"Chuyện gì? Bây giờ đánh quái còn rớt đồ được nữa hả?" Hạng Tử Phàm đẩy kính gọng đen của mình lên một cái, nhìn cái bóng đen từ trên tường rớt xuống, nói như vậy.
Trì Sơn đứng một bên vỗ mông đứng dậy, trở về với bộ dáng lưu manh bình thường, nói: "Là người đó cha, hình như còn bị tan ra một chút, đừng bảo là người bình thường nha."
"Hắc huyền"[1] là đội ngũ tiến vào tầng thứ ba của "Vùng sông nước" khá sớm. Hạng Tử Phàm cùng Trì Sơn đang thăm dò khu vực này, còn hai thành viên "Hắc huyền" còn lại thì lại đang ở khu vực khác.
Lúc vừa tiến vào con đường bị vây nhốt trong tường, hai người họ đã gặp phải một phiền toái lớn, họ trực tiếp gặp phải sinh vật cao cấp trong mộng cảnh. Cái thứ kia có vẻ ngoài cứ như giấy gấp hình, nhưng lúc nó đứng dậy lại cao hơn ba người gộp lại.
Sinh vật trong mộng cảnh này là một tờ giấy thơm có hoa văn, nó sẽ chuyển động một cách điên cuồng để khiến tinh thần lực của người ta rớt xuống, tứ chi của nó là giấy được cắt thành mảnh dài, nhưng chỉ cần khẽ vung lên sẽ hóa dài đến mấy chục mét.
Trì Sơn vì phải tránh né nó nên phải lăn lộn rất nhiều trên mặt đất. Điều càng khiến người ta buồn nôn hơn đó là thứ này còn có thể triệu hồi lâu la, trên mặt tường sẽ xuất hiện vô số các loại hình cắt, như hiện tượng quỷ dị đôi khi sẽ xuất hiện trong hoàng cung vậy.
Nhưng Trì Sơn chuyên phụ trách cận chiến, những thứ khác chủ yếu sẽ giao cho Hạng Tử Phàm xử lí. Vốn hai người họ đã chuẩn bị tâm lí đánh một trận chiến dài, nhưng hành động của thứ sinh vật trong mộng cảnh kia lại đột nhiên trở nên chậm chạp rất nhiều, hệt như bị rót chì vào vậy.
Trì Sơn nắm chặt lấy cơ hội này, tăng năng lực nhận biết, tung ra mấy cú đấm móc khiến nó sụp xuống. Hắn còn chưa kịp đánh tan nó đi, cái thứ này thế mà lại chạy trốn rồi, biến mất tăm mất tích.
Sau đó, Trì Sơn và Hạng Tử Phàm đều trông thấy bên tường phải mình đang yên đang lành đột nhiên lại tòi ra thêm một người, ngã đánh rầm trên đất.
Người kia thật sự hơi bị thảm, một cánh tay đã không còn nữa, còn một cánh tay lại không có bàn tay, một bàn chân chỉ có ý thức ở dạng sương trắng, còn có một chân có chút vặn vẹo, trông hệt như vừa bị ép cho gãy vậy.
Vốn Hạng Tử Phàm còn đang phàn nàn rằng "Vùng sông nước" thật sự quá khó, lúc tỉnh dậy nhắm chừng là phải nằm một tuần lễ, nhưng lúc so sánh với vị huynh đài này thì anh lại đột nhiên cảm thấy vấn đề của mình hình như không quá lớn cho lắm.
"Người anh em, cậu có khỏe không, có thể nghe thấy lời tôi nói không?" Hạng Tử Phàm đỡ thẳng kính trên mũi mình, sau đó đến gần Nhiễm Văn Ninh, hỏi như vậy.
Trì Sơn nửa chống nạnh nhìn bộ dạng của Nhiễm Văn Ninh, nói: "Không lẽ cậu ta là người bình thường có thể mơ thấy lucid dream à?"
"Tầng thứ hai muốn vào tầng thứ ba chắc chắn sẽ phải chiến đấu, người bình thường nhưng lại có thể đánh lại mấy thứ kia?" Hạng Tử Phàm hoài nghi.
"Không phải đã có một đợt điều chỉnh đội ngũ mới đây sao? Đây không lẽ vẫn là một tên người mới?" Trì Sơn hỏi Hạng Tử Phàm.
Hạng Tử Phàm tỏ ý việc này không tốt lắm, lần này nếu tầng thứ hai xảy ra việc người có thâm niên lạc lối, họ sẽ phải sắp xếp nhân viên càng mạnh mẽ hơn để thăm dò số tầng tiếp theo của mộng cảnh.
Dù cho là có người mới, những người này cũng đều trên cấp A, còn người mới cấp B, ví dụ như Trịnh Giai Giai vừa mới đến đội họ, đội trưởng căn bản sẽ không cho phép cô ấy tham dự.
Bàn với nhau một chốc, Hạng Tử Phàm và Trì Sơn nghi rằng tên trước mắt có đầu làm từ một cục sắt, do tự tách mình đi thăm dò mới xảy ra chuyện.
"'Người tí hon chạy trốn' không thể dùng được trong tầng thứ ba, tôi nghĩ người này bây giờ hẳn đã không còn cách nào để khiến ý thức của mình tỉnh lại." Trì Sơn vỗ vỗ người của Nhiễm Văn Ninh, nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn không có phản ứng.
Hạng Tử Phàm trực tiếp cõng lấy Nhiễm Văn Ninh, nói: "Tôi thấy tinh thần lực của cậu ta bị tổn thương hơi nặng, chắc vụ sinh vật trong mộng vừa nãy đột nhiên trở nên dễ đối phó cũng có liên quan tới cậu ta. Trước hết mình chăm nom cậu ta một chút ha."
...
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Văn Ninh ngủ trong mộng cảnh đặc thù. Là một người đã đặt lưng xuống giường ắt sẽ nằm mơ, đây là lần đầu tiên cậu ngủ mà không mơ thấy gì. Lúc Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra, cậu cảm thấy thời gian dường như cũng chỉ mới trôi qua không bao lâu.
"Người anh em, cậu tỉnh rồi?"
Nhiễm Văn Ninh vừa mở mắt đã thấy cặp kính gọng đen trên mặt Hạng Tử Phàm, sợ đến cả người đều run lên. Phải biết trong "Vùng sông nước", người ta thấy cái gì cũng được, nhưng đột nhiên nhìn thấy máy vi tính trong một nơi cổ xưa thì rất là đáng sợ. Kính của Hạng Tử Phàm mang đến cái loại cảm giác đó đó.
"Cậu ta còn chưa nghỉ ngơi tốt à?" Giọng nói hơi phiền chán của Trì Sơn vang lên ở một bên khác.
"Còn được nha, tôi thấy tứ chi cậu ta khôi phục một chút rồi, đi đường chắc cũng không có vấn đề gì đâu." Hạng Tử Phàm quay đầu nói với Trì Sơn.
Nhiễm Văn Ninh bị nói nghẹn họng, "Ờ thì... Tôi..."
"Bây giờ cậu không có chuyện gì ha, may mà gặp được tụi tôi, nếu mà gặp phải thứ đồ ban nãy thì anh em à, cậu đã biến thành một cái gậy hình người từ lâu rồi đấy."
"Không phải... Tôi..."
"Uầy, cậu cũng quá liều mạng, vì sao vào mộng mà lại sơ suất như thế làm gì?"
"Anh... Anh để tôi nói hết cái đã." Nhiễm Văn Ninh ho khan mấy tiếng, bây giờ tứ chi trên người cậu vừa đau vừa tê tái, thật sự không có sức ngắt lời Hạng Tử Phàm.
"Chắc là đội ngũ vừa mới được sắp xếp đấy." Trì Sơn giải thích.
Hạng Tử Phàm đỡ Nhiễm Văn Ninh ngồi dậy, tiếp tục hỏi: "Vậy đội trưởng của cậu là ai?"
"Trì Thác." Nhiễm Văn Ninh cảm ơn Hạng Tử Phàm đã giúp đỡ xong, cảm thấy sau khi tỉnh lại, cậu đã có một cuộc sống mới, nhưng nhớ lại câu đồng ý bảo vệ cậu của Trì Thác, cậu lại có một chút đau thương nhàn nhạt, còn thêm một câu, "Một người có vành mắt đen, tóc xoăn xoăn."
Hạng Tử Phàm cảm thấy thứ Nhiễm Văn Ninh nói ra đều thuộc phạm trù mà anh không biết, cái gì mà vành mắt đen rồi tóc xoăn xoăn, thêm cả Ánh Sáng và Trì Thác anh đều không biết, đành phải tự giới thiệu mình: "Tôi tên Hạng Tử Phàm, kẻ khai thác đời thứ tư, hiện đang ở đội 'Hắc huyền', vị bên cạnh tôi ở đây là Trì Sơn, giống như tôi vậy."
Dáng vẻ của Trì Sơn có chút hung hãn, ánh mắt rất ác liệt, trên người anh ta còn mang theo cảm giác lưu manh, vừa nhìn đã biết là một người không dễ trêu vào trong thực tế. Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu với anh ta, tỏ ý chào hỏi.
"Tôi tên Nhiễm Văn Ninh, là kẻ khai thác đời thứ năm, là người mới. 'Vùng sông nước' là mộng cảnh thăm dò đầu tiên mà tôi tiến vào." Nhiễm Văn Ninh thấy tay mình lại có thêm sương trắng hình thành, cảm thấy ý thức của bản thân cũng không yếu như cậu nghĩ.
Gì? Hạng Tử Phàm và Trì Sơn cùng có một câu nghi vấn.
"Cậu là người mới? Cấp bao nhiêu?" Trì Sơn nhướng mày hỏi.
"Cấp B, sao vậy anh." Nhiễm Văn Ninh phẩy phẩy tay mình, nhận ra nếu dùng sức thì sương trắng vẫn sẽ tan đi, xem ra cậu hiện nay không hề có sức tấn công.
Hạng Tử Phàm vỗ Nhiễm Văn Ninh, nói lời thật lòng: "Cậu liều quá, đội trưởng cậu cũng quá độc ác."
Trì Sơn lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi: "Nhiễm Văn Ninh, đội ngũ cậu còn có ai vậy, vì sao mới cấp B đã được vào 'Vùng sông nước' rồi?"
Nhiễm Văn Ninh cũng không hiểu lắm hai người này đang nghi ngờ cái gì, đành trả lời: "Còn có thêm một người mới cấp A, một người có thâm niên, một người trên danh nghĩa nữa ạ."
"Uầy, thì ra đội mấy cậu là hai bô lão dẫn dắt hai tên người mới. Đội ngũ bọn tôi thì là bốn bô lão dẫn dắt một tay mơ, hơn nữa người mới kia còn chưa đến 'Vùng sông nước'." Hạng Tử Phàm hơi khiếp sợ, "Vậy còn một người có thâm niên kia là ai?"
"À thì, Giang Tuyết Đào." Nhiễm Văn Ninh sờ mặt mình một cái, cảm thấy đội của mình hình như không giống đội của người khác cho lắm.
Hả?? Lần này Hạng Tử Phàm lẫn Trì Sơn đều thêm nghi ngờ.
Trì Sơn hỏi: "Giang Tuyết Đào có tiếng tăm như vậy mà không phải đội trưởng ư?"
Gì?? Lần này lại là Nhiễm Văn Ninh tỏ ra ngờ vực. Cái tên đại sư phụ lãng tử Giang Tuyết Đào rất lợi hại hay sao, nhưng hằng ngày Lâm Nhất đều phớt lờ lời Giang Tuyết Đào dạy bảo nha, làm Nhiễm Văn Ninh luôn nghĩ Giang Tuyết Đào không lợi hại như vậy.
"Bởi vì ổng đâu có linh thị đâu." Nhiễm Văn Ninh còn suy nghĩ một chốc, sau đó nói ra lí do Giang Tuyết Đào từng nói.
Nhưng Hạng Tử Phàm và Trì Sơn đều cảm thấy lí do này chỉ là một cái cớ mà thôi, không phải là không có đội trưởng không có linh thị nha, thế nhưng hai người đều thật sự rất tò mò "Ánh Sáng" là cái tiểu đội ảo ma Canada nào.
Cuối cùng Hạng Tử Phàm dò hỏi Nhiễm Văn Ninh làm sao cậu vào được tầng thứ ba của "Vùng sông nước", nghe Nhiễm Văn Ninh trả lời xong, Hạng Tử Phàm chỉ cảm thấy mình đúng là còn chưa nỗ lực làm việc, anh chỉ có thể đẩy kính lên, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Cậu là một người mới nhưng lại quá liều mạng, tôi còn phải học tập ở cậu nhiều."
So sánh chuyện mà đôi bên gặp phải trong hai tầng xong, Nhiễm Văn Ninh nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi cảm thấy tầng thứ hai và tầng thứ ba thật ra có ảnh hưởng lẫn nhau, hành động của các anh ở tầng thứ ba đã tạo nên chuyện mà tôi gặp phải ở tầng thứ hai."
"Hơn nữa, đội trưởng của tôi cũng tự nhiên mất tích, tôi bây giờ lại đang nghi ngờ rằng anh ta đã chuyển đổi qua lại giữa hai tầng với nhau."
Bây giờ suy nghĩ lại, việc người tí hon chạy xuyên tường, sau đó cậu đến một bên tường khác lại không thấy dấu nó, rất có thể là vì người tí hon này đã trực tiếp chạy đến một tầng khác của mộng cảnh, khiến cậu căn bản không thể trông thấy nó.
"Theo lời cậu thì tôi nghĩ nơi mà trước đó mấy cậu đi thăm dò có số lượng quái vật nhiều đến nỗi đáng sợ, nơi này bọn tôi chỉ gặp vài khối hình lớn, nhưng số lượng không nhiều, cũng không biết vị có vành mắt đen kia, à không phải, Trì Thác đội trưởng của cậu hiện giờ như thế nào nha." Hạng Tử Phàm phẩy tay, nói.
Nhiễm Văn Ninh cũng hiểu Trì Thác không sâu, nhưng Hạng Tử Phàm cùng Trì Sơn chỉ nhận mặt mỗi Giang Tuyết Đào, mà Giang Tuyết Đào còn từng khen Trì Thác, vì vậy Trì Thác ít nhất cũng sẽ không yếu hơn Giang Tuyết Đào, "Tôi nghĩ chắc ổng không có chuyện gì đâu."
"Nhiễm Văn Ninh, bây giờ cậu tính làm sao? Người mới như cậu thì tôi khuyên là nên trực tiếp tỉnh dậy, nếu lúc sau gặp phải đội mấy cậu, tôi sẽ nói lại cho bọn họ nghe một chút." Hạng Tử Phàm đề nghị Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Nhiễm Văn Ninh nghe lời này xong chỉ có thể lắc đầu cười khổ: "Tôi không dựa vào ý thức của bản thân mà tỉnh dậy được."
Trì Sơn lại không nhịn được, nói: "Đội trưởng của mấy cậu đến cùng là đang nghĩ cái gì đấy? Cho cậu đi vào?"
"Tôi nghĩ ban đầu ổng chỉ muốn dắt tôi đi va chạm xã hội thôi, cũng không tính thả tôi vào trong tầng thứ ba." Nhiễm Văn Ninh nhớ lại việc cậu bảo Trì Thác đập bể bình hoa, cảm thấy mình đúng là miệng quạ.
Hạng Tử Phàm và Trì Sơn bàn với nhau một chốc, sau đó nói với Nhiễm Văn Ninh: "Thành thật mà nói thì cả hai bọn tôi cũng sẽ không mang người khác tỉnh dậy được, mà việc tỉnh lại nhờ vào ý thức của bản thân trong mộng cảnh đặc thù cũng sẽ không dễ học đến thế. Vì vậy, mấy lúc sau cậu theo tụi tôi đi đi, tìm đội trưởng của tụi tôi."
Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ như vậy được nha, chỉ cần đừng để cậu đi một mình thì cái gì cậu cũng tiếp nhận được.
"Đội trưởng của tụi tôi thế mà lại là một cô nàng xinh đẹp nha, tí nữa cậu thấy bả cũng đừng có rớt tròng mắt đấy." Trì Sơn thu biểu cảm phiền chán trên mặt, lộ ra một loại ý cười thật lòng, khen ngợi, "Đáng tiếc lần này lại đến phiên Lưu Siêu theo đội trưởng, tôi với Hạng Tử Phàm đều không có loại phúc khí kia."
"Ây da, muốn làm phông nền thôi mà cũng phải đi ăn cướp ăn giật nữa." Hạng Tử Phàm cũng than thở kể lể.
Thứ Nhiễm Văn Ninh chú ý cũng không ở chỗ đội trưởng của "Hắc huyền" có xinh hay không, cậu chỉ muốn hỏi một câu: "Một giấc mộng lớn như vậy, làm sao mấy anh tìm thấy đồng đội của mình?"
"À há, đúng rồi, nói ra thì mấy cậu vẫn là một tổ hợp mới, muốn làm được thế thì phải dùng cái này này." Hạng Tử Phàm đột nhiên biến ra được một thứ, "Đây là đạo cụ của 'Hộp đồ chơi', nhang dò đường, chuyên dùng để tìm đồng đội."
Trì Sơn cầm lấy thứ đồ trong tay Hạng Tử Phàm, gảy gảy nó mấy cái, "Nhưng nếu mấy cậu ở chung với đội lâu rồi thì không cần dùng tới nó, cậu sẽ có một chút cảm ứng với ý thức mà mình quen thuộc."
"Lúc trước chẳng phải cậu đã nói rằng cậu tuy thân tại tầng thứ hai nhưng lại có thể cảm nhận được thứ ở tầng thứ ba sao, chuyện này nói rõ rằng giác quan thứ sáu của cậu rất nhạy cảm, phương diện này về sau sẽ rất mạnh mẽ."
Nói xong, Trì Sơn dùng ý thức của mình để gọt cây nhang, sau đó nó phụt một tiếng, bốc lên một đường khói màu trắng rất dài, bay tới một nơi xa xa.
Nhiễm Văn Ninh biết thật ra hai người này không cần xài cái đạo cụ này, nhưng họ vẫn làm cho Nhiễm Văn Ninh ngắm một cái, vì vậy, cậu rất cảm kích hai người "Hắc huyền", cùng theo chân họ đi tìm một đội trưởng khác.