(Đang edit)

TRONG ÁC MỘNG

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 42: Tăng thực lực, bốn.

"Anh cầm đi, đây là bột đá mặt trăng. Đến lúc đó, thay với cái bột họ đưa là được rồi." Lâm Nhất đưa cho Nhiễm Văn Ninh một túi bột trắng nhỏ bằng móng tay.

Lúc cả bọn Nhiễm Văn Ninh đi vào mộng, họ đều phải thay đồng phục làm việc, những thiết bị hay vật dụng ngoài thân đều bị tịch thu hết, nhưng dù sao, bên này cũng không làm gắt đến độ kiểm tra nhân viên như mấy phòng thí nghiệm nghiên cứu mấy sinh vật sinh hóa nguy hiểm, lén lút đổi bột chắc cũng không phải việc gì khó cho cam.

Hai người đều cần phải tráo đi bột đá tín vật của Dear Anna.

"Bọn họ bắt mình trả lại mà. Họ có thể biết rằng thành phần không được đúng không?" Nhiễm Văn Ninh cầm cái túi nhỏ trong suốt kia, hỏi.

"Lần trước, tôi có lấy một chút về nghiên cứu. Thành phần đôi bên đều giống nhau cả, hẳn là chỉ khác mỗi nơi sản xuất và độ hiếm thôi. Tôi chỉ không biết cụ thể họ dùng đá mặt trăng của nơi nào."

Lâm Nhất muốn Nhiễm Văn Ninh thả lỏng, nói thêm: "Theo như Giang Tuyết Đào giải thích, cách dùng tín vật này được người có năng lực ý thức đặc biệt phát hiện ra. Dear Anna là một mộng cảnh công năng được sử dụng sớm nhất, khi ấy, tuy người ta không sử dụng tín vật, nhưng lại có thể đi vào."

"Vì vậy, cách tiến vào mộng cảnh đặc thù cũng không chỉ giới hạn trong mỗi việc sử dụng tín vật. Đó chỉ là phương pháp được sử dụng phổ biến và ổn định nhất ngày nay mà thôi."

Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, lòng cậu lại để ý thấy Lâm Nhất có chút kì lạ. Từ sau khi cậu ta vào "Tiểu rừng rậm" trong lúc còn ở kì thực tập, mong muốn thăm dò mộng cảnh của cậu ta càng ngày càng mãnh liệt hơn Nhiễm Văn Ninh, cậu ta dường như cố chấp với "Dưới ánh trăng, Dear Anna" còn hơn cả Nhiễm Văn Ninh.

Nhiễm Văn Ninh dù sao cũng là một người bình thường. Tuy cậu vào nghề vì có liên quan tới mộng cảnh, nhưng cậu đơn giản chỉ muốn quay về với sinh hoạt bình thường của mình mà thôi. Cho dù có là Dear Anna đi nữa, cậu cũng hi vọng rằng đáp án cuối cùng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, giữa đôi bên vốn cũng không hề có bất kì quan hệ gì.

Tiếc thay, tư liệu về "Dưới ánh trăng, Dear Anna" quá ít, lại có độ bảo mật rất cao. Nếu Nhiễm Văn Ninh muốn chạm đến nó, cậu chỉ có thể liên tục tiến về phía trước mà thôi. Nhắc đến đây mới nhớ, đến bây giờ mà Trì Thác vẫn chưa cho cậu số điện thoại của đội trưởng đội thứ hai của anh ta. Gần đây, ngoại trừ lúc làm việc còn có thể gặp anh ta ra, bình thường anh ta cũng không ở kí túc xá, cậu cũng không biết anh ta đang bận bịu chuyện gì.

Tuy rằng Nhiễm Văn Ninh là một em bé ngoan, nhưng lúc bắt đầu làm chuyện lén la lén lút, cậu cũng rất thản nhiên và thong dong.

Vào ngày làm việc thứ hai, Nhiễm Văn Ninh rón ra rón rén bỏ gói bột đá được Lâm Nhất cho vào bên túi áo sơ mi của mình. Công nhân viên có hỏi Nhiễm Văn Ninh vì sao lại khoác thường phục bên ngoài áo đồng phục của mình, cậu đáp rằng máy lạnh quạt gió thẳng vào người, khiến cậu hơi khó chịu, cảm thấy hơi lạnh. Lúc xong việc, Nhiễm Văn Ninh thừa dịp công nhân viên thu lại bột đá, bèn nộp lại cho họ nhúm bột mà Lâm Nhất cho.

Nhiễm Văn Ninh thấy Lâm Nhất dường như không động đậy, sau đó mới tò mò hỏi cậu ta làm sao. Lâm Nhất liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, nói rằng chiều mình mới vào trong mộng đúng không, lúc nghỉ trưa, canh đúng lúc công nhân viên đi vắng, mình bịa đại một lí do để xin vào trong này rồi tráo bột là xong việc.

Nhiễm Văn Ninh méo miệng hỏi cậu ta: "Vậy vì sao cậu không giúp tôi đổi?"

Lâm Nhất không để ý đến câu hỏi của Nhiễm Văn Ninh, mà lại đổi sang một góc độ khác, cậu ta nói: "Thật ra, trước đây rất lâu, tôi cũng đã từng tráo đổi bột đá mặt trăng với nhau. Trước khi tiến vào mộng cảnh, có lúc anh sẽ nghĩ rằng chênh lệch thời gian đi vào mộng mới là nguyên nhân gây nên khoảng cách trong mộng có đúng không, thật ra, đó là do anh sử dụng bột đá mà tôi đã tráo đấy."

"..." Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy hai tai mình hẳn nên điếc một chốc.

Nếu như thật sự có cỗ máy thời gian, Nhiễm Văn Ninh mong rằng ngay đúng cái lúc mà cậu trông thấy Lâm Nhất được phân vào đội mình kia, cậu đã quay sang Trì Thác xin chuyển đội. Bây giờ, cậu cũng leo lên thuyền giặc cả rồi, muốn leo xuống cũng không được nữa.

"Vì sao cậu muốn nói cho tôi những thứ này... Hơn nữa, nếu cậu nói như thế, trên tay cậu thật ra là có tín vật của Dear Anna có đúng không, vì sao lại còn muốn tôi đi tráo?"

Nhưng ánh mắt của Lâm Nhất lại có thể mang đến một loại cảm giác nhìn xuyên suốt, đôi mắt cậu ta loáng thoáng như có thể hiểu được mong muốn chân thật nhất trong lòng Nhiễm Văn Ninh vậy. Cậu ta nói: "Anh phải biết một chuyện. Nếu anh muốn trưởng thành, anh càng phải mạo hiểm. Anh chỉ là một người mới, rất nhiều câu hỏi mà anh đặt ra về mộng cảnh, anh cũng không thể trông mong rằng mình đều hỏi thông được cả chứ."

Được rồi, Nhiễm Văn Ninh bị thuyết phục. Bậc thang cuối cùng để bước chân lên thuyền giặc, cậu cũng đã tự mình leo lên rồi. Chuyện đổi bột đá, cậu cũng đã bị thuyết phục hoàn toàn.

"Lâm Nhất, cậu phân tích tín vật của Dear Anna, không lẽ định cứ thế mà vào đấy mãi sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.

"Không phải. Đấy chỉ là một bước đệm để tôi tiện tiến vào trong mộng cảnh thăm dò mà thôi." Lâm Nhất lấy ra một túi bột đá mặt trăng chưa bị mài nhỏ, nói tiếp, "Hơn nữa, hiệu quả cũng khá là gần với bột đá mặt trăng của họ, hẳn không lâu sau sẽ đạt được hiệu quả mong muốn."

"Sao cậu cứ thích tự mình vào mộng cảnh vậy nhỉ." Nhiễm Văn Ninh không nhịn được, bèn hỏi. Dưới góc nhìn của cậu, đội ngũ bình thường của họ có người có thâm niên, thật ra thì nhờ người ta giúp càng tiện hơn một chút.

Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh, nói: "Dưới góc nhìn của mấy kẻ có thâm niên, kì rèn luyện này của đội ngũ cũng có hạn chế khá lớn, huống chi, họ còn phải tuân theo quy định và nhân viên kiểm duyệt của nhiệm vụ, cũng không thể nào đi vào trong một vài nơi nguy hiểm được."

"Được rồi, cậu đang muốn nói tôi theo không kịp cả bọn, cản trở tiến độ mấy cậu, có đúng không." Nhiễm Văn Ninh thật sự muốn xách cái tên Lâm Nhất này ra khỏi phòng mình. Đáng thương thay cho cậu, còn phải hi sinh phòng ngủ của mình để đi thảo luận cái vấn đề không nên để cho Trì Thác hay biết này.

Ánh nhìn của Lâm Nhất nhấp nháy một chút, cậu ta vốn cũng không khéo đưa đẩy, nếu có thể, cậu ta cũng thà nói thẳng mấy suy nghĩ linh ta linh tinh trong lòng, dĩ nhiên là, dưới tình huống không chọc tức cái người trước mặt.

"Cái đấy chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, không có liên quan đến bọn Trì Thác." Lâm Nhất trốn khỏi đôi mắt đang trợn trừng của Nhiễm Văn Ninh, nói như vậy.

Nghe cậu ta nói thế, Nhiễm Văn Ninh chỉ thấy tức tối hơn. Cậu cũng không biết mình nên tức giận hay nên thả lỏng nữa, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại một câu trong lòng rằng, trên cái cõi đời này, vì sao lại có cái tên kì lạ như thế này, lại còn cố tình gặp được mình nữa mới hay chứ.

Nhưng nếu nghĩ lại, nếu như Lâm Nhất có thành tích tốt, đẹp trai, tính cách không tệ, biết cách khéo léo đưa đẩy, thì mấy người trong đám Nhiễm Văn Ninh đâu còn có không gian nào để sinh tồn đâu? Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh lại thông suốt rồi. Trời cao mở rộng cửa cho cậu ta, nhưng chỉ mở mỗi cửa sổ gác, không thèm cho cậu ta cái cửa chính nào cả ha.

"Không có chuyện gì ha." Nhiễm Văn Ninh đột nhiên chuyển thái độ 180 độ. Cậu cười một tiếng, sau đó vỗ nửa bên mặt của Lâm Nhất y chang như đang dỗ dành em trai, "Gọi anh trai cái đi, tôi tha cho cậu liền."

Lâm Nhất cảm thấy mình nhận về kích thích không thua gì với kích thích lúc đi solo chủ mộng cảnh. Một loạt hành động của Nhiễm Văn Ninh trực tiếp khiến cậu ta treo lên một cái biểu cảm trăm năm khó gặp. Cậu ta nhăn lông mày thành hình chữ bát (八), suýt tí đã không khống chế được nét mặt của mình.

Cậu ta nín thin ngồi trên ghế cả buổi, cuối cùng cũng không mất khống chế, chỉ lạnh lẽo nói: "Anh bỏ tay ra. Hôm nay vào 'Dưới ánh trăng, Dear Anna' liền."

Nhiễm Văn Ninh sửng sốt trong giây lát, hỏi: "Cậu làm việc xong không cần ngủ nghỉ à? Hơn nữa, nếu hai thằng mình một ngủ trước một ngủ sau, cuối cùng sẽ bị lệch chỗ hơi xa trong Dear Anna đấy."

Lâm Nhất đứng lên, cũng không muốn ở lại chỗ này của Nhiễm Văn Ninh, bèn nói: "Vậy anh ngủ thẳng một lèo tới ba giờ sáng đi, xong rồi tôi qua tìm anh. Lúc sau, anh nói cho tôi biết thời gian nghỉ ngơi bình thường của mình là được rồi, tôi sẽ sắp xếp."

Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh cũng không khóa của phòng mình, chờ Lâm Nhất qua gọi mình dậy. Tuy nhiên, sự thật nói rõ rằng Nhiễm Văn Ninh nghĩ hơi bị đẹp, lúc cậu bị Lâm Nhất đạp tỉnh mộng đúng ba giờ sáng, cậu đều bị hù ngu cả người.

"Ba giờ mười lăm anh ngủ tiếp, dùng tín vật, nghe rõ chưa?"

Nhiễm Văn Ninh ôm mông, nói với Lâm Nhất: "Được rồi, tôi biết rồi, mười phút sau là tôi ngủ được hà."

Lúc vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna", bọn họ cách nhau khoảng trăm mét. Khoảng cách không quá lớn, đã tốt hơn dự đoán của Nhiễm Văn Ninh khá là nhiều rồi. . đam mỹ hài

Khi ấy, ánh trăng rọi sáng Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất, tạo thành một con đường ánh sáng khá huyền ảo.

Sau khi hai người bọn họ đến gần nhau, ác mộng chân chính của Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu rồi.

"Bây giờ, anh đã có thể cảm nhận được lực công kích từ ý thức, vậy thì trực tiếp bắt đầu đi ha." Lâm Nhất vừa dứt lời đã xông đến.

Giống như lúc còn trong "Kawagebo", một giây sau đó, Nhiễm Văn Ninh đã bay ra ngoài thật xa, sau đó, cậu trực tiếp xài thân thể mình chơi lướt sóng trên mặt nước. Sau khi rớt xuống, Nhiễm Văn Ninh khó khăn bò dậy, cậu nhìn Lâm Nhất, nét mặt không thể tin nổi.

Á... Đù...

Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy Lâm Nhất hỏi câu tiếp theo: "Đánh nhẹ quá à? Anh cũng không có phản ứng gì cả."

Đậu xanh rau má!

Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp mắng người đã cảm nhận được có một đợt sóng mạnh mẽ lướt trên mặt nước đang lao ùn ùn về phía mình, cậu bèn lật đật cắp đuôi chạy trốn.

Bị đánh bởi ý thức của người chung thế giới, ý thức cũng sẽ không hóa thành sương trắng. Nhiễm Văn Ninh sợ hãi nghĩ, nguyên nhân Trì Thác không có ý muốn đánh cậu là do loại thương tổn đó không giống như thương tổn mà sinh vật trong mộng cảnh gây nên, người đánh người, sẽ thật sự đổ máu.

Trên người Nhiễm Văn Ninh bây giờ chỗ nào cũng đau. Cũng may Dear Anna là một mặt nước, cậu đều nghi rằng mình mà bị đánh văng lên mấy cái mặt xi măng thì đã bị vỡ đầu đổ máu từ lâu lắm rồi.

Nhiễm Văn Ninh tội nghiệp nắm bắt thời cơ, bèn hô lên: "Ngừng một chút!" Sau đó, cậu đặt mông ngồi trên mặt nước. Nhiễm Văn Ninh nhìn tinh thần lực của mình vì đau đớn và sợ hãi mà đã rơi hẳn xuống 352, năng lực nhận biết lại tăng đến 104, sau đó nhìn một cánh tay không thể động đậy của mình. Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn cảm thấy mình gãy xương mất rồi hay gì đó.

Nhiễm Văn Ninh chảy máu mũi.

"Cậu làm cái gì vậy? Cậu muốn tru diệt tôi luôn hả?"

Lâm Nhất chậm rãi đi đến gần cậu từ một nơi không xa, vừa đi vừa đáp: "Anh sợ tới chảy máu cam cơ à? Trong tình huống như vậy thì anh càng phải giữ cho tâm thế mình ổn định."

"Tôi không có ý đó, cậu ra tay quá tàn ác!"

Lâm Nhất đứng đấy, cũng không nâng Nhiễm Văn Ninh dậy, cậu ta nói: "Tới khi tôi cảm nhận được lực công kích từ ý thức ngoại thân của anh, tôi mới dừng tay."

Nhiễm Văn Ninh quệt mũi, cũng hạ quyết tâm.

"Được thôi, cậu tiếp tục đi. Tôi cũng không tin mình ép không ra được lực công kích từ ý thức."

Sau mười phút, Nhiễm Văn Ninh đầu hàng, tối nay đến đây là kết thúc.

Sau khi tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh lau nước mắt sinh lí bị ép ra, cười lẩm bẩm:

"Đau quá... Móa, mình bị ngu hay gì, tự mình tự tìm đường đi ăn khổ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play