(Đang edit)

TRONG ÁC MỘNG

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 1. Mộng cảnh kì lạ, một.

Nhiễm Văn Ninh thả người trôi nổi trên mặt nước, cảm nhận sự tiếp xúc đến từ dòng nước xung quanh thân thể mình. Thật ra cậu cũng có thể thả lỏng tâm trí, để mặc bản thân chìm vào sâu hơn trong nước.

Thế nhưng, ngoại trừ khoảng thời gian mẹ xảy ra chuyện khi cậu còn bé, lúc ấy Nhiễm Văn Ninh dành cả một buổi tối để chìm ở đáy nước ra, cậu rất ít khi làm như vậy lúc khác, vì sâu trong nước là một màu đen kịt, ngột ngạt vô cùng.

Đúng vậy, mặt nước nơi đây là một giấc mơ của cậu. Tuy kì quặc, nhưng lại là một giấc mơ rất đơn giản.

Nó luôn có thể xuất hiện trong những giấc mơ của cậu một cách ngắt quãng, thế nhưng nội dung của giấc mộng này vẫn luôn không thay đổi. Một mặt nước không biết dài rộng bao nhiêu, nó có thể là một cái hồ, cũng có thể là biển, nói chung Nhiễm Văn Ninh chưa hề nhìn thấy giới hạn của nó. Trên mặt nước, bầu trời vẫn luôn ép xuống rất thấp, phảng phất vươn tay là có thể chạm vào.

Trong giấc mộng này, trời sẽ mãi mãi đầy mây, kéo theo một lớp sương mỏng, cứ như một giây sau mưa sẽ trút xuống vậy. Dựa theo ánh sáng mô tả thì có thể nói trời đang vào hoàng hôn, hoặc đang tờ mờ sáng sớm, nhưng đây cũng không đáng kể, vì kiểu gì tầm nhìn cũng không được tốt cho lắm.

Nhiễm Văn Ninh có thể khống chế chiều sâu ở trong nước của bản thân, nhưng lại không thể khiến bản thân bay lên trời, việc này có thể nói là một tiếc nuối lớn đối với cậu. Thế là hiện tại, cậu lẳng lặng nổi trên mặt nước, nhìn lên tầng mây chậm rãi trôi nổi trên bầu trời, tự hỏi lúc tỉnh lại, cậu nên làm gì để quy hoạch cuộc đời của bản thân.

Trong thực tế, cậu thi nghiên cứu sinh vòng hai bị rớt, bỏ lỡ đợt chiêu sinh mùa xuân, hiện tại chỉ có thể tìm các công ty tuyển dụng tìm việc làm, hoặc là đợi trường học mở đợt chiêu sinh vào mùa thu, dùng bằng sau đại học đi tìm việc, công việc được trường giới thiệu kiểu gì cũng sẽ đáng tin cậy hơn một chút.

Thật ra, Nhiễm Văn Ninh càng mong bản thân có thể ngủ say sưa một giấc, tạm thời quên đi những phiền não này. Nhưng cậu là một người rất hay nằm mơ, hơn nữa còn là một người rất hay mơ thấy lucid dream. Ở trong mộng, cậu biết mình đang nằm mơ, hơn nữa còn có thể tư duy một cách logic.

Khi còn bé, Nhiễm Văn Ninh còn hoàn chỉnh thi xong một buổi thi môn Toán, từ đề có chọn lọc cho đến đề phức tạp, từ đề dễ đến đề khó, các bước giải đề chi chít như cỏ được cậu viết đầy mặt giấy nháp. Lúc tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh cảm giác bản thân cũng quá thảm, cần gì tự mình hại mình đến nông nỗi như vậy.

So với sự thất bại của bản thân, Nhiễm Văn Ninh càng sợ ảnh hưởng đến người nhà. Mẹ cậu sau khi qua đời được mấy năm, lúc cha cậu cùng một người phụ nữ khác tái hôn, cậu vẫn còn ở thời kì phản nghịch, thái độ với chuyện như vậy cũng chỉ ngập tràn chống cự cùng không rõ ra làm sao, huống chi người phụ nữ kia còn mang theo một đứa bé chỉ nhỏ hơn cậu mấy tuổi, cảm giác cứ như đứa bé nọ muốn đến giành giật tình thân với cậu vậy.

Nhiễm Văn Ninh lúc ấy và bây giờ cũng không muốn đi giải quyết vấn đề của gia đình mình, thế là dần dần, giữa Nhiễm Văn Ninh cùng gia đình mới này có một dải phân cách. Hiện tại, cậu thi lên nghiên cứu sinh bị rớt, không có việc làm, tiền thuê nhà cũng là mượn bạn học. Tình cảnh tuy không được lí tưởng, nhưng cho dù ra sao đi nữa thì cậu cũng không muốn nói cho ba mình biết, vì chuyện này đồng nghĩa với việc người phụ nữ kia cũng sẽ biết tình cảnh của bản thân mình.

Người phụ nữ kia làm mẹ kế, thật ra cũng xem như đối xử với cậu khá tốt. Nhưng Nhiễm Văn Ninh lì lợm nhiều năm không có thái độ tốt với dì ta, bây giờ lại bảo hai vợ chồng giúp cậu, đối với cậu mà nói, việc đó quả thực là một chuyện hỏng bét, một loại trạng thái mà một khi rơi vào cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi. Thế là Nhiễm Văn Ninh không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định ngày mai đi tìm việc làm, việc có tốt hay có tệ gì thì cũng mặc xác, ít nhất cũng phải nuôi sống bản thân trước đã.

Quyết tâm đã được đề ra, cậu nhìn nhìn bầu trời của giấc mộng, tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, dần dần, cậu cảm giác có một cơn buồn ngủ kéo đến trong mơ. Loại cảm giác buồn ngủ này Nhiễm Văn Ninh rất quen, ngủ trong mộng đồng nghĩa với việc cậu sắp tỉnh lại trong thực tế. Lúc cậu vừa nhắm mắt lại, đồng hồ báo thức buổi sáng cũng vừa reo, giục cậu tỉnh giấc.

Ngày thứ hai, Nhiễm Văn Ninh chạy đôn chạy đáo qua lại giữa các công ty mà bạn bè mình đề cử, nộp CV của mình, tuy đều là trái ngành học cậu đang theo, nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không quá sợ mình không tìm được thông báo phỏng vấn. Quả nhiên, tối hôm ấy, có một công ty liên lạc với cậu, điều chỉnh thời gian một chút, xác định trưa hôm sau sẽ phỏng vấn cậu.

Nhiễm Văn Ninh gác máy, động não suy nghĩ một chút, loại công ty này nói trắng ra chỉ là dùng người thay cho công cụ, muốn cậu làm cái gì thì cậu làm cái nấy, khuân vác được sửa chữa được, tăng ca thì suốt đêm, khổ nỗi cậu hiện tại đang thiếu tiền, thực sự không để ý kim chủ như thế nào. Có thể đại đa số người cảm thấy những công ty này xin thực tập tiền lương quá thấp, nhưng Nhiễm Văn Ninh rất am hiểu tiết kiệm tiền bạc, tiền có ít thế nào chăng nữa cậu cũng có thể để dành một khoảng dư.

Trên đường về nhà trọ, tâm trạng của Nhiễm Văn Ninh dễ chịu hơn rất nhiều, cậu cố ý chọn con đường ở công viên, phong cảnh đẹp, đi lại một chút để giải sầu cũng vừa vặn. Bây giờ gần đến trưa, giờ này là giờ cơm của đa số người, công viên cũng không quá nhiều người, đường sông thường ngày luôn chen chúc các cụ già mang cháu chắt cùng các đôi tình lữ hiện nay lại trống vắng rất nhiều. Nhiễm Văn Ninh liền lựa con đường kia không chút do dự, dễ dàng đi lại.

Đáng tiếc, nụ cười khẽ còn chưa hiện lên mặt Nhiễm Văn Ninh, cậu liền cảm thấy dưới lòng bàn chân đau đớn, cậu theo bản năng né tránh nó nhưng hình như còn vấp phải một chút. Nhiễm Văn Ninh cúi đầu nhìn, thứ dưới chân cậu là một cục đá to bằng móng tay.

