Mặt nước của "Dưới ánh trăng, Dear Anna" thật ra không cạn như vậy. Lúc Nhiễm Văn Ninh tiến vào nơi này lần đầu đã biết được, dưới mặt nước của Dear Anna có không gian, nhưng trừ chính cậu, tất cả mọi người xung quanh đều tỏ vẻ mặt nước chỉ có thể ngập đến nửa bàn chân mà thôi.
Lần này, cậu lôi Lâm Nhất xuống dưới nước trong cơn kích động, nếu nói là để thắng cậu ta thì có hơi buồn cười. Nhiễm Văn Ninh nhịn oan ức tới nổi khùng rồi, cậu phải giấu tâm sự ở chỗ làm, đồng đội cậu cũng giấu tâm sự, sự tình mà bị nén trong lòng quá lâu, đến một mức độ nhất định nào đó, chỉ cần một giọt nước nhỏ thôi thì cái li đầy cũng sẽ tràn.
Sau khi bơi ra khỏi mặt nước, Nhiễm Văn Ninh cũng xem như là phát khùng xong xuôi rồi, định bụng giải thích với Lâm Nhất một chút. Nhưng cậu vừa mới thò đầu ra đã choáng váng cả người. Bầu trời có tầng mây thấp là đà, sương mù mỏng manh trôi nổi giữa không trung, mặt nước rộng không hề thấy bờ bến, đây là, giấc mộng mà cậu đã mơ thấy quanh năm suốt tháng.
Nhiễm Văn Ninh để mình trôi lơ lửng trên mặt nước, sau đó, cậu đứng lên, không thể tin vào mắt mình: "Tại sao lại như thế..."
Lâm Nhất bơi ra từ phía sau cậu. Cậu ta trông thấy Nhiễm Văn Ninh ngơ ngác đứng sững ra, bèn điều chỉnh ý thức của mình, cũng để mình đứng được trên mặt nước. Lâm Nhất không quá kinh ngạc khi thấy cảnh trước mắt, cậu ta quan sát bốn phía xong, bèn phóng tầm mắt về phía một tầng mây ở xa xa, "Làm sao mà anh làm được?"
Nhiễm Văn Ninh đứng tại chỗ, cười một cái, thì ra đây chính là mối quan hệ mà cậu hằng muốn biết, như thế này thì thà rằng cậu không biết, vì cho dù chân tướng cuối cùng có ra làm sao, thì bây giờ, cậu rốt cuộc không thể không tiếp tục đi đến đích được nữa.
"Nếu như tôi nói tôi thường mơ thấy nơi này, cậu tin không?" Nhiễm Văn Ninh cười khổ, hỏi.
Lâm Nhất nhìn cậu trong giây lát, nói: "Như vậy, việc anh lạc lối tại mộng cảnh công năng cũng khá là dễ hiểu."
"Dear Anna là mộng cảnh công năng do đời thứ hai phát hiện ra mà, vì sao tôi lại có quan hệ với nó cơ chứ?" Nhiễm Văn Ninh nói xong, lại đột nhiên nhớ ra được một việc khá đáng sợ, hỏi Lâm Nhất: "Vì vậy nên tôi bây giờ, rốt cuộc là đang ở trong mộng cảnh đặc thù, hay là đang ở trong giấc mộng của chính mình? Cậu là người thật, hay là được tôi mơ ra thế?"
"Theo tôi nghĩ, hẳn bình thường anh hay nằm mơ thấy 'Dưới ánh trăng, Dear Anna' lắm." Lâm Nhất sờ cằm một chút, "Có phải hiện nay, chỉ có một mình anh có thể làm được như thế không?"
Nhiễm Văn Ninh đặt mông xuống mặt nước một cái bịch, "Tôi không biết. Nếu không vì cái mộng cảnh này thì tôi vốn cũng không muốn vào nghề đâu."
Lâm Nhất đứng cạnh cậu, phân tích: "Có thể đây là tầng sâu hơn của Dear Anna, anh có thể tự do ra vào trong nó, hẳn là do có mối quan hệ rất sâu sắc với nó."
