Chương 97:

Ước lượng chiếc cà vạt trong tay trên lồng ngực trần trụi của Trương Khải, Từ Kiếm Đông huýt sáo, "Tôi bảo mà, màu hồng phấn mới hợp với cậu."

Mặc dù lúc đó ở tiệm đồ nam từ thầm xỉa xói cái màu này trong lòng, nhưng nhìn thấy nó lần nữa, Trương Khải lại chẳng thể đánh giá gì.

Dương vật đâm lút cán trong cơ thể cậu đang từ từ lùi ra ngoài, cảm giác vách ruột nhạy cảm bị chà xát lôi kéo khiến cậu lại rên lên "Ưm~ Ư~".

Như thể biết người dưới thân không còn tư duy tỉnh táo để đáp lại mình, Từ Kiếm Đông mỉm cười không nói, chuyển sang ưỡn người lên, dùng cái cà vạt màu hồng phấn này trói hai tay cậu lên đầu giường.

Cuối cùng còn thắt một cái nơ bướm lẳng lơ.

Nhưng Trương Khải chẳng để ý nổi việc bị trói lại, vật thịt cường tráng trong cửa động lại đâm về sâu bên trong theo động tác của Từ Kiếm Đông, mở rộng và lấp đầy vách thịt chật hẹp.

"Ưm~ A~" Thoạt tiên dương vật ngỏng cao trong cửa hang từ tốn rút ra một phần ba, dịu dàng đâm vào lại, rồi nhẹ nhàng rút ra một phần nhỏ... Bị đâm nhẹ và nông như vậy một hồi, chờ Trương Khải dần thích nghi với tiết tấu chậm rãi này, hắn bỗng rút cả cây ra, rồi hung tợn thúc hẳn vào trong một nhát.

Trong đợt cắm rút mãnh liệt không có cảnh báo trước này, thân thể Trương Khải không kìm được muốn cong lên, có điều hai tay bị cà vạt trói chặt ở đầu giường, cậu chỉ có thể hơi nhấc phần dưới lên thôi.

Động tác thúc của Từ Kiếm Đông lại trở nên chậm rãi, vài lần thọc rất nông, nhưng sau khi cơ thể Trương Khải từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh thì lại hung tợn cắm rút lút cán.

"A~" Nhịp thở của cậu càng lúc càng gấp.

Hết lần này đến lần khác, đâm chọc hung bạo đột ngột nơi cửa sau đến tê dại, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại khi bị thúc nhẹ nhàng, rồi bị dương vật thô to đâm phắt vào nơi sâu nhất, đến độ vách ruột của cậu cũng bắt đầu giần giật.

Thân thể cậu chuyển động theo cơn tập kích mãnh liệt theo đợt của dương vật sau người, nhưng mỗi lần đều bị hai tay kiềm chế, chỉ có thể hơi xê dịch eo và mông, nom như thể mời chào và cổ vũ vật thịt cắm trong mình.

Nhưng Từ Kiếm Đông chẳng có động tĩnh gì, vẫn mài nghiến xâm nhập cửa sau của Trương Khải một cách thong dong, thi thoảng thúc mạnh một nhát.

"Ưm~ A~" Không biết bắt đầu từ bao giờ, âm thanh Trương Khải phát ra đã hoàn toàn biến thành tiếng thở dốc quyến rũ, dù là lúc bị thúc dịu dàng, eo cậu cũng bắt đầu vặn vẹo theo tần suất bị chịch.

Khoái cảm bị cắm rút thô bạo mỗi lần càng mạnh hơn, tương ứng với đó là cảm giác tê dại khiến toàn thân cậu run rẩy sinh ra từ sự xâm nhập hờ hững chiếm cứ đa số thời gian, dù ngọt ngào, nhưng không đủ.

"Ư~ Nhanh~" Cuối cùng, sau khi chào đón nhát đâm mãnh liệt lần nữa, khi cú tấn công trong cửa sau lại trở nên chậm rãi, cậu rên rỉ phát ra âm tiết mơ hồ.

"Nhanh gì cơ?" Từ Kiếm Đông vừa tiếp tục thúc nông, vừa hôn lên môi cậu.

