*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Vấn Thủy ngủ dậy rất muộn. Nàng vừa rời giường đã thấy Thiên Lê tiến vào. Vấn Thủy có chút bất ngờ. Từ sau khi bị thương, Thiên Lê rất hiếm khi ra khỏi phòng. Cho dù có xuống giường thì cũng chỉ quanh quẩn tu luyện trong động phủ của mình. Hôm nay nàng ta làm sao vậy?

Thiên Lê bưng một chiếc khay, trên khay không ngờ lại là bữa sáng của Vấn Thủy. Một đĩa thịt nướng, một ít rau xanh còn tươi, và cả một bát sữa bò. Vấn Thủy ẳng một tiếng, không dám đi về phía đó – chẳng nhẽ nàng ta trúng tà thật sao?

Thiên Lê cất tiếng gọi: “Tới ăn cơm sáng đi.”

Vấn Thủy đi qua, nghi hoặc ngửi ngửi bữa sáng của mình, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Không phải cô định hạ độc chết ta đấy chứ? Đầu độc chó là không đúng đâu nha.”

Thiên Lê nổi giận: “Ngươi có biết cái gì gọi là chó cắn Lã Động Tân(1) không!”

Vấn Thủy nói: “Thật ra ta cũng có nghe qua, chỉ có điều ta chưa từng cắn thử bao giờ. Tại sao con chó nào cũng phải đi cắn Lã Động Tân vậy? Người này rất hư sao?”

Thiên Lê ngồi xuống, giảng giải: “Không phải như thế. Đây là một câu chuyện cổ. Ngày xửa ngày xưa có một vị thần tiên, tên là Lã Động Tân…” Xong rồi lại kể lể một thôi một hồi.

Phải, nàng đã bị một con chó dắt mũi như vậy đấy…

Vấn Thủy ăn sáng xong, đột nhiên lại hỏi Thiên Lê: “Hôm nay chẳng phải là ngày thổ liên nở hoa sao? Cô có muốn đi hái hoa không?”

Ngũ hành tu sĩ đều phải đi hái loại sen tương ứng với thuộc tính của mình để luyện đan chế dược, Vấn Thủy rất rõ chuyện này. Thiên Lê do dự một chút, cúi đầu. Nàng đương nhiên cũng muốn tự mình đi hái sen, không thể cứ để đại sư huynh nuôi không thế mãi được. Nhưng mà giờ nàng đã biến thành cái bộ dạng này… Sao dám ló mặt ra đường cơ chứ?

Vấn Thủy lại hỏi: “Sao thế? Muốn đi thì chuẩn bị nhanh lên, ta đưa cô đi.” Đường đường là một vị Quân sư trăm công nghìn việc, rút ra một chút thời gian cũng chẳng dễ dàng gì.

Thiên Lê nhìn xuống đôi bàn tay đen đúa của mình, rồi lại lần lữa giấu vào tay áo. Vấn Thủy giục nàng: “Nhanh lên nhanh lên, chậm chân là người ta hái hết mất đó. Ta biết chỗ rồi nha.”

Thiên Lê cắn môi. Nàng muốn trở thành thổ tu, đúng thật là cần có thổ liên. Dùng thổ liên luyện chế thành đan, trong một khoảng thời gian ngắn, uy lực của pháp chú hệ thổ sẽ được gia tăng đáng kể. Nếu hái được đài sen hay ngó sen thì càng trân quý. Tuy rằng nàng chưa từng thử, nhưng quá trình hái sen thì cả Thiên Sương và Xuyên Đoạn đều đã dạy nàng vô cùng tỉ mỉ rồi.

Vấn Thủy ở bên cạnh động viên nàng: “Đi thôi đi thôi, không phải sợ, ta sẽ giúp cô.”

Thật sự có thể trưng cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này ra trước mặt người khác sao? Thiên Lê gật đầu, cắn răng: “Được.”

Dù chỉ một chữ, cũng cần dũng khí lớn lao.

Thổ liên sinh trưởng nơi bình nguyên, địa thế tương đối bằng phẳng, nhưng những con chim bay lượn quanh đó thì lại chẳng dễ đối phó chút nào. Muốn đi hái sen, các thổ tu luôn phải đề phòng chim bay tới gần, vì loại chim này thích nhất là mổ mắt tọa kỵ.

Bởi vậy nên các tu sĩ đều phải hết sức cẩn trọng mỗi lần tới đây, những con tọa kỵ cho thuê cũng rất ít khi nhận lời chở thổ tu không quen biết. Không giống với những chỗ khác, khu vực này địa hình đơn giản nhất, nhưng lại hiếm thấy dấu chân người nhất.

Vấn Thủy bản tính hiếu kỳ, những khi rảnh rỗi không có việc gì cũng thường nhờ Hỗn Độn đưa đến vùng này quan sát. Chỉ có điều nàng chưa bao giờ dám xích lại quá gần, chỉ sợ bị chim chọc mù đôi mắt.

Lần này, Vấn Thủy chỉ vừa mới chở Thiên Lê tới nơi, xung quanh đã bắt đầu có chim bay đến. Thiên Lê cảm thấy khá bồn chồn lo lắng. Hôm nay nàng mang theo một món binh khí Thiên Sương đã luyện chế riêng, tên là Nhuyễn Hồng Hương Thổ. Nhuyễn Hồng Hương Thổ vốn mỏng manh mềm mại, khi rút ra khỏi vỏ sẽ tỏa ra một mùi hương dễ chịu vô cùng, rất thích hợp cho nữ tu sử dụng. Để luyện được thanh kiếm này cho nàng, Thiên Sương cũng đã hao tốn rất nhiều tâm tư.

