Edit & Beta: Tiểu Vu

Cố Vũ cố gắng tỏ vẻ thân thể mình rất tốt, một chút bệnh cũng không có nhưng Sino không tin, thái độ phá lệ kiên quyết.

Cố Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp.

Hy vọng phí khám bệnh ở nơi này không quá mắc, cậu đã thiếu Sino không ít tiền.

Cũng may thân thể cậu rất khỏe mạnh chỉ cần chi trả phí kiểm tra là được.

Tầm mắt Sino dừng trên thiếu niên ngồi ở ghế phụ lái, tay thiếu niên đặt ở đầu gối thoạt nhìn đặc biệt ngoan.

Cố Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, tại sao không lái xe?

Sino nghiêng người tới gần cậu, cậu khẩn trương cuộn tròn ngón tay, trái tim thình thịch thình thịch nhảy dựng. Hơi thở của nam nhân phả vào vành tai, nửa bên mặt cậu thoáng chốc đỏ, hơi có chút hoảng loạn mà lui về sau.

"Cạch......" Cố Vũ mới lui một chút, bên trái vang lên thanh âm thanh thúy, ngay sau đó thân thể cậu bị một tầng hình cầu trong suốt màu xanh nhạt bao bọc.

Cố Vũ kinh ngạc nhìn về chỗ phát ra tiếng vừa rồi, một cái nút màu xanh lá trên tay vịn bên trái bị ấn xuống, Sino thu hồi tay, thân thể cũng lui theo về phía sau.

Sino muốn tới gần đem người ôm vào lòng một chút mà không phải lui về phía sau, nhưng thấy bộ dáng Cố Vũ quẫn bách lại không đành lòng.

Không thể làm tiểu bạn lữ sợ.

Thấy Cố Vũ kinh ngạc, hắn giải thích: "Đây là lồng bảo vệ, nếu có sự cố giao thông xảy ra cậu cũng sẽ rất an toàn."

Cố Vũ hiểu, giống đai an toàn ở hiện đại. Mắt đen của cậu tò mò đánh giá hình cầu, duỗi tay chọc chọc, không có cảm giác gì, giống như không khí.

Sino bị động tác nhỏ của cậu manh một mặt, thiếu niên tò mò lại tiểu tâm cẩn thận chọc lồng bảo vệ thật là quá đáng yêu.

Bàn tay hắn nắm chặt tay lái, ức chế xúc động muốn đi nhéo mặt của thiếu niên: "Chịu va chạm mới có thể biến thành thật thể, ngày thường mở ra có thể bảo đảm an toàn cũng sẽ không ảnh hưởng đến động tác của người bên trong."

Cố Vũ gật gật đầu, ngượng ngùng mím môi, tay đặt lại đầu gối.

Cậu như vậy khẳng định giống đồ nhà quê lên tỉnh.

Cậu lặng lẽ nhìn Sino, khóe miệng Sino hơi cong, ánh mắt nhu hòa một chút ghét bỏ và khinh thường cũng không có.

Đôi mắt cậu cong lên, cười cười với Sino.

Thật tốt, không có bị ghét.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên ngồi xe hơi nhỏ có nữ hài ngồi cạnh say xe nhờ cậu mở cửa sổ, cậu không biết mở thiếu chút nữa đem cửa xe mở ra.

Tiếng cười nhạo và ánh mắt ghét bỏ của các bạn học đến hiện tại cậu còn nhớ rõ.

Sino: "Ngồi xong, ta khởi động."

Cố Vũ gật gật đầu, khóe miệng mang theo tươi cười.

Sino thật là quá ôn nhu, sau khi biết cậu không phải giống cái nhân tạo còn đặc biệt tri kỷ.

Hai lần trước ngồi xe, Sino không có mở lồng bảo vệ cho cậu khi lái xe cũng không có nói trước.

Khẳng định do cậu là giống cái nhân tạo nên không cần lo lắng an toàn.

Mười lăm phút sau, Sino đem xe dừng ở bãi đỗ xe, nói với Cố Vũ: "Đây là bệnh viện trung ương đế quốc, khoa tuyến thể ở đây đứng đầu hệ hành tinh, cậu...... Thân thể của cậu sẽ không sao."

Cố Vũ chớp chớp mắt, khoa tuyến thể? Sino cho rằng tuyến thể của cậu xảy ra vấn đề?

Nhưng tuyến thể là cái gì?

Cậu sờ sờ yết hầu, gần chỗ này cậu chỉ biết amidan.

Sino nhìn thấy động tác nhỏ của cậu nghĩ thầm, tiểu bạn lữ quả nhiên là muốn chữa khỏi tác dụng phụ.

Hắn cầm tay Cố Vũ, Cố Vũ theo bản năng giãy giụa, hắn nói: "Bệnh viện rất lớn, đừng đi lạc."

Tiểu bạn lữ kiều xảo* đáng yêu như vậy, bệnh viện người đến người đi, hắn phải hướng người khác tuyên bố chủ quyền, hy vọng đừng xuất hiện người không có mắt, nổi lên tâm tư không nên có với tiểu bạn lữ. (*nhỏ nhắn tinh xảo)

Cố Vũ mím môi, cậu rất muốn nói cậu không phải tiểu hài tử không cần dắt tay ngừa đi lạc.

Nhưng Sino đã kéo cậu vào bệnh viện nếu cậu tiếp tục giãy giụa, sau đó dùng tay khoa tay múa chân ý của cậu lại phải tốn không ít thời gian.

Cậu nhìn tay bị nắm, bàn tay của Sino rất lớn, khớp xương rõ ràng hữu lực bị dắt như vậy cậu có cảm giác rất an toàn.

Mặt cậu ửng đỏ, đi theo Sino vào trong.

Sino cố ý chọn đường ít người, đi khoảng mười phút, trải qua gần mười dãy phòng lớn mới tới dãy khoa tuyến thể.

Bất quá tình huống tựa hồ có chút không đúng, cửa dãy phòng khoa tuyến thể vây quanh một đám người, không trung còn bay không ít máy ghi hình, bảo vệ bệnh viện đang mời những người này rời đi.

Cố Vũ theo bản năng đến gần Sino, cánh tay hai người đụng nhau.

Sino trấn an: "Không sao," hắn nhìn về phía đám người, ánh mắt lạnh lùng, "Những người này là phóng viên."

Cố Vũ nghĩ thầm, đang tranh cãi sự cố y học?

Lúc này, một chiếc xe bên trong bệnh viện chạy tới cửa, hai gã cảnh sát từ trên xe nhảy xuống, tiếp theo lại đi xuống một thiếu niên thon gầy tóc màu hạt dẻ cao khoảng 1m78.

"Lại tới một người nữa!" Trong đám đông có người phát hiện động tĩnh phía sau, hô to một tiếng.

Đám người thoáng chốc sôi trào, ồ ạt một đám từ cửa chạy tới xe.

"Úc, thật sự giống giống cái nhân tạo như đúc, xin hỏi cậu có phải là biến tính giống cái không? Có thể nói chuyện cậu đã trải qua không?"

"Tránh ra!" Cảnh sát che chở thiếu niên, quát lớn về phía các phóng viên đang thần sắc kích động.

Các nhân viên an ninh của bệnh viện nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, rất nhanh, lại tới một đám bảo vệ tiếp viện nữa mới khống chế được đám người này, thiếu niên bị cảnh sát hộ tống vào bên trong.

Cố Vũ nhìn thiếu niên, nghi hoặc không thôi, biến tính giống cái là cái gì?

Nơi này rốt cuộc phân chia bao nhiêu giới tính?

Sino cũng đang nhìn thiếu niên tóc màu hạt dẻ, ánh mắt của thiếu niên tối tăm sắc mặt tái nhợt, tình huống thoạt nhìn thật không tốt.

Hắn nhìn về phía Cố Vũ, biểu tình khẽ buông lỏng, may mắn tiểu bạn lữ trời xui đất khiến tới biệt thự của hắn.

Sino nắm tay Cố Vũ đi vào đại lâu, từ thông đạo đặc biệt thẳng tới lầu ba, khu khám bệnh khoa tuyến thể.

