Edit & Beta: Tiểu Vu

Olle chưa nói xong đã bị một binh lính dùng bao tay chặn miệng.

"A a……" Olle lắc đầu kịch liệt, muốn lắc cho bao tay rớt ra ngoài.

Tên binh lính cởi bao tay kia lưu loát cởi luôn bao tay còn lại lấp kín miệng của Olle, biểu tình phẫn nộ trừng Olle.

"Ngươi biết cậu ấy là giống cái tự nhiên còn dám thương tổn cậu ấy, ngươi còn là giống đực nữa không?"

Vẻ mặt của các binh lính còn lại cũng là phẫn nộ.

Chuyện này không liên quan đến Sino mà hoàn toàn là vì Cố Vũ là giống cái tự nhiên.

Giống cái tự nhiên nên được mọi người yêu quý, cho dù là ai muốn thương tổn bọn họ đều phải chịu trừng phạt nghiêm khắc!

Hoành ca và Lý ca ngây ra như phỗng mà đứng ở tại chỗ.

Nhìn thấy Cố Vũ, lúc nghe được tiếng của cậu, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi thân phận cậu nhưng cũng chỉ là hoài nghi.

Rốt cuộc, giống cái tự nhiên quá mức thưa thớt, gần 60 năm thậm chí một cái cũng không có.

Lời Olle nói làm hoài nghi biến thành hiện thực mang đến chấn động cực lớn cho bọn hắn.

Tầm mắt Sino đảo qua bọn họ, lại lạnh lùng liếc Olle: "Tới cái biết lái xe."

Hắn nói xong, ôm Cố Vũ rời đi.

Bọn lính dùng ánh mắt sống mái với nhau một lát, người thắng lợi lập tức vui sướng rạo rực bước nhanh đuổi kịp Sino.

Phó quan cười đến vẻ mặt ấm áp, nhìn về phía Lý ca, Hoành ca và camera đại ca: "Ba vị, chúng ta nói chuyện một chút."

Sino ôm Cố Vũ ngồi ở ghế sau, Cố Vũ cả người nóng lên, khó nhịn cọ cọ vai hắn, đẩy áo khoác quân trang ra: "Nóng."

Lời nói của cậu phảng phất cũng mang theo nhiệt khí, hàm hồ lại mềm mại, làm người nghe xong mạc danh cảm thấy ngọt nị.

Thân thể Sino căng chặt, lúc này Cố Vũ đang ngồi trên đùi của hắn mặc dù chỉ động nhẹ nhưng với hắn mà nói cũng là sự khảo nghiệm cực lớn.

Huống chi tin tức tố giống cái trong không khí càng ngày càng nồng.

Hắn tối tăm hít một hơi, thuận theo ý của Cố Vũ lấy áo khoác ra.

Cố Vũ vừa lòng lại thấy sắc mặt Sino khó coi, cậu duỗi tay định xoa xoa giữa mày Sino, tay đã bị Sino nắm lấy.

Đầu ngón tay của cậu bị trầy da hơi sưng đỏ, bởi vì da cậu trắng nên nhìn thấy đặc biệt rõ.

Sino cúi đầu hôn ngón tay cậu, Cố Vũ cuộn tròn ngón tay, sắc mặt đỏ lên: "Không, không sao."

Sino rất tự trách: "Xin lỗi, không bảo vệ cậu tốt."

Cố Vũ nhăn mày: "Chuyện này không liên quan đến anh," cậu thở dài một hơi nói, "Không liên quan đến anh."

"Nguyên soái, tới rồi." Binh lính đảm đương tài xế mồ hôi đầy đầu, ngửi mùi hương tin tức tố giống cái điềm mỹ thật là tra tấn ngọt ngào.

"Cốc cốc……" Cửa sổ ghế phụ bị gõ.

Tần Sênh đã sớm ở bãi đỗ xe chờ, nhìn thấy xe của Sino lập tức đi đến.

"Mở cửa." Sino nói.

Binh lính mở cửa ra, Tần Sênh nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.

Mùi hương tuyến thể giống cái ập vào trước mặt làm hô hấp của hắn đột nhiên cứng lại: "Đóng cửa!"

Binh lính vội vàng ấn nút đóng cửa, ngăn cách hương vị trong xe để tránh bị người đi ngang qua ngửi được.

Tuy rằng tinh lọc khí trong xe một đường đều mở nhưng nơi phát ra lại ở bên trong xe, hương vị rất khó hoàn toàn biến mất.

Tần Sênh bình ổn hô hấp, quay đầu lại đưa một ống hòa hoãn tề cho Sino.

"Chờ cậu ấy ổn định rồi hẵn vào bệnh viện, hiện tại đi ra ngoài quá dẫn người chú ý."

Sino tiếp nhận đút cho Cố Vũ.

Cố Vũ ngoan ngoãn uống hòa hoãn tề, rất nhanh, cái loại nhiệt độ phảng phất muốn làm cậu bỏng cháy này tan đi.

Cùng lúc đó, đau đớn ở miệng vết thương trên người càng rõ ràng, cậu nhỏ đến khó phát hiện mím môi.

Tần Sênh thấy cậu uống xong, đưa máy trị liệu cho Sino: "Trước xử lý một chút ngoại thương cho cậu ấy đi."

Sino xử lý đầu ngón tay của Cố Vũ xong, nhìn về phía đầu gối cậu.

Hôm nay Cố Vũ mặc một chiếc quần dài màu sợi đay hưu nhàn, lúc này vải dệt chỗ đầu gối đã ẩn ẩn nhiễm vết máu.

Sino vẻ mặt đau lòng, ngữ khí nhu hòa: "Có thể sẽ có chút đau, cậu nhịn một chút."

Cố Vũ mím môi gật đầu, lúc cậu quỳ xuống thân thể không còn chút sức lực bởi vậy đầu gối thừa nhận trọng lượng của toàn bộ cơ thể nên bị đụng đến không nhẹ.

Sau đó lại bị Olle lôi nên cọ trầy da.

Vết thương không tính rất nghiêm trọng nhưng chảy máu, máu và vải dính vào nhau.

Thân thể cậu nghiêng về phía trước đang định khom lưng để vén ống quần lên, đã thấy Sino tiếp nhận kéo Tần Sênh đưa qua, tay chuyển qua đầu gối cậu.

Cậu ngốc lăng, vội vàng nắm lấy tay của Sino: "Đừng cắt."

Quần này là vòng tròn lớn mua giá khoảng hai ngàn lận!

Sino: "Làm sao vậy?"

Cố Vũ nhỏ giọng nói: "Rất quý, vén ống quần lên là được rồi."

Sino càng đau lòng, cuộc sống lúc trước của tiểu bạn lữ của hắn khẳng định rất vất vả.

Tần Sênh nhịn không được mở miệng: "Nguyên soái, thì ra cậu nhỏ mọn như vậy! Đây là bộ rẻ nhất của cửa hàng kia đúng không?"

Cố Vũ vội vàng nói: "Sino rất tốt, quần áo là tôi chọn."

Biểu tình của Tần Sênh không hề biến hóa, giọng nói tự nhiên vừa chuyển: "Ánh mắt của cậu thật tốt, bộ này tuy rằng rẻ nhưng kiểu dáng đặc biệt đẹp."

Hắn khen xong lại an ủi: "Không sao đâu, cắt rồi mua cái mới đẹp hơn, cậu muốn mua kiểu gì thì mua kiểu đó, không cần tiết kiệm giùm cậu ta!"

Hắn cười nói: "Giống đực độc thân toàn đế quốc đều nguyện ý tiêu tiền vì cậu."

Cố Vũ hoàn toàn không hiểu được, tại sao chỉ vì một cái giới tính mà có thể có đặc quyền như vậy.

Sino liếc Tần Sênh một cái, lạnh lùng nói: "Cậu ấy sẽ không xài tiền của người khác."

Hắn nói xong cúi đầu nhìn Cố Vũ, thanh âm nhu hòa: "Tiền của ta rất nhiều, không sợ."

Hắn nói, động tác lưu loát cắt vải dệt ở đầu gối của Cố Vũ.

Sau khi xử lý miệng vết thương ở đầu gối xong Cố Vũ nhẹ thở hắt ra.

Đầu gối sưng lên thấy rõ, miệng vết thương trầy da đã liền lại, tuy rằng vẫn cảm thấy đau nhưng đã ổn hơn nhiều.

Qua một lát, tay chân cậu cũng có chút sức lực, duỗi tay đẩy bả vai Sino: "Tôi không sao."

Sino lại không buông ra: "Đừng nhúc nhích, ta ôm cậu."

Tần Sênh lấy một mảnh kim loại lớn cỡ ngón tay cái đưa cho Sino: "Đặt gần tuyến thể của cậu ấy để tôi kiểm tra nồng độ một chút."

Sino tiếp nhận, để mảnh kim loại ở tuyến thể bên gáy của Cố Vũ, xúc cảm hơi lạnh làm Cố Vũ theo bản năng rụt rụt cổ.

Mảnh kim loại quá nhỏ, ngón tay Sino không tránh khỏi đụng đến làn da ở cổ của Cố Vũ.

Cố Vũ co rụt cổ lại, kẹp lấy tay Sino.

Ánh mắt Sino hơi tối, tay hắn cọ qua làn da tinh tế làm hắn dâng lên xúc động muốn cẩn thận vuốt ve.

Đôi mắt Cố Vũ trợn tròn, sửng sốt trong chớp mắt, vội vàng nghiêng đầu ngước cổ tận lực tránh đụng tới tay của Sino.

Lại không biết động tác này làm cái cổ trắng nõn của cậu có vẻ đặc biệt thon dài, càng nhiều làn da tinh tế bại lộ ở trước mắt Sino.

Hầu kết của Sino di chuyển một chút, tiểu bạn lữ đang khảo nghiệm tự chủ của hắn đúng không?!

Hắn cầm lòng không đậu mà cúi đầu, định hôn cổ Cố Vũ một chút.

"Sino!" Giọng Tần Sênh không tốt, "Cậu lại muốn cho cậu ấy dùng hòa hoãn tề một lần nữa?"

Lông mi Cố Vũ khẽ run, hô hấp của Sino phả vào cổ cậu làm cậu vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, trái tim phảng phất giây tiếp theo có thể nhảy ra ngoài.

Động tác của Sino tạm dừng, ngồi thẳng thân thể, vuốt mạnh tóc về phía sau một chút hít sâu một hơi.

Hắn ổn định hô hấp, nhìn về phía Cố Vũ: "Xin lỗi."

Cố Vũ quẫn bách lắc đầu.

Tần Sênh nhìn màn hình máy trắc nghiệm tin tức tố giống cái: "Vừa rồi sắp hạ đến mức ổn định hiện tại lại tăng lên, đợi chút nữa đi."

Cố Vũ ngượng ngùng mím môi.

Tuy rằng lần đầu tiên thấy loại thiết bị này nhưng từ lời nói và động tác của Tần Sênh cậu cũng có thể đoán được là dùng để làm gì.

Cậu lại nhẹ nhàng đẩy bả vai Sino lần nữa, cậu vốn là ngượng ngùng, bây giờ Tần Sênh lại quay người đối mặt với bọn họ càng làm cho cậu luống cuống.

Sino hỏi: "Có sức lực?"

Cố Vũ gật gật đầu.

Sino bế Cố Vũ lên thả xuống chỗ ngồi bên cạnh.

Hắn lúc này đã sâu sắc hiểu được tự chủ của hắn ở trước mặt tiểu bạn lữ là 0.

Vừa rồi hắn đã chịu quá nhiều kích thích lại đến một chút, hắn khả năng không khống chế được.

Nếu là ngày thường, hắn chỉ sợ sẽ trêu chọc tiểu bạn lữ, rồi mới gật đầu đồng ý tiểu bạn lữ không ngồi trên đùi hắn rồi lại làm tiểu bạn lữ tự mình từ trên người hắn bò xuống.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể lựa chọn động tác an toàn nhất, trực tiếp ôm tiểu bạn lữ đến chỗ ngồi.

Cố Vũ khôi phục sức lực, suy nghĩ cũng bắt đầu rõ ràng, nhớ đến câu nói cuối cùng của Olle trong lòng cậu lại dâng lên bất an.

Cậu nhìn về phía Sino đang định hỏi, đã thấy Sino giơ tay, ngón tay nhẹ đụng nhẫn một chút.

Ngay sau đó một màn sáng dâng lên, bệ hạ xuất hiện trên màn sáng.

Bệ hạ vốn dĩ trầm ổn ôn hòa nhưng lúc này lại khó nén tức giận, giữa mày còn mang theo bất đắc dĩ.

"Trưởng quan khu huấn luyện quân sự vừa mới báo cáo, cậu chưa trải qua thủ tục mà đã cưỡng chế lái chiến hạm kiểu mới đi, cậu muốn làm gì?"

Sino nhướng mày: "Chỉ tại vội vàng lên đường mà thôi, dù gì ta cũng đã sai người lái trở về còn thủ tục ta sẽ bổ sung sau."

"Vội vàng lên đường?" Bệ hạ cắn chặt răng, "Chuyện gì gấp như vậy? Hiện tại đang là thời kỳ hòa bình, không có quân sự khẩn cấp!"

Sino nghĩ đến mục đích hắn phải vội vàng, sắc mặt lạnh lùng.

Đáng lẽ hắn phải nhanh hơn chút nữa!

Bệ hạ thấy biểu tình của hắn như vậy, kinh ngạc chợt lóe qua trong mắt.

Hắn rất hiểu Sino, phản ứng này đại biểu thật sự có việc.

Bệ hạ đang chuẩn bị hỏi, tầm mắt quét đến Cố Vũ bên cạnh Sino.

Ngữ khí của hắn trầm xuống: "Cậu vội vàng lên đường là vì biến tính giống cái này phải không?"

Hắn vừa nói vừa đánh giá Cố Vũ.

Đây là lần thứ hai hắn thấy Cố Vũ, lần đầu tiên hắn cho rằng cậu ta là giống cái nhân tạo nên không để ý, cũng không có nhìn kỹ.

Hiện tại mới phát hiện, biến tính giống cái này lớn lên thật là không tồi.

Nếu không phải biết thân phận của cậu ta, đừng nói ngộ nhận cậu ta thành biến tính giống cái, cho dù là ngộ nhận thành giống cái tự nhiên cũng có khả năng.

Hắn thầm than trong lòng, khó trách Sino để bụng như vậy.

Sớm biết vậy đã chọn giống cái nhân tạo có diện mạo bình thường một chút, dù sao diện mạo đối với Sino tới nói căn bản không sao cả.

Cố Vũ không được tự nhiên lùi về phía cửa xe, hơi hơi cúi đầu né tránh tầm mắt của bệ hạ.

Sino không vui: "Bệ hạ, đây là bạn lữ của ta, thỉnh tự trọng."

Bệ hạ quả thật muốn bị tức cười: "Cậu cho rằng ai đều giống cậu sẽ có hứng thú với một biến tính giống cái? Huống chi, ta đã có bạn lữ!"

Sino nhướng mày: "Nhớ kỹ những gì ngài đã nói, chúc ngài và tẩu tử bách niên hảo hợp sớm sinh quý tử."

Bệ hạ vẻ mặt hắc tuyến: "Cậu mau xử lý tốt thủ tục, ta không muốn thu thập cục diện rối rắm cho cậu."

Sino gật đầu:  "Đã biết."

Bệ hạ nhìn truyền tin đã kết thúc, thở dài một tiếng, đứa em trai này của hắn cho dù đã kết hôn vẫn không thể cho hắn bớt lo!

Đang nghĩ ngợi, tổng bí thư bước nhanh đến bên người hắn, ngữ khí thập phần kích động.

"Bệ hạ, bạn lữ của nguyên soái có khả năng không phải là biến tính giống cái mà là giống cái tự nhiên!"

Bệ hạ sửng sốt trong chớp mắt, thanh âm đột nhiên đề cao: "Ngươi nói cái gì?"

Tổng bí thư nhắc lại một lần sau đó nói: "Tin tức liên quan đã lên đầu đề, còn có 'nguyên soái tư tàng giống cái tự nhiên' đồn đãi ra ngoài."

Bệ hạ cắn răng: "Tên hỗn đản này!"

Hắn nhanh chóng nhìn tin tức, lại lần nữa bấm truyền tin.

Sau khi Sino chuyển được hắn chất vấn: "Bạn lữ của cậu là giống cái tự nhiên?"

Sino nhíu mày.

Lúc hắn nhận được tin nhắn loạn mã của Cố Vũ, hắn đã ý thức được không thích hợp.

Hắn liên tục gửi xin truyền tin vài lần, Cố Vũ đều không tiếp vì thế mới liên hệ phó quan, sau đó vận dụng chiến hạm chạy tới trung tâm.

Khi sắp đến, phó quan gửi tin tức báo cáo cho hắn có một tiết mục phỏng vấn âm nhạc đang phát sóng trực tiếp.

Sau khi hắn tới cũng có nhìn thấy hai người của tổ tiết mục, hắn có chút ấn tượng với người chủ trì Hoành ca.

Là một cái tiết mục phỏng vấn âm nhạc rất nổi tiếng, có khẩu hiệu là tìm kiếm cao thủ âm nhạc dân gian.

Khi đó hắn đã biết, thân phận của tiểu bạn lữ có khả năng giấu không được.

Người xem cũng không phải đồ ngốc khẳng định có người nhìn ra manh mối.

Hắn trầm tư một lát, nhìn về phía bệ hạ: "Ca, giúp ta liên hệ bộ tin tức cấm chia sẻ ảnh chụp và video liên quan đến tiểu Vũ."