Nhiễm Văn Ninh nhặt lên cục đá quan sát, thật sự cảm thấy nó cũng đủ xấu xí, loang loang lổ lổ, hố to hố nhỏ đủ cả, như bị mấy cục đá khác trong tộc đá đè đầu đánh một trận vậy.

Đúng là đá yêu, tác quai tác quái. Thế nhưng, lúc quan sát kĩ, Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy cục đá này xấu đến nỗi hiển hiện ra một loại đáng yêu, trông khá là giống một cái mặt quái lạ. Không nên hoài nghi mắt nhìn của Nhiễm Văn Ninh, phải biết rằng bạn học Nhiễm Văn Ninh là một sinh viên trường nghệ thuật, sức liên tưởng vẫn luôn rất phong phú, vượt xa nhận thức bình thường của nhân loại nhiều.

Thế là, Nhiễm Văn Ninh cũng không để ý chuyện cục đá nọ cấn đau lòng bàn chân của cậu, bỏ nó vào trong túi, định bụng về nhà buồn chán thì cầm chơi.

Ban đêm, Nhiễm Quân gửi tin nhắn, hỏi thăm con trai dạo này thế nào. Nhiễm Văn Ninh nói với ba cậu là tìm được việc rồi, tất cả mạnh giỏi. Thật ra cậu cùng ba cũng không nói chuyện nhiều, đến cả việc Nhiễm Văn Ninh thi lên nghiên cứu sinh Nhiễm Quân cũng không hay biết. Đương nhiên, lúc ấy Nhiễm Văn Ninh đã nghĩ rằng nếu cậu thi đậu sẽ báo cho ba, nhưng bây giờ lại không cần nữa.

Tối đến, Nhiễm Văn Ninh hiếm thấy mà mất ngủ, đại khái tình hình gần đây khuyết thiếu an ổn, lòng cậu vẫn luôn có chút chênh vênh. Lăn qua lộn lại một hồi lâu, Nhiễm Văn Ninh mới rốt cuộc chìm vào trong mộng.

"A, sao lại lạnh như vậy, bật điều hòa hơi bị thấp hay sao." Nhiễm Văn Ninh đi vào trong mộng rồi mới cảm thấy hôm nay trong mộng lạnh một chút, xét thấy hiện thực sẽ ảnh hưởng đến mộng cảnh, tỉ như người muốn đi ấy ấy, trong mơ người cũng sẽ tìm WC, như vậy như vậy, vì vậy Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chuyện này là do lúc đi ngủ cậu chỉnh nhiệt độ điều hòa quá thấp.

Mộng cảnh tối nay có một chút đặc biệt, là một mộng cảnh có thành thị. Theo lý, mộng cảnh thành thị Nhiễm Văn Ninh cũng mơ hoài quen rồi, nhưng có thể nói giấc mộng lần này lại không có một chút âm thanh nào xung quanh. Nhiễm Văn Ninh đoán rằng, tối nay trong giấc mộng này có thể cậu sẽ không mơ thấy người khác.

Nhưng càng quan trọng hơn là..., cả một thành thị này lại như là được bao vây bởi băng sương, Nhiễm Văn Ninh thấy vậy càng băn khoăn rốt cuộc trước khi đi ngủ cậu mở điều hòa thấp tới cỡ nào, lãng phí biết bao nhiêu tiền điện, ây cha.

Địa điểm Nhiễm Văn Ninh tiến vào trong mộng là tại một siêu thị, phóng tầm mắt ra bên ngoài là có thể nhìn đến băng sương che kín toàn bộ các khe hở của mọi kiến trúc ngoài cửa. Tùy ý quan sát một chút cảnh vật xung quanh, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hình như mình đang đứng giữa một đống thùng đựng hàng cùng kho hàng của siêu thị này, có thể cậu đang là chân hậu cần.

Nhưng những thứ này không đáng kể, trọng điểm là, Nhiễm Văn Ninh vậy mà lại ở trong một siêu thị. Phải biết gần đây cậu phải tiết kiệm tiền nên đã ngưng ăn lặt vặt rất lâu rồi.

Tuy rằng trong mộng không thể hoàn toàn hoàn nguyên mùi vị trong hiện thực, nhưng làm bậc thầy lucid dream, Nhiễm Văn Ninh vẫn có thể bình thường thỏa mãn bản thân ở trong mộng với những thứ mình muốn ăn.

"Trước tiên cầm chai vạn năng vui sướng này bỏ vào rổ, bịch khoai chiên vị này giòn, có thể ăn kèm với trái cây mềm mềm, hay là, sầu riêng? Nhưng hình như ở đây không có sầu riêng, chà. Khoan đã, mình vừa mới cầm cái gì lên vậy?"

Nhiễm Văn Ninh vừa lẩm bẩm vừa đi đến quầy tính tiền. Sau đó, cậu nhìn thấy trước quầy có một người, người kia nhìn đồ ăn vặt của cậu, như đang suy tư thứ gì, chờ Nhiễm Văn Ninh đến gần, biểu tình nghi ngờ của người đó lại chuyển thành dò hỏi, nhưng hắn không nói không rằng, cứ như vậy mà nhìn Nhiễm Văn Ninh, chờ cậu làm ra hành động kế tiếp.

"Ừm..., những thứ này là của tôi, nếu anh muốn, có thể tự mình vào trong lấy."

Nhiễm Văn Ninh biết người trong mộng của mình bình thường đều có thể trò chuyện, cậu cũng không muốn thứ cậu mất công chọn lựa nửa ngày bị một người đàn ông trung niên nhìn đô con lấy đi mất. Nhưng ấn logic trong mộng của cậu mà nói, mấy ông chú trung niên cũng sẽ không đi cướp đồ ăn vặt của một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu.

Người đàn ông kia nghe Nhiễm Văn Ninh nói xong, biểu tình của anh ta lại mang theo chút cân nhắc, anh ta đáp: "Tôi chỉ vào lấy gói thuốc, nhưng có điều, cậu ở trong mơ như vậy nhưng lại rất tỉnh táo nhỉ."

Nhiễm Văn Ninh hơi kinh ngạc, người trong mộng nói bản thân cậu ở trong mộng rất tỉnh táo, điều này có chút thần kì, đây là giấc mơ của bản thân cậu mà. Nhiễm Văn Ninh liền có hứng thú, nói: "Không biết anh có tin lời tôi nói hay không, thật ra đây là một giấc mộng của tôi."

"Cũng không biết cậu có tin lời tôi nói hay không, thật ra đây là một giấc mộng của người khác." Người đàn ông cười, nói như vậy.

"A?" Nhiễm Văn Ninh có chút không biết người này rốt cuộc là làm sao mà để bản thân cậu mơ thấy được, đúng là kì diệu.

"Tiện thể nói luôn một câu, cậu và tôi đều đang trong một giấc mộng của người khác." Nói xong lời này, người đàn ông liền tự cầm lấy một gói thuốc trên quầy thuốc lá.

"Vậy anh có thể chứng minh được điểm này không?" Nhiễm Văn Ninh muốn kiểm tra người trong mộng này một chút.

"Cậu có lĩnh vực nào mà bản thân không am hiểu quá nhiều hay không?" Người đàn ông kia đã đốt thuốc.

"Vậy thì rất nhiều, tỉ như, tôi không biết hãng thuốc trong tay anh là gì."

Nhiễm Văn Ninh thực sự nói thật, cậu không hút thuốc lá, thuốc lá cậu cũng không rành, cậu thậm chí còn cảm thấy thuốc lá trong mộng là tự mình mơ ra tới, trong thực tế lại không dựa vào bất kì thứ gì làm tham khảo. Bây giờ, cậu muốn nhìn một chút, xem người đàn ông này còn có thể nói nhảm tới mức độ nào.

"Há, cái này á, Hoàng Hạc lâu, 20 đồng một hộp, cậu tỉnh mộng rồi có thể đi kiểm chứng." Người đàn ông nói xong liền nhìn cảnh sắc ngoài cửa.

Nhiễm Văn Ninh hiểu ý hắn, nếu hiện thực có một loại thuốc lá như vậy thì người đàn ông này đúng, điều này nói rõ rằng cậu thật sự là đang ở trong một giấc mộng của người khác. Bởi vì Nhiễm Văn Ninh căn bản không rành thuốc lá, không biết thứ gì thì cũng sẽ không hoàn nguyên thứ đó trong mộng cảnh.

Nhưng ngoài chuyện ấy ra, hôm nay Nhiễm Văn Ninh càng muốn tiếp xúc với một người trông có vẻ khá vui tính mà bản thân mình mơ tới. Cậu liền hỏi: "Tạm thời xem như lời anh nói là thật, vậy thì làm sao tôi cùng anh tỉnh lại từ nơi này?"

"Thật ra phương pháp tỉnh lại cũng khá đơn giản, thế nhưng tôi cảm thấy cậu có chút tư chất, trước tiên cậu đi với tôi một chút." Người đàn ông kia đáp.

"Cũng được, như vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.

"Gọi tôi Thiên ca là được rồi." Thiên ca lại bắt đầu châm một điếu khác.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy nói tên thật của mình với người trong mơ là việc nhỏ, huống hồ mộng cảnh hôm nay lại thú vị như vậy. "Tôi tên Nhiễm Văn Ninh."

Thiên ca gật gật đầu, biểu đạt ý đã biết, hút xong một điếu thuốc, hắn dập khói, nhìn Nhiễm Văn Ninh, rất chăm chú: "Như vậy, Nhiễm Văn Ninh, tôi phải nói với cậu vài việc trọng yếu, cậu phải nhớ kĩ. Tôi nghĩ rằng một người có thể mơ thấy lucid dream, làm được tới trình độ như thế này cũng không tính là quá khó khăn."

"Đầu tiên, nơi này là mộng cảnh của người khác, cậu tốt nhất đừng làm xằng làm bậy. Thứ hai, âm thanh cùng va chạm sẽ kích thích quái vật nơi này."

"Sau đó, nếu như cậu cảm thấy càng ngày càng lạnh, nhớ phải nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp mang cậu thoát khỏi giấc mộng này. Cuối cùng, tôi hi vọng cậu tạm thời tin những gì tôi nói."

Nghe xong đoạn thoại này, tư duy của Nhiễm Văn Ninh thật giống như có một chút đột phá, cậu đặt trọng điểm lên việc cảm thấy càng ngày càng lạnh thì sẽ khiến mình tỉnh lại, cảm thấy cậu biết rõ Thiên ca đến tột cùng là thứ gì. Phải biết mộng cảnh thường sẽ tương ứng với phản ứng ngoài hiện thực.

Thế là Nhiễm Văn Ninh khá là chăm chú, nghiêm túc nói với Thiên ca: "Anh."

Thiên ca cũng có chút lên tinh thần, nhìn Nhiễm Văn Ninh, chờ Nhiễm Văn Ninh nói xong câu nói đó.

"Anh thật ra là cái điều khiển điều hòa từ xa đúng không." Nhiễm Văn Ninh khẳng định. Nếu như quá lạnh, cậu sẽ tỉnh lại, dùng điều khiển điều hòa để tắt điều hòa.

Trong một giây đó, Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy biểu tình của Thiên ca, thấy hắn trong nháy mắt dại ra, sau đó chậm rãi từ chăm chú biến thành thoải mái cùng bó tay, hệt như là tiếp nhận thứ gì đó vậy.

"Vậy cậu xem tôi như cái điều khiển điều hòa từ xa thôi nha, làm phiền cậu lúc sau đều nghe cái điều khiển này mà hành động, cảm ơn đã phối hợp." Thiên ca nói mà không có chút biểu cảm nào.

Thế là, Nhiễm Văn Ninh rời siêu thị cùng Thiên ca, vì hứng thú của cậu dành cho Thiên ca đã hoàn toàn vượt qua đồ ăn vặt.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời editor:

Một chương dài bằng một bài tiểu luận của tui. Tui tự bê đá đập chân mình, ăn nhăng nhăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play