Cơn buồn ngủ của Tạ Kiều tức thì bay biến, cặp mắt phủ hơi sương trợn trừng, khiến cho cằm trông gầy hơn chút đỉnh: "Khoan đã! Em nói muốn kết hôn lúc nào cơ chứ?"
Một con thỏ tai cụp thành tinh với gia sản vỏn vẹn chỉ có một tấm thẻ căn cước tạm thời, lại còn sống ở Biên thành không nhà không xe, thế nên cậu hoàn toàn chưa sẵn sàng kết hôn ổn định gia đình, chưa nói, Ngu tiên sinh còn là đàn ông nữa.
Ngu Hàn Sinh hờ hững nhắc: "Hôm qua em nói."
Ở thế giới này đàn ông có thể kết hôn với nhau sao...
Tạ Kiều lấy làm sửng sốt, tim thoáng nảy lên, hôm qua cậu chỉ kể kết hôn với người có hộ khẩu Biên thành là sẽ có hộ khẩu Biên thành, đồng thời tỏ ý hâm mộ có tẹo thôi mà, chứ nào có nói mình muốn kết hôn đâu.
Chắc chắn là Ngu tiên sinh hiểu lầm, cho rằng cậu gấp rút muốn vào hộ khẩu rồi.
Cậu không muốn thẳng thừng từ chối ý tốt của Ngu tiên sinh, liền khéo léo mở miệng: "Nhưng phải là loài người có hộ khẩu Biên thành cơ, Ngu tiên sinh... anh có phải người đâu."
Ai ngờ Ngu tiên sinh lại thoải mái lấy thẻ căn cước từ trong cặp tài liệu đã chuẩn bị sẵn, giơ cho Tạ Kiều xem rõ.
Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn, kinh hãi, không ngờ chủng tộc lại thật sự viết hai chữ... loài người!
Quả nhiên là khác biệt giống loài, cậu vừa vào đồn đã bị bắt quả tang là thỏ tai cụp luôn rồi.
Dĩ nhiên cậu không biết Ngu Hàn Sinh làm thẻ căn cước từ thời chưa ban hành [chính sách quản lý thân phận sinh vật khác loài].
Tạ Kiều cảm thấy mình vẫn chữa cháy được thêm chút nữa, cậu nuốt nước miếng: "Thật ra ấy mà, em không cần vào hộ khẩu gấp đâu, dạo này chưa cần tìm nhà, sau lấy hộ khẩu của các thành phố khác cũng không tệ."
Cậu vừa lải nhải vừa xoay chân về phòng.
Ai ngờ mới bước được một bước, vị trí sàn nhà vốn có đã biến thành vực sâu hun hút, lỡ liếc mắt thôi cũng chóng mặt đau đầu, còn Ngu Hàn Sinh thì chỉ thảnh thơi nhìn cậu.
Thỏ tai cụp sợ đến trắng bệch mặt mày: ...
*
Chín giờ, cục dân chính.
Có lẽ vì hôm nay là thứ hai, thế nên không nhiều người xếp hàng trước cục dân chính, chỉ có người qua đường tò mò nhìn một cậu thanh niên ửng đỏ vành mắt lê bước chân nặng nề theo sau một người đàn ông.
Nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn đến đúng giờ, ngồi vào vị trí, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi hai người mới tới: "Kết hôn cần có sự đồng thuận từ đôi bên, hai anh nắm rõ chứ ạ?"
Tạ Kiều gật đầu ủ rũ: "Mình tự nguyện ạ."
Nhưng nhân viên vẫn nhìn cậu chằm chằm, cậu đành phải lau lau nước mắt đọng trên khóe mắt: "Chỉ là mình... hạnh phúc quá."
Nếu cậu không nhận lấy lòng tốt của Ngu Hàn Sinh, thì khả năng sẽ bị quẳng xuống vực sâu ngay sau đó, thôi thì cứ kết hôn, lấy hộ khẩu xong về sau ly hôn vậy.
Cậu thở dài não ruột, tính nết tộc rắn thật là khủng bố, chẳng dịu dàng như tộc thỏ bọn cậu, cậu mà kết hôn thì cũng phải tìm một thiếu nữ tộc thỏ mới được.
Lúc này nhân viên hành chính mới dời mắt, mà rắn chín đầu bên cạnh thì quay sang nhìn Tạ Kiều chăm chú, ánh sáng hiếm gặp lóe lên trong con ngươi đậm màu.
"Hai anh đã chuẩn bị đủ giấy tờ rồi chứ ạ, mời hai anh giao hồ sơ cho em, sau đó điền tờ khai này ạ." Sau khi đưa tờ khai cho hai người, nhân viên rời khỏi vị trí.
Tạ Kiều nhận tờ khai, lại cầm bút trên bàn, chậm chạp điền thông tin, ai không biết còn tưởng cậu nắn nót nghiêm túc lắm.
Cậu mới điền được gần nửa thì Ngu Hàn Sinh đã hoàn thành.
Tạ Kiều liếc nhìn sang, bị nét bút của Ngu Hàn Sinh thu hút, đó là loại nét chữ cứng cáp mà thanh tú.
Cậu cúi đầu xem lại chữ mình, bắt đầu nghĩ xem có nên viết một tờ mới không.
Bỗng, nhân viên kiểm tra xong giấy tờ quay lại: "Anh Tạ Kiều vẫn đang học lớp giáo dục tư tưởng phải không ạ?"
Tạ Kiều gật đầu trong nghi hoặc, không biết chuyện này thì có ảnh hưởng gì.
Ngu Hàn Sinh nhíu mày khe khẽ.
Nhân viên chỉ bảng thông báo: "Tuy chúng em khuyến khích kết hôn khác chủng tộc, nhưng đối tượng chưa hoàn thành chương trình giáo dục thì chưa thể coi là công dân chính thức, tạm thời chưa thể kết hôn được."
Ngụ ý là, đừng chểnh mảng nữa, ngoan ngoãn học tập đi, học hành mới là quan trọng nhất.
Tạ Kiều thở phào một cách nặng nề, cậu chưa từng biết mình cũng thích học thế đấy, cậu vội vàng đứng dậy: "Làm phiền rồi ạ."
Thỏ tai cụp sung sướng vì tránh được một kiếp nói với Ngu Hàn Sinh bên cạnh: "Hôm nay đành phải trở về rồi, còn lại mình chờ em học xong rồi tính nhé."
Ngu tiên sinh bận rộn đến thế, chưa biết chừng dăm ba bữa là quên.
Nụ cười trong mắt cự xà tắt ngấm, hàng mi khẽ rung lên, phủ bóng âm u xuống đáy mắt.
Hắn nhìn bảng [quy tắc quản lý hôn nhân khác loài] dán trên tường, đọc vô cùng kỹ lưỡng.
---- dường như muốn ăn tươi nuốt sống từng câu chữ.
Một lúc lâu sau, hắn mới thu cất giấy tờ, đứng dậy, không rõ tâm tình.
*
Tạ Kiều về đến nhà trong tâm trạng vui vẻ, nếu không kể đến chuyện Ngu tiên sinh giám sát cậu học hành.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc đoàn làm phim [Cầu sinh] đã gửi thời gian và địa điểm thử vai, cuối cùng Tạ Kiều cũng có lí do không vùi đầu vào sách giáo khoa khiến người ngao ngán nữa, một tuần kế tiếp, Tạ Kiều đều đang chuẩn bị cho vai diễn sắp tới.
Hôm nay đạo diễn Khương đưa quà biếu ghé thăm, chủ yếu là đến tưới nước cho người nhà, đồng thời chụp lại những bức ảnh theo dõi quá trình sinh trưởng quý báu.
Sau khi xác nhận người nhà ngày càng khỏe khoắn, ra ngoài lại bắt gặp Tạ Kiều luyện lời thoại trong phòng khách, ông không khỏi dừng bước: "Cảm xúc cháu thể hiện không đúng."
Tạ Kiều ngừng lại, lễ phép: "Cháu có thể hỏi là không đúng ở đâu không ạ?"
"Bình bình quá." Đạo diễn Khương không giảng lý thuyết khô khan, mà hướng dẫn từng bước, "Trước khi diễn, cháu có ngẫm xem nhân vật cháu diễn là người thế nào không?"
"Là nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp ạ."
Tạ Kiều đáp.
"Chưa đủ." Đạo diễn Khương lắc đầu, "Trên đời này có bao nhiêu nhân viên cứu hộ, tính cách, giọng nói, hành động của bọn họ đều giống hết nhau sao?"
"Nhưng kịch bản không nhắc tới."
Tạ Kiều trả lời thành khẩn, khi quay Nhậm Cửu Chiêu của [phong hoa lục], cậu đã đọc hết tiểu thuyết gốc, dù tiểu thuyết không khắc họa cụ thể Nhậm Cửu Chiêu, nhưng nhân vật bắt mắt, đem lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Tuy nhiên vai diễn nhân viên cứu hộ lần này cậu đảm nhận còn không có cả tên họ, không kể quá khứ, chỉ có vỏn vẹn ba câu thoại.
Đạo diễn Khương chậm rãi nói: "Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của diễn viên, diễn viên hạng ba chỉ bám khư khư vào kịch bản, diễn viên hạng nhất sẽ có chỗ tinh ý, mà diễn viên đỉnh cao phải hoàn toàn biến mình trở thành nhân vật."
"Điện ảnh không phải truyền hình, màn ảnh lớn sẽ phóng đại từng cử chỉ, từng biểu cảm của cháu, nếu không muốn để lộ cái xấu cái dở, thì cháu phải cống hiến màn biểu diễn hạng nhất..."
Tạ Kiều chăm chú lắng nghe, không bỏ sót lời nào.
Dù công ty có mời giáo viên dạy diễn xuất, thì vẫn có sự khác biệt rõ ràng, đạo diễn Khương dạy nghe thấm thía và dễ vào hơn hẳn.
Tuy chỉ diễn một vai phụ không tên, đạo diễn Khương vẫn dặn cậu phải đánh bóng nhân vật của mình, bởi cái cậu cần là thuyết phục khán giả, chứ không phải chỉ để đạo diễn cho qua.
Sau khi tiễn đạo diễn Khương ra về, Tạ Kiều ngồi trên ghế sofa suy ngẫm về nhân vật.
Nhân viên cứu hộ lái trực thăng phát hiện ra nam chính kêu cứu trên một đỉnh núi, có thể suy ra anh ta làm việc kỹ càng tỉ mỉ, không bỏ sót xó xỉnh nào, mà hành động hạ cánh cứu người dù đã phát hiện thi trành của anh ta, chứng minh đây là một người can đảm.
...
Cậu vừa suy đoán, vừa ghi chép lại.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thử vai, Tạ Kiều sửa soạn từ sáng sớm, chuẩn bị đến Bắc Hà.
Cự xà bưng cốc sữa nhìn Tạ Kiều mở cửa, cụp mắt, giải thích một cách nghiêm túc: "Sáng nay tôi phải đi họp."
Tạ Kiều ngây ngẩn.
Ngu tiên sinh đang giải thích lí do không thể đi thử vai cùng cậu đó sao?
Ngu tiên sinh bộn bề công việc, có thể dành chút ít thời gian đi cùng mình một lần đã rất quý hóa rồi, anh ấy không có nghĩa vụ phải kề bên mình từng giây từng phút, vậy mà lại nghiêm túc giải thích lí do không thể theo mình.
Đáy lòng Tạ Kiều chợt trào dâng một loại cảm xúc khó tả, cậu không nhớ mình đã đáp lại thế nào, hình như chỉ "vâng" một tiếng cứng đờ, rồi xoay gót rời đi.
Trên đường đến Bắc Hà, cậu đột ngột hỏi Phương Hòa ngồi cạnh: "Anh Phương, có khi nào anh cảm thấy thinh thích một người cùng phái trong một khoảnh khắc chưa?"
Phương Hòa suy nghĩ rồi đáp: "Có rồi."
"Là khi nào vậy ạ?" Tạ Kiều tò mò hỏi.
"Lúc ông chủ phát lương cho anh ấy."
Phương Hòa trịnh trọng nói.
Tạ Kiều: ...
Cậu từ bỏ ý định tâm sự với Phương Hòa, tự mở điện thoại, chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp nhất, đoạn lén lút điền trắc nghiệm xu hướng tình dục, không ngừng tự an ủi chỉ là do đường đời mình đi buồn tẻ quá mà thôi.
---- bạn từng đọc tiểu thuyết đồng giới chưa?
Cậu chọn 'rồi'.
---- bạn có bài xích chuyện tiếp xúc thân mật với bạn bè đồng giới không?
Cậu nhớ tới lồng ngực lạnh băng của Ngu tiên sinh, do dự một hồi, chọn 'không'.
...
Sau khi điền xong tổng cộng năm mươi câu hỏi, Tạ Kiều hít sâu một hơi, chọn xem kết quả.
Bắt mạng trên xe không tốt lắm, đợi hai giây mới hiện kết quả.
---- Xin chúc mừng, xu hướng tình dục của bạn là nam.
Tạ Kiều cứng đờ nhìn hai chữ 'chúc mừng'.
Có lẽ vì không mấy vui mừng, thế nên cậu không thường nhớ lại quãng thời gian trong trại mồ côi.
Trại mồ côi rất nhỏ, ngoài sân chỉ có một sân bóng rổ con con, còn đâu không có không gian cho hoạt động khác.
Cậu nhớ có một ngày, cậu tìm thấy một quyển truyện tranh trong số sách truyện được quyên góp đến.
---- là một quyển truyện tranh đam mỹ.
Khi ấy cậu cũng không cảm thấy khác thường, tài sản của cậu chẳng có gì nhiều, thế nên mỗi cuốn sách với cậu đều vô cùng quý giá.
Cho đến một ngày các bạn phát hiện ra quyển sách nọ.
"Hai đứa con trai hôn nhau, mắc ói."
"Truyện của ai đây? Khiếp, người đọc chắc chắn là đồng tính luyến ái."
"Có Tạ Kiều thích đọc sách nhất, là nó à?"
Tạ Kiều tuổi nhỏ nhìn cuốn truyện tranh bị xé nát, há miệng, cuối cùng lại chỉ cúi thấp đầu: "Không phải."
Cậu không phải đồng tính luyến ái.
Tạ Kiều kết thúc dòng hồi tưởng, bình tĩnh tắt điện thoại, chỉ là tay siết điện thoại ngày một chặt, thẳng đến khi đốt ngón tay xanh trắng.
*
Lái xe hơn một giờ mới tới địa điểm thử vai ở Bắc Hà, do [Cầu sinh] nhiều nhân vật, nên số lượng diễn viên đến thử vai cũng nhiều, thậm chí các nhân vật khác nhau cũng có địa điểm thử vai khác nhau.
Tạ Kiều đến nơi, nhìn thấy một người quen trong đám đông chờ ngoài cửa.
Tiêu Tử Kỳ như cảm nhận được tầm mắt nhìn tới, chủ động đi qua chào hỏi cậu: "Thật khéo quá."
"Đúng là rất khéo."
Tạ Kiều khách sáo đáp.
Dẫu sao thì thí sinh cũng đông đảo, Tạ Kiều chẳng để ý đến chuyện Tiêu Tử Kỳ cùng tranh một vai diễn với cậu, đều thuộc cùng một công ty, vào tay người khác thì chẳng thà để Tiêu Tử Kỳ giành lấy.
Chẳng qua cậu không thân thiết với Tiêu Tử Kỳ lắm, hai người đứng chung một chỗ cũng chẳng biết nói chuyện gì, thẳng đến khi một phó đạo diễn tiến lại gần, Tiêu Tử Kỳ mở miệng giới thiệu: "Đạo diễn Lý, giới thiệu với anh, đây là Tạ Kiều, bạn cùng công ty với em."
"Thì ra là bạn của Tiểu Tiêu."
Phó đạo diễn Lý gật đầu.
"Chào anh, đạo diễn Lý."
Tạ Kiều lịch sự chào hỏi.
Phó đạo diễn Lý còn nhiều việc phải làm, nên cũng không nán lại lâu, anh ta đang định rời đi thì Tiêu Tử Kỳ chợt nói.
"Cậu ấy không giống em, ngày nào cũng bị mẹ đòi tiền, cậu ấy không phải ưu sầu như vậy, được tổng giám đốc Ngu chú ý nên không cần lo lắng chuyện tài nguyên, hâm mộ thật đấy."
Phó đạo diễn Lý nghe vậy cau mày, theo lời Tiêu Tử Kỳ thì Tạ Kiều thuộc thành phần đi cửa sau, tuyển người là một trong những công việc thiết yếu của phó đạo diễn, mà anh ta thì ghét nhất cái loại dùng quan hệ vào đoàn.
Hôm nay nhà đầu tư nhét người này, ngày mai diễn viên tên tuổi nhét người kia, nhét cho một bộ điện ảnh có tiềm năng trở thành cái ngữ cáo chẳng ra cáo mèo chẳng ra mèo, rồi thì người hứng búa rìu dư luận cũng toàn là đoàn bọn họ.
Lần này ánh mắt nhìn Tạ Kiều của anh ta đã chuyển thành nghiêm nghị, mà nhìn Tiêu Tử Kỳ lại ẩn ẩn đau lòng.
Hôm nay đạo diễn Trần không có mặt, anh ta có toàn quyền làm chủ.
Anh ta ưa thích kiểu diễn viên nghiêm túc đi lên từng bước như Tiêu Tử Kỳ, hơn là những kẻ chỉ biết dựa vào quan hệ.