CHƯƠNG 55:
Mua rượu xong, Tô Thuỵ Minh vốn bảo ăn cùng nhau một bữa, có điều sau đó y nhận một cú điện thoại, bèn chào tạm biệt rồi đi luôn. Trước khi đi, y còn tung một quả bom, "Bạn Từ Kiếm Đông, chúc mừng sinh nhật nhé!" Y cười mà như không.
... Uy lực của quả bom này hơi bị khổng lồ quá đấy cưng à!
Hôm nay là sinh nhật của người anh em cùng phòng, cậu không chỉ không biết, mà còn lôi người ta đi mua quà sinh nhật cho người khác... Chuyện này dứt khoát có thể đăng bài "xem bạn cùng phòng thượng hạng của tôi đây này" lên các diễn đàn đó okay?!
Ảo tưởng rằng Tô Thuỵ Minh nhớ nhầm, Trương Khải ngập ngừng xác nhận với Từ Kiếm Đông, "Hôm nay là sinh nhật cậu thật à?"
Con nhà người ta rút điện thoại từ trong lòng ra cho Trương Khải xem, "Đúng thế. Nếu không phải tôi để điện thoại sang chế độ im lặng, thì hôm nay chắc bị làm phiền đến chết luôn."
Hơn 40 tin nhắn chưa đọc, 70 cuộc gọi nhỡ... Trương Khải không biết nên ngưỡng mộ ghen tị, hay là OTZ trước Từ Kiếm Đông ngay lập tức.
"Ờm, tôi..." Tới tận khi hai người quay về xe của Từ Kiếm Đông, Trương Khải vẫn không biết phải nói gì.
"Bỏ đi, tôi tha thứ cho cậu." Từ Kiếm Đông cười gượng xoa đầu cậu, "Ai bảo tôi là người tình dịu dàng quốc dân cơ."
... Bước ngoặt giữa hai câu này của cậu hơi gắt quá, vế trước vế sau không tạo thành quan hệ nhân quả cưng à!
Có điều cậu trạch nam đã mắc lỗi cũng không tiện xỉa xói, chỉ đành thuận theo lời của người ngồi ghế lái mà nói: "Anh Kiếm vừa chu đáo vừa rộng lượng, đúng là người tình dịu dàng!"
Từ Kiếm Đông nhoẻn cười không đáp, chỉ giơ tay xoa đầu cậu tiếp.
Đợi đến lúc gần về đến trường, Trương Khải đột nhiên kêu: "Dừng xe!"
"Cậu đợi tôi một lát, tôi về ngay." Từ Kiếm Đông đạp phanh xe, đỗ chiếc R8 có khả năng phanh siêu mạnh ở bên đường, Trương Khải mở cửa xe chạy mất.
Chưa được bao lâu cậu đã quay lại.
"Xin lỗi cậu nhiều, năm nay tôi không biết, năm sau nhất định sẽ bù đắp tử tế." Cậu đưa một bó hoa cho Từ Kiếm Đông, rồi nói: "Chúc mừng sinh nhật!"
Thấy Từ Kiếm Đông nhìn bó hoa một cách ngạc nhiên, Trương Khải hơi đỏ mặt: "Người bán bảo trừ cẩm chướng và hoa hồng ra thì các hoa khác đều bán hết rồi, vậy nên..." (Hoa cẩm chướng thường được dùng để tặng mẹ)
Sau đó cậu lại chìa giỏ dâu tây trong tay còn lại ra nói: "Tôi nhớ cậu thích ăn dâu tây, đây cũng là quà sinh nhật..."
Trái cây với hoa tươi, không tặng cho đại thần Đường, lại tặng cho Từ Kiếm Đông nhà giàu, Trương Khải cảm thấy mình đã hết cái xỉa xói rồi.
"Cảm ơn. Tôi rất thích quà của cậu." Nhưng Từ Kiếm Đông lại lấy lại sức sống ngay lập tức, hắn cười rạng rỡ: "Không ngờ vậy mà cậu lại tặng tôi hoa hồng, còn nhớ được tôi thích ăn cái gì..."
Hắn ôm phắt Trương Khải vào lòng, "Cưng à, cậu đáng yêu quá!"
Người anh em à cậu phản ứng hơi mạnh đó...
Cậu trạch nam bị ôm chầm lấy hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi, không phải thứ gì đáng giá cả."
"Tiền không quan trọng, quan trọng là tấm lòng." Từ Kiếm Đông ra vẻ anh hai đụng trán với Trương Khải, rồi nói: "Hôm nay dù cho cậu có mua Lafite cho Đường Yến thật thì cũng không tình nghĩa bằng cậu tự mua tặng thứ tôi thích."
