Bản thân Hàn Thủy Thạch cũng ăn linh sa. Nói ra lại thấy nực cười. Các tu sĩ ở nơi này đều đã tịch cốc không biết bao nhiêu năm, ai cũng nhất mực cho rằng từ đây đã có thể thấy được cả đỉnh trường sinh rồi.
Ai ngờ hiện tại, mỗi ngày đều cần linh sa để mà duy trì sự sống. Không có hương vị, nhạt như nước lã. Lại là thứ gắn bó không thể thiếu với tu vi và nguyên thần.
Đầu lưỡi đạm mạc, nhưng ánh trăng lại khiến cho máu chảy trong huyết quản sôi trào.
Những cuồng loạn không tên tầng tầng chồng chất. Đại đa số tu sĩ sẽ dùng giết chóc để phát tiết dục vọng vô tận của chính mình, đưa linh hồn tới niềm vui thích cao trào sau mỗi lần chiến thắng. Còn Hàn Thủy Thạch không thích chém giết lung tung. Nếu thật sự chịu không nổi, hắn sẽ đi tìm những nữ tu xinh đẹp.
Hắn cả đời bình thản, không gần nữ sắc, không ngờ sau khi phi thăng lại giống như ác ma bị lột bỏ lớp da người. Chính hắn cũng cảm thấy mình vừa dơ bẩn, lại vừa nực cười biết mấy… Thật đáng thương. Hơn một trăm năm này, tất cả vẫn luôn mắc kẹt trong ma vực, lấy đâu ra thần ra phật cơ chứ!
Hắn ăn linh sa xong, từ chỗ pháp bảo của mình lấy ra một vật ánh kim, ở trên cổ của Vấn Thủy khoa chân múa tay một hồi. Vấn Thủy căn bản không hiểu hắn đang làm gì.
Không lâu sau, hắn đã làm xong một chiếc vòng cổ lấp lánh ánh vàng, tròng lên quanh cho cổ nàng. Vấn Thủy nghiêng nghiêng đầu, cũng không kháng cự. Trước kia ở dưới Tiểu Yêu Phong có kẻ thường xuyên rình đánh chó hoang, Thiên Ấn cũng làm cho nàng một cái vòng cổ, để người ta biết nàng thuộc về Tiểu Yêu Phong này.
Sau khi Thiên Ấn phi thăng, nàng cho dù có ngứa cũng không dám đưa chân cào cổ. Chỉ là đã hơn một trăm năm, chiếc vòng cổ kia cuối cùng cũng bị hỏng rồi rơi mất.
Chiếc vòng ánh kim đeo quanh cổ nàng thực chất là một pháp khí phòng vệ. Vấn Thủy ngửa cổ để hắn đeo vòng dễ dàng hơn. Khi hắn cúi người, cả khuôn mặt đều gần sát bên nàng. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt đĩnh đạc tinh anh, hơi thở ấm áp mà sạch sẽ…
Nàng không tự chủ được mà đưa mõm lên liếm liếm mặt hắn. Hàn Thủy Thạch nghiêng mặt, sợ nàng liếm nhiều rồi sẽ đâm ra quen thói.
Hắn nhanh chóng gài nốt chiếc vòng vào cổ nàng rồi nói: “Cho ngươi ba ngày luyện tập Ngự Phong Thuật.”
Vấn Thủy có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Nếu… Nếu ta học không được thì sao?”
Hàn Thủy Thạch trầm giọng: “Học không được thì cút!”
Dứt lời, hắn đứng dậy bỏ ra ngoài động phủ. Cổng động phủ đóng lại, Vấn Thủy vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Học không được thì lăn?(1)
Nàng xem “Ngự Phong Thuật” một lúc, rồi nghiêng mình một bên, lăn lăn trên mặt đất.
Hình như vẫn chưa đủ tốt thì phải, nàng nên lăn thêm vài vòng nữa thì hơn…
Chỉ là lăn lộn mãi mà chưa ngộ ra được gì, nàng đột nhiên lại nhớ tới Thiên Sương chân nhân hiện đang ở trong mật thất. Đúng, Thiên Sương chân nhân thông minh như vậy, ngài ấy nhất định hiểu rõ, có thể vào hỏi xem sao!
Nàng ghé người vào bức tường kia, chóp mũi dán sát lên mặt tường, gọi gọi: “Thiên Sương chân nhân? Thiên Sương chân nhân? Ngài có nghe thấy ta nói không?”
Không có động tĩnh gì. Ài, tiếng của con người quả nhiên vẫn là quá nhỏ.
Nàng ho một cái cho thanh giọng rồi ra sức sủa: “Ẳng! Gâu gâu gâu gâu gâu ẳng ẳng!”
Vẫn không có ai trả lời. Chẳng nhẽ chỗ này không đúng?
Nàng rời người sang một bên, tiếp tục ẳng ẳng.
Không biết đã ẳng bao lâu, giữa chừng nàng cũng phải dừng lại uống nước hai lần, rốt cuộc từ bên trong cũng có tiếng người vang lên: “Câm miệng!”
Vấn Thủy vui vẻ vô cùng, cuối cùng nàng cũng tìm được đúng chỗ rồi! Nàng phe phẩy cái đuôi, duỗi dài hai chân trước, càng sủa càng hưng phấn. Từ gian mật thất phía trong, thanh âm vô cùng yếu ớt lại một lần nữa truyền đến: “Nói chuyện đi, không cần phải sủa!”
Vấn Thủy vốn dĩ tâm địa thiện lương, nghe thấy giọng nói của hắn suy yếu như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi: “Thiên Sương chân nhân? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao tu vi của ngài đều biến mất hết cả vậy?”
Bên trong, Thiên Sương chân nhân vẫn không chịu nói lời nào. Vấn Thủy tiếp tục khuyên nhủ: “Ngài không cần phải cảm thấy khổ sở đâu. Hiện giờ tuy rằng ngài đã mất hết tu vi, lại còn bị trói, phải nhờ cậy đồ đệ nuôi nấng, nhưng mà làm người nhất định phải kiên cường nha. Phế nhân chẳng phải cũng là người sao… Chỉ còn chút hơi tàn cũng không cần sợ, ít nhất ngài vẫn đang còn có thể tiêu hao linh lực, không phải sao…”
Thiên Sương chân nhân ở bên trong “phụt” một tiếng, không biết phun ra thứ gì.
Vấn Thủy an ủi hắn xong, lại cầm “Ngự Phong Thuật” tới hỏi: “Chân nhân, ngài có biết chương này học thế nào không?” Thấy người bên trong không trả lời nữa, Vấn Thủy sợ hãi, lại sủa một trận dữ dội ở bên thành tường.
Qua một hồi lâu sau, giọng nói của Thiên Sương chân nhân lại càng trở nên vô lực: “Đừng, có, sủa…”
Nghe thấy hắn còn có thể nói chuyện, Vấn Thủy cũng yên tâm hơn phần nào: “Thiên Sương chân nhân, ngài cũng đừng lo lắng nha. Chờ Thiên Ấn chân nhân trở về, ta liền bảo ngài ấy mở cửa, về sau mỗi ngày ta đều vào trong chơi cùng với ngài.”
***
Chiều tối, Hàn Thủy Thạch trở về, bên cạnh còn dẫn theo một người, chính là sư đệ hắn Xuyên Đoạn. Lại là người quen! Vấn Thủy kích động đến dựng hết cả lông, hướng về phía Xuyên Đoạn sủa loạn một trận như điên.
Xuyên Đoạn cũng hoảng hồn: “Huynh nuôi linh thú từ khi nào vậy?”
Hàn Thủy Thạch cởi áo ngoài, cánh tay phải của hắn hiện đang nhuộm đầy máu tươi. Xuyên Đoạn đành bỏ qua câu hỏi về Vấn Thủy, đi tìm thuốc mỡ đến. Hàn Thủy Thạch cũng không cần người hỗ trợ, tự mình cắt bỏ phần da thịt bị ăn mòn trên cánh tay rồi bắt đầu rửa sạch vết thương.
Xuyên Đoạn biết tính cách của hắn nên cũng không định nhiều lời, chỉ hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
Hàn Thủy Thạch giơ cánh tay bị thương lên, đi đến mở cửa mật thất. Vấn Thủy đang hết ngó cái này rồi lại liếc đến cái kia thì bỗng nghe tiếng Xuyên Đoạn kêu to: “Sư huynh! Sư huynh! Sư phụ nói chuyện này!!”
Bàn tay cầm thuốc mỡ của Hàn Thủy Thạch run lên. Một lúc sau hắn mới đứng dậy, trên mặt không còn bất cứ biểu cảm gì nữa.
Thiên Sương chân nhân xác thật là có nói chuyện, nhưng mà thanh âm của hắn vẫn cứ vô lực như cũ: “Lần sau đi ra ngoài, mang chó theo đi.”
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Vấn Thủy đang ngồi vẫy đuôi dưới đất. Hàn Thủy Thạch đuổi Vấn Thủy ra ngoài, đóng cửa lại.
Hai người ở bên trong vật vã tròn một canh giờ, thỉnh thoảng lại văng vẳng tiếng ho thô khàn của Thiên Sương chân nhân.
Vấn Thủy tuy rằng đứng ở ngoài cửa, nhưng tai và mũi nàng đều hoạt động rất tốt. Nghe lén một lát, nàng liền đầy mặt nghiêm túc – Thiên Ấn chân nhân và Xuyên Đoạn chân nhân như vậy là không được đâu nha!
Sau một canh giờ, Hàn Thủy Thạch cùng Xuyên Đoạn đi ra. Hàn Thủy Thạch đầu mướt mồ hôi, cánh tay phải lại chảy máu không ít. Xuyên Đoạn cũng ướt sũng cả áo quần, ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, Hàn Thủy Thạch băng bó vết thương xong, quay về phía sư đệ nói: “Gần đây có công pháp nào linh thú có thể sử dụng, đệ thay ta lưu lại đi.”
Xuyên Đoạn quay sang nhìn vào mắt Vấn Thủy: “Huynh thật sự muốn nuôi nó sao? Chúng ta còn có sư phụ nữa đó.”
Hàn Thủy Thạch hờ hững đáp: “Hai ngày nữa sẽ đuổi đi.”
Xuyên đoạn đáp ứng một tiếng, nói: “Để đệ hỏi xem có ai muốn nhận nuôi không.”
Hàn Thủy Thạch chỉ ậm ừ. Xuyên Đoạn lại quay đầu hỏi Vấn Thủy: “Ngươi thích chủ nhân như thế nào? Nam hay nữ? Chủ tu loại thuật pháp gì?”
Vấn Thủy nhìn hắn, lại nhìn Hàn Thủy Thạch, một lúc lâu sau mới dè dặt nói: “Ta hiểu, chỉ là ta cảm thấy hai người đối xử với sư phụ mình như vậy quả thật không hay cho lắm… Ngài ấy đã đáng thương đến thế rồi. Thiên Ấn chân nhân, ngày thường ngài làm chuyện đó với sư phụ còn chưa tính, giờ lại dẫn thêm người về…”
Xuyên Đoạn nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn Hàn Thủy Thạch, mặt mày tái mét.
Hàn Thủy Thạch cúi đầu cởi giày, ném thẳng về phía Vấn Thủy. Giày còn chưa kịp tiếp đất, nàng đã chui tọt xuống gầm giường.
Từ đó về sau, mỗi lần Hàn Thủy Thạch cưỡng ép Thiên Sương chân nhân ăn linh sa, cũng không còn đóng cửa nữa.
***
Buổi tối, Hàn Thủy Thạch ngồi bên người Thiên Sương chân nhân, chuyên tâm băng bó vết thương của mình. Vết thương trên cánh tay cũng không hẳn quá nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận tuyệt đối.
