Trên không, Long Kiếm một tay không ngừng huy động viết lên những văn tự kì lạ. Không phải chữ việt, cũng chẳng phải chữ nôm. Đó là một dạng văn tự cổ xưa, tràn đầy màu sắc thần bí

Khoảng tầm mười phút sau, Long Kiếm mới dừng lại. Nhìn đoạn văn dài lơ lửng giữa không trung, trong mắt ông toát lên một vẻ hưng phấn cùng kích động. Chỉ cần một chút nữa thôi, là hắn có thể thực hiện thành công nghi thức triệu hồi Rồng Thần rồi

Nghĩ tới chốc lát nữa thôi có thể được gặp lại người vợ mình yêu quý. Long Kiếm không kìm được nước mắt tuôn trào. Ba năm không ngừng cố gắng, không ngừng làm trái lương tâm, cuối cùng cũng đã được đền đáp

Cánh tay phải run run dơ lên, bắt đầu viết những dòng cuối cùng, cũng là những dòng chữ quan trọng nhất của đoạn văn

Thế nhưng, ngay lúc này đây Long Kiếm khuôn mặt biến đổi hoàn toàn. Niềm hân hoan khi sắp được gặp lại người mình yêu quý liền biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng với khuôn mặt trắng xám

Chỉ thấy, dù ông có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, thì cánh tay đang viết lên đoạn văn hoàn toàn không dựa theo ý định của ông. Giống như đang có một thế lực vô hình điều khiển tay ông vậy.

Ở trên đoạn văn mà ông đã viết ra. Dần dần hiện lên một số chữ với hai chữ cái đầu tiên là Quỷ…. Vương…

Nhìn hai chữ này, Long Kiếm toàn thân run lên, dùng tốc độ chậm chạp quay đầu lại, lắp bắp:

“ Tại… Tại sao?”

“ Ngươi nghĩ, một đứa trẻ như người lại có thể lừa được ta sao? Qua ngây thơ rồi đó”

Tiếng cuồng tiếu mang theo một sự trào phúng vang lên kèm theo đó, chính là thân ảnh của Mộ Dung Thiên như quỷ mị hiện ra. Một tay bóp chặt lấy cổ Long Kiếm nâng lên

Biến cố xảy ra khiến bốn người Long hoảng sợ, chấn kinh. Sau đó, ba người Quang Trung không chút do dự xông về phía Mộ Dung Thiên, mục đích cứu Long Kiếm

Thấy vậy, Mộ Dung Thiên hai mắt sắc lạnh, khẽ hừ một tiếng.

Lập tức, một cỗ sóng âm vô hình từ người Mộ Dung Thiên khuếch tán ra xung quanh, mang theo khí thế khổng lồ đánh về phía ba người

- Phụt

Bị cỗ sóng âm đánh trúng, cả ba cảm giác như bị một ngọn núi đánh thẳng lên người vậy. Một cảm giác đau đớn cực kì khiến bọn họ không nhịn được phun ra một ngụm máu. Như diều đứt dây bay xuống mặt đất

Trên chiến trường, giờ đây chỉ còn lại Long mang theo Ám Long hôn mê bất tỉnh cưỡi tên Rồng Gió ( con rồng mà hắn được thưởng khi kích hoạt Thần Long hệ thống). Khuôn mặt hắn ngưng trọng cực kì nhìn Mộ Dung Thiên

Thấy Long chỉ là một tên Luyện Tinh Cảnh. Mộ Dung Thiên hoàn toàn không thèm nhìn hắn. Là một Quỷ Vương, là một Độ Không Cảnh, hắn còn phải chú ý một con kiến hôi sao?

Ánh mắt nhìn về Long Kiếm. Mộ Dung Thiên cười âm u:

“ Long Kiếm à Long Kiếm! ngươi nghĩ kế hoạch của ngươi rất hoàn hảo, không một ai biết? Nhưng thật sự là thế sao? Ha…ha, Ngươi quá khinh thường ta rồi đó. Từ khi ta giết con bé vợ ngươi, từ trong mắt ngươi nhìn thấy hận ý vô cùng vô tận. Ta biết, ngươi không thật sự thuần phục ta.