Người bảo tiền không quan trọng đều là lũ nhà giàu không cần phải nghĩ đến chuyện tiền nong okay?!
Có điều Trương Khải vẫn rất mừng rằng Từ Kiếm Đông có thể xem trọng món quà sinh nhật sơ sài của mình.
Từ Kiếm Đông nhận dâu tây và hoa hồng, lập tức đập bàn chốt không về trường nữa, quay xe lôi Trương Khải lên núi ở ngoại ô chơi.
Ăn xong cơm tối ở tiệm cơm trên sườn núi, hắn lại lái xe men theo con đường uốn quanh núi lên cao hơn.
"Chính là chỗ này!" Từ Kiếm Đông nhoẻn cười mở cửa xe bên Trương Khải, kéo cậu xuống, chỉ ra phong cảnh đằng xa: "Đây là chỗ mà tôi phát hiện ra trước đây, từ góc này có thể nhìn thấy cảnh đêm phía đông của thành phố S."
"Thật à!" Nhìn ánh đèn nhỏ li ti đằng xa, Trương Khải không kìm được khen ngợi: "Thường ngày ở trong kí túc, căn bản chẳng nhìn được xa, không ngờ cảnh đêm thành phố S lại đẹp thế này."
"Đáng tiếc là bên này chỉ nhìn được ánh đèn phía đông, giá mà là phía tây." Từ Kiếm Đông tuỳ tiện dựa vào mui xe, sau đó vỗ nắp xe bên cạnh, "Đến đây ngồi nào."
Trương Khải đi tới ngồi cạnh hắn, rồi đột nhiên nhận ra chuyện không đúng.
Đụ má R8 đó, mông cậu ngồi xuống một cái mất bao tiền hả?!
Có điều chẳng đợi cậu đứng dậy, Từ Kiếm Đông đã ngồi sóng vai với cậu.
Hắn cầm giỏ dâu tây Trương Khải tặng đặt lên đùi mình, "Tôi không thích ăn bánh ga tô, có dâu tây sinh nhật thật là tốt", nói đoạn, hắn làm tư thế chắp hai tay lại cầu nguyện.
Cậu có thể hiểu được điều ước với bánh ga tô, nhưng điều ước với dâu tây... Cưng à, lẽ nào cậu định ước năm sau trồng đầy dâu tây lên người sao?!
Khoé môi giần giật, Trương Khải nhìn hành động nom đầy vẻ mới mẻ của Từ Kiếm Đông, sau đó lúc hắn thu tay lại, bắt đầu bóc vỏ bọc giỏ dâu tây, cậu hỏi: "Cậu đã ước gì thế?"
"Năm sau trồng đầy dâu tây lên người cậu á." Từ Kiếm Đông cười đáp.
Nani?!
"Nói đùa thôi." Từ Kiếm Đông bóc hẳn bọc ra, sau đó xoa đầu Trương Khải, cười nói, "Nói ra thì điều ước sẽ không linh nghiệm nữa."
... Người anh em à, không nói ra điều ước với giỏ dâu tây thì nó cũng không linh nghiệm nổi đâu okay?!
Trương Khải thầm xỉa xói trong lòng, cậu cùng Từ Kiếm Đông ngồi trên mui xe hàng trăm tỉ, ngắm nhìn cảnh đêm lấp loá ánh đèn đằng xa, ăn dâu tây.
"Dâu tây này ngọt ghê", sau khi hai người cùng ngắm cảnh đêm hồi lâu, Trương Khải ăn thêm một quả dâu tây nữa.
"Tôi biết có một cách làm dâu tây ngọt hơn nữa đó", nói xong, Từ Kiếm Đông bỏ một quả dâu tây vào miệng.
"Cách gì?" Cậu trạch nam chưa gặp nhiều cảnh đời lắm tò mò hỏi.
Thế là...
Mặt của người trước mắt đột nhiên sáp lại gần, sau đó hôn thẳng lên môi cậu, đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng vốn không khép chặt của cậu ra, một quả dâu tây bị đẩy vào miệng cậu.
Đầu lưỡi mềm mại của Từ Kiếm Đông vòng qua quả dâu tây đó sục sạo trong miệng của Trương Khải một vòng, thậm chí còn quấn quýt quanh cái lưỡi cứng đờ của cậu mấy lần rồi mới lưu luyến rút ra ngoài, trước khi đi còn liếm cánh môi của Trương Khải một cái.
"Thế nào? Lần này ngọt hơn hẳn phải không?" Từ Kiếm Đông đắc ý ra mặt.
Đờ đẫn nuốt chửng quả dâu tây, tới tận khi về trường Trương Khải mới phản ứng lại...