Thiên Lê cầm chắc binh khí trong tay. Dù sao nàng cũng chưa từng đặt chân tới nơi này, không khỏi có phần lo lắng trong lòng. Đạp Nguyệt Hành trên người Vấn Thủy dần dần tỏa sáng. Nàng cảm nhận được tâm tình của Thiên Lê, cũng mở miệng an ủi: “Không phải sợ đâu, loài chim này chỉ thích mổ mắt tọa kỵ, sẽ không thèm nhòm ngó đến cô, ha ha.”

Thiên Lê tức giận: “Ta chính là sợ chúng nó mổ ngươi đấy! Đồ ngốc!”

Vấn Thủy nói: “Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy, trước kia ta ở Tiểu Yêu Phong vẫn thường đi bắt chim suốt đấy!” Nàng vừa khoe khoang vừa nhảy lên phía trước, lập tức ngoạm được một con cự tình điểu(2) đang lởn vởn gần đó. Loài chim này có tròng mắt cực to, bởi thế nên mới được gọi bằng cái tên như vậy.

Thiên Lê sợ tới mức lập tức vung kiếm chém bay đầu con chim xấu số: “Cẩn thận, ngươi cẩn thận vào!”

Một người một chó cứ như vậy mà tiến sâu vào trong dải đồng bằng màu mỡ, kinh động vô số chim chóc nơi đây. Một đường tự do chạy thẳng giữa cánh đồng bát ngát, cảm nhận bầu không khí tươi mát xung quanh, để cho từng đợt gió thổi tung tóc mình, Thiên Lê bỗng nhiên trào dâng một loại cảm giác xúc động đã lâu chưa thấy. Cái thế giới không có linh khí này, vẫn có nắng có sông, có chim có hoa, có mây có gió.

Dần dần, nàng đã không còn sợ hãi, cũng không cố gắng che giấu làn da thương tàn của mình nữa. Nàng linh hoạt sử dụng Nhuyễn Hồng Hương Thổ. Dù sao cũng đã đi theo Thiên Sương và Hàn Thủy Thạch tu luyện nhiều năm như vậy, đạo tu tuy rằng không thành, nhưng chỉ làm thổ tu thì vẫn có thể xoay trở được.

Thiên Lê đã sớm nhận ra mình và Vấn Thủy hoàn toàn đủ sức đối phó với lũ cự tình điểu ở đây, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Vấn Thủy nói: “Nhìn xem, có đơn giản không?”

Thiên Lê hỏi: “Trước kia ở Tiểu Yêu Phong, ngươi vẫn thường đi bắt chim à? Sao ta chẳng nhớ gì cả nhỉ?”

Vấn Thủy hồn nhiên đáp: “Đúng vậy. Có một lần mang chim đến cho mấy người, còn bị Thiên Sương chân nhân tét vào mông nữa.”

Thiên Lê bật cười, hỏi: “Sao lại thế?”

Vấn Thủy nói: “Chẳng phải vì muốn cho ông ấy một niềm vui bất ngờ sao, ta đã chôn con chim xuống dưới đáy bát cơm.”

Không moi ruột không nhổ lông… Hơn nữa còn là nàng gặm tới. Thiên Sương chân nhân ăn được nửa bát cơm, phát hiện dưới đáy bát có chôn một con chim chết… Tất cả cơm đã nuốt vào đều phun ngược trở ra. Thiên Lê cười đến đau cả bụng. Vấn Thủy nói: “Cô cũng có phần nha, trong bát canh cá ấy.”

Thiên Lê nghe vậy thì cười không nổi nữa: “Khi còn nhỏ ta luôn bị tiêu chảy, có phải là tác phẩm của ngươi không đấy?!!”

Nhưng mà tại sao bây giờ ngẫm lại hồi ấy, ta cũng chỉ có thể mơ hồ nhớ được ngươi là một con chó hoang màu trắng mà thôi?

Một đời người, rốt cuộc đã trải qua những gì? Đã bỏ lỡ những gì? Trong suốt những năm tháng đó, ta là một người thế nào trong mắt của ngươi?

Lưỡi kiếm của nàng xé gió, những con chim bay xung quanh không dám tới gần. Vấn Thủy thả nàng xuống đất, chỉ thấy trước mắt ngàn dặm bình nguyên, bát ngát thổ liên nở vàng một vạt.

Thiên Lê vẫn còn đang sững sờ trước cảnh đẹp ngút ngàn, Vấn Thủy đã bắt đầu sốt ruột: “Hái đi hái đi!”

Thiên Lê bắt đầu hái sen. Xung quanh đã có một vài tu sĩ thổ tu tụ họp lại đây, nhưng chẳng có ai để ý tới nàng. Mọi người đều đang vội vàng hái hoa, lại còn phải cẩn thận chim trên trời tập kích tọa kỵ của mình.

Nơi này hầu như không có ai muốn động dao động gươm, nhỡ chẳng may sơ sảy để tọa kỵ của mình bị mổ cho mù mắt thì chỉ còn nước ngồi đấy mà khóc. Thiên Lê cũng tập trung vào việc hái sen, không nề hà gì nữa. Nàng vừa làm, vừa để ý chim bay trên đầu, bảo vệ Vấn Thủy.

Vốn cứ ngỡ rằng vẻ ngoài của nàng đã chẳng thể ra cửa gặp ai, hóa ra lại chẳng có ai để mắt tới nàng.

Thế giới này vốn rộng lớn vô cùng, những việc nhỏ nhặt cũng nhiều vô số kể, con người đã đủ bận rộn lắm rồi. Những người thực sự yêu thương ngươi sẽ chẳng bao giờ để ý ngươi đã biến thành cái dạng gì, những người không yêu ngươi thì lại càng chẳng hơi đâu mà chú ý đến ngươi. Nếu là những kẻ lòng mang ác ý, việc gì phải để tâm bọn họ nhìn nhận mình như thế nào?

Vấn Thủy thì ngược lại, hiện tại nàng đã không còn là con tọa kỵ nhỏ bé chỉ biết mỗi Ngự Phong Thuật khi vừa bước chân tới cái chốn này nữa. Ở giữa vùng đồng bằng này, Đạp Nguyệt Hành giống như một biểu tượng chói lọi tượng trưng cho thân phận của nàng.

Hầu như tất cả tọa kỵ xung quanh đều vây tới chào hỏi Vấn Thủy. Vấn Thủy cảm thấy thực sự bối rối – hiện giờ nàng quá nổi bật, hào quang chói lóa, có muốn hái trộm thổ liên cũng chẳng được nữa, bao nhiêu con mắt đều đang chăm chăm nhìn nàng.

Trong lúc Thiên Lê vẫn đang hái sen, nàng lén lút chạy đến nấp đằng sau một gò đất, cất Đạp Nguyệt Hành vào ba lô, lại thay một bộ y phục dê đen để ngụy trang. Một lúc sau đi ra, quả nhiên không ai nhận ra nàng nữa. Vấn Thủy vui vẻ, lại tiếp tục lẻn vào hái sen giúp Thiên Lê!

Bản thân Thiên Lê cũng hái được rất nhiều thổ liên. Từ sau khi nàng trở thành thổ tu, tốc độ tiến bộ đã nhanh hơn trước rất nhiều. Hơn nữa Vấn Thủy cũng không khiến nàng phải lo lắng quá, bởi vậy một đường hái sen thuận lợi vô cùng. Một người một chó rời khỏi bình nguyên, có thể nói là đại thắng trở về. Vấn Thủy đưa tất cả hoa sen mình hái được cho Thiên Lê, cất giọng khen nàng: “Thiên Lê cừ lắm, mang về cho Xuyên Đoạn chân nhân luyện đan hết đi.”

Vấn Thủy chờ cho Thiên Lê ngồi vững trên người mình rồi mới bắt đầu sải bước lao đi, bộ lông dài màu trắng mềm mại bay theo chiều gió, chẳng khác nào một đám mây trắng nhỏ xinh lướt giữa không trung. Sau lưng hai nàng, hoàng hôn nhuộm vàng cả một khoảng trời. Người phi trong gió, có chút ảo giác như đang cưỡi gió mà bay. Thiên Lê ghé xuống cạnh bên chiếc tai nhọn của Vấn Thủy, nhẹ giọng thầm thì: “Vấn Thủy, hôm nay ta vui lắm.”

Vấn Thủy nói: “Đi, hôm nay bổn Quân sư sẽ mời cô ăn trái sữa!”

Thiên Lê vỗ vỗ đầu nàng, hơi hơi nũng nịu: “Ta không ăn trái sữa đâu!”

Vấn Thủy nói: “Thế đổi lại là cô mời ta ăn đi.”

Thiên Lê bật cười thành tiếng: “Ta không có linh sa, ha ha ha ha.”

Vấn Thủy phóng tới như bay, nhưng từng bước chân vẫn vô cùng vững vàng. Nàng vừa chạy vừa nói: “Không có linh sa đáng tự hào lắm hả? Có tin ta ném thẳng cô xuống chỗ này không!”

Tiếng cười rơi xuống làn nước, hòa vào trong gió.

Thiên Sương chân nhân đang cùng Xuyên Đoạn luyện khí luyện đan, bỗng nghe thấy tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang vọng bên ngoài. Vấn Thủy đi vào trước, trên bốn bộ móng đều là bùn đất. Linh Cương không có ở đây, Thiên Lê liền cầm khăn lông, tự mình lau khô cho nàng.

Thiên Sương đứng bên cửa sổ, trông thấy đứa nhỏ đã ủ rũ rất nhiều ngày kia hiện giờ có đang mỏi mệt, nhưng trên khóe miệng vẫn còn vương nét cười.

***

Buổi chiều, Vấn Thủy vừa trở lại Vạn Thú Cốc đã nghe phải một tin không hay – một con linh thú gọi là Dã Lửng mới bị cự tình điểu mổ mù đôi mắt. Hiện tại chủ nhân của nó đã mặc kệ nó. Nàng tiến vào bên trong, quả nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Dã Lửng màu đen đang nằm trên một tấm ván gỗ, đôi mắt chỉ còn lại hai cái lỗ trống hoác đỏ lòm. Tròng mắt đã không cánh mà bay, chỉ để lại một mảng thịt gân đỏ đỏ trắng trắng, trông thực sự hãi hùng. Xung quanh không có con thú nào dám tiến lên hỗ trợ, không ai rành y thuật cả.

Dã Lửng đã đau đến phát run, nhưng so với đau thì càng là tuyệt vọng nhiều hơn. Nó đã không còn đôi mắt, từ giờ trở đi biết sống sao được nữa?

Vấn Thủy trước tiên cầm máu giúp nó, sau đó nhanh chóng liên lạc với Linh Cương. Chẳng bao lâu sau Linh Cương đã tới, thành thục băng mắt cho Dã Lửng, lại đưa thêm đủ các loại thuốc trong uống ngoài bôi. Vấn Thủy đứng bên cạnh quan sát, hỏi: “Từ nay về sau nó không thể nhìn thấy nữa sao?”

Linh Cương gật đầu: “Nó đã không còn tròng mắt nữa rồi.”

Vấn Thủy không nói gì nữa. Linh thú đã mù, sau này biết phải làm thế nào đây?

Đúng lúc này, Hỗn Độn và Thao Thiết từ bên ngoài vào cửa. Hỗn Độn cũng hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Nghe nói trong thú tộc vừa có con bị cự tình điểu mổ mù mắt à?”

Vấn Thủy gật đầu. Hỗn Độn cũng đã trông thấy Dã Lửng hai mắt bịt thuốc, nằm thẳng cẳng trên ván gỗ. Nhị Cốc chủ Thao Thiết vừa đến, tức khắc đã có ý hay: “Hay là giết lấy thịt ăn đi?”

Vấn Thủy nâng móng vuốt, nó lập tức trốn ra thật xa. Hỗn Độn gợi ý: “À, không phải Vạn Thú Cốc còn thiếu dã thú canh cửa sao? Để cho nó làm đi.”

Vấn Thủy nói: “Người ngốc vừa thôi, nó mù rồi!”

Hỗn Độn gân cổ cãi: “Thì sao, thằng canh cửa nào mà chả mù cơ chứ?”

……

Toàn bộ Vạn Thú Cốc chẳng đào đâu ra được một con thú đáng tin cậy, mà thương thế của Dã Lửng lại cần đến người làm y chăm sóc. Linh Cương không thể ở lại Vạn Thú Cốc quá lâu, đành mang nó trở về động phủ của mình. Vấn Thủy về phòng phê chuẩn một lượng linh sa làm tiền khám bệnh, trả cho Linh Cương, để hắn đưa Dã Lửng rời đi.

***

Chẳng mấy chốc, sắc trời đã tối. Vấn Thủy vốn định nhờ Lỗ, Tai và Hư Hao hộ tống mình về động phủ, nhưng vừa ra đến cửa Cốc đã thấy không cần nữa. Nàng vẫy tay chào, để ba con thú ai về nhà nấy. Hàn Thủy Thạch đã sớm đứng ở bên ngoài đợi nàng.

Vấn Thủy phe phẩy đuôi, phi như bay vào lòng Hàn Thủy Thạch, hai chân trước vòng qua ôm lấy eo hắn. Hàn Thủy Thạch cũng không né tránh, mặc kệ nàng nháo loạn chán chê, xong mới nói: “Đi thôi.”

Vấn Thủy lúc này bỗng đột nhiên nhớ tới tia linh khí đằng sau núi: “Phải rồi, ở dưới nền đất của Vạn Thú Cốc, ta phát hiện có chút linh khí. Ngài còn nhớ chuyện hôm qua ta ngã xuống cái hố đó không?”

Đầu lông mày của Hàn Thủy Thạch hơi hơi nhếch lên: “Đi xem thử xem.”

Vấn Thủy dẫn đường phía trước, hai người nhanh chóng đến chỗ cây sữa ngày hôm qua. Hàn Thủy Thạch vê tròn một chút đất, cẩn thận kiểm tra. Vấn Thủy bên cạnh nói: “Ở dưới ở dưới, phải đào một cái hố thật sâu thật sâu thì mới thấy được nha.”

Hàn Thủy Thạch nhìn nàng. Vấn Thủy rất tự giác, ngoe nguẩy đuôi nói: “Để ta đào ta đào.”

Hàn Thủy Thạch sao có thể để nàng tự mình động chân. Hắn cởi bỏ áo ngoài, rút lưỡi đao cực âm ra, bắt đầu đào hố. Vấn Thủy đứng bên cạnh cổ vũ: “Thiên Ấn chân nhân cố lên!”

Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Đừng ầm ĩ nữa.” Vấn Thủy ngậm miệng, hắn lại nói: “Hóa thành hình người được không? Nàng cứ ngồi xổm bên bờ hố như vậy, ta không yên tâm lắm.” Hắn cứ cảm giác nàng có thể sẽ xòe chân tiểu thẳng xuống hố bất cứ lúc nào.

“Ẳng.” Vấn Thủy hóa thành hình người, khoác lên mình một bộ áo trắng váy xanh, gấu váy quét dài trên mặt đất. Hàn Thủy Thạch nhìn thoáng qua bộ y phục của nàng: “Nàng ngồi xa ra một chút đi, ở đây toàn là cát bụi.”

Vấn Thủy nói: “Nhưng mà ngồi xa thì sẽ không nhìn thấy ngài được nữa.”

Hàn Thủy Thạch vẫn cắm đầu đào đất: “Ta vẫn sẽ nói chuyện với nàng, ngoan.”

Vấn Thủy nói: “Ta không sợ bẩn, ta muốn trông thấy ngài cơ.”

Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn, ngẩng đầu, Vấn Thủy vẫn đang ngó hắn. Hai người nhìn nhau, cả thế giới bất chợt an tĩnh lạ kỳ. Bầu không khí trở nên ngọt ngào mà ái muội, Hàn Thủy Thạch đột nhiên lại không muốn đào hố nữa.

Hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hố, đứng trước mặt nàng. Trên người nàng là bộ váy áo mỏng manh mềm mại, dưới lớp vải lấp ló làn da trắng nõn nà tinh tế. Hàn Thủy Thạch cúi đầu, cánh môi chạm đến đôi môi căng mọng mướt mát kia.

Một cái hôn sâu, triền miên không tiếng động. Vấn Thủy vòng tay ôm lấy hắn. Trên người hắn đã thấm mồ hôi, quần áo dính đầy cát bụi, hai tay lấm lem bùn đất, bởi vậy nên hắn không muốn ôm nàng. Vấn Thủy giơ ống tay áo, lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán hắn. Đây chính là yêu, có phải không? Quyến luyến mùi hương, nhớ thương giọng nói, mong chờ nụ hôn. Ngay cả một giọt mồ hôi cũng khiến cho lòng nàng vương vấn.

“Có nhớ ta không?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Đêm qua Thiên Lê ở lại trong ổ nàng ngủ đến tận hừng đông, Vấn Thủy không có thời gian đi sang phòng hắn.

Quả nhiên Vấn Thủy thật thà trả lời: “Ngày hôm qua Thiên Lê tới chỗ ta ngủ, ta đã quên không nhớ ngài rồi.” Hàn Thủy Thạch nhướng mày, nàng lại rất nghiêm túc nói: “Đêm nay ta sẽ nhớ ngài gấp đôi, có được không?”

Hàn Thủy Thạch hôn nàng thêm lần nữa, xong rồi lại nghĩ trước mắt chuyện linh khí vẫn quan trọng hơn, liền quay trở lại hố, tiếp tục đào đất.

Bóng đêm dần dần bao trùm toàn bộ khu rừng. Hàn Thủy Thạch truyền lời về cho Linh Cương, báo với bọn họ không cần chờ cơm, xong lại tiếp tục đào. Đến khi trăng lên giữa trời, mặt hắn cũng đã đen sì như bóng tối nơi đây: “Vấn Thủy, nàng dám giỡn mặt với ta phải không? Có tin lát nữa đi ra ngoài ta đánh mông nàng không hả?”

Vấn Thủy lập tức cãi: “Không thể nào! Ta chưa bao giờ nói láo.”

Hàn Thủy Thạch lại hỏi: “Ngày hôm qua mạch môn(3) trong vườn thuốc của Linh Cương là ai gặm hư?!”

Vấn Thủy chém đinh chặt sắt mà nói không do dự: “Không phải ta!!”

……

Trong khi hai người ở đây đào hố, tại động phủ, Thiên Lê đang cho Dã Lửng ăn. Quân sư Trâu Chó của Vạn Thú Cốc hiện giờ tài lớn tiền nhiều, chỉ một cái phất tay là đã cấp đủ cho nó lương thực ăn uống cả năm, không cần phải lo lắng gì. Linh Cương đã làm cho Dã Lửng một ít thức ăn lỏng.

Lúc này cảm xúc của Dã Lửng đang vô cùng tồi tệ, nó bị cự tình điểu mổ mất mắt cũng không hoàn toàn do không cẩn thận. Chẳng qua là hôm nay bất ngờ gặp phải kẻ thù cũ ngày xưa, trong lúc hai bên đang cắn xé nhau, mấy con chim kia lại đột ngột xông đến. Nó vốn là một con linh thú tiền đồ rộng mở, bây giờ lại rơi vào tình cảnh éo le thế này, sao có thể dễ chịu cho được.

Thiên Lê đút cho nó ăn từng thìa từng thìa một. Con lửng này thực ra trông rất đáng yêu, bộ lông ngắn mà sạch sẽ. Nàng vừa từ tốn cho Dã Lửng ăn, vừa dịu dàng an ủi: “Ngươi cũng không cần khổ sở quá đâu. Cố gắng chịu đựng qua thời gian này, đến khi đã thích ứng được thì tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”

Nàng có thể cổ vũ người khác, nhưng lại không biết làm sao để khuyên giải chính mình.

Thiên Sương và Xuyên Đoạn đứng cạnh cửa sổ, đều nhìn Thiên Lê cho Dã Lửng ăn. Xuyên Đoạn nói: “Hôm nay sư muội có vẻ đã nghĩ thoáng hơn ngày thường rất nhiều rồi.”

Thiên Sương trầm ngâm: “Một lần bị thương, làm sao có thể đau cả đời?” Nếu không vì con bé phải trải qua cửa ải lần này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ vạch trần thân thế thực sự của Thiên Lê. Bên người hắn có ba đồ đệ, đều là những đứa trẻ do một mình hắn tự tay nuôi lớn, sớm đã xem như con đẻ của mình.

Nhìn chúng nó trải qua buồn vui được mất, chỉ hận không thể tự mình lấy thân giúp chúng che chắn phong ba.

Có đôi khi, hắn thậm chí còn quên luôn cả chuyện đứa trẻ nhỏ nhất này chính là cốt nhục của Văn Đàn.

***

Dưới ánh trăng ôn nhu tĩnh lặng, Linh Cương loay hoay chăm sóc vườn thuốc của mình. Khoảng đất trồng mạch môn không biết đã bị con gì gặm đến rách nát tả tơi, hắn lại phải trồng lại toàn bộ lần nữa. Tử Tô cũng đang đứng bên khung cửa sổ, trong lòng cuộn lên một nỗi phiền muộn không thể nói được thành lời.

Chốn thần tiên mà nàng vẫn luôn hướng tới thì ra lại là cánh cửa mở ra địa ngục Tu La. Nàng phi thăng tới đây, trải qua bao nhiêu khó khăn khổ sở mới tìm được sư phụ của mình, cứ ngỡ từ đó về sau đã có một nơi để yên tâm dựa dẫm. Ai ngờ người thầy vốn luôn ôn hòa hiền từ đã sớm tính tình đại biến, trong một đêm trăng máu bỗng trở nên cuồng điên, chiếm hữu tấm thân xử nữ của nàng.

Nàng yên lặng nhẫn nại, trăm phương ngàn kế, rốt cuộc cũng giết chết được hắn. Thế nhưng sau cùng lại bi ai phát hiện, khi không còn hắn nữa, nàng càng khó sống hơn. Nàng cùng đường, đành đi tìm Hàn Thủy Thạch cầu xin giúp đỡ. Giữa hai người chung quy cũng chỉ là giao dịch mà thôi. Hai bên có qua có lại, tiền nong sòng phẳng, chẳng ai nợ nần gì ai.

Nhưng rồi sau đó, ngay cả Hàn Thủy Thạch cũng không tìm nàng nữa.

Nàng không nơi nương tựa, chỉ đành mặt dày mà tìm đến chỗ Thiên Sương chân nhân, cầu cho mình một chốn dung thân. Hiện giờ chỗ dung thân đã có, nhưng mà ở cái chốn này, nàng chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài, ngày ngày đi đi lại lại bên rìa cuộc sống của họ.

Hàn Thủy Thạch và Xuyên Đoạn thì chẳng cần phải nói, đều là đệ tử đích truyền của Thiên Sương. Thiên Lê tuy rằng đã bị hủy dung, nhưng sự quan tâm của sư phụ và hai vị sư huynh đối với nàng ấy chắc chắn không có nửa phần giả dối.

Linh Cương là mộc tu, có thể tế thế hành y, không ai dám phủ nhận tầm quan trọng của hắn. Chúc Dao là hỏa tu, uy lực pháp chú của họ vốn là mạnh mẽ nhất trong tất cả năm loại ngũ hành tu sĩ, ai cũng muốn được kề vai tác chiến cùng nàng. Ngay cả con chó nhỏ như Vấn Thủy, cũng đã trở thành Quân sư của Vạn Thú Cốc.

Nàng cảm giác, cho dù nàng có cố gắng đến đâu, cũng sẽ chẳng bao giờ có thể chen chân vào giữa bọn họ. Dường như ở nơi này, nàng vĩnh viễn sẽ luôn là một kẻ đứng ngoài.

Nhận thức này khiến cho con người ta vừa mất mát, vừa sợ hãi.

Nàng cúi đầu, vẫn đang buồn phiền hoang mang thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Tử Tô ngẩn ra, ai mà lại đến gõ cửa phòng nàng cơ chứ?

Nhưng cho dù người đến là ai, đến vì bất cứ lý do gì, tiếng vang bất thình lình kia vẫn khiến nàng có chút vui mừng. Nàng mở cửa, thấy Ôn Đồ đang đứng đó. Tử Tô ngẩn người: “Huynh có việc gì sao?” Ôn Đồ có phần hơi giống nàng, trước nay rất ít khi tiếp xúc thân mật với những người xung quanh, có vẻ như là một người tính tình lãnh đạm. Thế nhưng tính cách của ngũ hành tu sĩ đôi khi vẫn thường bị ảnh hưởng bởi loại thuật pháp họ tu luyện, bởi vậy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Ôn Đồ nói: “Ta thấy phòng của cô vẫn luôn không thắp đèn, nên gõ cửa nhìn qua một chút.”

Tử Tô quay đầu, nhìn về phía đế đèn, lúc này mới nhận ra đúng là mình đã quên không đốt nến. Nhưng mà, cho dù đã quên thì có sao đâu chứ? Nàng đâu cần thắp đèn làm gì, dù sao cũng chỉ có một thân một mình trong căn phòng trống vắng hiu quạnh này.

Ôn Đồ mỉm cười: “Ta có tìm một quyển sách cho cô. Nếu ở một mình nhàm chán quá thì có thể đọc giết thời gian cũng được.”

Dứt lời, hắn liền đưa quyển sách tới trước mặt Tử Tô. Nàng đưa tay tiếp nhận, lơ đãng chạm phải đầu ngón tay của hắn. Xúc cảm lành lạnh khiến nàng giật mình, tức khắc rút tay về như phải bỏng. Cả hai người đều hơi xấu hổ. Ôn Đồ đặt quyển sách lên trên chiếc bàn cạnh cửa, gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.

Tử Tô vuốt ve quyển sách. Đây là một bản sao chép những giai thoại của vài vị tiền bối thủy tu nổi tiếng.

Nàng thắp đèn lên.

***

Trăng sáng đã nhô cao, sao trời lấp lánh.

Hàn Thủy Thạch nghiến răng nghiến lợi: “Vấn Thủy!” Dưới lòng đất này, làm gì có chút linh khí nào?

Vấn Thủy vừa chạy thục mạng vừa nghển cổ gào: “Ta không nói láo! Ngày hôm qua thật sự có linh khí tiết ra, ta mới muốn dùng động pháp bảo để tự mình xuống xem mà!”

Hàn Thủy Thạch tóm được nàng, đè xuống một mảng cỏ nuôi súc vật: “Đồ xấu xa! Nàng lãng phí cả một buổi tối của ta! Chỉ để đào một cái hố khổng lồ!”

Vấn Thủy lăn qua lộn lại, không ngừng vặn vẹo thân mình: “Ta không có nói láo, đó là sự thật!” Hàn Thủy Thạch bị làn da ngọc ngà đưa hương của nàng cọ tới cọ lui, đôi mắt tức thì phiếm đỏ. Vấn Thủy vẫn thống thiết kêu gào: “Ta thật sự không lừa ngài! Ngài nhất định phải tin ta!”

Hơi thở của Hàn Thủy Thạch dần dần trở nên nặng nề. Hắn ôm nàng, hôn nàng thật sâu, dùng quần áo lau sạch đôi bàn tay lấm lem bùn đất, rồi chạm đến thân thể mềm mại trơn mịn của người con gái trong lòng mình.

“Ta tin nàng. Ngày mai chúng ta lại quay lại, có được không?” Hắn hạ giọng, thanh âm đã trở nên thô ráp.

Vấn Thủy gật đầu, nhắm mắt lại, để mặc cho đôi môi của hắn chu du từ môi nàng xuống tới cằm nàng. Hắn rời môi xuống cổ nàng, hít lấy mùi hương vẫn khiến nguyên thần của hắn say đắm bấy lâu nay.

Vấn Thủy cảm giác được hắn vẫn đang cố gắng kìm nén gì đó, nghiêng đầu nhìn hắn. Hàn Thủy Thạch cũng buông nàng ra: “Muộn rồi, chúng ta về thôi. Vốn dĩ hôm nay ta muốn đưa nàng lên đỉnh Thánh Nguyệt ngắm hoàng tuyền hoa(4), kết quả là nàng lại lừa ta đào một cái hố lớn như vậy. Để ngày mai đi đi.”

Vấn Thủy lại hỏi: “Vì sao nhất định phải lên đỉnh Thánh Nguyệt?”

Hàn Thủy Thạch nói: “Nơi đó cảnh đẹp, con gái chắc là ai cũng thích? Ta hi vọng thời gian chúng ta ở bên nhau, có thể khiến nàng cảm thấy ngày nào trôi qua cũng thật tốt đẹp.”

Vấn Thủy nghiêm túc nói: “Ta thấy chỉ cần ở bên Thiên Ấn chân nhân là đã tốt đẹp rồi.” Nàng nghĩ nghĩ, xong lại bổ sung: “Bất kể ở nơi nào, làm gì, đều là tốt đẹp nhất.”

Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn.

Lúc hai người trở lại động phủ, đã là quá nửa đêm. Hàn Thủy Thạch lau người cho Vấn Thủy, đưa nàng về ổ rồi đi tắm. Đào hố từ tối đến đêm, cả người hắn bây giờ toàn là mồ hôi và đất cát! Xuyên Đoạn trông thấy, hoảng sợ hỏi: “Đại sư huynh, huynh đây là… cũng ngã xuống hố pháp bảo kia sao?”

“Đừng nói nữa!” Hàn Thủy Thạch phất tay đuổi hắn đi rồi đi tìm quần áo tắm rửa. Trong động phủ của họ có một nguồn suối. Hắn vừa mới xách một xô nước tới nơi, đã nghe thấy tiếng động gần bên đó. Hàn Thủy Thạch đưa mắt nhìn qua dò xét, phát hiện Thiên Sương cũng vừa tới đây – hôm nay hắn gấp gáp giúp Tử Tô gắn thêm độc thủy và phong đao vào trong vũ khí của mình, cũng đã mệt mỏi cả ngày.

Thiên Sương đương nhiên cũng thấy hắn đến, nói: “Về muộn vậy. Sao con lại trở thành cái bộ dạng như thế? Vấn Thủy đâu?”

“Về ổ rồi ạ, lúc này hẳn là đang ngủ,” Hàn Thủy Thạch đáp.

Thiên Sương vừa cởi y phục, vừa hỏi: “Con đã quyết ý ở bên Vấn Thủy rồi à?”

Hàn Thủy Thạch vâng một tiếng, ngắn gọn nhưng kiên quyết. Thiên Sương thở dài, nói: “Nàng dù sao cũng là một con… linh thú. Về sau người ta nhắc đến chuyện này, chỉ sợ sẽ nói những lời không hay. Nếu con đã hạ quyết tâm, nhất định cũng phải đủ kiên định.”

Hàn Thủy Thạch gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

Thiên Sương cũng không nói gì nữa, bắt đầu tắm rửa. Hàn Thủy Thạch bất thình lình duỗi cổ qua, liếc mắt xuống dưới nhanh như chớp. Mặt Thiên Sương tái bệch: “Chết tiệt, con làm cái gì đấy hả?!”

Hàn Thủy Thạch nhún vai, đi tắm. Ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có phần hậm hực – mẹ nó, đúng là to thật.

Tắm rửa xong, hắn quay lại phòng, từ cửa sổ trông sang cái ổ gỗ của Vấn Thủy. Vấn Thủy nằm ườn người trên đệm lông vũ, bên cạnh là Thiên Lê đang bổ trái sữa cho nàng ăn.

– Đừng nói là tối nay lại ngủ cùng nhau nữa nhé?!

Quả nhiên, đêm nay, Thiên Lê vẫn ngủ trong ổ cùng Vấn Thủy. Hàn Thủy Thạch không nói gì, tọa thiền đến tận hừng đông.

Lần này, Vấn Thủy thực sự nghĩ đến hắn rất nhiều, cả phần đêm qua cũng không quên bù lại. Ngày hôm sau, khi nàng tỉnh giấc, việc đầu tiên làm sau khi mở mắt chính là dõi qua cửa sổ trông về phía hắn. Trong căn phòng đó, chăn gối chỉnh tề, người đã ra ngoài từ lâu.

Vấn Thủy có chút âu sầu, con người này sáng ra dậy sớm như vậy làm gì cơ chứ? Đến một tiếng chào hỏi cũng chẳng thấy đâu. Thiên Lê cũng đã sớm rời giường để giúp Linh Cương chế thuốc, chăm sóc người bệnh. Dã Lửng mắt mù kia vẫn còn đang đợi nàng cho ăn. Vấn Thủy xuống lầu, trông thấy Linh Cương đang phối dược, lẳng lặng tới gần. Không biết tại sao, nàng không có tinh thần làm gì cả.

Không nhìn thấy Hàn Thủy Thạch, cảm giác như cuộc sống của nàng thiếu đi một góc, mới sáng sớm ra đã ủ rũ héo mòn.

Linh Cương thấy nàng rũ đuôi, nằm bò ra đất thì không khỏi bật cười: “Vấn Thủy làm sao vậy?”

Vấn Thủy nằm sấp bên cạnh hắn, không nói lời nào. Linh Cương lại hỏi: “Hôm nay không ra ngoài à?” Nàng uể oải, qua loa hỏi lại hắn: “Linh Cương chủ nhân, ngươi đang làm gì thế?”

Linh Cương nói: “Ta mới mua được một đống dược liệu mới, bây giờ còn phải phân loại nữa đây.”

Vấn Thủy đứng lên, nói: “Để ta qua giúp ngươi!”

Linh Cương cười cười: “Được, tiện thể ta cũng dạy ngươi nhận biết mấy loại dược liệu phổ biến.”

Tất cả chỗ này đều là những cây thuốc y giả hay dùng. Linh Cương bắt đầu giải thích: “Đây là cẩu kỷ, đây là thục địa, đây là đương quy(5). À, nữ tử dưới hạ giới, mỗi khi chờ đợi người thương về nhà, sẽ tặng cho bọn họ đương quy. Nếu người kia phải đi xa, họ sẽ đưa thục địa đương quy. Đều rất có ngụ ý.”

Vấn Thủy giơ lên một cây đương quy vẫn còn nguyên cả rễ, nhìn tới nhìn lui, hỏi: “Đương quy? Chính là đưa thứ này sao?”

Linh Cương gật đầu: “Đúng vậy.”

Vấn Thủy nghiêng đầu, khó hiểu: “Tại sao nam nhân lại thích đương quy? Lại còn cứ phải thục địa đương quy nữa?”

Vấn đề này quả thực Linh Cương không tiện giải thích với nàng, chỉ đành đáp bừa: “Thì là thích cầm cầm nghịch nghịch vậy thôi.”

Vấn Thủy nhận xét: “Sở thích kỳ quái thật đấy, Linh Cương chủ nhân cũng thích thế à?”

Linh Cương nói: “Nếu có một người thích hợp… thật lòng đưa tặng, ta chắc cũng sẽ vui sướng lắm.”

Buổi chiều, lúc Hàn Thủy Thạch trở về, Vấn Thủy thẹn thẹn thùng thùng tặng hắn một nhánh đương quy. Hàn Thủy Thạch cầm ở trong tay, lại có cảm giác nhành cây mỏng manh này so với Đạp Nguyệt Hành còn trân quý hơn rất nhiều. Hắn vẫn luôn cẩn thận cất giữ trong khư đỉnh của mình, nâng niu vô cùng.

Mãi cho đến một ngày, Hàn Thủy Thạch phát hiện trong kho thuốc của Vấn Thủy tại Vạn Thú Cốc, đương quy kia, nàng vẫn luôn viết là đương rùa(6)!

“Trúc Vấn Thủy!!!” Hắn tức thì nổi trận lôi đình, nhấc cái đuôi to lên, tẩn cho nàng một trận nên thân.
(1) Chó cắn Lã Động Tân: Nguyên văn là “Cẩu Diễu Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”. Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện của Lã Động Tân (một trong tám vị tiên nổi tiếng trong thần thoại Trung Hoa) và người bạn thân của mình là Cẩu Diễu, hai người đều giúp đỡ nhau nhưng lại không hiểu lòng tốt của đối phương. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân”.

(2) Cự tình điểu: Chim mắt to.

(3) Mạch môn: Một loài thực vật có nguồn gốc Nhật Bản. Củ và rễ mạch môn được sử dụng phổ biến trong y học cổ truyền Trung Quốc, có tác dụng bổ âm, bổ phổi và dạ dày, chữa các bệnh tim mạch, điều trị táo bón, giảm ho.



(4) Hoàng tuyền hoa: Tức bỉ ngạn đỏ. Theo truyền thuyết, bỉ ngạn trắng (hay còn gọi là mạn đà la) nở nơi miền Cực Lạc, còn bỉ ngạn đỏ (hay còn gọi là mạn châu sa) thì nở bên bờ Vong Xuyên trên đường xuống hoàng tuyền. Bởi vậy bỉ ngạn đỏ còn được gọi là hoàng tuyền hoa, loài hoa tượng trưng cho sự chia ly, âm dương cách trở.



(5) Đương quy: Một vị thuốc phổ biến trong Đông Y, bắt nguồn từ Trung Quốc, tác dụng chính là bổ huyết. Chữ “quy” (归) trong tên loại cây này có nghĩa là trở về, quay lại. Phụ nữ Trung Quốc thường tặng đương quy cho người trong lòng, bày tỏ hi vọng họ sẽ sớm quay trở về.



(5)  Rùa (龟): Phiên âm là /quī/, đồng âm với chữ “quy” trong “đương quy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play