Nhiễm Văn Ninh cười khổ một tiếng, thật thà nói với Lâm Nhất, "Tôi cũng không muốn như thế mà, tôi thà rằng mình chẳng biết cái gì cả."
Sau khi Nhiễm Văn Ninh nói xong câu nói ấy, Lâm Nhất cũng không tiếp tục phân tích nữa, mà lại yên tĩnh nhìn cậu, sau đó, cậu ta vươn tay, kéo cậu đứng dậy, "Anh không muốn đi nữa thì bây giờ có thể lùi ra, vẫn còn kịp đấy."
Nhiễm Văn Ninh buột miệng đáp ngay không chút do dự: "Nhưng tôi đã quen biết mấy cậu rồi mà, bắt tôi phải kệ mấy cậu, tôi làm không được đâu." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bàn tay đang kéo tay cậu của Lâm Nhất hơi siết chặt một chút, sau đó, cậu lại hệt như bị bỏ bùa mà tiếp tục nói: "Thật ra tôi cảm thấy rằng mấy cậu có rất nhiều chuyện đều không thèm nói cho tôi, tôi hơi sợ, nếu tôi không theo kịp mấy cậu, tôi sẽ như thế nào, các cậu sẽ như thế nào."
Lâm Nhất đáp lời Nhiễm Văn Ninh với một giọng điệu chậm rãi: "Tôi đã vào mộng cảnh từ rất lâu, biết được nhiều chuyện không tốt đẹp gì cho lắm. Mấy người Trì Thác cũng như thế. Với anh, quá trình tiếp nhận một thứ phải diễn ra từ từ, không phải tụi tôi giấu anh, mà tụi tôi đang sợ anh tiếp nhận không được."
"Ví dụ như là?" Nhiễm Văn Ninh tò mò hỏi cậu ta.
"Vậy so thử ha, nếu tôi đột nhiên nói cho anh, loại thịt mà anh ăn vào bụng mấy chục năm thật ra là thịt đồng loại của anh đấy, anh tiếp nhận được không?" Lâm Nhất hỏi cậu.
"Ựa..." Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.
"Nhưng nếu anh tự mình đi tìm tòi từ từ, thu thập manh mối, cuối cùng phát hiện được chân tướng, như vậy, anh sẽ dễ chịu hơn. Đương nhiên, tôi chỉ lấy ví dụ thôi, anh đừng có làm cái vẻ mặt như vậy nữa." Lâm Nhất giải thích.
"Vì vậy, có chuyện gì với chân tướng thế?" Vì Lâm Nhất đã nói đến mức này rồi, Nhiễm Văn Ninh thật sự có hơi tò mò.
Nhưng Lâm Nhất lắc lắc đầu, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Tôi nghĩ dù cho có là người ở tiền tuyến cũng không thể nào nói cho anh nghe cái này được, vì chân tướng vẫn chưa được công bố mà. Nhưng mình có thể biết được rằng, manh mối được cất giấu trong giấc mơ, mà những manh mối kia luôn luôn được giấu diếm, cũng luôn bị tranh cướp. Những việc mà mình làm, thật sự chỉ có như thế mà thôi."
"Tiện thể nói cho anh một chuyện, không phải tất cả chủ mộng cảnh đều thân thiện, con dê ngu muội của lần đó là một chủ mộng cảnh hòa đồng, nhưng thứ của 'Đô thị hoang phế', e rằng sẽ không như thế."
"Còn về phần mộng cảnh Dear Anna, anh cũng có thể tìm người đã phát hiện ra nó để hỏi thăm một vài, có thể lợi dụng tin tức của 'Đèn kéo quân'."
Sau khi Nhiễm Văn Ninh bình tĩnh lại, cậu cảm ơn Lâm Nhất.
Lâm Nhất đột nhiên dừng một chút, tần ngần trong giây lát rồi mới hỏi cậu: "Anh có phải đang ghét bỏ quan hệ của mình và mộng cảnh hay không?"