Đụ má lúc này ai còn quan tâm đến chuyện dâu ngọt hay không... Trả lại nụ hôn đầu của ông đây, tên khốn!
CHƯƠNG 56:
Cái gọi là một lần thì sống hai lần thì chín, đã tám lần mười lần cả rồi, nồi gạo sống là Trương Khải đã bị biến thành cơm chín hoàn toàn từ lâu.
Vậy nên lúc tỉnh giấc phát hiện ra mình đang ngồi trên mui xe của Từ Kiếm Đông, cùng hắn ngắm nhìn ánh đèn xa xa, cậu chẳng buồn giãy giụa nữa.
Người ta nói cuộc sống giống như bị hãm hiếp, một là phản kháng hai là hưởng thụ; cậu thì cuộc sống giống như bị hãm hiếp, phản kháng đến cuối cũng là hưởng thụ okay?!
WTF... không đúng! Cậu còn chưa hưởng thụ mà!
"Lâu lắm không gặp, anh hai nhớ cậu lắm đó." Từ Kiếm Đông bên cạnh khoác tay qua vai cậu, cúi người liếm dái tai của cậu.
Lâu lắm không gặp cái củ cải í! Ban ngày thì không nói, đêm qua cậu còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi mà!
Có điều Trương Khải - kinh nghiệm xương máu từ đấu tranh thất bại đã xếp thành chồng - chỉ vặn vẹo người né tránh, chứ không nói ra thành lời.
Cảm giác được cậu đang khó chịu, Từ Kiếm Đông thấp giọng nói như an ủi: "Đừng sợ, nể tình lúc trước cậu làm tôi vui, đêm nay tôi sẽ không bắt nạt cậu dữ quá."
Nói đoạn, hắn giơ tay kéo phắt khoá quần của Trương Khải ra, "Vậy nên đêm nay đồ lẳng lơ nhà cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, cho anh hai một ngày sinh nhật trọn vẹn nhé."
Đậu má đêm qua đã đụ cậu đến độ tè dầm rồi, đêm nay còn muốn bắt nạt dữ kiểu gì?!
Trương Khải im lặng nhìn Từ Kiếm Đông rời khỏi mui xe đi đến trước mặt mình, tuột hẳn quần của cậu xuống, cậu chẳng nói gì, chỉ hung dữ ảo tưởng dùng ánh mắt giết chết nguời sinh nhật hôm nay.
"Sao hôm nay lại im lặng thế này?" Vứt quần của cậu sang một bên, lại bắt đầu cởi áo của cậu, Từ Kiếm Đông bảo: "Tôi còn muốn nghe cậu rên rỉ mà."
"Hừ." Trương Khải ngoảnh đầu sang một bên, mặc cho mình bị lột sạch chỉ còn quần lót và tất, chẳng chịu mở miệng.
Từ Kiếm Đông phì cười, "Lẽ nào là ghét bỏ anh hai mấy ngày trước không đến chịch cậu, cô đơn quá thành ra khó tính ư? Yên tâm, hôm nay sẽ cho cậu sung sướng." Nói đoạn, hắn lột cả quần lót của cậu ra...
"Ưm!" Hoạ mi đang say giấc đột nhiên bị miết nhẹ, Trương Khải lập tức không nhịn được kêu ra tiếng, có điều cậu lại ngậm chặt miệng ngay.
Từ Kiếm Đông không tức giận, ngược lại còn hưng phấn bắt đầu đùa nắn dưa chuột trong tay, vẫn thành thạo như mọi khi.
"..." Trương Khải cắn môi thở dốc, mặc dù mãi không phát ra âm thanh, nhưng hoạ mi của cậu vẫn từ từ chào cờ trong sự đùa nắn không dứt.
"Bỗng dưng phát hiện ra, dáng vẻ ra sức nhịn không kêu của bé lẳng lơ cũng rất quyến rũ", nói đoạn, Từ Kiếm Đông hôn lên môi Trương Khải, sau đó một tay siết chặt, chuyển động nhanh hơn, tay còn lại mò về phía cửa sau của cậu.
"A~~~" Cửa động khô khốc bị ngón tay vặn mở rộng, Trương Khải lập tức kêu ra tiếng.
"Nhịn tiếp đi chứ", Từ Kiếm Đông nói, cắm sâu ngón trỏ vào, rút hờ ra, cắm sâu vào, rút hờ ra... chẳng do dự chút nào. Mà động tác đùa nghịch hoạ mi của tay còn lại cũng ngày càng dữ dội hơn.
"Ư~~~ Ưm~~~" Cửa sau và dưa chuột bị đùa nghịch cùng lúc, cuối cùng Trương Khải cũng không nhịn được nữa, bắt đầu rên rỉ.
"Đằng sau mới bị nghịch vài cái đã không nhịn được rồi, đồ lẳng lơ này càng ngày càng nhạy cảm", Từ Kiếm Đông rút ngón tay ra khỏi cửa động đã bị đâm đến lỏng, cau mày nói: "Không phải mấy ngày nay cậu đều không nhàn rỗi mà toàn để cho thầy Tô dạy dỗ đấy chứ?"
Nói đoạn, hắn chập ngón giữa và ngón trỏ lại, hung dữ chọc cả hai ngón tay vào cửa sau của Trương Khải, mặc kệ vách ruột kháng cự, đâm thẳng cả hai ngón đến chỗ sâu nhất.
"A~~~ Đâu mà~~~" Nỗi đau nhói khi bị xé rách truyền đến từ cửa sau và cảm giác tràng ruột bị mở rộng chà xát khiến cậu không kìm được cất tiếng: "Tôi~~~ Tôi toàn~~~ ưm~ một mình thôi~ A~~~ Nhẹ, nhẹ thôi~~~"
"Thật?" Từ Kiếm Đông nửa tin nửa ngờ đâm chọc thêm vài phát thật mạnh, rồi mới nhẹ hơn, "Tin cậu một lần vậy", hắn nói.
Ngón tay hoạt động trong cơ thể trở nên dịu dàng hẳn, càng gợi thêm khoái cảm của Trương Khải thêm sâu sắc, phối hợp với bàn tay còn lại đang khéo léo ve vuốt hoạ mi của cậu, chưa được bao lâu, cậu đã bị Từ Kiếm Đông làm cho run bần bật.
Nhìn dưa chuột nhếch cao đang bên bờ bùng nổ của Trương Khải, Từ Kiếm Đông nhoẻn cười liếm khoé môi của mình, sau đó bàn tay đang chuyển động trên đó bỗng nhiên siết chặt.
"Cậu còn chưa chúc mừng sinh nhật tôi mà!" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Khải, "Sinh nhật của anh hai, cậu không nói gì là không được đâu."
"Chúc~ chúc mừng~~ ưm~~~ chúc mừng sinh nhật~" Hoạ mi đằng trước bị túm chặt, cửa động đằng sau lại vẫn bị đâm chọc như cũ, Trương Khải gần đến cao trào vừa run rẩy vừa kêu thành tiếng.
"Chúc mừng sinh nhật đơn giản thế này không có thành ý", Từ Kiếm Đông lại không hài lòng, "Cậu nên nói, chúc năm tới anh hai chịch cậu hàng ngày vui vẻ."
"Ưm~~~ A~~~" Trương Khải lần lữa hồi lâu, tới tận khi cảm thấy hai ngón tay trong cửa sau lại trở nên thô bạo, mới không cam tâm tình nguyện mà lên tiếng: "Chúc anh hai~ Chúc anh hai~~~ ưm~~ năm tới~ ư~ chịch em hàng ngày~ vui vẻ~~~"
"Cảm ơn lời chúc của cậu, chuyện này nhất định tôi sẽ thực hiện." Từ Kiếm Đông cười nói, buông bàn tay đang nắm hoạ mi của Trương Khải ra.
"A a a", đằng trước đã bị đùa nắn khá lâu, Trương Khải lập tức vừa hét vừa bắn tinh, tinh dịch màu trắng sữa rơi xuống gốc đùi và bụng của cậu. Còn có một chút rơi xuống xe của Từ Kiếm Đông, nhìn vô cùng bắt mắt trên nền màu đen.
Từ Kiếm Đông dùng ngón tay chấm tinh dịch trên mui chiếc xe R8, sau đó lau lên môi Trương Khải, hắn nói: "Cậu có biết không? Cách để dâu tây trở nên ngọt hơn không chỉ có một, chấm sữa bò cũng được."
CHƯƠNG 57:
Cậu trạch nam vẫn còn chìm trong dư âm sau cao trào, mới mất nụ hôn đầu vì dâu tây, nhìn người trước mặt mà chẳng suy nghĩ được gì, nhìn hắn nhón một quả dâu tây từ trong số quà sinh nhật của cậu lên, sau đó chấm vào chất lỏng trắng trên bụng mình.
"Đặc biệt là dùng sữa bò vắt từ đồ lẳng lơ nhà cậu ra", Từ Kiếm Đông cầm quả dâu dính tinh dịch của Trương Khải bỏ vào miệng mình, sau đó liếm khoé môi và khen: "Ngọt quá!"
... WTF!
Cưng à! Cậu đừng phá huỷ lương thực thế chứ! Cậu muốn sau này tôi phải đối mặt với dâu tây kiểu gì!
Trương Khải kinh ngạc nhìn Từ Kiếm Đông nhặt thêm một quả dâu nữa, lăn trên bụng cậu một cái, rồi chìa ra trước mặt cậu.
"Cậu cũng nếm thử đi." Người sinh nhật hôm nay cười nói.
Nếm cái đầu cậu!
Trương Khải ngậm chặt miệng, ngoảnh đầu đi né tránh trái cây màu đỏ dính tinh dịch trắng trước mặt mình.
Từ Kiếm Đông giả bộ mỉm cười bất lực, rụt tay lại, sau đó...
"Nếu cái miệng bên trên của cậu không chịu ăn, vậy anh hai đành phải đút cho cái miệng bên dưới của cậu rồi." Hắn nói, ấn chóp quả dâu đó lên cửa động của Trương Khải.
Vật tươi non màu đỏ dính vài sợi tinh dịch dễ dàng bị đẩy vào trong cửa động đã bị hai ngón tay mở rộng, bề mặt các hạt lồi lõm không bằng phẳng nhè nhẹ chà xát vách ruột nhạy cảm, người bị đút liền kêu thành tiếng "a~".
Từ Kiếm Đông giơ tay nhặt thêm một quả dâu tây nữa, chấm vào chất lỏng trên gốc đùi của cậu, sau đó nói bằng giọng dịu dàng: "Anh hai sẽ dùng dâu tây đút no cậu nhé."
Trương Khải lập tức sợ đến nỗi rùng mình, cửa sau bèn ra sức co lại, muốn đẩy quả vừa bị nhét vào ra ngoài.
Thấy cái thứ quả màu đỏ sắp bị đẩy ra quá nửa, Từ Kiếm Đông lại thở dài nhét nó vào lần nữa.
"Dâu tây ngon thế này, sao hai cái miệng trên dưới của cậu đều không thích vậy?" Nói đoạn, hắn lại tống cái quả mới cầm lên vào cửa sau của Trương Khải từng chút một.
"Ư..." Quả dâu thứ hai đẩy quả đầu tiên vào trong, Trương Khải lập tức kêu lên, cơ thể run rẩy muốn đẩy chúng ra.
Thế nhưng chẳng chờ cậu hành động, Từ Kiếm Đông đã nhặt quả thứ ba lên, quẹt tinh dịch cậu bắn lúc trước rồi nhét vào cửa sau của cậu.
"Ưm~~~ A~~~" Trương Khải muốn kẹp chặt cửa sau từ chối bị đút thêm một quả bề mặt lồi lõm li ti ấy một cách vô ích, thế nhưng kết quả của việc co chặt cả thành ruột mềm mại lại là khiến cậu cảm nhận rõ hạt dâu tây cọ xát chèn ép cửa sau của cậu hơn.
Tiến thoái lưỡng nan làm cậu chỉ có thể càng ngày càng chìm sâu trong vòng tuần hoàn tà ác bị nhét thêm dâu tây dính tinh dịch - vách ruột co lại kháng cự - bị dâu vùi sâu trong cơ thể kích thích sâu hơn - run rẩy thả lỏng cửa sau - bị nhét dâu mới...
"Ư~~~" Trương Khải muốn khép chân lại, nhưng lại bị Từ Kiếm Đông dùng sức tách hai đùi ra rộng hơn nữa, cậu đành phải rên rỉ mặc cho từng quả một bị nhét vào người mình.
Bởi đã được chấm tinh dịch nên mấy quả dâu rất dễ dàng bị đẩy sâu hơn vào tràng ruột của cậu, và chứa thêm thứ mới. Mà mỗi quả dâu lồi lõm không bằng phẳng đều cọ lên vách ruột mềm mại không ngừng nhúc nhích của cậu, theo số lượng bị nhét vào tăng lên, tiếng thở dốc của Trương Khải cũng càng cao vút, ngọt ngào hơn.
Lúc Từ Kiếm Đông nhét đến quả thứ chín, cuối cùng cậu cũng không nhịn được kêu thành tiếng: "No rồi~ Tôi đã no rồi~~~ A~ Xin cậu~ Đừng~~ Nhét nữa~~ Ư~~~"
"Sao thế được?" Từ Kiếm Đông lại cầm một quả nữa lên, chấm hết mấy giọt tinh dịch cuối cùng trên bụng Trương Khải, sau đó đặt nó lên miệng cửa động, xoay tròn mà không nhét vào, "Tôi toàn chọn những quả dâu không to lắm, mới được mấy quả thế này đủ đút no đồ lẳng lơ nhà cậu đó."