Bệ hạ giật giật khóe miệng, tốc độ thay đổi xưng hô thật là nhanh.

Hắn nhìn về phía Cố Vũ: "Cậu ta là tiểu Vũ? Thật sự là giống cái tự nhiên?"

Sino gật đầu, nhắc nhở nói: "Là bạn lữ của ta!"

Bệ hạ tức giận liếc hắn một cái: "Còn cậu thì nhanh nghĩ cách ứng đối với sự chất vấn của công dân đế quốc như thế nào đi, tư tàng giống cái tự nhiên nguyên soái đại nhân."

Cố Vũ cắn môi, mở miệng nói: "Sino không có tư tàng tôi, là tôi không muốn bại lộ thân phận không liên quan đến anh ấy."

Sino chỉ đáp ứng yêu cầu của cậu mà thôi, hơn nữa thập phần thủ tín.

Cậu không muốn mang đến phiền toái cho Sino.

Ánh mắt bệ hạ khẽ thay đổi, các giác quan của giống đực rất nhạy bén, độ thừa nhận âm thanh cũng cực cao.

Nghe giọng của Cố Vũ xong, trong đầu hắn hiện lên một câu, giả chính là giả.

Cho dù thanh âm của giống cái nhân tạo lại thật hơn nữa cũng vẫn kém giống cái tự nhiên một phần mười.

Thật là tự nhiên! Thật là dễ nghe!

Sino ra tiếng nhắc nhở: "Huynh trưởng đại nhân còn tẩu tử của ta thì sao?"

Bệ hạ vẻ mặt vô ngữ mà dời tầm mắt đối diện với Sino.

"Ta sẽ liên hệ bộ tin tức, điều này chỉ vì bảo đảm giống cái tự nhiên an toàn! Cậu phải chuẩn bị tốt, tuy rằng trước mắt quần chúng mới chỉ hoài nghi nhưng giấu không được lâu."

Sino hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.

Hắn rất không vui nhưng cũng biết, xác thật giấu không được.

Bệ hạ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, lại nhìn Cố Vũ: "Sắc mặt của cậu ấy không tốt, cậu chăm sóc cậu ấy trước rồi lại liên hệ."

Sino cắt đứt truyền tin không bao lâu, Tần Sênh nói: "Nồng độ đã ổn định, xuống xe đi."

Sino gật đầu, nói với Cố Vũ: "Đợi chút."

Hắn xuống xe trước, vòng qua đuôi xe đến bên chỗ Cố Vũ khom lưng chuẩn bị ôm Cố Vũ.

Cố Vũ lùi về phía sau, thẹn thùng mím môi: "Tôi có thể tự đi."

Bệnh viện người đến người đi, hiện tại cậu đã khôi phục sức lực, cậu làm sao lại không biết xấu hổ để Sino ôm cậu được!

Sino nhìn về phía đầu gối cậu.

Cậu biết Sino lo lắng vì thế duỗi chân ra, ý bảo chính mình không sao.

Duỗi chân trong nháy mắt, đau đớn ập đến, ngón tay cậu hơi hơi cuộn tròn một chút, cậu cố nở nụ cười: "Không sao."

Tuy rằng đau nhưng chỉ là ngoại thương không có thương gân động cốt, cậu có thể tự đi.

Sino thấy cậu kiên trì, hắn cũng biết cậu ngại ngùng nên thoáng tránh ra: "Ta đỡ cậu, không thoải mái nhớ nói với ta."

Cố Vũ gật đầu, chậm rãi dịch đến ngoài xe, lúc hai chân đứng trên mặt đất, môi cậu phản xạ có điều kiện run lên.

Đồng thời hít sâu một hơi, hít đến một nửa, cậu cắn môi nuốt xuống.

Sino biến sắc, trực tiếp bế ngang cậu lên, Cố Vũ đang muốn cự tuyệt liền nghe Sino trầm giọng nói: "Không được cậy mạnh."

Tần Sênh thấy mặt Cố Vũ đỏ lên, cười an ủi: "Không sao đâu, tôi dẫn các cậu đi thông đạo khẩn cấp, người rất ít."

Cố Vũ cười ngượng ngùng giương mắt nhìn Sino, ngoan ngoãn để anh ta ôm, tay nhẹ nhàng bám vào bả vai của Sino.

Sino nhìn thấy dáng vẻ này của cậu trong lòng nhũn ra, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ta không phải hung dữ với cậu, ta chỉ lo lắng cho cậu thôi."

Cố Vũ nhẹ gật đầu: "Ừm, tôi biết.”