Ở cái chốn này, đổ máu là một chuyện cực kỳ hung hiểm. Máu tươi lúc nào cũng có khả năng kích thích những kẻ xung quanh, khiến cho bọn họ trở nên điên cuồng khát máu.
Rất nhiều tu sĩ bị thương người đều không phải chết vì bản thân vết thương đó.
Hắn không đóng cửa, Vấn Thủy vẫn luôn quan sát hai người. Nàng ngoan ngoãn ghé đầu vào cạnh cửa, không phát ra một chút tiếng động nào. Bên ngoài, trời không biết đã đổ mưa tự bao giờ. Nhưng mỗi giọt mưa ở đây, đều đỏ như là màu máu.
Ngày thứ bảy sau khi phi thăng, nàng đã nhìn thấy cơn mưa đầu tiên. Vấn Thủy giơ móng vuốt, tiếp một hạt mưa rơi xuống. Hoàn toàn là nước chết, không có lấy một tia linh khí nào.
Thế giới này, rốt cuộc là làm sao vậy? Những tu sĩ đã phi thăng đều tới đây hết thật sao? Không có một ai có thể thoát ra ngoài sao?
Nàng đột nhiên có chút nhớ nhung hoa cỏ cây lá ở Tiểu Yêu Phong. Nhưng ngoảnh đầu nhìn thấy Thiên Ấn cùng Thiên Sương chân nhân, Vấn Thủy lại phấn khởi trở lại, lắc lắc đôi tai, tiếp tục chiếu theo bí tạ “Ngự Phong Thuật” mà vận hành linh khí.
Cơn mưa máu vẫn lộp bộp rơi trên mái hiên. Vấn Thủy xoay chuyển lỗ tai, đột nhiên đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Thủy Thạch cũng đã chú ý tới động tĩnh bên này. Hắn mở to mắt, trong đôi mắt phảng phất ánh sầu lo. Một tiếng “phanh” vang lên – có thứ gì đó đã đánh vào trận pháp phòng hộ bên ngoài động phủ.
Sức lực của kẻ tấn công thật sự to lớn khôn tả, bên trong cả phủ đều rung lắc một hồi lâu.
Vấn Thủy nhảy dựng lên như một mũi tên, lập tức bổ nhào vào Hàn Thủy Thạch, hướng về phía cửa sổ sủa điên cuồng. Hàn Thủy Thạch nắm chặt kiếm trong tay. Chỉ chốc lát sau, bên trên khung cửa đã có một khuôn mặt chầm chậm ló ra.
Gương mặt kẻ đột nhập mang theo một biểu cảm vô cùng quỷ dị. Hắn thò đầu qua cửa sổ, hướng vào trong dò xét, khiến cho lông tóc Vấn Thủy không khỏi dựng đứng cả lên. Ngay sau đó, lại là một tiếng vang lớn.
Toàn bộ động phủ chấn động, đến cả Thiên Sương chân nhân đang bị trói chặt bên trong cũng phải mở to hai mắt quan sát tình hình. Hàn Thủy Thạch chặt đứt xích sắt, một tay vác Thiên Sương ra rồi ném lên lưng Vấn Thủy: “Ngươi đưa người đi trước đi.”
Vấn Thủy hỏi: “Thiên Ấn chân nhân, vậy còn ngài thì sao?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta dụ hắn rời đi, hai người đi trước!”
Vấn Thủy vâng một tiếng.
Nàng cũng chẳng lo lắng gì. Thiên Ấn chân nhân lợi hại như vậy, còn có thể sợ ai sao?
Bên ngoài lại có một tiếng động lớn vang lên, pháp trận phòng hộ của họ hiện tại đã nát bươm rồi. Kẻ tấn công dùng sức đẩy cửa sổ để chui vào. Một lúc lâu sau, Hàn Thủy Thạch mới có thể lờ mờ nhìn ra, đó hóa ra lại là một con hổ có cánh!
Hàn Thủy Thạch rút kiếm. Một kiếm qua đi, con hổ mặt người càng trở nên hung tợn hơn, điên cuồng đập cánh chen vào khung cửa sổ đã rách nát.
