Đã hai năm trôi qua kể từ lúc Huyền Long biến mất, hắn đang làm gì, hắn ở đâu, không ai biết.
Họ chỉ biết có hai người mỗi đêm khóc vì nhớ...
Ninh Tâm từ kẻ hòa đồng năng nổ nhưng kể từ lúc Huyền Long biến mất cô biến thành một con người hoàn toàn khác, trầm ngâm đôi khi lại nhìn ra cửa sổ, khép mình hoàn toàn với mọi người xung quanh.
Từng đêm từng giọt nước mắt chảy dài trên má, cô muốn quên hắn nhưng trái tim cô nó không cho cô làm điều đó.
Cô chỉ còn biết đâm đầu vào tập luyện, tập luyện... Để quên đi kẻ đó.
Huyền Long ngươi ở đâu...
.......
.......
Gió hôm nay thổi mạnh, ngoài trời cây cố xào xạc, chim chóc bất chợt bay đi báo hiệu loạn thế đến gần.
Đúng vậy hôm nay, Thiên Đấu Đế Quốc chính thức khai chiến với hai nước Tinh, Nguyệt.
Ầmmmmmmmm!
Một tiếng nổ vang trời, hoàng cung nơi Vua của Tinh Quốc bị sang bằng đây tất nhiên là động thái của Thiên Quốc.
Lúc này ở Nguyệt Quốc cũng tương tự.
Hai vị Vua của hai nước may mắn không chết tuy nhiên họ nhận được lời nhắn.
"Đây là lời cảnh báo! 3 ngày nữa chúng ta sẽ đến không hồn thì đầu hàng đi ha ha ha..!"
Tất nhiên việc này đã được hai nước còn lại đón trước từ lâu, Thiên Quốc từ lâu đã bị Bạch Thiên Long thâu tóm, hắn có tham vọng thống trị toàn Đại Lục tất nhiên điều đầu tiên là xâm lược hai nước Tinh và Nguyệt.
Cả hai nước đều nâng mức báo động lên tối đa quân lính tập hợp để chủng bị cho đợt mưa máu sấp tới
.............................................................................
Lúc này nơi nào đó trên Đại Lục Huyền Long đang ngồi trên đầu một con Cựu Viêm Hầu đã chết người hắn cũng bê bết máu.
"Huyền Long theo ta."
Trần Huyền Minh nói.
"Vâng."
Huyền Long gật đầu rồi đi theo.
Huyền Long theo ông của hắn đến một con suối tìm tản đá ngồi xuống.
"Ngươi có muốn biết cha mẹ ngươi là ai không?"
"Muốn."
"Được. Ta nói cho ngươi biết, cũng đã đến lúc rồi."
Trần Huyền Minh đôi mắt xa xâm nhìn Huyền Long nói.
"Cha ngươi tên Trần Huyền Đông, mẹ ngươi là Vương Thanh Lam... Và hai người họ chính là Tông Chủ Trần Huyền Môn."
Đã từ rất lâu về trước, Đấu La Đại Lục khai sinh ra một sinh mạng nhỏ bé nhưng khiến trao đảo cả Đại Lục gì thiên phú và tài năng của hắn.
Hắn là Trần Huyền Đông con trai đầu lòng của Trần Huyền Minh, tài năng và thiên phú của hắn ngay lập tức được gia tộc chú trọng và bồi dưỡng tất cả thông tin về hắn đều bị cấm tiết lộ ra ngoài.
Tuổi thơ của hắn là người ngày khổ luyện với người cha chưa bao giờ hài lòng hay nở nụ cười với hắn, cay đắng cô đơn và sự kì vọng đè lên đôi vai nhỏ bé ấy...
Dù vậy hắn cũng không hé môi dù chỉ một lời than thở điên cuồng tu luyện điên cuồng tập luyện hắn không cần gian danh bốn phương không cần đứng trên ai hết hắn chỉ muốn một nụ cười từ cha hắn.
Rồi đứa trẻ ấy cũng lớn lên, qua sợ đào tạo của gia tộc cùng Trần Huyền Minh hắn không khác gì con thú chỉ biết giết chóc.
Trần Huyền Môn năm ấy chấn hưng một phương là Tông Môn lớn nhất toàn Đại Lục khiến bao ánh mắt ghen ghét nhắm vào.
Vào một ngày làm nhiệm vụ mà gia tộc giao cho Huyền Đông vô tình gặp được một thiếu nữ rồi đem lòng yêu cô.
Mối lương duyên như được định trước họ nhanh chóng kết hôn rồi sinh con....
Nhưng sống gió ập tới khi Huyền Đông 46 tuổi đột phá cực hạn đấu la, Tam Quốc hợp sức tấn công Trần Huyền Môn cảnh mưa máu diễn ra, lúc này Huyền Long chỉ 1 tuổi.
Trần Huyền Minh một mình đấu ba Cực Hạn Đấu La trời đất run chuyển kinh hoàng một thời đại.
Gia Tộc Trần Gia tương truyền nắm giữ chuyền khóa đến cánh cửa Thần Giới mang bí mật Hóa Thần mà bao kẻ thèm muốn, tất nhiên diệt Đại Ma Đầu Trần Huyền Đông chỉ là cái cớ thứ chúng nhắm tới là chiếc chìa khóa mà gia chỗ mỗi đời cất giữ.
Tuy nhiên ai ngờ rằng truyền thiết chỉ mãi là truyền thuyết chiếc chìa khóa là thật nhưng tham lam làm mờ mắt nào bỏ bên ngoài nếu thật có thể thành Thần Thì Trần Gia đã sớm có mấy vị thần, còn tại sao chỉ có Trần Huyền Minh biết.
Trần Huyền Minh một mình sao chóng lại ba không mấy chóc bị thương cực nặng, gia tộc hắn làm sao đủ sức chống lại quần anh ba nước cũng nhanh chóng biến thành mưa máu gió tanh.
Lúc này tình hình nguy cấp Trần Huyền Đông đành cưỡng ép tiến cấp mà cứu cha hậu quả cả đời không thể tuyến cấp tiếp còn đường thành thần của hắn cũng kết thúc.
Huyền Đông cuồng bạo khi thấy tra mình trọng thương ông là người hắn yếu thương nhất hắn nhất định không để ông chết.
Vương Thanh Lam thì không bao giờ để chồng mình cô độc chiến đấu, 2 vợ chồng chống 3 cực hạn đấu la và 7 đấu la trận chiến run động trời đất.
Nhưng sức người có hạn, hai vợ chồng họ làm sau chống lại 10 người...
"Cha! Chạy đi..."
"Không..."
"Chạy đi! Đây là điều duy nhất con cầu xin cha...CHẠY!!!"
Huyền Minh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc đó, hắn một đời anh dũng mà phải để con trai mình đứng ra bảo vệ... Rồi hắn nhìn đứa trẻ trong tay, cắn răng quay đầu bỏ đi...
Ngay khi Huyền Minh bỏ đi một vũ nổ xé cả hư không hủy diệt một vùng rộng lớn... Hai người Huyền Đông và Thanh Lam tự hủy đồng quy vô tận với kẻ thù.
Nhưng họ chỉ giết được 7 đấu la còn ba tên cực hạn chỉ trọng thương nặng nhưng nhờ vậy Huyền Minh có thể bỏ chốn.
..........
..........
Huyền Long nghe ông kẻ khuôn mặt tối sầm lại không nói.
"Trả thù hay không là ngươi lựa chọn... Ta không muốn ngươi đi trên con đường cha ngươi, lỗi là ta hại chết cha mẹ ngươi cũng là ta, ta mới là kẻ phải đồi món thù này."
"Không sao, thù thì phải trả cháu sẽ giúp ông."
Huyền Long chỉ đơn giản nói một câu nhưng bóng ma trong lòng hắn đang nổi trận lôi đình bên trong.
Hại Cha Mẹ Ta, GIẾT!!!
Huyền Minh đưa nhẹn nhàng một viên thủy tròn màu xám bay tới trước mặt Huyền Long.
"Chìa khóa giao lại cho ngươi, kể từ bây giờ người là gia chủ đời thứ 7 của Trần Gia."
[Nhận Chìa Khóa, Cổ Thần Mộ.]
Huyền Long đưa tay nhận lấy khụy gói trước Huyền Minh.
"Nhất định không phụ kì vọng."
Huyền Long nói.
"Huyền Long, ngươi nhớ rõ tên ba kẻ này cho ta chúng chính là kẻ thù giết cha mẹ ngươi.
Bạch Thiên Long.
Nhật Kim Lan.
Hắc Nhất Thiên."
Huyền Long cúi đầu "Rõ." Khuôn mặt hắn lúc này lại tối sầm lại.
Các Ngươi đợi đó cho ta!
"Huyền Long ngươi có một điều phải nhớ, chiếc chìa khóa ngươi mang không phải kẻ nào cũng dùng mở được cánh cửa đó. Thành Thần hay không điều do ý trời, nhớ kĩ một khi khởi động mà không có bất cứ phản ứng nào đừng bao giờ thử lại nếu không tan thành tro mành biến vào hư vô."