Cậu khẽ cắn môi, quay đầu ra chỗ khác chớp chớp mắt.

Cậu đã bị thương rất nhiều lần, sau khi bị người khác biết trừ bỏ viện trưởng gia gia kết quả còn lại thường không phải được an ủi, mà là bắt nạt.

Lúc còn nhỏ nếu cậu lộ ra biểu tình khó chịu, bày ra bộ dạng mềm yếu sẽ càng bị cười nhạo.

"Mau nhìn nè, nó lớn lên giống con gái, tính cách cũng giống con gái."

"Một chút cũng không giống con trai!"

Lúc bị thương, cậu quen che giấu đau đớn, khiến chính mình thoạt nhìn giống như không bị gì.

Cậu không muốn bị người khác cười nhạo và cũng biết cho dù có lộ ra cảm xúc khó chịu đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ai an ủi cậu.

Nhưng hiện tại, cậu cảm nhận được sự quan tâm, yêu quý và thương tiếc của Sino.

Trong nháy mắt, cậu phá lệ cảm động.

Cậu hy vọng một màn này rất lâu rồi.

Sino nghe ra giọng cậu hơi khàn, hiếm thấy bắt đầu khẩn trương vì chính mình giải thích.

"Ta thật sự không phải hung cậu, đừng tức giận, ta bảo đảm, về sau nhất định sẽ chú ý ngữ khí!"

Tốc độ nói của hắn rất nhanh, trên tay không tự giác dùng sức ôm Cố Vũ càng chặt.

Cố Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười xán lạn với hắn: "Tôi không tức giận, cảm ơn anh, tôi biết anh đang quan tâm tôi."

Cậu dừng một chút, né tránh ánh mắt của Sino: "Anh như vậy rất tốt."

Sino mềm lòng rối tinh rối mù, tiểu bạn lữ của hắn là người tốt nhất từ trước đến giờ!

Tần Sênh dẫn hai người tới một phòng bệnh có diện tích rất lớn, chỉ vào khoảng kiểm tra dựa tường.

"Thả cậu ấy vào khoang kiểm tra để tôi làm kiểm tra toàn thân cho cậu ấy."

Sino nhẹ nhàng buông Cố Vũ.

Có kinh nghiệm kiểm tra lần trước Cố Vũ cũng không sợ hãi bởi vì tâm tình thả lỏng nên cậu bớt thời gian chuyển động con ngươi đánh giá dụng cụ bốn phía.

Tần Sênh xem xong số liệu kiểm tra, nhẹ nhàng thở ra: "Thân thể không thành vấn đề, chỉ bị tin tức tố giống đực bên ngoài ảnh hưởng, không có bị tiêm dược phẩm cấm."

Biểu tình của Sino khẽ buông lỏng, nghĩ đến Olle, hắn trầm giọng nói: "Người kia, ta gặp lần trước là ở nơi này."

Tần Sênh kinh ngạc: "Cậu đang nói người đã thương tổn tiểu Vũ?"

"Ừ, tên tóc đỏ kia."

Cố Vũ ngồi dậy bổ sung: "Olle."

Tần Sênh sửng sốt, mở thiết bị đầu cuối tra tìm tin tức tương quan.

"Cậu ấy là biến tính giống cái, thân thể của cậu ấy khôi phục rất không tồi nhưng tâm lý có vấn đề, trước mắt mỗi ngày đều phải tiếp thu trị liệu."

Hắn nhìn về phía Cố Vũ: "Sao các cậu lại gặp nhau?"

Cố Vũ: "Cậu ta ở làm việc ở trung tâm."

"Cái gì?" Tần Sênh nhíu mày, "Tôi đã xem hồ sơ điều trị của cậu ấy, mỗi ngày cậu ấy đều tới bệnh viện."

Cố Vũ nghĩ nghĩ: "Cậu ấy ở khu mỹ thực chỉ có giữa trưa tương đối vội."

Sino hỏi: "Khi nào cậu ta đến trung tâm?"

"Ngày hôm qua."

Đang nói chuyện Sino nhận được tin tức phó quan gửi tới, là tư liệu tra hỏi Olle.

Khi hắn nhìn đến lịch sử thiết bị đầu cuối của Olle, lãnh ý chợt lóe trong mắt.

Hắn mở màn sáng để Cố Vũ và Tần Sênh đều có thể nhìn thấy tin tức phó quan gửi tới.

Giọng hắn hơi trầm xuống: "Cậu ta cố ý tiếp cận cậu."

Cố Vũ nhìn về phía màn sáng, ngay lập tức cậu nhận ra Olle xem chính là thiệp đàm luận về cậu trong đó có cả ảnh chụp cậu đang thổi sáo.

Tần Sênh nhanh chóng coi xong thiệp: "Khó trách, bản nhân cậu ấy là biến tính giống cái nên hiểu biến tính giống cái nhất, sau khi nhìn thiệp, khẳng định phát giác cậu không đúng."

Hắn nói xong hỏi: "Cậu phát sóng trực tiếp?"

Cố Vũ gật đầu: "Ừ, diễn tấu sáo."

Tần Sênh lập tức hỏi tên chủ bá và số phòng, cũng bảo đảm nhất định sẽ cùng với Kỳ Kỳ cùng nhau cổ động.

Cố Vũ cười cười: "Cảm ơn."

Sino đóng màn sáng, gửi tin tức cho phó quan kêu hắn thống kê toàn bộ thông tin của biến tính giống cái.

Tần Sênh cầm một hộp thuốc mỡ đưa cho Cố Vũ: "Thuốc này có tác dụng giúp thúc đẩy tuần hoàn máu và tan máu bầm rất tốt, bôi đều lên miệng vết thương rồi xoa vài phút là được."

Nói xong lại nhắc nhở: "Trong vòng 3 ngày hạn chế đứng, không được tạo áp lực cho đầu gối, đi đường chậm một chút."

Cố Vũ gật gật đầu, Tần Sênh lại nói: "Đầu ngón tay của cậu bị thương không nặng, nhưng hôm nay tốt nhất không nên thổi sáo."

"Vâng." Cố Vũ đáp ứng.

Mấy ngày nay cậu ghi âm lại không ít khúc, lúc phát sóng trực tiếp có thể mở ghi âm đã cắt xong.

Giọng nói của cậu đã khỏi, nói chuyện với người xem không cần đánh chữ nữa, ngón tay hoàn toàn có thể nghỉ ngơi.

Lấy thuốc, nghe xong những việc cần chú ý, Sino và Cố Vũ trở về biệt thự.

Dọc theo đường đi truyền tin của Sino vang không ngừng, hắn chỉ nhìn lướt qua, một cái cũng không tiếp.

Tới biệt thự, Sino xuống xe, vòng đến bên Cố Vũ bế cậu xuống.

"Ọt……" Sino vừa mới đi đến phòng khách liền nghe được một tiếng bụng kêu.

Cố Vũ ôm bụng mặt đỏ lên.

Bước chân Sino dừng lại: "Cậu chưa ăn trưa?"

Cố Vũ gật đầu: "Ừm."

Sino ảo não: "Là ta sơ ý." Hắn vừa nói vừa đi về phía nhà ăn.

Cố Vũ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn: "Tôi muốn đi tắm."

Ánh mắt Sino hơi tối, nhìn đôi mắt trong suốt của Cố Vũ, ngữ khí ám trầm: "Loại lời nói này không được nói ở trước mặt người khác."

Hắn cất bước đi về phía phòng cho khách.

Cố Vũ ngẩn người, sau khi ý thức được mình đã nói cái gì xấu hổ mím môi.

Thân phận của cậu ở Diệu Huy Tinh, ở trong mắt Sino, hai người là khác phái.

Ở khác phái, đặc biệt là ở trước mắt người khác phái có tình cảm với mình đề cập đến việc tắm rửa, xác thật rất dễ làm người hiểu lầm.

Cậu nhỏ giọng giải thích: "Tôi, tôi chỉ muốn đi tắm một chút, không có ý gì khác."

Sino cúi đầu thấy lỗ tai cậu lặng lẽ đỏ, khẽ cười một tiếng: "Ta biết, nếu cậu có ý khác, ta……"

Suy nghĩ trong đầu làm hô hấp của hắn hơi dừng lại, sau khi tạm dừng một chút, khàn khàn cười rộ lên: "Ta sẽ lập tức hành động."

Cố Vũ chớp chớp mắt, sắc mặt ửng đỏ.

Sino trực tiếp ôm cậu vào phòng tắm, cậu vội vàng nói: "Tôi chưa lấy quần áo!"

Sino: "Yên tâm, đợi chút nữa ta để ở cửa cho cậu, sau khi để xong ta sẽ đi ra ngoài, đừng lo lắng."

Cố Vũ cắn cắn môi: "Tôi không lo lắng," cậu nhìn về phía Sino, cười rộ lên, "Cảm ơn anh."

Sino bất đắc dĩ sâu sắc thở dài, tiểu bạn lữ cư nhiên tin tưởng lực nhẫn nại của hắn như vậy.

Nhưng chính hắn đều không tin!

Hắn mở nước cho Cố Vũ xong mới rời khỏi phòng tắm.

Hắn đi đến tủ quần áo, trực tiếp bỏ qua chính trang, nhìn về phía áo ngủ.

Dù sao hôm nay tiểu bạn lữ cũng không phải ra cửa, sau khi ăn xong cũng phải nghỉ ngơi đương nhiên cũng phải thay áo ngủ.

Tủ quần áo treo một loạt áo ngủ đều là hắn dặn dò vòng tròn lớn mua, suy xét đến tính cách thẹn thùng của Cố Vũ, kiểu dáng hắn chọn đều rất bảo thủ.

Nhưng hắn cũng có tư tâm trong lòng, bởi vậy trong đông đảo những bộ bảo thủ lại có mấy bộ tương đối mở ra.

Nguyên soái quyết đoán xông pha trên chiến trường đối mặt với một ngăn tủ áo ngủ, thần sắc rối rắm.

Cuối cùng, hắn chọn một bộ trung quy trung củ áo ngủ, cổ áo rộng hình chữ V bên hông có một sợ đai lưng, vạt áo dài đến trên đầu gối khoảng 10cm.

Vừa lúc, vạt áo sẽ không đụng tới đầu gối của tiểu bạn lữ, thật hoàn mỹ!

Cố Vũ tắm rửa xong, ra cửa cầm áo ngủ, sau khi mặc đến trên người, thập phần vừa lòng.

Áo ngủ lúc trước cậu mặc đều là kích cỡ của Sino, nó quá lớn đối với cậu.

Cậu cũng không có nghĩ tới việc có bảo thủ hay không, ở trong mắt cậu cái áo ngủ này rất bình thường.

Rốt cuộc trong ký túc xá sau khi tắm rửa xong có rất nhiều nam sinh ở trần mặc quần đùi, thậm chí ở trong trường học đều có thể nhìn thấy.

Cậu chậm rãi đi ra phòng cho khách, thấy Sino đứng ở cạnh cửa, cậu ngẩn người: "Anh đứng đây nãy giờ à?"

Tầm mắt Sino nhanh chóng từ cổ áo cậu di chuyển đến trên mặt, giọng hơi khàn: "Ừ, ta sợ cậu sẽ té."

Cố Vũ mím môi, rất cảm động lại rất luống cuống, chưa từng có người đối xử tốt với cậu như vậy.

Sino khom lưng bế cậu lên đi về phía nhà ăn: "Cơm đã chuẩn bị xong, ăn xong nhớ nghỉ ngơi."

Đôi mắt Cố Vũ trợn tròn, đỏ mặt không nói chuyện.

Cậu bắt đầu hối hận, sớm biết vậy nên đổi bộ quần áo khác.

Cậu nguyên bản không cảm thấy gì nhưng sau khi bị Sino bế lên, vạt áo bị kéo lên khiến cho giữa chân cậu và cánh tay của Sino không hề có ngăn cách.

Cậu đã quên, cậu hiện tại và trước kia không giống nhau, trước kia cậu sẽ không bị người khác ôm ngang như vậy nhưng hiện tại bị!

Sino cũng không nghĩ tới tình huống sẽ biến thành như vậy, cái này đã vượt qua hắn đoán trước.

Hắn chỉ tính toán thưởng thức mà thôi.

Hắn vội vàng nhìn về phía Cố Vũ, tiểu bạn lữ sẽ không cho rằng hắn cố ý chơi lưu manh chứ!

Thấy Cố Vũ chỉ thẹn thùng nghiêng đầu, không có tức giận, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo trong mắt hiện lên một tia ý cười.

Tính tình tiểu bạn lữ của hắn thật tốt.

Hai người cùng nhau ăn cơm, vừa mới cơm nước xong không thích hợp ngủ trưa, vì thế hai người song song ngồi ở sô pha lướt Tinh Võng.

Cố Vũ điểm tiến một cái nhiệt thiếp "Thật sự là giống cái tự nhiên phải không?"

Lâu chủ là người xem của tiết mục Hoành ca, hắn kể lại những gì đã nhìn thấy trong tiết mục, hơn nữa còn đăng một đoạn ghi hình của tiết mục.

"Tôi cảm thấy là giống cái tự nhiên, các bạn thấy thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~

Tác giả nói nàng hôm nay rất béo: Các bạn thấy thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play