Thế nhưng không gian bên trong lại quá nhỏ hẹp, nó nhanh chóng bị kẹt lại.
Vấn Thủy lúc này mới thấy rõ, cái thứ này thì ra lại là mặt người thân hổ, đã thế lại còn là một con quái vật có cánh nữa chứ!
Bốn chân nàng bất giác trở nên mềm nhũn, Hàn Thủy Thạch gầm lên: “Đi đi!”
Nàng ra sức gật đầu, nói: “Thiên Sương chân nhân, bám chặt vào ta!”
Thiên Sương chân nhân túm chặt lấy lông Vấn Thủy. Nàng vèo một tiếng, chui tọt qua khe hổng ở cửa sổ, liều mạng bỏ chạy. Chạy thục mạng một hồi lâu, nàng mới bất chợt nhớ ra để hỏi: “Thiên Sương chân nhân, nhưng mà chúng ta đi đâu vậy?”
Không ai lên tiếng trả lời. Vấn Thủy hồ nghi quay đầu lại, phát hiện lưng mình trống trơn.
Thiên Sương chân nhân rớt đâu mất rồi?!
Cái miệng chó của nàng há hốc vì giật mình. Mà ở động phủ của Hàn Thủy Thạch, Thiên Sương chân nhân bị đập mạnh vào cửa sổ, tức khắc đầu váng mắt hoa, ngã sấp mặt ngay phía dưới con hổ kia.
Hàn Thủy Thạch giận đến run người. Cái con thú này, vẫn mãi chỉ biết mỗi đầu mà không để ý đến đuôi. Cửa sau rộng mở thì không đi, cứ nhất định phải chui rúc vào cửa sổ. Nó có thể chen qua, cũng không nghĩ xem Thiên Sương chân nhân tu vi phàm nhân bây giờ có thể chen qua nổi không!
Thời điểm Vấn Thủy nhảy về, động phủ của Hàn Thủy Thạch đã thành một đống đổ nát.
Bên ngoài, cơn mưa máu vẫn không ngừng trút xuống. Nàng khẽ liếm bộ lông tuyết trắng giờ đã nhuộm thành màu đỏ, sau đó nhảy xuống trước mặt Thiên Sương chân nhân, cũng không dám nhìn ngó nhiều, chỉ kịp đưa người lên lưng rồi nhanh chóng co cẳng bỏ chạy.
Con hổ mặt người tức thì gầm lên giận dữ. Nó tưởng Vấn Thủy là con dã thú nào đấy đến đây ăn hôi bữa tối của mình, cuống cuồng phóng vội theo nàng.
Giờ phút này, Vấn Thủy chỉ hận không thể mọc cánh mà bay. Nàng đạp gió dưới chân, liều mạng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Con hổ mặt người đập cánh, trực tiếp phi về phía nàng. Cũng may tốc độ của Vấn Thủy thực sự nhanh. Hai con thú rượt đuổi nhau, nhìn từ đằng xa y hệt một ngôi sao băng đang lao thẳng về phía trước.
Hàn Thủy Thạch vội vã chạy theo sau họ. Ở thế giới này, dã thú mới là vương giả.
Tu sĩ dùng bất cứ thuật pháp gì đều phải tiêu hao linh lực, còn dã thú vốn không cần học tập pháp thuật gì cao siêu, cũng chẳng cần đến linh lực. Chúng chỉ cần một đôi cánh cường tráng hữu dụng, một bộ móng vuốt cứng rắn sắc nhọn, là đã có thể dễ dàng mổ bụng moi gan những kẻ tu chân, nhẹ nhàng hưởng thụ mỹ thực.
Những con có chút trí lực, thậm chí có thể lưu trữ cả thức ăn cho mùa đông.
Bởi vậy cho nên không có một tu sĩ nào muốn ứng chiến với bọn quái vật này lâu dài, cho dù trốn chạy có khiến người ta cười chê bao nhiêu chăng nữa. Tu sĩ chiến đấu sẽ phải tiêu hao linh lực, mà những con dã thú thượng cổ dường như lại có một nguồn thể lực dồi dào vô tận, liệu ai có thể cầm cự dai dẳng với chúng được đây?
Một khi đã chạm mặt, chỉ có thể tốc sát – lập tức sử dụng thuật pháp xử lý triệt để đối thủ hoặc dọa cho chúng chạy đi. Nếu không, cơ hồ chỉ còn một con đường chết.
Vấn Thủy căn bản không rảnh để hỏi Thiên Sương nên chạy tới chỗ nào nữa, nàng chỉ có thể liều mạng cắm mặt mà chạy. Phía sau, con “chim” mặt người da hổ vẫn luôn bay lượn hết từ trên cao lại xuống dưới thấp, nhưng trước sau vẫn không đuổi kịp nàng.
Nàng chuyên chọn những chỗ cỏ cây dày đặc để đâm đầu vào. Con dã thú kia ở trên cao không thấy con mồi đâu nữa, nhất thời lãng phí không ít thời gian, chỉ biết sốt ruột gầm lên giận dữ.
Vấn Thủy sau đó cũng nhanh chóng phát hiện linh khí của mình đã bị hao tổn quá nhiều. Nàng đành chuyển sang chạy bộ bằng chân, tạm thời không dùng Ngự Phong Thuật nữa.
Sau đó, nàng ngạc nhiên nhận ra khi không sử dụng thuật pháp, chỉ dùng chân chạy bộ bình thường thì chẳng tiêu hao linh khí là bao.
Nàng ở trong rừng cây trốn đông trốn tây, con hổ mặt người sốt sắng đến mức rống giận liên tục. Vấn Thủy đắc ý nói: “Thiên Sương chân nhân, đã có ta ở đây rồi, ngài không cần phải sợ đâu!”
Người trên lưng nàng lại chẳng thấy ừ hữ gì. Vấn Thủy bất chợt quay đầu, kinh ngạc sủa to một tiếng! Thiên Sương chân nhân lại rớt đi đâu nữa rồi?!!
Trong rừng rậm bỗng vang lên một tràng sủa liên hồi.
***
Lông… Lông chó quá ngắn, cầm không nổi…
Thiên Sương chân nhân nhe răng thở hổn hển. Hắn từ trên lưng Vấn Thủy ngã xuống, suýt chút nữa thì bàn tọa nở hoa.
Vấn Thủy chở hắn vào trong rừng, bốn phía đều là cành cây đâm lỉa chỉa, lại còn cứ chuyên nhắm chỗ thấp bé mà chui. Thiên Sương chân nhân lau lau mặt, một tay đầy máu.
Cái con súc sinh này.
Không biết vì sao, hắn tự nhiên muốn bật cười thành tiếng.
Cũng may mắn là ở trong rừng cây dày đặc như vậy, con hổ mặt người kia chỉ lo đuổi bắt nàng, cũng không chú ý kẻ ở trên lưng đã rớt xuống tự lúc nào. Thiên Sương chân nhân nhanh chóng nhặt mấy cành cây nhỏ xung quanh, cắm thành mê tung(2) trận.
Sau khi hắn phi thăng đến nơi này, vẫn luôn không chịu giết người lấy sa. Hiện giờ, toàn bộ tu vi đã thoái hóa, nhưng vẫn còn chút hiểu biết về trận pháp, không cần dùng linh lực cũng có thể bày bố được.
Hắn ẩn thân phía dưới một cây cổ thụ, không lâu sau đã bắt gặp Hàn Thủy Thạch vừa một đường đuổi tới đây. Thiên Sương vội giơ tay ra kéo hắn cùng nấp sau cây.
Hàn Thủy Thạch thấy sư phụ mình vẫn còn đang sống sờ sờ thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Vấn Thủy đâu rồi ạ?”
Thiên Sương nhướng mày: “Con chó của con ấy hả? Đã chạy về phía trước rồi!”
Hàn Thủy Thạch bình tĩnh nói: “Chúng ta ở chỗ này bày trận, để Vấn Thủy dẫn dụ nó tới đây rồi săn giết đi.”
