Trì Thác giải thích với đội viên của mình: "Tí nữa mình vào trong đấy là xem như vào tầng hai của giấc mộng này rồi, theo tình huống thăm dò lần trước thì đầu tiên sẽ có quái vật tồn tại tại mộng cảnh, chúng ta không thể dùng bất kì nguồn sáng nào bên ngoài ngoại trừ ánh sáng tự phát, nếu làm trái điều ấy thì sẽ gặp phải tụi nó."
"Thứ hai, đừng xem kĩ mấy thứ kia quá, một bức tranh, một món đồ trang sức, nhìn như là gần với hiện thực, tuy nhiên các cậu phải nhớ kĩ rằng nơi này là mộng cảnh thăm dò, lúc nào cũng có nguy cơ lạc lối."
"Tiếp nữa, tạm thời chưa dò thám đến việc âm thanh và cử động có cần phải chú ý hay không, thế nhưng bình thường mình đều phải ngầm hiểu là nên giữ im lặng, vì trong phần lớn các giấc mơ, âm thanh và cử động đều sẽ đánh thức mộng cảnh."
"Cuối cùng, nhiệm vụ của đội ta lần này là tìm kiếm lối vào tầng tiếp theo của mộng cảnh, tìm được rồi cũng không nên tùy tiện vào trong, phải chờ tập hợp đông đủ đồng đội đã." Trì Thác nói ra lời tổng kết.
Nghe Trì Thác nhắc đến việc không thể dùng nguồn sáng bên ngoài ngoài ánh sáng tự phát thì Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy may mắn, trong căn nhà cổ kia ít ra cũng còn có tia sáng, cậu suy đoán rằng, nói không chừng dùng nguồn sáng khác thì cậu phải đi choảng nhau với mấy con quái hình cái bóng.
Trì Thác dẫn mọi người vòng qua tường ngăn ở cổng, lại vòng qua một khu vườn nhỏ, sau đó vào bên trong. Căn nhà cổ này vốn được xây theo lối Giang Nam, sân hình vuông, vô cùng rộng rãi, Nhiễm Văn Ninh nghĩ nơi này cùng lắm chắc cũng được đến hai, ba ngàn mét vuông, nhưng dù sao nó cũng ở trong mộng, cũng khó trách vì sao lại rộng tựa một cái hoàng cung như vậy. Trong sân là những bức tượng điêu khắc bằng gỗ, bằng đá vô cùng tỉ mỉ, chúng choáng ngợp tầm mắt của cả tiểu đội.
"Đây là một gia đình nhà đại gia nha, có tiền." Giang Tuyết Đào lắc đầu nói, tỏ vẻ dân đen như chúng ta không thể nào hiểu được cuộc sống của người giàu.
Nhiễm Văn Ninh nói: "Đào ca, lúc này cũng không nên quan tâm tới vụ nhà người ta giàu hay nghèo, tôi cảm thấy sân vườn kiểu này chắc chắn sẽ rất phức tạp, rất thích hợp trốn khỏi quái vật."
Giang Tuyết Đào nhìn Nhiễm Văn Ninh một lượt từ đầu tới chân, nói: "Tiểu Nhiễm, bản chất của chúng ta là tránh chiến nha, nếu mà đánh lộn thật thì cậu phải nhanh tay thả cái con trong lòng mình xuống rồi tỉnh dậy sớm là vừa."
"Người tí hon cũng không phải là thứ vạn năng, nó có thể có ích trong mảnh vỡ của mộng cảnh, những mảnh vỡ của mộng cảnh sẽ trở thành mộng cảnh trục xuất về sau này. Nhưng trong lúc đang thăm dò mộng cảnh, theo số tầng gia tăng, tác dụng của vật này sẽ càng ngày càng ít đi, đến không có." Trì Thác nói leo.
Nhiễm Văn Ninh nghi ngờ nói: "Vậy về sau, lúc mình vào các tầng sâu của mộng cảnh thì mình tỉnh thế nào?"
"Dùng ý thức." Trì Thác cùng Giang Tuyết Đào đồng thanh.
"Hở?" Nhiễm Văn Ninh càng không hiểu, cậu cảm thấy trong tầng sâu của mộng cảnh, ý thức của mình không lạc lối đã là một chuyện tốt rồi, thế mà lại còn phải dựa vào bản thân mình để tỉnh cơ.
Lâm Nhất im lặng nãy giờ đột nhiên thở dài, Nhiễm Văn Ninh biết ngay cậu ta sắp nói móc nói mỉa mình, quả nhiên, cậu nghe cậu ta nói: "Nói trắng ra thì một ngày nào đó, ý thức của chúng ta sẽ mạnh hơn người tí hon, lúc ấy dù người tí hon không chạy được ra khỏi mộng cảnh thì chúng ta cũng sẽ tỉnh dậy được, hiểu chưa?"
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể duy trì nụ cười lúng túng của mình, đáp: "Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã giải thích ha."
Lúc Nhiễm Văn Ninh còn chưa vào trạng thái, Trì Thác cùng Giang Tuyết Đào đều liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời liếc mắt sang Lâm Nhất. Giang Tuyết Đào đi đến cạnh Trì Thác, hỏi: "Thằng nhỏ này mạnh như thế sao?"
Trì Thác gật gật đầu, trả lời: "Cấp A chẳng qua chỉ là cho điểm mặt ngoài thôi, thực tế điểm số ẩn của cậu ta đã trên cấp S. Hiểu biết của cậu ta về mộng cảnh không giống với một tay mơ."
Giang Tuyết Đào tiếp tục tò mò: "Còn Tiểu Nhiễm thì sao ha?"
"Mặt ngoài cho điểm B, điểm số ẩn cũng là B, nhưng cậu ta đặc biệt chút." Trì Thác nhỏ giọng nói.
Giang Tuyết Đào ồ một tiếng, cũng không hỏi lại, thật ra hắn còn khá thích Nhiễm Văn Ninh, hoặc nói trắng ra là nguyên một tiểu đội chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh nhìn như tân thủ, dễ trêu ghẹo, tên Lâm Nhất kia tính tình không tốt lắm, ban đầu còn có thể lễ phép với người ta mấy câu, lúc thấy phiền thì trực tiếp trách người ta luôn, cậu ta hoàn toàn không mang đến cho hắn một loại cảm giác vui sướng lúc mang người mới.
"Ngay sau đó, chúng ta phải trực tiếp đi ngang khu vực mà đội ngũ trước đây đã từng thăm dò để tìm manh mối ở một nơi mới. Đường đi hơi khó nhớ, thế nhưng linh thị của tôi có thể nhìn ra lối đi, đi theo tôi là tốt rồi." Trì Thác nói với cả đội.
Nhiễm Văn Ninh tiếp tục không hiểu đầu cua tai nheo ra sao hỏi: "Vậy lỡ tôi lạc khỏi anh rồi lạc đường thì sao."
Giang Tuyết Đào cũng học kiểu cách của Lâm Nhất, hắn thở dài, vỗ vai cậu: "Mong cậu trực tiếp tỉnh dậy luôn có được không."
Nhiễm Văn Ninh nghẹn một cục, cậu nhận ra cái đội này thật rất giống như là chỉ mang cậu đi cho quen đường thôi, lỡ mà có chuyện thật thì cậu cũng giúp không được, còn không bằng trực tiếp tỉnh dậy.
Thời gian theo chân Trì Thác, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy căn nhà cổ này thật sự có kết cấu rất phức tạp, vườn lớn liền với vườn nhỏ, còn có rất nhiều ngõ cụt và đường lui, đi đi một hồi cũng sẽ vòng qua vòng lại có một chỗ, hơn nữa nếu như hành lang mà dài thêm xíu nữa thì tia sáng bên ngoài sẽ không thể chiếu vào trong được, có cảm giác khi ấy cậu sẽ như là người mù dò đường vậy.
Bên cạnh đó, mấy bức tượng gỗ hay đá nọ đều đang chờ người xem chúng nó trở nên váng đầu hoa mắt, hơn nữa nhìn chúng lâu hơn sẽ khiến kí ức của người ta hỗn loạn hết cả lên, không nhớ được mình có phải vừa mới ở chỗ này hay không. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy nếu ban đầu cậu không đi theo Trì Thác, cậu chắc chắn sẽ lạc trôi sang nửa bán cầu bên kia của Trái Đất từ đời kiếp nào rồi.
"Trước tiên dừng chân nghỉ ngơi một chút ha." Trì Thác nói, "Qua hai sân nữa là tới nơi mình cần thăm dò rồi."
"Gì? Còn có hai cái sân thôi á?" Nhiễm Văn Ninh thật sự không tin cái nơi này có quy mô của một căn nhà cổ, vừa nãy bọn họ đi không dừng lại, cậu đoán chừng thời gian khoảng một phút, huống chi, tốc độ di chuyển trong mộng lại lớn hơn nhiều so với hiện thực.
Nhiễm Văn Ninh ngồi trên bậc thang dưới cửa ra vào của một căn phòng, trong sân có mấy chậu hoa, còn có thêm một ngọn núi giả. Cửa phòng đóng, căn nhà cổ này trông như không có ai ở vậy, nếu muốn gặp chuyện lạ thì châm thử một cây nến xem, bảo đảm một giây sau sẽ đụng mặt với mấy con quái liền.
Thật ra bọn họ cũng chỉ tìm mấy nơi có loại nguồn sáng tự phát như nến. Cái này thì có rất nhiều trong phòng khách và trên khay trà.
Nhiễm Văn Ninh cũng thử đi vào trong phòng kia nhìn một chút, nhưng khi cậu đẩy cửa phòng, ánh trăng bên ngoài lại chỉ có thể soi sáng một khu vực rất nhỏ, toàn bộ còn lại đen như mực, muốn đi chỉ có thể sờ soạng mà đi. Lúc cậu quay đầu lại nhìn đồng đội, bọn họ còn trưng ra vẻ mặt chờ mong, như bảo cậu vào đó chơi chơi một chút xem như nào vậy.
"Tôi thấy hơi nguy hiểm, nói không chừng đi vào một cái là vào tầng khác của mộng cảnh luôn, tôi không thử đâu." Nhiễm Văn Ninh vừa giải thích vừa đóng cửa phòng.
"Đội ngũ lúc trước có báo cáo, nguy hiểm không chỉ đến từ nguồn sáng, còn đến từ vật trang trí xung quanh phòng, nhưng nếu không thấy rõ chúng thì không sao cả." Trì Thác nói.
"Bọn họ giải quyết mấy cái nguồn sáng ngoài ý muốn kia ra sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Trì Thác dựa vào trên một cây cột. Vóc dáng của anh cao, làm như vậy trông hệt như người mẫu đang tạo dáng, hơn nữa vì trời tối nên vành mắt đen thùi kia của Trì Thác cứ như là được trang điểm ra vậy, khiến cả người anh toát ra cảm giác giống Vampire.
"Đội ngũ kia không có người mới, lúc chiến đấu thật ra vẫn sử dụng ý thức của bản thân mình, nếu y theo cậu nói, tôi sẽ đề nghị trực tiếp trốn đi. Mấy con quái đó cũng sẽ không biến mất nếu nguồn sáng biến mất." Trì Thác nói.
Nhiễm Văn Ninh nhớ đến lúc cậu vào trong "Người khổng lồ say ngủ", trực tiếp tát bay cái sọ người kia nhưng cũng bị thương không nhẹ, trong nháy mắt đó đã cảm thấy cậu trực tiếp đánh với người ta không được, hơn nữa mấy lời của Trì Thác nói giống như không nói vậy, cũng không có nói giảm nói tránh hay sao ấy.
"Ây dà, tôi cảm thấy đánh xong một con quái, tôi cũng không có tiến bộ gì nhiều." Nhiễm Văn Ninh nhìn tay mình, than thở.
"Cậu có đánh thứ gì trong mộng cảnh rồi hả?" Giang Tuyết Đào tỉnh người, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh hỏi ngược lại: "Không lẽ đánh quái vật khác như thế sao?"
"Đương nhiên không phải nha, nhưng mà Tiểu Nhiễm à, người bình thường thường ít có khả năng trực tiếp đánh một sinh vật trong mộng cảnh đến biến mất. Trừ khi, cậu." Giang Tuyết Đào suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nói tiếp nữa, hắn suy nghĩ cái gọi là đặc biệt một chút mà Trì Thác nói, nhưng mà đúng thật là chỉ có thể xem như có chút mà thôi.
"Trừ khi thế nào?" Nhiễm Văn Ninh tiếp tục hỏi.
"Có hai khả năng, một là ý thức của cậu thật ra rất khổng lồ cho nên có thể đánh đối phương đến biến mất, còn loại thứ hai, thật ra ý thức được sử dụng không lớn như vậy, nhưng cậu có thể ép nó tới rất nhỏ, nguyên lí y hệt súng bắn nước áp suất cao vậy." Giang Tuyết Đào nghĩ kĩ, nói.
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe thế đã có cảm giác mình hình như cũng không yếu đến thế, hình như còn rất có tố chất nha.
Cuối cùng, cậu nghe được giọng nói êm tai kia của Lâm Nhất phát ra một câu không mấy xuôi tai: "Ý của Giang Tuyết Đào là bản năng chó cùng rứt giậu của anh rất mạnh."
"Ê, đừng có kêu cả họ cả tên tiền bối đầy đủ như vậy được không?" Giang Tuyết Đào bó tay.
"Lâm Nhất, cậu nói ít một câu thì cậu sẽ chết đúng không?" Nhiễm Văn Ninh tức tối.
Hình ảnh này trông khá buồn cười, mỗi người đều đang vừa tức tối vừa gân cổ cãi nhau.
"Rồi rồi đừng ồn nữa, lên đường thôi." Trì Thác nhận ra mỗi lần mình lên tiếng tổng kết đều sẽ khiến đội ngũ đang ồn ào trật tự trở lại, họ quả thực không giống như một đội ngũ đang đi thăm dò mộng cảnh mà giống như đang cưỡi ngựa chơi xuân hơn.
Cũng may, trên thực tế, đội ngũ của họ có thực lực rất mạnh.
"Sau đó, thứ mà linh thị của tôi có thể nhìn đến sẽ không nhiều lắm, mỗi người phải dựa vào bản thân mình để thăm dò." Trì Thác nhắc nhở.
Sau khi đi xuyên qua hai cái sân, bọn họ rẽ vào một con đường nhỏ. Con đường kia rất hẹp, mọi người chỉ có thể nối đuôi nhau, xếp hàng đi về phía trước, hơn nữa xung quanh nơi này còn được trồng rất nhiều cây trúc có thân cao to, tầm nhìn quá hẹp, gần như chỉ có thể phán đoán vị trí của người khác qua tiếng bước chân. Vì vậy, bọn họ đều tăng năng lực nhận biết của mình để đảm bảo thính lực mình nhạy bén.
Mãi cho đến khi tầm mắt của họ phóng được ra nơi xa và rộng hơn, bọn họ đã nhận ra mình đi đến một vườn hoa, nơi này hệt như vườn hoa sau nhà của một gia đình giàu có vậy. Mặt đất nơi đây được lát bởi những lớp gạch hoa mai cách nhau san sát, tạo nên một bức tranh trừu tượng vừa phức tạp vừa lộng lẫy. Thứ hấp dẫn tầm mắt mọi người nhất là một bóng đen ngồi trên ghế bằng đá ở mặt đất trống trải gần bụi cây đằng xa.
Nhiễm Văn Ninh đến gần, nhận ra đây là một người ngồi yên lặng hệt như một bức tượng, tuy khó nhìn được vật xung quanh, nhưng cậu vẫn như trước có thể nhìn ra được trang phục mà người này đang mặc là đồ ở hiện đại, là một chiếc váy được thiết kế rất đơn giản.
Điều kì lạ là, đầu người kia được một tấm vải phủ lên, bên trên có một lớp bụi, xem ra là đã bị đặt ở đây nhiều ngày.
Giang Tuyết Đào và Trì Thác nhìn pho tượng kia chốc lát, cũng không nói lời nào, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy không khí xung quanh hai người nọ có chút nghiêm túc.
Giang Tuyết Đào nói với hai người mới: "Chào hỏi tiền bối của hai cậu một cái đi, xong rồi mình tiếp tục đi tiếp."
Nhiễm Văn Ninh lập tức ngây người, thế nhưng cậu vẫn phản ứng lại được, ý Giang Tuyết Đào là người trước mặt này cũng là một kẻ khai thác, nhưng nhìn dáng vẻ này, không cần nghĩ nhiều cũng đã biết cô ấy đã mất phương hướng.
Lâm Nhất nhìn pho tượng hình người kia, hỏi: "Chị ấy hóa đá, đầu còn bị che lại, chuyện gì đã xảy ra?"
Trì Thác giải thích: "Đội ngũ lúc trước chỉ có người đời thứ tư cùng thứ năm, vì vậy không đủ sức đọ lại độ khó của cái mộng cảnh này, sau khi vào tầng thứ hai họ đã gặp chuyện rồi, cho nên, bây giờ bên trên mới sắp xếp lại đội ngũ có thực lực, phái ra một số lượng lớn đội đến thăm dò nơi đây."
"Miếng vải này là để bảo vệ ý thức của cô ấy, nếu không làm như thế, ý thức của cô ấy sẽ tan đi mất. Trong mộng cảnh này, các cậu nhớ phải cẩn thận với thứ mà mình nhìn thấy." Trì Thác nói tiếp.
Sau khi bọn họ chia tay người lạc lối trong mộng cảnh kia, Nhiễm Văn Ninh luôn có cảm giác sợ hãi. Ý thức hóa đá trong mộng cảnh, đây là thứ cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Hơn nữa, cậu luôn cảm thấy mặc dù pho tượng kia được bao phủ bởi một lớp vải, nhưng cậu luôn có thể cảm thấy có một tầm mắt kì lạ thoắt ẩn thoắt hiện từ sau lưng mình, Nhiễm Văn Ninh không biết đấy là pho tượng đang nhìn cậu hay là một thứ gì đó khác đang nhìn cậu chăm chú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT