tiến, bọn họ đã thăm dò mộng cảnh quá sâu, cuối cùng sẽ gây thương tổn lên người mình. Nghiêm Húc cười mỉa, lẩm bẩm: "Chân tướng quan trọng đến như thế sao..."

Be be...

Hả? Tiếng dê? Nghiêm Húc nhìn thấy một con dê đen bò vào từ cửa sổ, nhìn tới nhìn lui kiểu gì thì nó cũng không phải là một sinh vật của mộng cảnh này. Đây có thể nói là lần đầu tiên anh ta trông thấy một sinh vật được cụ hiện từ ý thức của người khác.

Con dê nọ đi đến cạnh thi thể của thiếu niên kia, khịt mũi ngửi một cái. Nghiêm Húc thế mà lại thấy trên mặt con dê nọ có thần thái kinh ngạc. Dê đen quay đầu, nhìn chòng chọc vào anh ta với ba con ngươi sáng rực, dường như đang suy tư điều gì đó.

Một lát sau, ngoài cửa sổ lại có một người bò vào, người nọ vừa đặt chân xuống đất đã nói một câu: "Sao mà nồng nặc mùi máu thế này."

Nghiêm Húc bò dậy từ dưới đất, chuẩn bị giải quyết kẻ khai thác tiếp theo.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời editor:

Có thể mọi người vẫn còn nhớ, con dê của lão Ngô có cái mặt của một con côn trùng, chả hiểu sao ông Nghiêm nhìn được thần thái của nó hay dữ dội =]] Nhắc dê tui thèm dê quá, khu tui sống trong thành bị phong tỏa nơi đỏ nơi xanh cả rồi, hôm trước còn tòi ra thêm mấy chục mạng dương tính, chẳng đi đâu mua thịt dê về ăn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play