"Đủ rồi~~~ Ưm~~~ No rồi~" Trương Khải vất vả cầu xin: "Cái miệng~ Ư~ cái miệng bên trên của tôi~~ cũng~ cũng muốn ăn~~~ A~ ăn dâu tây~~~ Đừng~ đừng nhét~ ưm~ nhét bên dưới nữa~~~"
"Vậy à?" Từ Kiếm Đông mỉm cười ấm áp, nhưng hắn lại từ từ nhét quả dâu trong tay vào cửa sau của cậu, "Đừng lo, chúng ta còn cả một giỏ cơ, miệng bên trên của cậu muốn ăn bao nhiêu, lát nữa cho cậu hết."
"A a a!" Sau khi quả dâu thứ mười bị nhét vào, quả nằm ở sâu nhất trong người Trương Khải bị ẩy lên trước, sượt qua điểm nhạy cảm nhất trong tràng ruột, cậu lập tức hét lên, hoạ mi vốn đã hơi chào cờ cũng đứng thẳng ngay tắp lự.
"Cậu vẫn thích dâu tây, phải không?" Từ Kiếm Đông vui vẻ nói.
"Có điều bé lẳng lơ bắn nhanh thế này thì không được, bắn nhiều quá sẽ có hại đó", hắn lại gẩy hoạ mi của Trương Khải, cau mày. Hắn suy nghĩ một lát, đột nhiên cười rạng rỡ: "Chờ anh hai lấy đồ bịt lại là được."
Sau đó hắn thơm lên trán cậu, thì thào: "Lúc tôi đi, không được nhổ dâu tây trong cái miệng bên dưới ra đâu đó."
Từ Kiếm Đông phóng khoáng bỏ đi, nhưng Trương Khải toàn thân mềm nhũn nằm trên mui xe thì không dễ chịu được như vậy.
Tràng ruột bị mở rộng không ngừng nhúc nhích muốn nhổ thứ bị vùi bên trong ra, nhưng cậu lại không dám làm trái lệnh của Từ Kiếm Đông, chỉ có thể ra sức co lại nhốt chúng ở trong.
Hình dạng và hạt của mười quả dâu cùng cảm giác bị mở rộng và lấp đầy mà tràng ruột nhạy cảm mang tới cùng xông vào não cậu.
Hoạ mi của cậu ngày càng cứng rắn, còn hoa cúc dần dần bị khoái cảm làm cho tê dại cũng từ từ thả lỏng.
Thế là, cửa động vốn khép kín của cậu dần dần bị vật thể màu đỏ tách ra, dâu tây vừa bị nhét vào lộ ra từng chút một, sau đó cuối cùng cũng bị cửa sau của cậu nhổ ra trọn vẹn, rơi xuống đất.
Đã có quả đầu tiên, quả thứ hai, quả thứ ba... Ngày càng nhiều quả rơi ra khỏi cửa sau đã cam chịu không khép nổi nữa.
Lúc quả thứ sáu bị Trương Khải đẩy ra khỏi cơ thể, nó lại không rơi thẳng xuống đất.
"Tôi nói với cậu thế nào hả?!" Một tay gác bó hoa hồng cũng là quà sinh nhật trên vai, một tay đón lấy quả dâu vừa rơi ra, Từ Kiếm Đông mỉm cười nhìn Trương Khải nói: "Dâu tây bị bé lẳng lơ nhà cậu nhổ ra đầy đất rồi."
CHƯƠNG 58:
"Xin~ xin lỗi~~~ ưm~" Trong người vẫn ngậm bốn quả dâu tây, Trương Khải xin lỗi đứt quãng.
"Lúc trước thì thôi", Từ Kiếm Đông vỗ cặp mông trần trụi của cậu, đưa quả dâu trong tay đến bên miệng cậu: "Nếu còn dám rơi quả bên trong ra, rơi một quả, tôi sẽ đút thêm mười quả đó."
"Ư~~~ Không đâu~~~" Trương Khải ngoan ngoãn ăn nó, cố gắng co cửa sau lại đảm bảo.
Tay của Từ Kiếm Đông lại men theo cặp mông của cậu, mò đến tận cây dưa chuột đã sẵn sàng kia, "Tôi đã tìm được thứ có thể giúp cậu tiết kiệm tinh dịch", nói đoạn, hắn rút một nhánh hoa ra từ bó hoa hồng.
Rút một con dao quân đội Thuỵ Sĩ nhỏ ra từ túi áo, Từ Kiếm Đông cắt ngắn cành hoa trong tay, sau đó cẩn thận gọt hết vỏ, chỉ còn để lại một ít lõi cành mảnh.
Nhìn cậu trạch nam bắt đầu run bần bật, hắn thơm lên trán cậu, cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu."
Nói đoạn, hắn đỡ dưa chuột của Trương Khải, chậm rãi cắm cành hoa hồng đã được xử lí đó qua lỗ sáo trên đỉnh hoạ mi.
"A a a!" Cái lỗ dùng để bắn ra đủ thứ chất lỏng, lần đầu tiên bị dị vật cắm vào, Trương Khải vừa co rúm lại vừa gào thảm thiết.
"Vẫn đau à? Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn." Từ Kiếm Đông hôn lên khoé mắt đã hơi ẩm ướt của cậu, động tác cắm cành hoa vào dưa chuột của cậu trở nên chậm hơn, nhưng không dừng lại.
"Đau quá~~~ Ưm~~~" Bị vật cứng bên ngoài lỗ sáo cắm vào và mở rộng, trong cơn đau đớn, dưa chuột nóng rực vốn cứng ngắc của Trương Khải từ từ có xu thế teo lại, nhưng được cành hoa hồng chống đỡ, nó vẫn có thể đứng thẳng.
Cậu cảm thấy như một tiếng đồng hồ đã trôi qua vậy, cuối cùng động tác cắm vào - thực ra không diễn ra quá lâu - cũng dừng lại.
Từ Kiếm Đông hài lòng nhìn cơ thể trắng mịn mềm nhũn nằm trên mui xe đen bóng của mình, gật đầu.
Hai chân dang rộng, Trương Khải nằm run bần bật, dưa chuột đang chào cờ bị một cành hoa hồng tượng trưng cho tình yêu cắm vào, còn cửa sau đang không ngừng co lại cũng cất giấu dâu tây mà Từ Kiếm Đông thích.
"Anh hai nếm thử món quà sinh nhật cuối cùng đây", Từ Kiếm Đông kéo quần xuống, để lộ vật khổng lồ đã cứng ngắc từ lâu, đặt lên cửa sau của cậu.
Dương vật cứng rắn đâm vào cửa động bí ẩn đã bị dâu tây mở rộng mà chẳng tốn chút sức nào, eo Từ Kiếm Đông dùng sức, một hơi đâm nửa cây hàng dưới thân vào.
"A a a a~" Gậy thịt nóng bỏng khác hẳn với trái cây lạnh lẽo đột nhiên xông vào thân thể, Trương Khải không kìm được tiếng thét.
Cây hàng không ngừng lấp đầy thành ruột cuối cùng cũng chạm tới dâu tây giấu bên trong, Từ Kiếm Đông liếm khoé môi, sau đó càng đâm mạnh hơn.
"Ưm~ A~~~" Trong sự tấn công của vật cứng, bốn quả dâu tây trong người vừa theo đó quay về chỗ sâu nhất, vừa bị chèn ép vắt ra nước. Vách ruột chưa bao giờ cảm nhận quá trình khác thường này, khiến cho tiếng kêu của Trương Khải dần dần hoà lẫn với một thứ không phải là đau đớn.
Từ Kiếm Đông đâm lút cán như máy đóng cọc, dừng lại một chút rồi chậm rãi rút ra ngoài.
Theo động tác của hắn, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra từ cửa sau của cậu.
Từ Kiếm Đông giơ tay chấm thứ nước đó nếm thử, sau đó mỉm cười hôn người đang yếu ớt rên rỉ kia, "Cưng à, cậu không chỉ sinh ra sữa ngon, mà cả nước ép dâu tây cũng ngon nữa."
Nói đoạn, hắn chìa một tay trước cửa động của Trương Khải, lại cắm cặc vào trong lần nữa, chèn lên dâu tây trong đó. Rồi hắn lại rút ra, khiến cho nước chảy ra nhiều hơn.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, trên tay của Từ Kiếm Đông đã tích đủ một vũng nước ép dâu, hắn hút chúng vào miệng nhưng không nuốt, mà hôn Trương Khải đang thở hổn hển.
Nước dâu ngọt ngào cùng đầu lưỡi xâm lược của Từ Kiếm Đông ùa vào miệng Trương Khải, bị cả hai người nuốt hết trong nụ hôn quấn quýt.
Cuối cùng Từ Kiếm Đông cũng buông cậu trạch nam sắp không thở nổi ra, liếm chất lỏng màu đỏ trào ra ở khoé môi cậu, nhưng động tác đóng cọc lại không dừng lại hay nhẹ đi tí nào.
"Ư~~~" Trương Khải bắt đầu phát ra tiếng kêu khó lòng nhịn nổi, mà dưa chuột của cậu rõ ràng đã từ từ chào cờ trở lại, dù không bị hoa hồng cắm vào thì vẫn có thể đứng thẳng.
Động tác thụt của Từ Kiếm Đông ngày càng dữ dội hơn, dâu tây bị ép sâu trong tràng ruột của cậu đã sắp bị giã nát nhừ.
Chất lỏng màu đỏ không ngừng rỉ ra từ cửa động nhuộm hồng thân dưới của hai người, rất ăn ý với hoa hồng đang nở rộ trên hoạ mi của cậu.
"Bé lẳng lơ, đón sinh nhật cùng anh có sướng không?" Từ Kiếm Đông lại đâm hết vật khổng lồ vào thân thể của Trương Khải lần nữa, một cánh tay vươn ra đỡ cành hoa trên dưa chuột của cậu, hắn cười khẽ: "Ngày mai lúc cậu đón sinh nhật với Đường Yến, có khi nào lại nghĩ đến tối nay anh hai đụ cậu ra sao?"
"Không... không đâu..." Ý thức đã dần không còn tỉnh táo, cậu trạch nam nói toạc phản ứng đầu tiên của mình ra lời.
"Không à..." Từ Kiếm Đông cười lạnh lùng, "Vậy chứng tỏ anh hai đụ cậu chưa đủ dữ rồi!"
Gậy thịt nanh ác trong cửa sau đột nhiên rút mạnh ra, sau đó lại hung dữ xộc vào chỗ sâu nhất trong vách ruột mềm mại nhạy cảm.
Mỗi nhát đâm sau đó của Từ Kiếm Đông đều dữ dội như thể muốn đâm thủng cả tràng ruột của cậu vậy, ngay cả phần bụng loã lồ của cậu cũng có thể lờ mờ nhìn thấy từng lần nhô lên.
"A a a a~~~" Phải tiếp nhận sự đâm chọc kịch liệt như vậy, chẳng đợi Trương Khải có thể động não cất lời cứu vãn, bông hồng cắm vào niệu đạo của cậu cũng bắt đầu bị xoay vòng.
Lỗ trước lỗ sau đều bị đối xử thô bạo, người nói sai lời hoàn toàn chẳng thể nói một câu xin lỗi trọn vẹn, chỉ có thể rên rỉ "ưm~ a~" không dứt.
Cứ thế bị giày vò một cách đau đớn mà ngọt ngào không biết bao lâu, Trương Khải đã sắp không kêu thành tiếng nổi cuối cùng cũng chờ được đến lúc người đang thụt cậu dừng lại.
Từ Kiếm Đông cắm dương vật sâu vào trong cơ thể của cậu, sau đó bắn mạnh tinh dịch nóng bỏng ra, một nửa rưới lên tràng ruột đang run rẩy của cậu, một nửa rót vào dâu tây đã bị giã nát bấy.
"Ưm~~~" Trương Khải yếu ớt rên rỉ, cơ thể run bần bật và đầu vú ngỏng cao để lộ sự thật là cậu đã sắp đạt đến cao trào.
Nhưng hoa hồng bịt hoạ mi của cậu lại khống chế hoàn toàn khả năng bắn của cậu.
"Ư~ Xin cậu~~~ Xin cậu~ Cho tôi bắn đi~~~" Cậu nhìn Từ Kiếm Đông mà cầu xin.
"Vậy ngày mai cậu có thi thoảng hồi tưởng lại đêm nay anh hai địt cậu ra sao không?" Từ Kiếm Đông không chấp nhận ngay, ngược lại còn xoay tròn cành hoa hồng.
"A a a!" Dị vật xoay tròn trong niệu đạo khiến toàn thân Trương Khải tê dại, cậu thét lên: "Có~~~ Ưm~ Ngày mai~ tôi nhất định~ sẽ hồi tưởng lại~~~ a~ anh hai~ địt mình~ ưm~ địt mình ra sao~~~"
"Nói được phải làm được đó." Từ Kiếm Đông nói, rút phắt nhánh hoa hồng ra khỏi dưa chuột của cậu.
"A a a~" Trong khoảnh khắc cành hoa rời khỏi lỗ sáo, Trương Khải liền nức nở bắn tinh, ngay cả cửa sau cũng cắn chặt lấy dương vật của Từ Kiếm Đông vẫn còn cắm trong đó.
Cảm thấy thân dưới lại bắt đầu ngỏng lên, Từ Kiếm Đông cúi người xuống liếm đi nước mắt của cậu, sau đó cười bảo: "Xem ra, chúng ta lại có thể tiếp tục ăn dâu tây chấm sữa và nước ép dâu rồi."