Hai người cùng nhau bày trận, còn Vấn Thủy thì lại không thể nào nhàn rỗi được như vậy – gâu gâu, Thiên Sương chân nhân rốt cuộc rớt chỗ nào rồi?!
May mắn là vấn đề này cũng không làm khó được nàng, bởi nàng có một cái mũi cực thính. Nàng đánh hơi trong không khí một hồi, cuối cùng cũng tìm được chỗ bọn họ, nhìn thấy Thiên Sương chân nhân từ đằng xa thì tức khắc vui mừng sủa như điên một chập.
Thiên Sương chân nhân bận bịu bày trận, liên tiếp xua xua tay: “Đừng có tới đây!”
Cái con chó ngốc nghếch, không thấy con yêu quái kia đang theo đến chỗ này sao!!
Vấn Thủy đương nhiên thấy, nhưng nàng không thể bỏ mặc Thiên Sương chân nhân được. Thiên Ấn chân nhân muốn nàng chở, nàng nhất định phải chở ngài ấy đi!
Nàng nhào về phía trước, trực tiếp chui dưới háng Thiên Sương chân nhân, không nói hai lời, lập tức cõng hắn bỏ chạy!
Thiên Sương chân nhân bây giờ chỉ còn sức lực của một phàm nhân, chẳng thể làm gì khác nữa, chỉ biết cuống cuồng túm chặt lông nàng. Quái vật đuổi đến cũng không sao, Vấn Thủy đã có diệu pháp! Phía trước mặt nàng chính là một cây đại thụ với một cái hốc khổng lồ.
Nàng dán chặt tứ chi lên mặt đất, một đường lướt thẳng vào trong hốc cây.
“Mẹ…” Thiên Sương chân nhân vẫn còn chưa kịp văng tục thì đã nghe “bang” một tiếng.
Hàn Thủy Thạch chạy tới nơi, chỉ biết lấy tay che mắt. Sau đó, qua khe hở giữa các ngón tay, hắn đã thấy sư phụ mình ngã xuống giữa một vũng máu.
Hắn tiến lên hai bước, một lúc lâu sau mới có dũng khí ngồi xổm xuống để hỏi han: “Sư, sư phụ…”
Thiên Sương chân nhân giãy giụa bò dậy, phun mảnh răng vỡ từ trong miệng ra. Một tiền bối tu tiên phi thăng đã gần ba trăm năm, giờ đây cũng không tìm ra từ nào thích hợp để nói.
Cuối cùng, hắn đột nhiên hoảng sợ mà nhìn về phía trước.
Hàn Thủy Thạch quay đầu, cũng phát hiện cái thứ sọc vằn màu xám tro kia đã đuổi đến chỗ bọn họ.
Thiên Sương chân nhân bỗng nhiên cảm giác nửa thân dưới truyền đến một cơn đau nhức, cúi xuống mới phát hiện ra mình đã lần nữa ở trên lưng chó. Từ trong gió, thoảng đến một câu chửi thề: “Hàn Thủy Thạch, con… mẹ nó…”
Hàn Thủy Thạch cúi người xuống, lại bắt đầu hí hoáy bày trận.
Từ khi hắn tới nơi này, Thiên Sương chân nhân vẫn luôn đăm đăm bộ dạng không thiết sống nữa. Hắn không muốn giết người lấy sa. Dần dần, linh lực xói mòn, tu vi cũng hao tổn hết.
Hàn Thủy Thạch trói hắn lại, cường ngạnh ép ăn, cứ thế chăm nuôi đã phải một trăm năm có lẻ. Trung bình mỗi ngày bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn ba lần.
Hơn một trăm năm, cũng chưa từng thấy hắn nộ khí xung thiên như thế này bao giờ cả.
Hi vọng hôm nay không phải là ngày chết của sư phụ, nếu không, di mệnh sư môn lưu lại cũng quá là đồi bại đi…(1) Hai từ “cút” (滚) và “lăn” trong tiếng Trung có cách viết và đọc tương tự như nhau.
(2) Mê tung: Che giấu tung tích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT