Những lời Hoàng Miễn nói Dịch Tiêu đã từng nghĩ tới.

Căn cứ vào kết quả điều tra mấy ngày nay, các mối quan hệ cá nhân của Mạc Hạo Vũ khá đơn giản, hắn có rất ít bạn bè thân thiết, đại đa số bạn bè của hắn đều là dân kinh doanh, quen biết nhau trên bàn rượu, mấy năm gần đây hắn dành hết tâm tư cho việc khởi nghiệp nên cũng không có nhiều thời gian giành cho bản thân.

Điều này có thể liên quan đến hoàn cảnh sống của hắn.

Mạc Hạo Vũ vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ trước cửa đồn cảnh sát, cảnh sát đã gửi hắn tới trại trẻ mồ côi.

Viện trưởng trại trẻ mồ côi nói, từ khi Mạc Hạo Vũ còn nhỏ đã không thích giao tiếp cùng người khác, thậm chí hắn còn khá bài xích việc tiếp xúc với mọi người.

Dựa theo tính cách của Mạc Hạo Vũ mà nói, một mình hắn tới quán bar mua say cũng là hợp tình hợp lý.

Dịch Tiêu nói xong, ngón tay cô di chuyển trên màn hình di động lướt mấy cái, cô nhấp vào album ảnh rồi đưa cho Hoàng Miễn xem từng cái một:

Những bức tranh này của Mạc Hạo Vũ rất trừu tượng, phần lớn đều miêu tả hoàn cảnh của một người, có một số nét vẽ trông lộn xộn nhưng lại khá sắc bén, có những nét thì trông khá tinh tế mềm mại, thật ra có thể thấy được nội tâm hắn vô cùng phong phú, hoặc đơn giản hơn chính là hắn đang hưởng thụ sự cô độc.

Nói tới đây, ngón tay Dịch Tiêu dừng lại, trên màn hình màu xanh hiển thị hình ảnh của hai người.

Trên bức hình tuyết rơi dày đặc, những đường nét thô ráp lộn xộn phác họa nên bầu trời tối tăm và nền tuyết trắng chói mắt, hình ảnh lên xuống tạo ra sự tương phản mãnh liệt, hai người đứng ở hai đầu trong nền trời tuyết trắng, xa xa không thể chạm tới.

Hoàng Miễn:...Chị Dịch, bức hình này có hai người.

Dịch Tiêu yết hầu di chuyển, ngón tay cô không ngừng vuốt sang trái, nhanh chóng xem qua một lượt các bức hình còn lại.

Trong số các bức tranh của Mạc Hạo Vũ mà cảnh sát thu thập được, chỉ có một bức vẽ hai người dưới nền trời tuyết, những bức tranh còn lại chỉ vẽ một người hoặc tranh phong cảnh.

Dịch Tiêu híp mắt suy nghĩ một lúc, nhớ lại bức tranh này là một phần trong bộ sưu tập tranh của Mạc Hạo Vũ, cảnh sát đã tìm thấy trong nhà hắn khi tiến hành xét nhà, chúng không được công bố công khai.

Góc dưới bên phải bức tranh có ghi lại ngày tháng, tính ra thì đây là tác phẩm từ năm năm rưỡi trước.

Dịch Tiêu nhướng mày, phân phó Hoàng Miễn ngày mai đi kiểm tra khoảng thời gian năm năm rưỡi trước Mạc Hạo Vũ đã từng trải qua những chuyện gì.

Hai người bên này đang nhỏ giọng nói chuyện, quản lý Phùng dẫn theo một nữ phục vụ đi tới.

Người phục vụ đặt đĩa trái cây cùng đồ uống lên bàn sau đó đứng sang một bên chờ.

Quản lý Phùng đích thân đưa đồ uống tới: Hai đồng chí cảnh sát, mọi người vất vả rồi, tối muộn vẫn phải đi điều tra phá án.

Đây là chút đồ ăn nhẹ của quán bar chúng tôi.

Hoàng Miễn khó xử không muốn nhận đĩa trái cây và đồ uống này.

Trước khi anh gia nhập đội cảnh sát hình sự, anh đã thề sẽ không nhận một chút tư lợi nào từ người khác, chứ đừng nói đến những thứ trong quán bar này đắt muốn chết.

Dịch Tiêu lại không quá để ý, cầm một ly nước ép bưởi nâng ly cùng quản lý Phùng.

Cuối cùng, cô lấy ảnh của Đặng Thúy Bình ra cho quản lý Phùng xem.

Đây chính là người nhà của nạn nhân?

Quản lý Phùng tìm lại trong trí nhớ, sau đó nói: Tôi đã nhìn thấy người này trên TV, nhưng hình như người này chưa từng đến quán bar của chúng tôi.

Dịch Tiêu gật đầu, bảo quản lý Phùng nếu có manh mối gì có thể liên hệ với cô bất cứ lúc nào.

Trước khi đi, Dịch Tiêu thanh toán hết tiền đĩa trái cây và đồ uống, quản lý Phùng liên tục từ chối, cuối cùng đành phải nhận lấy.

Ra khỏi quán bar, Dịch Tiêu vỗ vai Hoàng Miễn nói: Lần sau nếu gặp trường hợp quản lý đưa đồ uống và đĩa trái cây như vậy, đừng từ chối, cứ thoải mái nhận, sau đó trả tiền là được.

Chúng ta phá án vẫn cần bọn họ phối hợp điều tra.

Hoàng Miễn gãi đầu: Mỗi tháng em chỉ kiếm được 3000 tệ, một đĩa trái cây cùng hai ly đồ uống tiêu hết 500 tệ...!Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, em chỉ có thể uống gió Tây Bắc thôi.

Ngoài miệng oán trách, nhưng sau đó Hoàng Miễn lấy từ trong túi ra một tờ 100 tệ nhàu nát nhét cho Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu phì cười: Coi như tối nay tôi mời.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Miễn đi điều tra các bức tranh của Mạc Hạo Vũ, Dịch Tiêu không đến cục cảnh sát, cô tới thẳng những nơi Mạc Hạo Vũ khi còn sống đã từng đến để tiếp tục điều tra.

Gần tới buổi trưa, các thành viên của đội hình sự gọi cho cô, nói rằng có một cô gái trẻ đang chờ cô ở cục, cô ấy nói có manh mối về vụ bắt cóc muốn cung cấp cho Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu vội vã chạy trở về cục cảnh sát, nhìn thấy cô gái trẻ kia có chút quen mắt, nhưng ngay lúc này lại không nghĩ ra là ai.

Cô gái kia chủ động chào hỏi: Chào cảnh sát Dịch, tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar, tối hôm qua tôi đi cùng quản lý Phùng mang trái cây cho cô.

Là cô...!Mời ngồi.

Nghe nói cô có manh mối muốn trực tiếp nói cho tôi?

Đúng.

Cô gái cúi đầu, hai tay vô thức co lại đặt trên chân, nói: Ngày hôm qua tôi đã thấy bức ảnh cô đưa cho quản lý Phùng xem.

Mẹ của nạn nhân hình như tên là Đặng Thúy Bình phải không?...!Thật ra, tháng trước Đặng nữ sĩ đã từng đến quán bar của chúng tôi, hôm qua quản lý Phùng nói chưa từng tới, có thể là ông ấy không để ý...

Dịch Tiêu kinh ngạc, hỏi thêm một câu: Cô chắc chứ, Đặng nữ sĩ đã từng đến quán bar của các cô?

Tôi chắc chắn...!Tình cờ ngày hôm đó tôi bị sốt, lúc làm việc đã mang nhầm rượu cho khách, vị khách đó có chút say rượu bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi.

Lúc đó bà Đặng ngồi ở ghế lô bên cạnh đã đứng ra giải vây cho tôi, cho nên tôi vẫn còn nhớ.

Trong mắt cô gái ánh lên lòng biết ơn.

Trái tim Dịch Tiêu đập nhanh một cách khó hiểu: Cô bình tĩnh, từ từ nói.

Cô gái nhớ lại khoảng chừng một tháng trước, bà Đặng cùng bốn năm vị phu nhân trung niên khác tới quán bar Khải Hoàn để uống rượu.

Mấy vị phu nhân đi cùng kia phần lớn đều là người giàu sang phú quý.

Hôm đó người của ban quản lý trực tiếp ra đón.

Bọn họ gọi rất nhiều rượu đắt tiền, uống chừng hơn hai tiếng mới rời đi.

Dịch Tiêu: Ngoại trừ uống rượu ra bọn họ còn làm cái gì khác không?

Nữ phục vụ: Cũng không làm chuyện gì khác.

Mấy vị phu nhân kia nhìn qua có vẻ có quan hệ rất tốt với bà Đặng, giống như một bữa tụ họp giữa các chị em, chủ yếu là ngồi nói chuyện phiếm.

Bọn họ nói về chuyện gì?

Cô gái lắc đầu: Ngày hôm đó quản lý sắp xếp một nam nhân viên phục vụ cho bọn họ, sau khi Đặng nữ sĩ giải vây cho tôi, tôi đã về kí túc xá nghỉ ngơi...

Đặng nữ sĩ chỉ mới đến đó một lần thôi sao?

Tôi không chắc chắn lắm...!Thật ra tôi mới đến Khải Hoàn làm việc được hai tháng, hình như tôi mới chỉ gặp bà Đặng một lần đó.

Tuy nhiên, tất cả khách hàng đến quán bar đều được ghi chép lại trong hệ thống của chúng tôi.

Quán bar của chúng tôi có quy định trong một nhóm khách hàng tới quán bar phải có ít nhất một người có thẻ hội viên, nếu kiểm tra lại hồ sơ chắc chắc có thể tìm thấy được.

Dịch Tiêu suy nghĩ một chút, hỏi: Hôm nay quản lý Phùng của các cô có đi làm không?

Hôm nay là ngày nghỉ của quản lý Phùng.

Dịch Tiêu gật đầu, nhìn cô gái mỉm cười một cái: Cảm ơn cô đã cung cấp thông tin...!Thực sự hữu ích.

Cô gái xua tay: Đây là chuyện tôi nên làm.

Thực ra mấy ngày trước xem được tin đó tôi cũng rất buồn, không biết tại sao Đặng nữ sĩ lại gặp chuyện như vậy...!Tôi hy vọng có thể giúp được bà ấy...

...

Dịch Tiêu tiễn cô gái về sau đó dẫn theo hai, ba hình cảnh đến quán bar Khải Hoàn một lần nữa, quản lý Phùng không có ở đây, tiếp đón bọn họ là một người quản lý khác.

Dịch Tiêu lấy lý do điều tra Mạc Hạo Vũ yêu cầu trích xuất danh sách khách hàng ra vào quán bar trong ba tháng gần đây, đồng thời ghi chép lại thông tin thành viên của những vị khách này mang về cục cảnh sát.

Không có tên của Đặng Thúy Bình trong hồ sơ khách hàng, Đặng Thúy Bình không phải hội viên của quán bar này.

Tuy nhiên, dựa theo mốc thời gian mà nữ nhân viên phục vụ cung cấp, cuối cùng Dịch Tiêu tập trung vào một bộ thông tin hồ sơ khách hàng.

Người dẫn Đặng Thuý Bình vào quán bar có tên là Dương Phương.

Tìm tên người này trong hồ sơ khách hàng, Dịch Tiêu mở tài liệu ra, bên trong hiển thị:

【Thành viên cao cấp, thông tin cá nhân không được hiển thị.



Dịch Tiêu kiểm tra thông tin Dương Phương trên hệ thống an ninh, đặt giới hạn tìm kiếm là giới tính nữ, độ tuổi trên ba mươi.

Có hơn năm nghìn kết quả tìm kiếm hiện ra.

Ánh mắt Dịch Tiêu nhìn chằm chằm màn hình, cả cơ thể căng thẳng tới mức lưng tựa vào ghế ngồi.

Ngày hôm đó Mạc Hạo Vũ không xuất hiện ở quán bar, càng không có khả năng tiếp xúc với Đặng Thuý Bình.

Nhưng điều tra Mạc Hạo Vũ đến nay, chỉ có quán bar Khải Hoàn là nơi hai người đã từng đến.

Sự trùng hợp như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Ngay sau đó, Dịch Tiêu xốc lại tinh thần, dẫn theo ba người trong tổ chuyên án lần lượt điều tra hơn năm nghìn người phụ nữ có tên Dương Phương.

Cần tập trung điều tra những người trong gia đình kinh doanh, đặc biệt là những người có thể có quan hệ cá nhân cùng Đặng nữ sĩ.

Rõ! Hình cảnh đứng bên cạnh tiếp nhận rồi quay đầu đề nghị, Cảnh sát Dịch, thật ra thì chuyện này rất đơn giản, cô chỉ cần đi hỏi Đặng nữ sĩ một chút là sẽ biết Dương Phương rốt cuộc là ai không phải sao?

Hiện tại trạng thái tinh thần của Đặng nữ sĩ không ổn định, bên bệnh viện báo cáo rằng gần đây bà ấy phải dựa vào thuốc an thần mới có thể tỉnh táo, nếu như không phải thực sự cần thiết, chúng ta không nên quấy rầy bà ấy.

Một hình cảnh lớn tuổi thở dài: Người nhà nạn nhân phải chịu cảnh như thế này, cho dù mấy năm sau cũng chưa chắc đã nguôi ngoai được, chúng ta làm cảnh sát cũng nên để một con đường cho gia đình nạn nhân, đừng kích động bọn họ.

Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn Dịch Tiêu hỏi: Tiểu Dịch, Đặng nữ sĩ còn một cô con gái, cô đã gặp qua chưa? Cô bé đó vẫn ổn chứ?

Trạng thái tinh thần của Đặng Oánh không tệ lắm.

Tôi còn khá ngạc nhiên, cô bé còn trẻ như vậy, nhưng khả năng chịu đựng tương đối mạnh mẽ.

Vẻ mặt hình cảnh trung niên có chút phức tạp, mấy lần hé miệng định nói rồi lại thôi.

...Tiểu Dịch, càng như vậy thì càng phải cẩn thận.

Cô bé Đặng Oánh bỏ lỡ việc đi đón Đặng Khải, nếu đi sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ không có chuyện về sau.

Em trai ruột chết oan uổng, làm chị gái thường sẽ cảm thấy có lỗi và tự trách bản thân.

Con gái ở tuổi dậy thì hầu như chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra, hiện tại tôi chỉ sợ Đặng Oánh vẫn còn tự trách, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nếu tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé...

Dịch Tiêu ngẩn ra, đại não cả ngày chìm trong vụ án đột nhiên phản ứng lại.

Ở các nhiệm vụ trước, cô xuyên qua trở thành người bị hại nên đã quen với việc phải giữ bình tĩnh sau khi phạm tội.

Mấy ngày trước, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Đặng Oánh, theo bản năng cô đã đặt mình vào vị trí của cô bé, lúc ấy cũng không cảm thấy Đặng Oánh có điều gì bất thường.

Những lời này đã đánh thức ảo tưởng trong lòng cô.

Quả thật, trong tất cả các vụ án có tính chất nghiêm trọng mà Dịch Tiêu điều tra, người bị hại và gia đình người bị hại ít nhiều sẽ gặp phải vấn đề về tâm lý, nếu không được điều trị kịp thời sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai, ám ảnh suốt cuộc đời.

...

Khi điều tra Mạc Hạo Vũ, lúc rảnh rỗi Dịch Tiêu thường đến trường trung học của Đặng Oánh thăm cô bé.

Thoạt nhìn Đặng Oánh vẫn như trước, vẫn luôn thu mình lại, không dám lớn tiếng nói chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bạn bè.

Cô bé cúi đầu chạy về phía Dịch Tiêu, Dịch Tiêu nhíu mày, lúc này mới có thể nhìn thẳng Đặng Oánh ——

Cô bé khá rụt rè và hướng nội hơn so với các bạn cùng lứa tuổi.

Hai người ngồi trên khán đài trong sân thể dục của trường, Đặng Oánh cúi đầu, ngón tay xoay quanh một gốc cây xanh lá.

Nghe y tá Dì Triệu đang chăm sóc Đặng Thúy Bình nói, kể từ lần đó, Đặng Oánh vẫn tiếp tục tới tặng hoa.

Dì Triệu lo cô gái nhỏ buổi tối chạy tới chạy lui như vậy không an toàn, nên đã khuyên Đặng Oánh sau này không cần tới nữa, Đặng Oánh rất nghe lời, khoảng thời gian này không chạy tới bệnh viện nữa.

Dịch Tiêu đưa cho Đặng Oánh một chai nước, nhẹ giọng hỏi:

Dạo này học tập vẫn tốt chứ?

Vâng.

Hình như sắp tới kì thi trung học.

Dạ.

Đừng áp lực quá, chỉ là cuộc thi bình thường, chính mình phát huy hết khả năng là tốt rồi.

Vâng.

Dịch Tiêu:...

Đặng Oánh:...

Im lặng một lát, Đặng Oánh hơi nghiêng đầu nhìn Dịch Tiêu, nhỏ giọng nói:...!Em có chút lo lắng về môn thể dục, em nhảy xa rất tệ, sợ sẽ bị kéo điểm.

Chị dạy em nhé.

Dịch Tiêu kéo Đặng Oánh tới hố cát trong sân thể dục, kiên nhẫn giảng giải nội dung và kĩ thuật nhảy xa cho Đặng Oánh rồi đích thân làm mẫu cho cô bé nhìn.

Đặng Oánh nghe một chút đã hiểu, có thể thấy đây là một đứa trẻ thông minh, theo Dịch Tiêu học chừng nửa tiếng, khoảng cách nhảy xa rõ ràng có tiến bộ.

Chị, cảm ơn chị.

Gương mặt Đặng Oánh đỏ bừng, giọng nói vẫn còn hơi lạnh nhạt nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng nâng lên.

Đừng khách sao...!Em có mang điện thoại theo không?

?

Dịch Tiêu nhập số điện thoại của mình vào điện thoại của Đặng Oánh rồi cho Đặng Oánh xem: Sau này có vấn đề gì em có thể liên hệ với chị bất cứ lúc nào, chị sẽ cố gắng hết sức giúp em.

Ánh mắt Đặng Oánh ngẩn ra, vội vàng lấy điện thoại di động ra ghi lại dãy số.

Cô vừa mới nhập được một nửa, chợt có người gọi điện thoại tới cho Dịch Tiêu.

Xin lỗi, chị nhận điện thoại đã.

Là Hoàng Miễn gọi điện thoại tới.

Dịch Tiêu đi qua một bên nhận điện thoại, giọng nói Hoàng Miễn rất lớn phát ra từ ống nghe, Dịch Tiêu giật mình đẩy xa điện thoại trên tay ra:

Chị Dịch, Chị Dịch! Em phát hiện manh mối quan trọng!

...Bình tĩnh một chút, từ từ nói.

Được!...! Chị Dịch, em đi điều tra những việc Mạc Hạo Vũ đã từng trải qua trong khoảng năm năm rưỡi trước.

Khi đó, hình như hắn có mở một lớp dạy phụ đạo hội họa.

Kết quả là một học sinh đã xảy ra chuyện ngay trong lớp, Mạc Hạo Vũ phải bồi thường một số tiền lớn cho học sinh đó, sau đó thì phá sản.

Sau khi phá sản, Mạc Hạo Vũ sống phiêu bạt trên đường phố, nửa năm sau hắn bắt đầu khởi nghiệp, mở tiệm bán hoa có tên như hiện tại.

Em thấy hơi kỳ lạ, Mạc Hạo Vũ không có người thân, vô duyên vô cớ lại có tiền vốn để gây dựng sự nghiệp? Em tiếp tục đi điều tra, kết quả...!Kết quả, Chị Dịch chị đoán thử xem?!

...Đừng úp úp mở mở, nói mau.

Trong điện thoại, giọng Hoàng Miễn khó nén được kích động: Em đến ngân hàng tra xét toàn bộ sao kê giao dịch của Mạc Hạo Vũ trong vòng năm, sáu năm trước, kết quả phát hiện có một người đã chuyển cho hắn năm mươi vạn! Sau đó Mạc Hạo Vũ đã dùng số tiền này để gây dựng sự nghiệp!

Dịch Tiêu hỏi tiếp: Người kia là ai vậy?

Người kia tên là Bạch Tử Dục.

Hầu kết Hoàng Miễn chuyển động, Đây chính là trọng điểm, cái người tên Bạch Tử Dục này đã biến mất!

Cái gì?

Dịch Tiêu nhíu máy, cô cảm giác phía sau vụ án này còn có bí mật không thể cho ai biết.

Đúng...! Bạch Tử Dục đã mất tích! Từ năm năm rưỡi trước, sau khi chuyển cho Mạc Hạo Vũ năm mươi vạn, hắn cùng Mạc Hạo Vũ không có bất kì liên hệ nào khác.

Em vốn định hỏi thăm một chút tin tức về Bạch Tử Dục, nhưng tìm kiếm khắp nơi không hề có thông tin của người này, thông tin thuê phòng hay hồ sơ xuất nhập cảnh hoàn toàn không có, cũng không có người nào báo án...!Chị Dịch, thật kỳ lạ, nơi đây...

Hoàng Miễn đang hào hứng nói, đột nhiên Dịch Tiêu cảm giác được sau lưng có người đi tới, qua nhiều năm, trực giác của cô rất nhạy bén, theo bản năng Dịch Tiêu xoay người lại đề phòng ——

Nhìn thấy Đặng Oánh đứng trước mặt mình và chỉ cách khoảng mười mấy phân, một tay cô bé giơ lên không trung, hai má đỏ hồng.

Dịch Tiêu hồi hộp, để điện thoại di động xuống, hỏi cô bé trước mặt:

...Sao vậy?

Đặng Oánh trầm mặc ba giây, đưa tay ra sau gáy cô, rụt rè nói:

Chị, sau gáy chị có chiếc lá.

Dịch Tiêu ngẩn ra, quả nhiên phía sau đầu cô có một chiếc lá.

...Cảm ơn em, chị còn không có để ý.

Đặng Oánh nhẹ nhàng mỉm cười, cô bé lắc đầu một cái, không nói thêm cái gì.

Dịch Tiêu nhấn tắt cuộc gọi của Hoàng Miễn, hỏi Đặng Oánh: Nhớ được số điện thoại của chị chưa?

Dạ.

Ngại quá, hôm nay không thể cùng em ăn tối, trong cục còn có chuyện, chị phải về trước, mấy ngày nữa sẽ quay lại thăm em.

Đặng Oánh ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn Dịch Tiêu rời đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play