Nhiễm Văn Ninh còn nghĩ Lâm Nhất băn khoăn việc mình có thể từ chức hay không cơ, cậu lập tức đáp lời cậu ta: "Tuy là tôi ghét bỏ mấy cái mộng cảnh đáng sợ kia, nhưng lúc việc này phát sinh, nó đã không cho phép người ta lựa chọn nữa, nếu nhất định phải quấn lấy nhau như vậy, tôi chỉ có thể cố gắng đi về hướng mà mình mong muốn."
"Như vậy, hướng đi mà anh mong muốn là gì?"
"Tôi muốn mọi người đều sống sót." Nhiễm Văn Ninh đưa ra câu trả lời không chút do dự.
Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh, nở một nụ cười rất nhạt. Lần này, hai người bọn họ nằm sát bên nhau lắm, Nhiễm Văn Ninh lập tức trông rõ được nụ cười khe khẽ kia, thế là, cậu mặt đối mặt với cái khuôn mặt tựa như khối băng ngàn năm nọ, tâm trí trôi xa. Cậu ta cười rồi? Có phải cậu ấy vừa mới cười không?
Nhưng nụ cười kia cũng không phải là một nụ cười hài lòng, nó mang theo một chút cay đắng, chan chát.
"Tôi cũng không còn gì để nói nữa, tỉnh dậy trước thôi." Lâm Nhất nói xong, biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một mình Nhiễm Văn Ninh trong mộng suy tư về thế thái nhân tình.
Uầy, mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy trời, rõ ràng yếu nhất cả đội, thế mà còn dám mạnh miệng như này. Nhiễm Văn Ninh nhớ lại mấy lời mình nói lúc nãy xong, cảm thấy hơi bị ngượng, nhưng mộng cảnh trước mắt cậu là một phần của Dear Anna, đầu mối để tìm kiếm cũng đã được xác định rồi.
Sau khi Nhiễm Văn Ninh tỉnh lại, cậu lấy ra số liên lạc được Trì Thác cho. Lúc trước, cậu luôn không biết mở miệng hỏi thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại thì, chút chuyện cỏn con ấy vốn không thể tính là việc lớn được, thứ mà bọn Lâm Nhất đang phải gánh trên vai dường như còn nặng nề hơn so với cậu nhiều lắm.
Nhiễm Văn Ninh lựa chọn một thời gian thích hợp, sau đó bấm gọi cho Hạng Cảnh Trung, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nam giới.
"Xin chào, ai đây ạ?"
"Xin chào, tôi là một thành viên của đội Trì Thác, tôi có một vài việc có liên quan tới mộng cảnh muốn hỏi anh một chút, không biết anh bây giờ có đang rãnh hay không?"
"Hừm, cậu hỏi đi." Hạng Cảnh Trung còn đang ở bên ngoài, nghe giọng điệu thế này thì đầu dây bên kia chỉ có thể là Nhiễm Văn Ninh. Vì vậy, vì sao Trì Thác lại muốn cho cậu ta số riêng của anh làm cái gì.
Nhiễm Văn Ninh hít một hơi, thật thà nói thẳng: "Thật ra lúc nằm mơ bình thường, tôi có thể vào trong một nơi rất giống với Dear Anna. Gần đây, tôi có đi vào trong mộng của chính bản thân mình lúc còn đang trong Dear Anna, vì vậy, tôi muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến nó."
Hạng Cảnh Trung nghe xong, sửng sốt một chút, nó thế mà bây giờ đã mở đường đi đến Dear Anna rồi à? Nhưng nhìn tình hình như vậy, "Kịch liệt" hẳn là thật sự khó đối phó.
"Mộng cảnh đó là do tiểu đội thuộc đời thứ hai của chúng tôi phát hiện, nhưng nếu nói cho đúng thì nó được một vị cao thủ rất mạnh mẽ trong mộng tặng cho tụi tôi. Chuyện liên quan đến nó thì chúng tôi cũng biết không nhiều lắm, nhưng vẫn có khá nhiều tài liệu lưu trữ ha, nếu cậu cần, lúc tôi về sẽ lấy ra cho cậu nhìn." Hạng Cảnh Trung đáp.
"Cảm ơn anh, tôi muốn hỏi thêm một chuyện, nếu tôi có quan hệ với nó thì nó sẽ là cái gì?" Nhiễm Văn Ninh hơi sốt sắng, bèn hỏi Hạng Cảnh Trung như vậy.
Hạng Cảnh Trung trầm mặc một chốc, sau đó mới nói: "Tuy nó là một mộng cảnh công năng, cũng không nguy hiểm, nhưng mộng cảnh này lại có chủ mộng cảnh. Tên của nó là Dear Anna. Nếu như cậu có thể trông thấy nó, cậu sẽ biết được tất cả."
Sau đó, giọng điệu của Hạng Cảnh Trung bỗng nhiên nhẹ nhàng hẳn đi, "Ha ha, đương nhiên là tôi chưa từng thấy rồi, cậu gắng lên ha."
"..."
Lúc Nhiễm Văn Ninh vừa phải tiếp nhận thông tin từ lời nói của Hạng Cảnh Trung, vừa thầm nghĩ mấy người trong cái đội hai này có phải đều khoái tán dóc lắm không, Hạng Cảnh Trung đã nói mình phải đi họp, bèn ngắt máy.
Cậu tưởng rằng mình sẽ biết được chân tướng, kết quả, bí ẩn trước mặt cậu lại càng ngày càng nhiều. "Dưới ánh trăng, Dear Anna" được một chủ mộng cảnh khác tặng cho họ, dưới một chủ mộng cảnh lại có thể đồng thời có nhiều chủ mộng cảnh khác sao? Chỉ một mối dây liên hệ với Dear Anna, cậu lại phải đi tìm hiểu tới hai vị chủ mộng cảnh lận à? Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đầu mình đau nhói, sau đó, cậu nhớ lại lời Lâm Nhất từng nói, nếu chậm rãi tiếp cận đến chân tướng, bản thân cậu sẽ dễ dàng tiếp nhận nó hơn.
Xem ra, ý kiến của người từng trải cực kì hữu ích.
Ngày hôm ấy, kí túc xá của mấy người "Ánh sáng" đột nhiên trăm năm mới được một lần đón chào một vị nữ giới ghé thăm.
"Lúc thăm dò 'Đô thị hoang phế', Chúc Nguyệt Tinh cũng đi cùng tụi mình, mấy cậu có thể chưa gặp qua cổ trước đó ha, hôm nay làm quen cổ là được." Trì Thác nhìn xuống phòng ốc của họ, "Dọn dẹp đi ha."
"Tôi cảm thấy kí túc xá của mình có thể đạt huy chương luôn ấy chứ, lần nào bác gái tới quét dọn cũng đều phải khen mình một lần mà. Nếu mà vườn Tây có một cái bảng tuyên dương độ sạch sẽ của kí túc xá, tôi cảm thấy bọn mình đứng nhất được đó." Tuy là nói như vậy, nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn ngoan ngoãn cầm chổi lên quét nhà.
Thứ mà Lâm Nhất quan tâm lại không phải ở đây, cậu ta hỏi: "Năng lực ý thức của chị ấy có điểm gì đặc biệt không?"
"Giống Giang Tuyết Đào vậy, là của bản thân mình, khá là đa năng, đến lúc đó, cổ có thể phân tán ý thức để đi theo chúng ta, nếu như mọi người đều tách nhau ra, cổ có thể giúp mình trò chuyện được với nhau." Trì Thác lau bàn, đáp.
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong đã hỏi: "Cổ là bộ đàm hình người hay gì?"
"Gần như thế."
Giang Tuyết Đào ở một bên, nói: "Tôi vẫn cảm thấy điều phối nhân viên của 'Ánh sáng' rất cao cấp nhá, năng lực đặc thù của toàn bộ thành viên đã đạt tới bậc thứ nhất rồi." Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn xoay người nói với Nhiễm Văn Ninh: "Xin lỗi, quên mất còn có cậu, tuy là thiếu đi một thành viên có năng lực đặc thù, nhưng mà đội mình cũng không tệ lắm."
"Đào ca, thật ra tôi cũng rất là đặc biệt, được chưa?" Nhiễm Văn Ninh phản biện, nhưng mà việc của mình cậu còn lo chưa xong, nói nhiều quá cũng không tốt.
Nhưng hai người khác nghe xong lời của Giang Tuyết Đào bèn cùng nhau an ủi Nhiễm Văn Ninh, bảo cậu đừng lùi bước, đừng nản chí, Nhiễm Văn Ninh đứng nghe xong muốn đấm cả đám. Nhưng lúc Chúc Nguyệt Tinh bước vào, họ vẫn bày ra một bầu không khí hòa hợp êm thấm, dù sao cũng là một cô bé mà, tuy là trên danh nghĩa thôi, nhưng người ta cũng là bóng hồng duy nhất trong "Ánh sáng" của họ đó.
Nhiễm Văn Ninh vốn còn đang rất mong chờ cô nàng đến đây, nguyên nhân chủ yếu là, ba cái mặt đực rựa này cậu nhìn mãi đã ngán, tuy phong cách với tuổi tác mấy người này không giống nhau, nhưng ngày nào cũng nhìn mãi thì ai mà chịu cho được.
Nhưng lúc Chúc Nguyệt Tinh bước vào phòng, lại khiến bao chờ mong của họ tan theo mây gió. Chỉ nhìn từ bên ngoài thì cô nàng là một cô gái rất đỗi bình thường, nhan sắc hay dáng người đều ở mức trung bình cả. Tóc của cô nàng cũng không dày lắm, chỉ cắt ngắn đến xương quai xanh, mặc đồ gọn nhẹ áo dài quần dài, cứ thế mà đến gặp ba tên đàn ông bọn họ.
Nhiễm Văn Ninh trông cô nàng cũng đang ở trong độ tuổi thích diện đồ đẹp ra phố, thế mà cả người lại giản dị tự nhiên như vậy?
Chúc Nguyệt Tinh quá bận rộn nhảy qua nhảy lại giữa mấy tiểu đội từ bậc thứ hai đến bậc thứ năm để giúp họ làm nhiệm vụ, mãi cho đến một ngày trước, khi được Trì Thác gọi đến, cô nàng mới nhớ ra rằng mình còn đang ở trong một đội ngũ trên danh nghĩa nữa, mà cô chỉ quen mỗi tên của Giang Tuyết Đào trong đội thôi. Sau khi đội thứ hai tách lẻ, Trì Thác luôn ở ẩn, hơn nữa, lúc ở trong đội thứ hai, anh rất biết ẩn mình, Chúc Nguyệt Tinh vốn là người đời thứ tư, cô cũng không hiểu rõ vị đội trưởng này của mình cho lắm.
Hơn nữa, cô làm việc này cũng lâu, đã hơi chết lặng rồi, đối với cô nàng, trừ mấy người hơi bị cá biệt ra thì nam hay nữ gì thật ra đều giống nhau cả, đại đa số người khi tiến vào trong mộng đều là đưa đầu đi chịu đòn, huề trớt. Vừa nhớ lại trong đám người "Ánh sáng" nọ còn có hai người mới đời thứ năm nữa, Chúc Nguyệt Tinh bèn nghĩ nghĩ, lần này mình vào đây là đi chào hỏi hậu bối nha, vì vậy, cô mặc một cây trắng đen nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh rồi lên đường, muốn để mình nghiêm túc một chút.
Nhưng mà đúng là bất ngờ quá...
"Oa, nhan sắc đội mình được quá đi mất!" Chúc Nguyệt Tinh vừa mới vào cửa, quét mắt nhìn một cái, đã bật thốt ra một câu như thế.