Thế nhưng, ta vẫn để ngươi ở bên cạnh ta. Vẫn để cho ngươi ám toán ta thành công. Tất cả chỉ là đợi ngày hôm nay mà thôi”

Nói tới đây, cũng là lúc cánh tay của Long Kiếm dưới sự điều khiển vô hình của Mộ Dung Thiên đã viết lên tên của hắn. Thấy thế, Mộ Dung Thiên nở một nụ cười, một nụ cười tràn đầy sát cơ, sát ý mãnh liệt:

“ Long Kiếm à! Việc ngươi cần làm đã xong. Giờ thì, đi xuống địa ngục cùng vợ ngươi đi”

Lập tức, một chưởng toàn lực đánh thẳng về bụng của Long Kiếm. Một chưởng này, trực tiếp xuyên thủng qua người ông

-Phụt

Long Kiếm hai mắt trợn ngược, há miệng phun ra một ngụm máu cực lớn. Toàn thân run lên không ngừng

“ Tạm biệt. Con trai của ta”

Quỷ Vương không một chút tình cảm vứt Long Kiếm ra. Bộ dạng giống như giết một con kiến chứ không phải là đứa con trai của mình. Mà cũng phải thôi, thân là Quỷ Vương, bản thân hắn đã không có cảm tình, trong mắt hắn, chỉ có sức mạnh mới là tối thượng

“ Long Kiếm “

Một tiếng thét dài, mang theo vẻ đau đớn vô cùng. Chỉ thấy từ dưới mặt đất, Nguyễn Trung Kiên bay lớn đỡ lấy bạn mình. Chỉ là lúc này, Long Kiếm bộ dạng cực kì thê thảm

Giữa ngực hắn là một lỗ máu khổng lồ, có thể nhìn thấy cả lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát. Khuôn mặt tuấn dật này đã trở nên trắng bệch,máu tươi từ miệng không ngừng chảy ra, sinh cơ yếu đuối như lúc nào cũng có thể tắt vậy

“ Long Kiếm! cố lên. Ông sẽ qua khỏi thôi”

Nguyễn Trung Kiên nắm thật trặt tay Long Kiếm, mặt ông tái mét kêu gào.

“ Đừng… Ta không qua… qua khỏi rồi”

Long Kiếm dùng hết sức bình sinh bắt lấy tay Nguyễn Trung Kiên, vô cùng gian nan nói một câu.

“ Đừng nói nữa. Ông sẽ không chết đâu!?” Nguyễn Trung Kiên lắc đầu, nói trong tiếng nấc. Trong đôi mắt ông, một giọt nước mắt chảy ra.

Dù Nguyễn Trung Kiên nói vậy, nhưng bản thân ông rất rõ ràng Long Kiếm hoàn toàn không thể cứu được. Ông chỉ là lừa mình dối người mà thôi

Lắc đầu, Long Kiếm toàn thân run rẩy nắm lấy tay Nguyễn Trung Kiên thật chặt, âm thanh đứt quãng, như một người sắp chết

“ Tôi.. biết …thương…khục.. thế của mình như thế nào. Tất cả chỉ vô ích thôi. Kiên à. Cả… cả đời… đời… tôi… chưa … chưa từng cầu… cầu xin… khục… khục… ông điều gì. Nhưng… nhưng … hôm … nay… tôi … tôi muốn xin.. . xin ông một việc… một việc duy nhất”

Nghe vậy, Nguyễn Trung Kiên trầm mặc, âm thanh mang theo đau đớn tột cùng:

“ Ông nói đi. Bất kì yêu cầu gì tôi đều đáp ứng”

“ Tôi mong khi tôi chết, hãy đưa tôi tới Uyên Ương Thụ ở Nghệ An, đó là nơi tôi chôn chất Hương Thảo. Ông hãy chôn tôi cùng cô ấy” Long Kiếm thều thào

“ Được , tôi hứa với ông” Nguyễn Trung Kiên gật đầu kiên định trả lời

“ Cảm ơn ông. Mong ông khi gặp được sư phụ, nói với ngài ấy rằng: Long Kiếm ta xin lỗi vì những gì mình đã làm”

Long Kiếm ánh mắt cảm kích nhìn bạn mình. Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh. Ở nơi đó, một bảy sắc cầu vồng xuất hiện vắt ngang giữa bầu trời

“ Thật là đẹp. Bầu trời đế quốc mới đẹp đẽ làm sao. Mong rằng,tương lai sau này bầu trời này sẽ vẫn như vậy, trong xanh, hiền hòa không bị khói lửa chiến tranh làm hoen ô. Tiếc rằng, ta không còn sống để chứng kiến cái ngày đó

Mà thôi, cả đời ta đã cống hiến vì tổ quốc quá nhiều. Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Giờ cũng là lúc ta nên nghỉ ngơi. Thảo à! Đợi…anh…anh……………..đến……đây”

Càng nói, ánh mắt của ông càng thêm mơ hồ, âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần. Cho đến lời nói cuối cùng thì cũng là lúc Long Kiếm hai mắt nhắm chặt, hai tay buông xuôi. Khí tức đoạn tuyệt

“ LONG.... KIẾM”

Nguyễn Trung Kiên toàn thân run lên bần bật, sau đó ngẩng đầu thét lên một tiếng đầy ưu thương. Một tiếng chấn động thương khung mang theo sự đau đớn tột cùng của một kẻ mất đi người bạn thân, chiến hữu nhiều năm của mình

Lạc gia, Lạc Thành ngồi trên tầng mây vô tận. Trong tay ông là một quyển sách cổ xưa. Bên cạnh ông là một ly rượu vang đặt trên bàn

Lúc này, Lạc Thành cầm lên ly rượu đưa lên miệng. Bỗng nhiên thân hình ông run lên, trong tay ly rượu rơi xuống đất. Khuôn mặt trắng xám nhìn về hướng Thất Long Sơn. Toàn thân lảo đảo như người sắp ngã

“ Long Kiếm khí tức đã mất. Chẳng lẽ thằng bé đã…”

Nói tới đây, ông lắc đầu liên tục. Ông không muốn nghĩ Long Kiếm đã xảy ra chuyện. Nhưng sự bất an cùng khí tức của Long Kiếm biến mất khiến ông không thể không lo lắng

“ Tộc trưởng. Có tin từ phía Thất Long Sơn”

Đúng lúc đang không biết làm sao. Thì một âm thanh máy móc vang lên. Sau đó, một con robot đưa tin xuất hiện trước mắt ông.

Từ phía con robot, một hình chiếu 3D xuất hiện. Trên đó, ghi lại những gì đã xảy ra xung quanh Thất Long Sơn

Nhìn Long Kiếm không một chút sinh cơ nằm trong vòng tay của Nguyễn Trung Kiên. Lạc Thành khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, vô lực ngồi xuống ghế, ánh mắt vô hồn không chút tiêu cự thì thào kêu lên:

“ Long Kiếm đã chết… Không…không thể nào!? Ta không tin”

Tại một nơi nào đó bê ngoài vũ trụ. Trên một hành tinh hoang sơ, đổ nát. Trong một túp lều rách, vá chằng chịt khắp nơi. Một tên nam nhân cao to, khuôn mặt dữ tợn . Trong mắt tràn đầy khiếp sợ túm cổ một tên thuộc hạ quát lớn:

“ Ngươi nói lại lần nữa !? Kiếm Thánh Long Kiếm đã chết dưới tay Quỷ Vương”

“ Đại vương… Là… là thật. Có cả video làm bằng chứng nữa?”

Nói xong, tên thuộc hạ lấy từ trong ngực ra một chiếc máy quay. Bên trong chiếc máy quay là một đoạn clip ngắn chỉ khoảng mấy giây. Nhưng đó lại là mấy giây mà Long Kiếm chết

Thấy vậy, tên nam tử hoàn toàn tin tưởng lời thuộc hạ nói. Chỉ thấy hắn cười một cách điên cuồng, bộ dạng kích động, vui sướng:

“ Ha…ha, cuối cùng Kiếm Thánh cũng chết. Đây là trời giúp chúng ta ah. Chúng mày, thông báo tin nay cho Ba Mươi Sáu động thiên. Bảo bọn họ chuẩn bị tới đế quốc cướp bóc”

Đây là một nơi thần bí, một nơi tồn tại bên ngoài Nguyên Linh Đại Lục. Nơi đây không có bất kì thứ gì ngoài một màu trắng xóa, nếu có chỉ là một nhân loại mặc trang phục thuần một màu trắng, khăn trùm kín mặt không nhìn thấy đầu.

Tuy vậy, từ hình dáng thướt tha, bé nhỏ của người này cũng đoán được đây là một cô gái

Trong tay cô gái là một quả cầu. Bên trong quả cầu là cảnh Long Kiếm bị Mộ Dung Thiên giết chết. Nhìn một lúc lâu, cô mới thì thào:

“ Kiếm Thành của đế quốc đã chết. Thế nhưng, đây không phải là họa mà còn là vận may của Đại Việt Đế Quốc. Kiếm Thánh chết cũng là lúc Long Hoàng quật khởi

Kiếm Thánh Ngã Xuống, Long Hoàng Hiện Thân, Đế Quốc Vươn Mình, Thiên Quỷ Hồi Sinh, Hư Không Đột Phá, Vũ Trụ Chí Tôn.

Hai trong sáu lời Thần Ngôn đã linh nghiệm, chẳng lẽ vũ trụ yên bình năm mươi ngàn năm lại bắt đầu sinh linh đồ thán sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play