Bên trong bệnh viện rất giống với hiện đại nhưng lớn hơn nhiều, hai bên hành lang rộng lớn là các loại phòng công năng, đường đi có thể song song đặt ba chiếc xe.

Mục đích của Sino rất rõ ràng, trực tiếp hướng phòng chuyên gia đi.

Trên hành lang người không nhiều lắm, người cậu gặp được đều rất cao lớn nhưng làm Cố Vũ kinh ngạc là bọn họ đều mang theo sủng vật.

Sủng vật đủ loại đều có, rất nhiều loại cậu không biết, kích cỡ cũng rất đa dạng, con nhỏ thì cỡ bàn tay lớn lại gần ba mét.

Nhưng khiến cậu chú ý là trên chân của sủng vật đều đi giày, khi thấy trên người bọn chúng cũng có đồ trang trí, cậu mới ý thức được có khả năng cậu đã hiểu lầm.

Các động vật này có khả năng không phải sủng vật mà là thú giống cái.

Cậu bị ý nghĩ của chính mình làm sợ ngây người, nếu là thật, vậy động vật nhỏ giống hamster vừa rồi cũng có thể kết hôn với người?

Cũng quá thần kỳ đi chứ!

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng khám bệnh bên phải phía trước đột nhiên bị mở ra, tiếng hét to táo bạo thoáng chốc truyền vào lỗ tai.

"A...... Cút đi, buông tôi ra!"

Cố Vũ hoảng sợ, theo bản năng nắm chặt bàn tay.

Tiếng hét dứt trong chớp mắt, một thiếu niên tóc đỏ từ phòng khám bệnh chạy ra nhưng chạy khỏi phòng khám bệnh không đến hai mét đã bị một người nam nhân cao lớn bắt lấy.

Nam nhân mặc áo blouse trắng, thân cao khoảng 1m92, hắn bắt lấy thiếu niên tóc đỏ đang hướng hắn giãy giụa đem thiếu niên chế trụ, trong giọng nói ôn hòa mang theo bất đắc dĩ: "Bình tĩnh một chút, chúng tôi đang giúp cậu kiểm tra thân thể sẽ không làm cậu bị thương."

Đôi mắt của thiếu niên tóc đỏ đỏ lên, phảng phất như không nghe được gì, kịch liệt giãy giụa: "A...... Cút đi! Cút đi!"

Cố Vũ bị bộ dạng điên cuồng của thiếu niên làm sợ tới mức trái tim kinh hoàng, sắc mặt cũng hơi hơi trắng bệch.

Nam nhân mặc áo blouse trắng nói với hộ sĩ đi theo phía sau hắn: "Chuẩn bị thuốc an thần."

Nói xong, hắn chuẩn bị đem thiếu niên mang vào phòng khám bệnh, tầm mắt đảo qua, thấy được Sino, động tác dừng lại.

Sino hướng hắn gật gật đầu: "Bác sĩ Tần."

"Cậu tới khám bệnh?" Bác sĩ Tần khó nén kinh ngạc.

Sino nhìn Cố Vũ sắc mặt trắng bệch, lại nhìn nhìn thiếu niên điên cuồng giãy giụa bị bác sĩ Tần bắt lấy: "Cậu xử lý trước, đợi chút tôi tìm cậu."

Bác sĩ Tần liếc mắt nhìn Cố Vũ một cái, gật gật đầu, mang theo thiếu niên tóc đỏ vào phòng khám bệnh, sau khi cửa đóng lại tiếng của thiếu niên hoàn toàn bị ngăn cách.

Cố Vũ kéo ống tay áo của Sino, chỉ vào cửa phòng khám bệnh, vẻ mặt nghi hoặc.

Rốt cuộc thì đi khám bệnh gì?

Sino nhịn không được xoa xoa tóc của cậu, tóc của thiếu niên rất mềm, hắn yêu thích không buông tay: "Đừng sợ."

Hắn dắt Cố Vũ vào một phòng chờ khám bệnh cho khách quý, phòng chờ khám bệnh bố trí rất ấm áp, bày sô pha chắc chắn và cây xanh tươi tốt.

Thần sắc Cố Vũ thoáng thả lỏng, Sino rót cho cậu chén nước: "Ở đây chờ ta, ta đi ra ngoài một chút."

Cậu cầm ly nước gật gật đầu, cậu đoán Sino muốn đi tìm bác sĩ Tần, hiển nhiên bọn họ quen nhau.

Sino xem bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, nhịn không được lại xoa xoa đầu cậu.

Mặt Cố Vũ đỏ lên, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhấp môi, cậu luôn cảm thấy, Sino coi cậu thành sủng vật.

Trong mắt Sino hiện lên một tia ý cười, chỉ vào nhẫn cậu: "Có việc liên hệ ta, không cần đi loạn."

Cố Vũ lại gật đầu lần nữa.

Sau khi Sino rời đi, Cố Vũ chậm rãi uống nước, nhớ lại chuyện lúc nãy.

Người nơi này, tựa hồ đều lớn lên phá lệ cao lớn.

Cậu gặp qua thiếu niên hơi lùn một ít không phải giống cái nhân tạo, thì là...... biến tính giống cái, thiếu niên tóc đỏ vừa rồi không biết thân phận là gì.

"Rầm......" Tiếng vật thể rơi xuống đất đánh gãy cậu tự hỏi.

Cậu nhìn qua kệ sách bên trái sô pha, có một quyển sách rơi xuống trên mặt đất.

Cậu buông ly nước, đem sách nhặt lên chuẩn bị cất lên kệ sách lại phát hiện một đoàn mao cầu* trên ngăn thứ ba, cuối mao cầu còn có một tiểu viên cầu vừa nhìn đã biết rất mềm mại. ( *cục lông tròn ( 'ω' ) )

Mao cầu run rẩy làm sách bên cạnh nó cũng run theo, quyển cách nó gần nhất đã bị đẩy ra một nửa, nếu tiếp tục như vậy phỏng chừng không lâu nữa cũng sẽ rớt xuống.

Cố Vũ kinh ngạc cực kỳ, cậu đánh giá mao cầu, nhìn tiểu viên cầu có vẻ giống cái đuôi, mao cầu tựa hồ là một con thỏ.

Trên người mao cầu phủ lông dài màu trắng không tương xứng với con thỏ.

Nhìn mao đoàn run đến dữ hơn, Cố Vũ nhịn không được duỗi tay, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng mao đoàn.

Bỗng chốc, hai lỗ tai lông xù xù dựng lên, mao đoàn ngước đầu tròn xoe, lộ ra răng cửa lớn màu trắng hướng Cố Vũ hung tợn chi một tiếng.

Ngữ khí rất hung nhưng thanh âm run run, còn có tiếng hàm răng va chạm rất nhỏ.

Cố Vũ nhìn mao đoàn vừa manh vừa dữ, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nó, lộ ra nụ cười gần gũi.

Lỗ tai lông xù xù chậm rãi rũ xuống, đặt ở hai bên khuôn mặt làm mặt hơi hơi nhô lên sấn đến tròn trịa đặc biệt đáng yêu.

Cố Vũ cảm thấy mao đoàn dần dần không run rẩy nữa, đôi mắt hơi cong.

Mao đoàn chớp chớp mắt đỏ cúi đầu xuống nằm bò ở đối diện Cố Vũ, một lát sau, nó nâng lên chân trước chỉ chỉ trên mặt đất ánh mắt đen láy chờ mong nhìn Cố Vũ.

Cố Vũ cười rộ lên, nguyên lai là sợ độ cao.

Cậu xoa xoa đầu mao đoàn mềm mại ôm mao đoàn xuống kệ sách.

Cậu ngồi ở trên sô pha, đem mao đoàn thả trên đùi, nhẹ nhàng xoa phía sau lưng mao đoàn sửa sang lại lông dài cho nó.

Nhắc nhở 'giá trị hảo cảm +2' chợt lóe qua, Cố Vũ kinh ngạc nhìn mao đoàn, mở hệ thống ra giữa bảng biểu lại nhiều một hàng.

'Kỳ Kỳ', '2'.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~

=============
Editor: Nghỉ hè lười quá~v( ̄∇ ̄)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play