- Thiên Vô Nhai, ngươi có biết lực lượng hùng mạnh mà ngươi hút được là gì không?

Đế Quân lại bình tĩnh hơn bao giờ hết. Người này lần đầu tiên Thẩm Nhan gặp thì vẫn là bộ dạng của một đứa trẻ, bây giờ đã là bộ dạng thiếu niên anh tuấn như vậy rồi.

- Việc ngươi hạ dược vào Dục Trì ta đã sớm biết, cũng đã sớm loại bỏ.

Minh Vương và Đế Quân sau khi biết đến sự tồn tại của Thiên Vô Nhai ở trong thần thức của Thẩm Nhan cũng bắt đầu lên kế hoạch để ép y ra ngoài. Bọn họ chính là cho xây dựng lại Thiên Ma Cung, từ trong ra ngoài đều bài bố kết giới ẩn tàng, mọi hành động của Thiên Vô Nhai đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hủy linh hồn là đều chắc chắn làm được nhưng bọn họ lại không làm là bởi vì năm đó đại chiến Thiên Vô Nhai đã sớm có dự tính đem nguyên thân giấu đi. Một khi nguyên thân còn tồn tại thì linh hồn bị đánh tan cũng sẽ có ngày phục sinh trở lại, bọn họ chính là muốn thuận theo Thiên Vô Nhai để y tự mình chỉ ra vị trí cất giấu nguyên thân.

Bọn họ rốt cuộc đã hiểu tại sao tìm kiếm nhiều năm không có kết quả, thì ra nguyên thân của Thiên Vô Nhai đã sớm được y xuyên qua thời không mà giấu đi, bọn họ chính là không ngờ tới y sẽ làm như vậy.

Phần thần lực mà Thiên Vô Nhai hút được chính là kết quả của một loại thần dược mà Đế Quân và Minh Vương mới nghiên cứu ra gần đây, loại dược này sẽ làm cho linh lực của một người trong vòng ba ngày phát sinh đại biến có một loại sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng cũng chỉ duy trì trong ba ngày.

Nếu là người khác, chỉ ba ngày đã là quá đủ,  nhưng với Thiên Vô Nhai mà nói, ba ngày đã sắp sửa kết thúc, y sẽ không thể trụ nổi bên trong nguyên thân cường đại như vậy.

- Ha ha ha! Thiên Vô Nhai ta sống mấy ngàn năm không ngờ lại bị hai tên oắt con dắt mũi như vậy. Nhưng mà các ngươi đúng là ngu ngốc, trước khi ta bị đẩy ra khỏi nguyên thân thì cũng đã đủ thời gian để giết các ngươi rồi!

- Còn không xem lại ai mới là kẻ ngốc. Ngươi đẩy Thẩm Nhan vào chỗ chết chẳng qua là muốn hiến tế để hồi sinh Vô Ảnh kiếm thật sự. Ngươi nói hắn chính là Vô Ảnh kiếm để hắn sinh ra cảm giác lẫn lộn giữa người và kiếm, đem phần ký ức của Vô Ảnh phong ấn lên người hắn để hắn nghĩ bản thân thực sự là một thanh kiếm.

Đế Quân lại nói.

- Nhưng ngươi tính sai rồi, Thẩm Nhan tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng cũng sẽ không xem bản thân là cái tên Vô Ảnh nhàm chán kia đâu. Và, ta cũng đã giúp ngươi hồi sinh Vô Ảnh kiếm mà ngươi muốn rồi.

Thẩm Nhan đột nhiên thấy xung quanh sáng lên, không phải chỉ một thanh Vô Ảnh kiếm trong tay hắn phát sáng mà còn có, còn có… sáu thanh kiếm khác của thất kiếm! Kiếm trong tay hắn đột nhiên lại dung nạp sáu thanh còn lại hóa thành một thanh kiếm dài sau đó từ từ thu nhỏ lại, so với hình dáng lúc đầu của Vô Ảnh kiếm cũng không quá khác biệt.

Hắn lúc này hiểu ra, đại chiến mấy ngàn năm trước Vô Ảnh kiếm đã bị hủy đi nguyên thân, phần hồn lại chia làm bảy phần hóa thành những thanh kiếm độc nhất vô nhị giữa đất trời. Thiên Vô Nhai trong lúc đem nguyên thân giấu đi cũng đã đem tàn hồn trú ngụ trong bào thai của hắn. Chờ đợi đến khi hắn viết ra “Nghịch thiên nhi hành”, mở lối không gian dẫn dắt hắn đi tìm Vô Ảnh kiếm sau đó tiếp cận Đế Quân và Minh Vương để đoạt thần lực mà hồi sinh.

- Ha… Xem ra là ta đã quá coi thường các ngươi!

Thiên Vô Nhai còn dám coi thường trí tuệ của một nhà văn mạng siêu cấp là hắn. Cũng may là hắn vẫn còn tỉnh táo không có xem bản thân là kiếm thật, mà thứ ở trong thần thức của hắn bị Thiên Vô Nhai khống chế là sau khi hắn lấy được Vô Ảnh kiếm mới bị phong ấn vào. Hiện tại Đế Quân đã lấy ra rồi, nếu không hắn thật sự đã nghĩ ngay từ đầu hắn đã là một phần của Vô Ảnh kiếm rồi.

Hắn nhìn thanh kiếm ở trong tay, linh quang rực rỡ.

- Thiên Vô Nhai, ngươi… lừa ta nhiều năm như vậy! Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!

- Không tha cho ta thì có thể làm gì, linh lực của ngươi chính là bị ta đoạt hết rồi.

Thẩm Nhan gật gù, không tha cho y thì có thể làm được gì? Đế Quân lúc này lên tiếng.

- Ngươi có biết mục đích ta hồi sinh Vô Ảnh kiếm là gì không?

- Để làm gì?

- Dùng kiếm của Thiên Vô Nhai đâm vào giữa ngực y, cảm giác không tệ chứ?

Đế Quân nghiêng đầu nhìn hắn, trên môi y treo một nụ cười tối tăm không nhìn ra hình dạng. Minh Vương lúc này hất hắn lên giữa không trung, mẹ nó, muốn ám sát a!

Nhưng mà hắn không có bị rơi xuống, Minh Vương và Đế Quân ở phía sau dùng linh lực bổ sung cho hắn. Lực lượng cường đại từng chút một tràn vào trong cơ thể của hắn, bọn họ là muốn hắn tự mình đánh với Thiên Vô Nhai, báo lại những năm tháng bị lừa dối sao?

Này cũng quá đáng sợ rồi đi, tuy rằng hắn có thần lực nhưng chưa có trải qua thực chiến kinh khủng như vậy cho nên tay có chút run, Vô Ảnh kiếm trong tay hắn cũng vì vậy mà rung lên không ngừng.

- Bình tĩnh, ngươi làm được.

Thẩm Nhan tay cầm kiếm càng thêm chắc chắn, hắn làm được. Minh Vương và Đế Quân sẽ không để hắn đi liều mạng, chỉ là ngay khi hắn vung kiếm lên thì phía sau Thiên Vô Nhai hiện lên một vết nứt màu đen.

- Không ổn, hắn muốn chạy!

Lời vừa dứt thì Thiên Vô Nhai cũng đã biến mất, là ai vừa rồi mới nói thần lực đủ giết luôn ba người bọn họ chứ, này là chưa xông trận đã bỏ chạy rồi.

- Chúng ta trở về trước.

Đế Quân vừa nói vừa vẽ ra một trận pháp, trước khi rời đi còn nói một câu làm cho vành tai Thẩm Nhan đỏ ửng lên.

- Thế giới mà ngươi sinh ra rất đẹp, giống như ngươi vậy. Thiên Vô Nhai chạy thoát cũng tốt, ta lại không muốn phá hủy nơi mà ngươi sinh ra. Cũng giống như… ngươi bị thương thì ta sẽ rất đau lòng.

Những lời thâm tình này là ai dạy cho y chứ, bình thường không phải là rất cục súc hay sao, tại sao khi không lại trở nên hiền lành như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play