"Nhanh lên~" Mặc dù tư duy đã bị dục vọng chi phối, nhưng Trương Khải vẫn xấu hổ nhắm mắt lại, "Nhanh~ Ưm~ Nhanh hơn nữa~"

"Đồ dâm đãng, nhanh thế này đã không chịu nổi nữa rồi?" Từ Kiếm Đông vui vẻ nói, nhưng vận động đâm rút của hắn không những không trở nên kịch liệt như Trương Khải mong muốn, mà dừng hẳn lại.

"Hả?" Dương vật nóng bỏng trong người bỗng dưng không chuyển động nữa, Trương Khải đợi hồi lâu mà nó vẫn yên lặng chôn sâu trong hoa cúc. Cậu không kìm được nghi hoặc mở mắt ra.

"Xin anh hai làm, cậu phải nói cho rõ chứ." Từ Kiếm Đông rõ ràng giả vờ không hiểu, hắn nhún vai, mặt cười xấu xa, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên dưa chuột ngỏng cao của Trương Khải, "Cậu nói vậy, anh làm sao biết cậu muốn gì."

Không biết mới lạ!

"Ưm~" Vốn cửa sau đã rất không thoả mãn, dưa leo đằng trước lại bị trêu đùa như vậy, toàn thân Trương Khải đều run rẩy khe khẽ, nhưng cậu nghiến răng mấy lần vẫn không thể thốt thành lời.

"Thì ra cậu chẳng muốn gì cả! Vậy được..." Nói đoạn, Từ Kiếm Đông từ tốn rút dương vật ra khỏi cơ thể Trương Khải.

"A~" Vách thịt trở nên trống rỗng lưu luyến cắn chặt vật thịt rút ra, nhưng chẳng làm được gì, cuối cùng trong một giây trước khi cây hàng cứng rắn nóng bỏng đó hoàn toàn rời khỏi cửa động, Trương Khải không nhịn được hét lên: "Xin cậu~ Ưm~ Xin cậu nện tôi~ nhanh hơn~ mạnh hơn~ ư~"

Còn chưa nói dứt câu, mặt cậu đã đỏ ửng, ngay cả dái tai cũng nóng bừng.

Từ Kiếm Đông mỉm cười hài lòng, "Ngoan thật", nói đoạn, hắn nắm chặt mông Trương Khải, ưỡn lên trước, hung tợn cắm dương vật vào.

"A~" Hoa cúc khép lại cuối cùng cũng được chào đón cú tấn công mãnh liệt, trong tiếng kêu của Trương Khải toàn là vẻ sung sướng và ngọt ngào.

"Nếu cậu đã cầu xin tôi thế rồi... Anh đây nhất định sẽ chịch cậu đến độ không xuống nổi giường." Thúc người dưới thân hết lần này đến lần khác, Từ Kiếm Đông hôn lên môi Trương Khải, động tác cắm càng mạnh mẽ hơn.

"Ưm~ A~ Nhẹ~ Nhẹ thôi~" Vật thịt cường tráng như muốn phá hỏng cả cửa sau, không ngừng xông vào như xuyên thủng, mặc dù khoái cảm bị đâm xuyên lấp đầy mạnh đến mức khiến toàn thân tê dại, nhưng dẫu sao trong thế giới hiện thực Trương Khải vẫn không có bao kinh nghiệm, sau khi bị đâm rút mấy lần bèn bắt đầu không chịu được xin tha.

"Nhẹ thôi? Tôi thấy đồ dâm đãng nhà cậu vẫn sướng lắm cơ mà!" Từ Kiếm Đông nghe thấy câu này, cười vỗ lên dương vật đứng thẳng của cậu.

Cây dưa chuột chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt dinh dính đó đã căng phồng đến sắp nổ tung từ lâu.

"Ư a a a a~" Trương Khải còn không kịp phản bác hay che giấu, ngay khi dương vật trong cửa sau thúc sâu vài lần, cậu vừa thét vừa đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm.

Tinh dịch màu trắng sữa phun ra, đáp xuống bụng cậu.

"Quả nhiên là rất sướng!" Từ Kiếm Đông dùng tay chấm một chút dịch trắng, quệt lên mặt Trương Khải, "Vậy tiếp theo nên đến lượt anh hai sướng nhỉ."

Nói đoạn, hắn tiếp tục dùng sức thúc trong cơ thể Trương Khải, mỗi nhát đều thọc đến mức người cậu hơi dịch lên trước, ngay cả tinh dịch trên bụng cũng theo đó lăn đầy bụng, còn men theo eo chảy xuống giường.

"A~ Ư~" Vừa lên đỉnh còn chưa lấy lại nhịp thở, cửa sau co giật lại bị xâm chiếm, toàn bộ thân thể Trương Khải run lẩy bẩy.

Lại bị vùi lút cán nện thêm mười mấy nhát nữa, môi cậu đột nhiên bị Từ Kiếm Đông quấn lấy, rồi một dòng chất lỏng phun ra trong hang động của cậu.

Chương 98:

Sau đó Trương Khải cứ thế bị Từ Kiếm Đông dùng cà vạt trói trên giường, bị quện thêm mấy lần nữa.

Phần bụng và bên dưới của cậu đã bị tinh dịch của bản thân làm cho ướt dính tán loạn, dưa chuột đã bắn mềm nhũn khó có thể đứng dậy lần nữa từ lâu, còn trong cửa sau chứa đầy dịch trắng.

Khi Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng quyết định buông tha cho cậu nghỉ ngơi, rút ra khỏi cơ thể cậu, chất lỏng màu trắng đục ào ra từ trong hang động sưng đỏ tạm thời không thể khép lại hoàn toàn, men theo mông cậu chảy xuống giường.

"Được anh đây đút cho no thế này, hôm nay cậu còn ăn nổi cơm không?" Nhìn chăm chăm vào cửa sau không ngừng nhả tinh dịch ra của Trương Khải, Từ Kiếm Đông đắc chí.

Trương Khải đang yếu ớt nằm xoải trên giường thở hổn hển, cảm thấy nơi riêng tư đằng sau cứ có thứ chảy ra mãi, cậu đã rất ngượng rồi.

Phải biết rằng loài sinh vật như trạch nam, mặc dù tiết tháo và giới hạn luôn bị đánh mất nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng đồng thời rất bình thường và kỳ quái là họ có thuộc tính cực kỳ dễ ngượng.

Kết quả nghe được câu này của Từ Kiếm Đông, cậu càng xấu hổ hơn, chẳng dám liếc nhìn người "đút no" mình lấy một cái, chỉ liều mạng co cửa huyệt lại, muốn nhốt hẳn vật ô uế tràn đầy trong đó.

"Ưm~ Ư~" Hoa cúc sưng đỏ cố gắng khép kín lại, cắt đứt dòng chảy màu trắng, nhưng theo thời gian trôi qua từng phút từng giây một, bởi dưới thân duy trì dùng sức, trong người cậu có một cảm giác từ từ nảy sinh.

Đó là, cơn buồn tiểu không thể khống chế được.

Không biết đã bao tiếng đồng hồ kể từ khi tỉnh dậy đi vệ sinh ở nhà Đường Yến, ngoại trừ bị Đường Yến đè, thì là bị Từ Kiếm Đông đóng gói mang đi đè, cậu căn bản không có cơ hội giải quyết vấn đề sinh lý.

Trương Khải vô thức muốn dậy đi vệ sinh, nhưng vừa cử động một tý đã bị kéo lại, cậu mới nhớ ra hai tay mình vẫn còn bị cái cà vạt màu hồng phấn lẳng lơ đó trói trên giường.

Ban đầu cậu còn ngại không lên tiếng bảo Từ Kiếm Đông là muốn đi vệ sinh, bèn lẳng lặng nhịn trong ánh mắt như thưởng thức cảnh đẹp của đối phương.

Nhưng xúc động của chất lỏng tích tụ trong bàng quang muốn được giải phóng càng ngày càng mãnh liệt, Trương Khải đành thả lỏng cơ thể để hoà hoãn, nhưng cửa sau của cậu cũng mất sức mạnh kẹp chặt, tinh dịch trắng đục tụ trong đó bèn phun ra ngoài.

Mặc dù trong mơ liêm sỉ đã bị tàn phá xấp xỉ, nhưng trong hiện thực dẫu sao cũng chỉ mới bị lấy mất thân xử nam, cuộc sống tình cảm mười tám năm trước còn trắng hơn cả giấy, cậu trạch nam còn muốn tìm một bức tường đập đầu chết luôn.

Đương nhiên, tiền đề của việc đập chết được phải là Từ Kiếm Đông cởi trói cho tay cậu đã.

"Buông tôi ra~ Tôi phải~" Vặn vẹo cơ thể, cuối cùng Trương Khải vẫn đỏ lựng mặt nhìn Từ Kiếm Đông, "Tôi phải đi vệ sinh."

"Ha ha, tôi bảo mà sao cậu lại không kẹp chặt mông nữa." Từ Kiếm Đông vỗ mông Trương Khải, rồi mới vươn tay cởi cà vạt trên tay cậu ra.

Tay vừa đạt được tự do, Trương Khải lập tức bò dậy định chạy đi vệ sinh.

Nhưng hai chân lúc trước bị tách rõ rộng mãi đã mệt mỏi hết sức từ lâu, cậu bò dậy vừa định đi bèn xụi lơ ngã xuống đất.

"Không phải đã nói muốn chịch cậu đến mức không xuống giường được ư?" Từ Kiếm Đông cười bế ngang cậu lên, cứ thế hai người đều trần truồng, rảo bước đến phòng vệ sinh trong căn nhà mới.

Đi đến trước bồn cầu, Từ Kiếm Đông không thả Trương Khải xuống, ngược lại đổi thành hai tay tách và đỡ đùi cậu, ôm người trong lòng bằng tư thế người lớn cho trẻ con đi tè.

"Tiểu đi." Hắn huýt sáo, vẻ mặt thoải mái.

Tiểu cái đầu cậu à!

Đều là người trưởng thành cả, đổi thành cậu bị bế như trẻ con, cậu tè nổi không?!

"Anh, anh Kiếm... cậu thả tôi xuống đi, tôi tự làm được." Trương Khải nén giận nói.

"Cậu có hai lựa chọn, hoặc là tè thế này luôn bây giờ, hoặc là..." Từ Kiếm Đông liếm dái tai cậu, rồi thì thầm bên tai: "Anh đây chịch cậu mấy hiệp nữa, đến khi cậu tè ra thì thôi."

Nói đoạn, hắn cố ý ưỡn người chọc vật thịt vẫn còn hơi cứng lên mông cậu một cách ám chỉ.

Từng bị chịch đến khi tè dầm trong mơ, cậu trạch nam lập tức run cầm cập, nước tiểu bèn phun ra từ phần đỉnh dưa chuột của cậu, vẽ một đường cong rơi xuống bồn cầu.

Cùng với đó là một dòng chất lỏng màu trắng mảnh lũ lượt ào ra từ cửa sau không thể khép lại của cậu.

...

Thế là cậu trạch nam một tháng nay liên tục bị làm mới giới hạn xấu hổ đến độ não chết máy.

Từ Kiếm Đông nhìn ngắm say sưa, cực kỳ hứng thú. Chờ hai dòng chất lỏng dưới thân Trương Khải đều ngừng, hắn mới bế người vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi thu dọn xong xuôi, còn tìm một bộ quần áo vừa vặn cho Trương Khải, thì trời đã sắp tối đen.

Từ Kiếm Đông đổi ga giường đã bừa bộn bởi tinh dịch của hai người, rồi mới bế Trương Khải về giường. "Tối muốn ăn gì?" Cuối cùng dục vọng cũng được thoả mãn, hắn lại trở về chế độ bạn cùng phòng nhiệt tình đáng tin cậy hàng ngày, nói bằng giọng tự nhiên.

Toàn thân đã bị vắt khô, cậu trạch nam không kìm được nhớ tới câu vừa rồi của hắn: " Được anh đây đút cho no thế này, hôm nay cậu còn ăn nổi cơm không?", lập tức đỏ ửng mặt, "Gì, gì cũng được." Cậu cúi đầu nói.

"Mặc dù tôi muốn ăn cậu, có điều..." Vươn tay khẽ nhéo dái tai cũng đỏ ửng của Trương Khải, Từ Kiếm Đông nói: "Nể tình cậu là người mới, tôi phải nương tay chứ."

Thể lực và ý chí đều yếu đuối, cậu trạch nam nghe xong lập tức bừng đỏ như máu, nếu không nương tay, cậu có bị làm đến chết trên giường không?!

"Hình như tôi đánh rơi điện thoại trên xe rồi, tôi ra xe tìm xem, quay lại ngay." Từ Kiếm Đông tìm một vòng trong nhà, xác nhận không phát hiện ra mới xoa tóc Trương Khải nói, "Cậu ngoan ngoãn chờ tôi nhé."

... Vụ này cậu không dám đảm bảo đâu.

Đã từng làm xong hai hiệp bèn bị ép đổi map, lại đều là bị quấn trong ga giường, cậu trạch nam gật đầu, trong lòng lại không chắc chắn.

Có điều lần này đúng là không còn ai đóng gói cậu mang đi nữa rồi.

Thế nhưng ngữ lừa đảo Long Thất bỗng xuất hiện trước mặt cậu.

"Nói cho cậu một tin vui." Trên áo bào trắng là hoa văn đỏ đã có thể nhìn rõ hình rồng cuộn nằm, Long Thất nói với vẻ mặt vui sướng: "Nhờ phúc cậu ban ngày tuyên dâm, ban đêm cũng tuyên dâm, tu vi của tôi đã phục hồi không ít, áng chừng có thể nhanh chóng vẽ ra hư thể đi tìm sư tôn rồi."

"Thế đâu phải tin vui." Chẳng còn sức tức giận, Trương Khải ngả ngồi trên giường, xỉa xói: "Dù cho anh và sư tôn của anh yêu hận tình thù thế nào, cũng chẳng có quan hệ khỉ mốc gì với tôi cả."

"Không phải là tôi đang chia sẻ niềm vui với cậu sao." Long Thất nhún vai, "Nếu bảo liên quan đến cậu... Hôm nay pháp lực của tôi tăng mạnh, mặc dù chưa thể sửa kết giới mộng xuân, có điều có thể hỗ trợ chế độ hậu cung rồi... Không cần cảm ơn."

"Đụ má ai định cảm ơn chứ?! Anh chơi tôi à?! Chê tôi chết chưa đủ nhanh phải không?!" Chờ Trương Khải phản ứng lại tin tức mà Long Thất mang tới có ý gì, toàn thân cậu nhảy dựng khỏi giường.

"Sao có thể." Long Thất chẳng chờ cậu nhào tới, y xua tay, vừa nói vừa từ từ biến mất trong không khí, "Chúc cậu mạnh khoẻ!"

"Mạnh khoẻ cái đầu anh! Tên lừa đảo này, anh có giỏi thì đừng biến mất!" Trương Khải hung dữ quăng gối bên cạnh về nơi Long Thất vừa ở.

Chương 99:

Do linh cảm về "chế độ hậu cung" trong miệng Long Thất, buổi tối, Trương Khải nằm trong lòng Từ Kiếm Đông cố chống đỡ đến tận khi bị ép vào giấc mơ mới ngủ thiếp đi.

Chẳng biết qua bao lâu, cậu tỉnh lại trong mơ.

Khi cậu ngồi dậy, thứ lọt vào mắt là rừng cây xanh rì trải quá tầm mắt, trên đại thụ chọc trời trăm tuổi là dây leo quấn quýt, điểm xuyết lá xanh ngọc và hoa đỏ rực. Dưới chân cậu là tầng lá rụng khô nhưng mềm, ánh nắng ấm áp lọt qua lá cây trên đầu chiếu lốm đốm trên đó. Một cặp bướm nô đùa bay qua trước mặt cậu, chim chóc ẩn mình trong tán cây đằng xa đang hót vang.

Vậy phải nói, cậu xuyên việt hay là đi nhầm vào phim trường rồi?!

Trương Khải mù mịt dựa vào thân cây đằng sau để đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn ngó xung quanh hồi lâu mới phát hiện ra có chỗ nào không đúng.

... Vãi, trên người ông bây giờ không phải chính là bộ đồ mèo bốn mảnh của Celia chuyên dùng sao?!

Tai mèo, vòng cổ đính chuông, quần chữ T hoa văn mèo, ngay cả buttplug đuôi mèo đều cắm sẵn trong cửa sau của cậu, thảo nào lúc nãy cứ cảm thấy không đúng lắm.

Lẽ nào giờ cậu đang mộng xuân với đại thần Đường?

Nhưng sao mãi chẳng thấy người đâu nhỉ.

Trương Khải lại nhìn quanh hồi lâu cũng chẳng thấy Đường Yến xuất hiện, thế là cuối cùng cũng thở phào, hít sâu một hơi, kéo phắt cái "đuôi" đang cắm trong hoa cúc của mình ra.

"Ưm~~" Vứt buttplug đuôi mèo xuống đất, cảm giác vách ruột và cửa sau bị chà xát khiến cậu nhũn cả chân, phải tựa vào cây thở hổn hển.

Chờ nhịp thở khó khăn lắm mới bình thường trở lại, Trương Khải quyết định kiểm tra tứ phía, dù sao thì tình huống lần này cũng quá kỳ dị.

Lẽ nào cái ngữ lừa đảo Long Thất nâng cấp kết giới mộng xuân lên phiên bản hậu cung không xong, làm cho thế giới trong mơ sụp đổ?! Làm việc không đáng tin cậy thế này, thảo nào bị nhốt trong ngọc bội hơn năm trăm năm.

Đại sư phong ấn cái ngữ này lúc ấy, ngài vất vả rồi!

Sau khi thầm khinh bỉ Long Thất hồi lâu, Trương Khải quyết định đi về phía chim kêu đã.

Cậu bước lên trước vài bước, nghĩ chưa biết chừng lát nữa gặp phải Đường Yến, lại phải lùi về. Cậu thở hắt ra một hơi dài rồi mới nhặt cái buttplug dưới đất lên, vắt lên tay rồi xuất phát lần nữa.

Mặc dù ánh nắng ấm áp thi thoảng lại hắt lên mặt cậu, mặt đất mềm mại dù đi chân trần cũng không khiến người ta thấy khó chịu, nhưng trong khu rừng quái dị ngoại trừ dây leo và đại thụ ra thì chẳng nhìn thấy sinh vật nào khác, cậu càng ngày càng thấp thỏm bất an.

Theo tiếng chim hót càng lúc càng gần, trái tim của cậu trạch nam chưa từng ở gần thiên nhiên một mình sắp căng thẳng đến mức nhảy cả ra ngoài.

Thế là, khi bên phải đột nhiên vang tiếng kim loại va chạm giòn tan, và cả tiếng trò chuyện lờ mờ, cậu lập tức mừng rỡ chạy về hướng đó.

Tiếng nói chuyện và tiếng va chạm càng lúc càng rõ ràng, lúc cậu vòng qua một thân cây lớn nở đầy hoa trắng, hai người đàn ông xuất hiện trước mặt cậu.

"Này! ... Éc..." Trương Khải vui vẻ vẫy cánh tay không cầm đuôi mèo để chào hỏi, nhưng vừa nói được một chữ đã hoàn toàn tắt hy vọng.

Đó là Đường Yến với bộ đồ sát thủ tiêu chuẩn, tay cầm dao găm, và Từ Kiếm Đông mặc giáp của kỵ sĩ, cầm trường kiếm.

Tiếng vang giòn tai lục tục truyền đến tai Trương Khải lúc trước rõ ràng là tiếng hai thứ vũ khí va chạm.

Mỗi lần công kích của Từ Kiếm Đông, bất kể là chọc thẳng, đâm xiên hay là chém, đều tràn ngập tính công kích và sức mạnh bùng nổ; nhưng Đường Yến đánh tầm ngắn lại không rơi xuống thế yếu, y né đòn và đánh trả cũng đầy tốc độ và khéo léo.

Hai người đều có ưu thế riêng, giằng co hồi lâu vẫn khó phân hơn thua.

Nhìn hai người đằng trước càng đánh càng hăng, nếu không có mặt của họ, Trương Khải còn tưởng mình đã rơi vào truyện viễn tưởng/ma thuật/lịch sử/giả tưởng rồi.

Có điều chính vì nhìn rõ mặt hai người, nhớ tới "chế độ hậu cung" của thần thú đó, cậu chẳng do dự bao lâu giữa việc lao ra cắt ngang họ như thánh mẫu trong vô số phim truyền hình/tiểu thuyết và mau chóng bỏ đi tìm nơi trốn, quả quyết chọn bỏ chạy.

Nhưng...

"!!"

Trương Khải vừa quay người, còn chưa kịp đi vài bước, đã có thứ sượt qua tai cậu, đâm thẳng vào thân cây trước mặt cậu.

Cậu chẳng kịp hoàn hồn, đó là một thanh dao găm màu đen, dao găm của Đường Yến.

"Làm sao đây, Celia", lia vũ khí trong tay chuẩn xác ngăn cản Trương Khải trốn thoát, Đường Altaïr Yến mỉm cười nguy hiểm, "Nhìn thấy chủ nhân đang chiến đấu lại định chạy trốn, xem ra ta dạy dỗ em chưa đủ nhiều nhỉ?"

"Em, em đâu, đâu định trốn." Trương Khải cứng đờ quay lại, nói mà không dám nhìn thẳng.

"Chủ nhân? Ha!" Từ Kiếm Đông cười giễu cợt, nhướn mày nói: "Anh là chủ nhân cái gì chứ? Dù cho Trương Khải có chủ nhân thật, đó cũng sẽ là tôi!"

"Chẳng qua chỉ là một con chó mất chỗ dựa rời khỏi thánh điện, thế mà cũng dám thèm muốn Celia của ta." Đường Yến rút trường kiếm bên eo ra, "Unknown, ngươi đang tự tìm đường chết đấy!"

"Trò vớ vẩn gì vậy?! Đường Yến hôm nay anh quên uống thuốc à?!" Từ Kiếm Đông vừa nói vừa dùng hai tay giơ kiếm trước mặt, ra thế tấn công.

Không phải vớ vẩn đâu nha!

Thế giới 2D không phải cậu muốn hiểu là hiểu được đâu!

Đối lập với Từ Kiếm Đông hoàn toàn mù mịt, fan trung thực của Đường tay to quả là hiểu ngay tắp lự.

Unknown là nhân vật phụ từng xuất hiện trong ngoại truyện của Đường Yến, kỵ sĩ này rời thánh điện, lang thang một mình, từng giành chìa khoá mở phong ấn hồ Moonlight với Altaïr trong rừng thẳm Abyss. Mà hồ Moonlight chính là nơi Altaïr gặp Celia và ký khế ước chủ tớ. (Khi Đường Yến viết đoạn này còn chưa biết ai lấy được lần đầu của Trương Khải =-=)

Trương Khải ngẫm lại nội dung ngoại truyện dạng hồi ức đó, lại nhìn tứ phía, đột nhiên nhận ra khung cảnh nơi này rất giống rừng thẳm Abyss được miêu tả trong truyện của Đường Yến.

... Nói như vậy, khung cảnh mộng xuân lần này là do ý chí của Đường Yến quyết định?

Thảo nào ngay cả Từ Kiếm Đông cũng mặc đồ kỵ sĩ.

Có điều... trong truyện kẹp nhiều thứ riêng thế, Đường Yến đại nhân làm vậy ổn thật hả?!

Từ sau khi nhận ra mộng xuân đến từ hai phía, cậu trạch nam có cảm giác với thần tượng hơi bị tan tành một chút đang ôm trái tim thuỷ tinh mong manh, hai người bên cạnh lại bắt đầu đánh nhau.

Sau khi tiếng va chạm vang lên, hai thanh kiếm quấn vào nhau, Đường Yến và Từ Kiếm Đông đều dùng sức ganh đua.

Nhưng cuối cùng kỵ sĩ sở trường sức mạnh dần chiếm thế thượng phong, vị trí hai thanh kiếm quấn lấy nhau cũng từ từ chuyển về phía sát thủ.

"Thế mà lại từ bỏ sở trường là tốc độ, đi so sức lực với tôi." Từ Kiếm Đông càng dùng sức ấn, "Anh thua chắc rồi."

Đường Yến không đáp lại, nhưng y lại nở nụ cười chế giễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play