Thẩm Nhan nghe hai người bọn họ nói vậy mà đau đầu không thôi. Hắn lúc này rốt cuộc đã hiểu tại sao hoàng đế luôn không sống thọ, hắn chỉ mới có hai người mà đã bị làm cho phiền chết, nếu mà hậu cung ba ngàn giai lệ như hoàng đế thì hắn cũng không cần phải sống nữa.
Bên dưới sân khấu lúc này đã chuyển cảnh Thần Kết Duyên cùng với Minh Vương tổ chức hôn lễ cuối cùng bị Đế Quân đến phá, Thẩm Nhan lúc này nhìn không nổi nữa liền gọi tiểu nhị lại.
- Các ngươi không muốn làm ăn nữa sao, diễn vở kịch như vậy là sao?
- Khách quan ngài là người từ địa phương khác đến có đúng không? Vở kịch này đang thịnh hành ở chỗ của chúng ta, bất kỳ một tửu lầu nào muốn đông khách cũng sẽ thuê người về diễn vở này.
- Có chuyện như vậy?
Tiểu nhị gật đầu, Thẩm Nhan nhìn xung quanh quán đúng là khách đông nườm nượp, thế giới này sao lại chuộng mấy thể loại cẩu huyết như vậy hả? Rốt cuộc là ai đã nghĩ ra kịch bản này vậy?
- Là ai nghĩ ra loại chuyện như vậy?
Thẩm Mộc Miên hỏi vô cùng hợp ý hắn. Tiểu nhị kia vô cùng thành thật trả lời.
- Ta cũng không biết, ta chỉ thuê bọn họ về biểu diễn thôi.
Thẩm Nhan gật đầu rồi nói, hắn lấy trong túi ra một thỏi bạc lớn để lên bàn.
- Đừng diễn vở này nữa. Còn có, đem thêm đồ ăn đi.
- Vâng, vâng.
Tiểu nhị vội vàng cầm lấy thỏi bạc rồi chạy đi, Thẩm Nhan lúc này nói với Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc.
- Các ngươi, đừng có để ý cái vở kịch đó nữa.
Hai người bọn họ cứ nhìn chăm chăm mấy người trong đoàn kịch đang thay đổi một vở tuồng khác mà làm ra bộ dạng không cam lòng, Thẩm Nhan lại nói.
- Hai người các ngươi, là vì sợi tơ hồng đó cho nên mới đấu đá nhiều năm, hiện tại cũng nên giảng hòa rồi.
- Ngươi không hiểu!
Thẩm Mộc Miên cùng Văn Minh Ngọc đồng thanh, hắn đúng là không hiểu, hai người bọn họ cái gì cũng có thì việc gì phải khổ sở như vậy. Vì hắn ư? Hắn sẽ không tin chuyện vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình, bọn họ còn chưa có nhớ ra chuyện ở phàm giới lúc trước.
- Các ngươi có biết là tại vì sao các ngươi lại quên mất chuyện các ngươi lịch kiếp ở phàm giới hay không?
Thẩm Nhan lúc này đã thấm hơi men, lời nói cũng không có suy nghĩ trước sau nữa. Hắn không biết là hai người kia vội vàng hay là do hắn đã không đợi được nữa. Bốn trăm năm cũng thật quá dài rồi.
Hắn là một người sinh sống thời hiện đại, là bởi vì cơ duyên xảo hợp cho nên mới được trùng sinh sống lại ở nơi này, cũng là vì duyên phận mà gặp được hai người mà hắn yêu nhất. Hắn đã nghĩ chờ đợi thật sự quá khổ sở nhưng mà giây phút nhận ra hai người họ đang ở ngay trước mắt hắn, đã làm hắn vui đến phát điên.
Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên dù rằng không có nhớ ra hắn nhưng vẫn vì hắn mà tranh giành lẫn nhau, nếu nói không muốn thì là nói dối, có tranh giành mới là có tình cảm. Nhưng mà tình cảm này hắn lại không dám đón nhận, bởi vì bọn họ hiện tại không phải là Thẩm Mộc Miên hay là Văn Minh Ngọc trước kia nữa mà là Đế Quân và Minh Vương đứng trên vạn người, hậu cung đông đúc như vậy chẳng qua là hiếu kỳ hắn mà thôi.
Nếu như bọn họ vĩnh viễn không nhớ ra được thì chẳng có lý do gì để yêu hắn cả, một kẻ kém nổi bật như hắn sao có thể được chú ý tới.
- Nếu ta nói, các ngươi chính là tình nhân của ta lúc ta chưa phi thăng, thì các ngươi có tin không?
Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc nhìn nhau, cũng cùng nhau gật đầu. Thẩm Nhan liền nhếch mép một cái, tu một ngụm rượu lớn.
- Ta đùa thôi, các ngươi dễ dụ như vậy sao có thể đứng đầu lục giới được.
- Ngươi say rồi!
- Không có đâu.
Thẩm Nhan cười cười, hắn từ khi phi thăng thường được rất nhiều người mời rượu, đa số là các vị thần quan đến thăm hỏi tình duyên cho con gái nhà mình. Hắn bởi vì vậy đã sớm luyện thành một người ngàn ly không say.
Nhưng mà hắn lại không biết được, rượu trên thiên giới chẳng qua cũng như nước hoa quả uống sao có thể say. Nhưng mà rượu ở hạ giới là gạo thật men thật muốn không say cũng không được.
Thẩm Nhan híp mắt nhìn vở kịch ở dưới, nhân gian thật thích diễn những vở kịch chia ly đau khổ, bọn họ chẳng lẽ không biết chia ly thật sự đau lòng đến như thế nào sao? Hắn lại nhìn Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên.
- Trời tối rồi, các ngươi có muốn đi dạo hay không? Chợ về đêm rất đẹp!
- Ngươi say rồi, trước mắt nên nghỉ ngơi.
- Đúng vậy, ngày mai có thể đi.
Thẩm Nhan sao có thể nghe lời. Hắn là ở lì trong tửu lầu chính là đợi đến trời tối, hắn buổi chiều đến đây biết được hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu, người dân đều đến bờ sông thả đèn hoa đăng, thả đèn trời, đường phố cũng nhộn nhịp vô cùng.
- Không được, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đi cùng các ngươi không được sao?
Tết Nguyên Tiêu cũng giống như ngày lễ tình nhân của thời hiện đại, cùng nhau thả đèn, cùng nhau ước nguyện tình duyên chắc chắn vững bền. Hắn chính là muốn cùng với Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên thả đèn, cầu cho bọn họ sẽ có ngày nhớ lại hắn, cùng hắn. Hắn không biết chính mình bị cái gì, miệng nói không dám tiến tới nhưng trong lòng đã sớm cho một đáp án. Dù như thế nào cũng muốn cùng hai người họ tay trong tay.
- Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu?
Thẩm Mộc Miên khẽ thở ra một hơi, các vị thần quan chắc là đang phát điên khi không thấy y dự lễ trên đó. Nhưng mà, còn có chuyện gì quan trọng hơn ái nhân được vui vẻ hay sao? Y lại nói.
- Ta muốn cùng ngươi thả đèn hoa đăng.
Thẩm Nhan gật đầu, hắn đẩy ghế đứng lên. Văn Minh Ngọc ở phía sau túm lấy vạt áo của hắn, điệu bộ không mấy vui vẻ.
- Ngươi quên ta rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT