Đấu Khí Đại Lục, Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành, Tiêu Gia.

Trong sân đại sảnh của Tiêu gia, tụ tập rất nhiều thanh thiếu niên. Tất cả đều hướng về phía một người nam tử đang cầm một cuộn sách, kế bên là một tản đá lớn có danh tự là trắc nghiệm ma thạch.

Vào ngày hằng năm, các đệ tử của của gia tộc đều phải lên đài kiểm trắc. Thanh viên gia tộc khi đến 3 tuổi đều phải đi kiểm trắc, nếu đạt đấu khí lục đoạn khi chưa đến 15 tuổi sẽ được gia tộc trọng dụng, bồi dưỡng. Nếu đã đến 15 mà vẫn chưa đạt đến đấu khí lục đoạn, sẽ bị đưa đi khỏi gia tộc hoặc sẽ làm hạ nhân.

“Tiêu Huân Nhi, Đấu Giả Nhất Tinh.”

Người trung niên nhìn trắc nghiệm ma thạch, phấn khởi hô hào lên.

“Kinh khủng quá.”

“Người đứng đầu trẻ tuổi trong gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư.”

Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Nhìn chữ trên bia thạch, toàn trường tĩnh lặng.Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thiếu nữ áo tím, đang nhẹ nhàng đứng đối diện trắc nghiệm ma thạch. Khuôn mặt non nớt bình tĩnh, không vì bị mọi người chú ý mà thay đổi chút nào.

Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào…

Ánh nhìn toàn trường đủ các loại cảm xúc, có người hâm mộ, có người ganh tỵ. Đa phần những ánh mắt ghen tỵ đều đến từ các nữ giới, không chỉ ngoại hình mà còn thiên phú của Huân Nhi đều ăn đút họ, bảo sao họ không ganh tỵ cho được.

Huân Nhi từ từ đi xuống, mặc cho mọi ánh nhìn đều đang đổ về phía nàng. Nàng nhẹ nhàng đi đến gần trước mặt một người thiếu niên mà mỉm cười, khiến cho toàn trường nam nhân đều bỏng mắt, căm hận nhìn người thanh niên kia.

Quay lại việc kiểm trắc, người trung niên lần nữa nhìn danh sách. Sau đó, quay ra quảng trường hô lớn tên.

“Tiêu Viêm.”

Lần nữa mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía người thanh niên đang thân thiết với Huân Nhi.

Thiêu niên hắc y, với khuôn mặt có phần hơi lãng tử. Ngạo nghễ từng bước, từng bước tiến về phía trắc nghiệm đài. Không dài dòng, hắn đánh một phát vào trắc nghiệm ma thạch. Lập tức, một dòng chữ hiện lên khiến cho người trung niên kế bên ngớ người, lắp bắp nói.

“T..Tiêu Viêm, Đấu Giả Nhất Tinh.”

Toàn trường lại một lần nữa tĩnh lặng, nếu như Huân Nhi cho bọn họ kinh ngạc, ngưỡng mộ. Thì Tiêu Viêm lại cho bọn họ sự kinh sợ, truyền kì về một thiên tài rụng rơi trỗi dậy.

Tiêu Viêm, thiên tài Tiêu gia. Bốn tuổi bắt đầu Luyện Khí, năm mười tuổi thành tựu Đấu Khí cửu đoạn. Mười một tuổi đột phá thập đoạn, thành công ngưng tụ Đấu Khí. Trở thành nhân tài trẻ tuổi nhất Gia Tộc trong vòng 100 năm qua. Nhưng mà con đường luôn là quanh co. Chỉ trong một đêm, tất cả đấu khí khổ tu trong 10 năm biến mất. Đấu Khí trong cơ thể cũng theo thời gian trôi qua giảm xuống còn Tam Đoạn.

Cứ thế, thiên tài trăm trở thành phế vật, bị người người kinh thường sỉ nhục. Nhưng bỗng nhiên vào một năm trước, cái người mang danh phế vật bỗng chốc làm tất cả Tiêu gia kinh hãi.

Khi chỉ trong một đêm, từ tam đoạn bỗng tăng tốc trở thành lục đoạn. Khiến cho tất cả kinh hãi. Từ đó, Ô Thản Thành lưu truyền về một thiên tài rụng rơi trỗi dậy.

Tiêu Viêm ngạo nghễ bước xuống, mặc cho ánh mắt toàn trường hai những bàn luận về mình. Hắn vẫn cứ thản nhiên mà đi đến chỗ Huân Nhi.

Thành thật mà nói, hắn cũng phải cảm ơn mình từng là phế vật. Nhờ hai năm luôn luôn bị khinh thường, sỉ nhục mà hắn có được tâm tính như bây giờ.

Người trung niên hồi hồn, quay trở lại nhiệm vụ của mình. Hắn nhìn vào danh sách, sau đó lần nữa đọc lớn tên gọi.

“Tiêu Thần.”

Tiếng gọi vang lên một lúc, nhưng vẫn chưa có người tên Tieu Thần đi lên.

Người trung niên nhăn nhó, nhìn quanh kiên nhẫn một lần nữa gọi tên:

“Tiêu Thần.”

Cũng như lần trước, không một người bước lên. Lần này toàn trường tràn đầy tiếng cười kinh bỉ cho cái người có tên là Tiêu Thần.

“Haha, tên phế vật đó chắc đi trốn rồi...”

“Haha, đúng là nổi nhục mà...”

Những tiếng cười kinh bỉ vang lên, khinh thường người tên Tiêu Thần ấy.

Ở Tiêu gia có truyền về vị thiếu gia, từ thiên tài trở thành phế vật, rồi từ phế vật trở thành thiên tài.

Thì cũng có một truyền kì về vị thiếu gia phế vật, đến nổi dù là nhất đoạn cũng chưa đạt được, suốt ngày chỉ ở ngoại viên ở sau Tiêu gia, và không bao giờ ra kiểm trắc. Tam thiếu gia Tiêu Thần.

Khắp toàn trường đều là tiếng cười khinh bỉ Tiêu Thần. Tiêu Viêm nắm chặt nắm đấm lại, khuôn mặt có mấy phần hơn đen.

Nếu không có chuyện đó, thì ca của hắn cũng sẽ không như thế này...

Đang muốn đấm cho mỗi người một phát, thì bỗng nhiên có ai đó nắm chặt tay mình. Tiêu Viêm quay đầu lại, người nắm tay hắn không ai khác chính là Tiêu Huân Nhi. Chỉ thấy nàng lắc lắc đầu ý bảo thôi, Tiêu Viêm cũng từ từ bình tâm trở lại.

Mặc nhiều lời thảo luận về Tiêu Thần, cả hai quay bước đi ra ngoài. Hướng về ngoại viên khu rừng phía sau Tiêu gia.

.........

Nằm ở phía sau Tiêu gia là một khu rừng nhỏ, nơi đây chỉ khi được gia chủ cho phép mới có thể vào.

Ở trong khu rừng một nơi trống trải, một chiếc bàn dài và vài cái ghế. Trên bàn đầy đủ các loại đồ ăn, ở kế bên là một khu nấu nướng.

Có ba người đang ngôi nơi đó, một người trung niên tuổi ngoài 40 mươi, râu ria ở cằm cùng khuôn mặt của người từng trải.

Kế bên người trung niên là một mỹ phụ tầm ba mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng kĩ lưỡng nên nhìn mỹ phụ vẫn còn rất trẻ tầm hơn hai mươi.

Người còn lại là một thanh thiếu niên tuổi chừng mười bảy, khuôn mặt lãng tử soái ca cùng sự dịu dàng, đặc biết hơn chính là đôi huyết đồng cùng mái tóc dài xõa xuống màu trắng như tuyết.

Ba người không ai khác chính là, gia chủ Tiêu Gia Tiêu Chiến và vợ của mình Diệp Vân, người còn lại không ai khác chính là Tiêu Thần.

Tiêu Thần bưng một dĩa thức ăn đem lại bàn, kéo ghế ngồi xuống lắc lắc đầu nhìn hai người đang tình tứ mà nói.

“Hai người cần tình tứ vậy không?”

Nghe thấy Tiêu Thần cằn nhằn mình, Tiêu Chiến đang ôm vợ trong lòng mà quay qua Tiêu Thần quát.

“Hừ hừ, nhóc con ra chỗ khác chơi.”

Đang quát lấy Tiêu Thần vì phá hỏng chuyện tốt của mình, bỗng ông cảm thấy từ eo truyền đến một cảm giác đau đớn. Quay xuống thì tiếp đối Tiêu Chiến là một ánh mắt sắc bén đến từ Diệp Vân.

“Dám quát nhi tử của tôi, ông gan lắm.”

Diệp Vân cười như không cười nhìn Tiêu Chiến, làm ông hoảng sợ mà xoay qua dùng ánh mắt đáng thương mà cầu xin Tiêu Thần.

Nhưng đáp lại Tiêu Chiến là vẻ mặt như xem kịch, vừa ăn vừa coi của Tiêu Thần, khiến ông càng uất hận. Bất lực, Tiêu Chiến cười hề hề nhìn vợ mình.

“V... Vợ, có có gì từ từ nói.”

“Ui da... Đau... đau.”

Tiếp đón Tiêu Chiến là một phát cửu âm chân kinh vào tai hắn, khiến Tiêu Chiến là ôi ối.

Mặc cho Tiêu Chiến là như thế nào, cầu xin như thế nào. Diệp Vân vẫn không bỏ tay ra khỏi tai ông, mà càng giận dữ dùng lực kéo thêm khiến Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.

Ở bên nhìn hai người , Tiêu Thần lắc đầu cười.

Từ sau đợt mẫu thân hắn thoát khỏi quỷ môn quan, thì phụ thân như con đỉa bám chặc không rời nửa bước. Dù là đi đâu cũng có đôi, hết cách rồi ai bảo phụ thân hắn cũng là một con hàng mặt dày chứ. Dù bao lần ngủ ngoài đường nhưng vẫn bám không rời mẫu thân.

Bỗng từ xa, hai bóng hình từ từ xuất hiện. Tiêu Thần vừa ăn vừa nhìn hai bóng hình, nói lớn:

"Hai đứa cũng nhanh lại ăn đi."

Hai bóng hình từ từ hiện rõ ràng, đó không ai khác chính là Tiêu Viêm vừa Huân Nhi, đang nắm nay tình tứ đi lại mọi người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play