Thỏ tai cụp: ???!!
Tâm trạng cậu lập tức ngã cây, nhưng Ngu Hàn Sinh cao quá, hắn nhẹ nhàng vươn tay xách cổ áo Tạ Kiều, thế là cả người cả bọc đều được vớt vào dễ như chơi.
"Cậu có thể rời đi."
Ngu Hàn Sinh thả tay, trở về phòng ngủ.
Tạ Kiều xoay người, bỗng nhiên có một trận gió thổi qua đóng sầm cánh cửa, cậu vặn tay nắm cửa, nhưng làm sao cũng không mở được.
Cậu quay đầu nhờ giúp đỡ: "Tổng giám đốc Ngu, cửa nhà anh không mở được."
Ngu Hàn Sinh nghe lời cầu cứu cũng không dừng bước, cứ như cũng chẳng mấy ngạc nhiên, hắn vẫn tiếp tục đi vào phòng ngủ, chỉ để lại cánh cửa đóng im lìm.
Tạ Kiều: .........
Cậu đành phải ôm gia sản vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa liên lạc với Hạ Giản, lại sợ Hạ Giản bận việc nên không gọi điện mà chỉ nhắn tin.
[Tạ Kiều] Anh Hạ, anh có gửi nhầm địa chỉ cho em không ạ? Vì tổng giám đốc Ngu cũng ở nơi này
Hạ Giản nhắn lại nhanh chóng.
[Hạ Giản] không thể nào, sếp Ngu ở trang viên Đông Sơn cơ mà, em bình tĩnh, để anh gọi điện hỏi xem sao
Hạ Giản bấm số gọi Ngu Hàn Sinh: "Sao sếp lại chuyển sang Yến viên thế, ở Đông Sơn không quen hả?"
Trang viên Đông Sơn là biệt thư, diện tích lớn hơn Yến viên rất nhiều, không biết vì sao Ngu Hàn Sinh lại dời đến Yến viên, lại còn trùng nhà với Tạ Kiều.
"Gần công ty."
Đầu kia điện thoại trả lời hời hợt.
Hạ Giản cũng biết trang viên Đông Sơn tuy lớn nhưng ở tận ngoại thành, trong khi Ngu Hàn Sinh là dân cuồng công việc điển hình, một ngày chỉ biết ăn với làm việc, nhiều khi cậu ta còn đặt nghi vấn ông bạn này không biết ngủ là gì.
"Vậy để tôi xếp cho Tạ Kiều nhà khác, cậu không cần lo lắng bị quấy rầy."
Cậu ta đang định cúp máy thì nghe Ngu Hàn Sinh nói: "Không cần."
Hạ Giản lấy làm kinh ngạc, không phải Ngu Hàn Sinh thích yên tĩnh nhất à? Ngày xưa ở tiệm sửa điện thoại, Ngu Hàn Sinh còn chọn phòng tít dưới tầng hầm, sao giờ lại hết sợ bị làm phiền vậy nhỉ?
Cậu ta dập máy nghĩ ngợi hồi lâu, đoán không nhầm thì chắc lại tái phát bệnh tiết kiệm lâu năm ấy rồi, nhớ khi xưa ăn mì mà còn chẳng nỡ ăn mì gói bốn đồng rưỡi.
Tuy nhiên cậu ta cũng không thể để lộ nội tình, sau khi cân nhắc câu từ, cậu ta nhắn tin báo với Tạ Kiều.
[Hạ Giản] công ty tạm sắp xếp thế đấy em ạ, nhằm tiết kiệm chi tiêu, giờ đang trong giai đoạn tương đối gian nan, đợi công ty chuyển sang Hoài thị anh tìm nhà khác cho em, ở một mình thoải mái, mà ở chung với tổng giám đốc Ngu cũng không cần căng thẳng quá đâu, cậu ấy trông thì lạnh lùng nhưng sống thoải mái lắm, chẳng qua là cậu ấy cần yên tĩnh, em đừng quấy rầy cậu ấy.
Tạ Kiều lại đáp.
[Tạ Kiều] cảm ơn anh Hạ ạ, cho em hỏi khi nào công ty chuyển đi được không ạ?
Chẳng mấy chốc đã nhận được câu trả lời.
[Hạ Giản] cuối năm là chuyển đi rồi
Tạ Kiều nhẩm tính thời gian, như vậy chỉ cần ở lại đây hai tháng, cậu thở phào nhẹ nhõm, chuyển đồ vào căn phòng xa phòng ngủ chính nhất.
Thu xếp xong xuôi cũng chưa được rảnh tay, cậu lên mạng đăng tin cho thuê lại căn phòng đơn đã thuê trước đó.
Tin mới đăng chưa ai trả lời, cậu bước ra phòng ngủ, tò mò quan sát nơi ở mới.
Yến viên được xây dựng theo phong cách một tầng một hộ, diện tích một tầng hơn bốn trăm mét vuông, có tới ba ban công, chẳng qua ngoài ban công không trồng bất kỳ thực vật nào, hoàn toàn trống hoác.
Điều kiện sống thế này không thể nói là giản dị được, mà phải gọi là xa hoa phóng túng quá ấy chứ, cậu phải giữ được bản tính của mình ở một nơi nhuốm mùi tư bản.
Tạ Kiều làm quen nhà mới một chút rồi trở về phòng, ngồi xuống ghế, lấy tài liệu [phong hoa lục] ra xem.
[Phong hoa lục] là một bộ phim chiếu mạng cải biên, bản gốc đã có độ nổi tiếng nhất định, vai diễn Nhậm Cửu Chiêu cậu cần thử vai là nhân vật nổi tiếng nhất trong bản gốc.
Dù ít cảnh quay, còn là phản diện, nhưng vẫn được độc giả yêu mến vì đẹp trai.
Bình luận cậu tra được trên mạng toàn là----
[cao lãnh chi hoa] Cửu Chiêu thảm quá, anh ấy yên lặng mở nhà hàng chứ có động đến ai đâu
[quý ngài dưa hấu] giờ mình mới biết bộ này được chuyển thể đấy, mấy vụ khác thì không sao, nhưng không đoán được ra ai hợp vai Nhậm Cửu Chiêu hết ấy, thầy Tần ổn áp thì bốn chục rồi, không diễn ra khí chất thiếu niên được
[Tết Đoan Ngọ ăn bánh trung thu] đoán già đoán non làm gì, chỉ là một bộ chim chiếu mạng kinh phí thấp, không mời được ảnh đế, chắc chỉ mời được nugu chưa ai nghe bao giờ, góp một tay vote không chuyển thể
Tạ Kiều thấy bình luận dạt dào cảm xúc như vậy cũng sinh lòng hứng thú với nhân vật này, cậu bắt đầu đọc [phong hoa lục].
Đến khi đọc xong trời đã về khuya, cậu nằm dài trên giường, nhắm mắt vào mà không sao ngủ được, bên ngoài còn tí tách tiếng mưa rơi.
Đúng lúc cậu đang lăn lăn lộn lộn, cửa phòng bật mở, nghe có tiếng bước chân khe khẽ.
Có thứ gì đó tiến vào.
Thỏ tai cụp hóa nguyên hình nằm trên gối sợ hãi không dám cử động, ngừng thở, toàn thân cứng ngắc, bắt đầu giả chết.
Nhưng tiếng bước chân vẫn ngày một gần, cậu bèn run rẩy nói: "Thỏ chết ăn không ngon."
Lẽ ra nói vậy đã đủ rồi, đường này cậu lại quen miệng bổ sung: "Thỏ sống ăn mới ngon."
Nhận ra mình vừa phát biểu lời gì, thỏ tai cụp lập tức muốn chuồn xuống gối, mà cậu cũng chui xuống thật, chẳng qua vẫn để lộ cái đuôi tròn.
Ngay sau đó, chủ nhân tiếng bước chân dừng lại bên giường, ném tấm chăn thật dày về phía cậu, có vẻ là lo lắng cậu sẽ bị lạnh.
Thì ra là tổng giám đốc Ngu.
Tạ Kiều vội nói: "Cảm ơn ạ."
Nhưng mà chăn dày quá, thỏ tai cụp mềm mụp bị đè dưới chăn không thể trở mình, chẳng mấy chốc cũng không thể nào hô hấp.
"Có thể... giúp em một xíu được không?"
Bị chăn đè, Tạ Kiều cũng lấy làm xấu hổ, lần sau cậu sẽ không ngủ nguyên hình nữa, tiếng nói phát ra lí nha lí nhí, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Ngu Hàn Sinh híp mắt nhìn hồi lâu, vén chăn, giải cứu thỏ tai cụp bị đè bẹp ra ngoài.
Giây phút bị ôm vào lòng ngực ấy, Tạ Kiều bất giác cứng đờ, không biết vì sao cậu thấy rất an tâm khi nằm trong lòng anh ấy.
Đè nén cơn buồn ngủ ập tới, thỏ tai cụp màu trắng tuyết đánh cái ngáp nho nhỏ, chẳng được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, còn cọ đầu lên ngực Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì, thế rồi hắn hỏi: "Em đối với ai cũng đều vậy sao?"
Tạ Kiều say ngủ không thể trả lời.
Để mặc Ngu Hàn Sinh ôm càng thêm chặt, gân xanh thoáng hiện, đường cong bắp thịt rõ ràng, đủ để hiểu rõ đã dùng bao nhiêu sức lực.
Rất lâu sau, cự xà mới nhẹ nhàng thả bé thỏ ngủ say không hề cảnh giác về lại trên giường.
*
Do phải đến Yên thành thử vai nên hôm sau Tạ Kiều dậy rất sớm, không ngờ Ngu Hàn Sinh còn dậy sớm hơn, đã ngồi sẵn trên bàn ăn sáng.
"Chào buổi sáng tổng giám đốc."
Tạ Kiều chào hỏi hắn, đeo ba lô định ra ngoài mua đồ ăn, thì nghe Ngu Hàn Sinh nói: "Ngồi xuống."
Giọng điệu của hắn rất nghiêm, không ai dám chối từ, Tạ Kiều đành phải dừng bước, ngồi trước bàn ăn.
Ngu Hàn Sinh đưa một đĩa cà rốt lát tới, vết cắt còn tươi, rõ ràng chưa thái được lâu lắm.
Tạ Kiều rầu rĩ nói: "Tổng giám đốc Ngu, em không ăn cà rốt."
Hình như toàn thế giới đều cho rằng thỏ thích ăn cà rốt, Ngu tiên sinh cũng vậy, mà tổng giám đốc Ngu cũng thế.
Lúc cậu ở với Ngu tiên sinh, đồ ăn thiếu thốn, cái gì cũng cần Ngu tiên sinh cung cấp, thế nên Ngu tiên sinh cho cậu cà rốt cậu cũng không thể mặt dày từ chối được.
Ngu Hàn Sinh thoáng nhướng mày, nhìn chiếc đĩa ngồn ngộn đầy cà rốt: "Không thích?"
"Đại khái là thế ạ."
Tạ Kiều muốn giữ chút mặt mũi cho Ngu Hàn Sinh, bỗng cậu liếc thấy đĩa cỏ Timothy tươi mới, bụng kêu rột rột, lấy dũng khí hỏi: "Em có thể ăn cái này được không?"
Ngu Hàn Sinh khẽ gật đầu.
Thỏ tai cụp nghe vậy cười cong cặp mắt tròn, để lộ lúm đồng điếu, đoạn cúi đầu chuyên tâm ăn cỏ.
Cậu không để ý thấy sau câu nói của cậu, toàn bộ cà rốt trên bàn đều tự nhiên biến mất.
*
Tạ Kiều ăn sáng xong xuôi liền ra sân bay đúng giờ đã hẹn, đi theo Phương Hòa đến Yên thành.
Địa điểm thử vai là một khách sạn tại Yên thành, đoàn làm phim thuê hội trường nguyên một tầng khách sạn.
Tạ Kiều bước vào hội trường, phòng bên trái treo đầy trang phục diễn và chừng mười ma nơ canh không mặc quần áo.
Thí sinh hôm nay không chỉ đến thử vai cho nhân vật Nhậm Cửu Chiêu, vậy nên hội trường vô cùng nhộn nhịp, phó đạo diễn phải dùng loa thông báo.
"Kiều Kiều, em ngồi đây đợt lát đã, anh thấy vẫn còn thời gian, anh ra ngoài mua gì đó uống, em muốn uống gì?"
Phương Hòa kéo ghế cho cậu.
"Coca ạ."
Tạ Kiều trả lời không suy nghĩ.
"Ok, mua nước lọc cho em."
Tạ Kiều: ...
Phương Hòa cười nói: "Đóng phim yêu cầu quản lý cân nặng nghiêm lắm đấy."
"Vâng ạ."
Tạ Kiều bỗng cảm thấy làm diễn viên không phải việc đơn giản, ít nhất thì nếu bắt cậu cả đời không được uống coca, cậu không tuân thủ nổi.
Sau khi Phương Hòa rời đi, cậu mở ba lô định xem tài liệu [phong hoa lục] thêm lần nữa, ai ngờ lại thấy sách sưu tầm đã lén lút nhảy vào trong từ đời.
Hội trường đông người, Tạ Kiều không vội dạy dỗ nó, mà chỉ nhỏ giọng hỏi: "Sao mi lại tới?"
Sách sưu tầm lập tức viết chữ.
---- ta sợ.
Tạ Kiều nhìn hai chữ trên bìa mà chìm vào suy tưởng, một quyển sách cũng phải sợ gì sao? Chắc cũng không ai nghĩ quẩn mà đi ăn một quyển sách cổ lỗ sĩ thế này đâu chứ.
Tuy nhiên sách sưu tầm của Augustine mà lại gan thỏ đế như vậy, Tạ Kiều cảm thấy có khi mình là đại đế Augustine thật cũng nên.
Tạ Kiều vội kéo ba lô, đúng lúc này phó đạo diễn gọi đến tên cậu: "Tạ Kiều, đến phòng 403 thử vai."
Cậu cố gắng chen qua đám người tiến về phòng 403, có lẽ là bởi quá đông, thi thoảng cậu sẽ nhìn thấy ma nơ canh mặc đồ diễn nằm dưới đất, hướng cặp mắt trống rỗng chăm chăm nhìn mọi người xung quanh.
Tạ Kiều sởn gai ốc, da gà da vịt nổi khắp toàn thân, cậu phải thả tay áo xuống thì cảm giác rợn người mới biến mất.
Cậu đến phòng 403, đóng cửa.
Một hàng người ngồi trước mặt, ngoài vài vị đạo diễn và nhà sản xuất, còn có một thanh niên tóc nâu.
Cậu nhận ra người này là Khương Lê, nam chính đã được thông báo của [phong hoa lục], vừa debut đã là nam chính, chưa từng diễn vai phụ.
Tạ Kiều chuẩn bị tự giới thiệu thì đạo diễn Thẩm cau mày chặn ngang: "Không cần giới thiệu, chúng tôi đã xem hồ sơ của cậu rồi, cậu hãy nói về cảm nhận của cậu đối với nhân vật này đi."
Tạ Kiều không mất bình tĩnh, cậu vừa đọc [phong hoa lục] tối qua, đang bức bối vì không tìm được ai để kể, giờ cũng chớp ngay cơ hội: "Nhậm Cửu Chiêu xuất thân nghèo khó, tự tay đâm chết hàng vạn người để trả thù diệt môn, ngộ thương mẹ của nhân vật chính, nhưng sau khi trả thù lại chỉ mai danh ẩn tích làm một ông chủ quán bình thường..."
Đạo diễn Thẩm từ từ thả lỏng ấn đường nhíu chặt, cảm thấy khá bất ngờ, đến cuối cùng ánh mắt ông đã chuyển thành khen ngợi.
Ông có thể khẳng định Tạ Kiều đã nghiên cứu truyện gốc, mà một khi tìm hiểu truyện gốc ắt sẽ có cảm nhận sâu hơn về nhân vật, chẳng qua những năm gần đây diễn viên đều lo chạy lịch trình, hiếm có người quan tâm truyện gốc, huống hồ là kiểu nhân vật không có mấy lời thoại như Nhậm Cửu Chiêu.
Bởi vậy nên dù sau đó Tạ Kiều biểu hiện nhạt nhòa, ông cũng bằng lòng cho Tạ Kiều một cơ hội, ông mỉm cười động viên cậu thanh niên thấp thỏm trên sân khấu: "Chiều đến ký hợp đồng đi."
Tạ Kiều vô cùng kinh ngạc, lúc hoàn hồn liền lập tức cúi đầu: "Cháu cảm ơn đạo diễn, cháu sẽ nỗ lực hết mình ạ."
Khương Lê bên cạnh không biết vì sao mà rất không ưa thái độ của Tạ Kiều, cậu ta cười khẩy: "Chưa trải sự đời, được ba câu thoại mà cũng đã mừng rơn."
Tạ Kiều gật đầu đồng ý: "Đúng là tôi chưa trải sự đời."
Cậu vẫn còn là một nhân vật mới chưa vào giới giải trí được tròn một tháng.
Phản ứng của cậu làm Khương Lê nghẹn họng, cuối cùng cậu ta chỉ liếc nhìn Tạ Kiều mà hừ lạnh.
"Cháu đừng để bụng nó, tính tình nó xưa nay vẫn vậy, mới xuất đạo đã xuôi chèo mát mái, hoàn cảnh hai đứa không giống nhau." Phó đạo diễn Từ Bình tiễn Tạ Kiều ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò.
Tạ Kiều hiểu ý, "vâng" một tiếng.
Khương Lê là nam chính trong [phong hoa lục], nếu xảy ra mâu thuẫn thì người chịu thiệt sẽ chỉ có cậu mà thôi.
Từ Bình vỗ vai Tạ Kiều, ông rất mến cậu bé này, chẳng qua không có tư bản chống lưng, đường đi sẽ gập ghềnh gian nan hơn người khác.
Tạ Kiều mở cửa, đang định ra ngoài----
Tiếng thét chói tai từ ngoài truyền đến.
"Chuyện gì vậy!"
Đạo diễn Thẩm đứng phắt dậy, bước ra xem.
Cảnh tượng địa ngục hiện ra trước mắt, xác chết còn be bét máu nằm la liệt khắp hành lang, trông như vừa bị bẻ gãy eo một cách hoàn toàn tàn nhẫn.
Ma nơ canh lết cơ thể cứng ngắc lảng vảng khắp hành lang, khớp nối tay chân phát ra tiếng vang cót két, tay cầm đầu người còn ăn dở, chúng rít lên những âm tiết chói tai.
"Ở đâu!"
"Ở đâu!"
...
Đạo diễn Thẩm kinh hãi ngã ngồi xuống đất, ma nơ canh nghe tiếng động rục rịch xoay đầu, hướng cặp mắt trống rỗng về phía bọn họ, đi tới phòng 403.
Tạ Kiều trấn tĩnh, tỉnh táo đóng cửa lại.
"Chuyện gì vậy."
Khương Lê ngờ vực nhìn sang, cũng tiến lại gần.
"Đừng mở cửa."
Tạ Kiều nhắc nhở, nhưng Khương Lê chỉ nhìn cậu một cái chẳng đoái hoài, tay vẫn bất chấp mở cửa ra, tuy nhiên chỉ vừa hé một khe đã bị cảnh tượng bên ngoài dọa cho đóng vội, dạ dày cồn cào kinh tởm.
Hình như lũ ma nơ canh đang sục sạo thứ gì, chúng sẽ tìm đến đây rất nhanh thôi, họ phải rời đi lập tức.
Họ đang ở tầng bốn, nhưng Tạ Kiều vẫn vác băng ghế gỗ, muốn đập cửa sổ nhảy xuống.
Băng ghế đập vào cửa sổ, cửa sổ vỡ, bức tường cũng bể, nhưng hiện ra trước mắt không phải ánh nắng ban ngày, mà là tường thịt mềm đang không ngừng ngọ nguậy.
Khương Lê kinh hãi ôm đầu, lặp đi lặp lại: "Đừng ăn tôi đừng ăn tôi..."
Không ai cười nhạo cậu ta, bởi tất cả đều bàng hoàng sợ hãi.
"Để cháu gọi điện thoại."
Tường thịt dần dần co lại, căn phòng hai mươi mét vuông dần thu hẹp thành không gian chưa đầy năm mét vuông, mọi người không thể không rúc chung một chỗ, mà tiếng khớp xương răng rắc bên ngoài ngày một tiến lại gần.
Khi nỗi sợ đạt đến đỉnh điểm, Tạ Kiều không còn sợ nữa, cậu lấy điện thoại báo cảnh sát, nhưng điện thoại chỉ phát ra giọng tổng đài: "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được..."
Cậu đã gọi nhiều số điện thoại khác nhau nhưng đều thu được kết quả tương đương, cậu bắt đầu cảm thấy nặng nề, mọi người còn lại học theo, đồng loạt bấm số, song không một ai nối máy thành công.
Trong phòng làm việc tại Biên thành, Ngu Hàn Sinh gọi một cú điện thoại, số điện thoại vẫn luôn nằm ngoài vùng phủ sóng, sắc mặt hắn lập tức lạnh băng.
*
Tạ Kiều không tiếp tục trông chờ người ngoài giải cứu, tường thịt ngày càng siết chặt, bảy người chen chúc trong không gian chưa đầy một mét vuông, nội tạng râm ran cảm giác bị bóp nghẹt.
Ma nơ canh đã đến cửa, bắt đầu xô cửa ầm ầm, tiếng ngón tay cào cửa rít thấu không gian, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tạ Kiều nhắc nhở bản thân đừng hoảng hốt, cậu bỗng nhớ đến sách sưu tầm trong cặp, đột nhiên nảy ra một ý: "Đạo diễn Trương, cháu có thể xin ứng trước tiền trong hợp đồng được không ạ?"
Khương Lê mặt mày trắng bệch, nghe Tạ Kiều nói vậy liền uể oải: "Lúc nào rồi mà còn đòi tiền?"
Nhà sản xuất cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tạ Kiều: "Đừng động đậy, cậu động làm tôi khó chịu, giữ sức đi."
"Cho cháu mười nghìn tệ, cháu có cách ra ngoài."
Tạ Kiều khẳng định.
Kẻ gần chết đuối sẽ túm lấy mọi vật dù có chỉ là cọng rơm, Tạ Kiều vừa dứt lời, không chỉ đạo diễn Trương, những người khác đều chật vật lục tiền trong túi.
Động tác lấy tiền vốn dĩ phải nhanh nay lại trở nên cực kỳ gian khổ trong không gian chật hẹp, nơi mà chỉ hít thở thôi đã tức ngực vô cùng.
Ruỳnh!
Khi cánh cửa bị ép đến biến hình, ma nơ canh hoàn toàn xô mở cửa, bọn họ mới gom đủ mười nghìn, nhìn ma nơ canh mép còn rỉ máu, trái tim mọi người như sắp phá ngực xông ra.
"Triệu hồi Bé Đá."
Tạ Kiều hít sâu, nhẩm khẽ.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây...
Không có gì xảy ra.
"Tìm được rồi."
Ma nơ canh nhìn Tạ Kiều, ngoác miệng nở nụ cười ghê rợn, đúng lúc nó sắp cắn trúng tay Tạ Kiều----
Đột nhiên, giữa không trung xuất hiện một yêu quái đá tí hon mình đen thùi lùi, mọc đủ chân tay, nó húc thẳng vào miệng ma nơ canh, ma nơ canh đau đớn lùi về sau vài bước.
Bé Đá nhảy bật ra khỏi miệng ma nơ canh, xô vào tường thịt đỏ lòm, thoáng chốc, tường thịt tẽ mở một miệng hang, màu trời hiện ra trước mắt.
Dưới bầu trời Yên thành u ám, trước một tòa khách sạn nguy nga, tấm màn nước đột nhiên xuất hiện, một người đàn ông dung mạo xuất chúng bước ra từ màn nước, đứng đối diện với cửa vào khách sạn.
Chỉ là một tòa nhà cao tầng bình thường, người qua đường còn không buồn liếc mắt.
Nhưng trong mắt cự xà, một sinh vật nhuyễn thể màu đen đang phủ kín toàn bộ tòa khách sạn, nó dần dần siết chặt, muốn nuốt trọn khối kiến trúc này.
Ngu Hàn Sinh biến ra một thanh kiếm màu đen, nhẹ nhàng vung kiếm, máu bắn lên gò má hắn, sinh vật nhuyễn thể bị chém tan tành, bỗng chốc hóa thành sương xám tiêu tan trong không khí, ma nơ canh trong khách sạn cũng đồng loạt ngã xuống.
---- như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bên trong khách sạn, ngoại trừ nhà sản xuất sợ độ cao, những người còn lại đều bò qua cửa sổ, lần theo cục nóng điều hòa được lắp đặt ngoài trời mà trèo xuống mặt đất.
Xuống đến nơi, tất cả mọi người đều thở hồng hộc, Khương Lê tái nhợt mặt mày tiến lên mấy bước kéo tay Tạ Kiều: "Anh Tạ, từ giờ trở đi anh chính là anh em, anh ruột."
Tạ Kiều: ...
Cậu nhìn sắc mặt Khương Lê, đặc biệt lo lắng Khương Lê sẽ nôn lên tay mình, nhưng lại không tiện rụt tay về.
Đúng lúc này, cậu bỗng cảm giác có ánh mắt lạnh băng rọi thẳng vào tay, cuối cùng cũng có cớ vùng thoát, quay đầu nhìn lại.
Một người đàn ông lạnh lùng xuất hiện lù lù sau lưng cậu, mặt còn dính máu li ti không dễ nhận ra, nước da trắng lạnh, làm tôn lên nốt ruồi son đỏ thẫm.
"Tổng giám đốc Ngu, sao anh lại tới nơi này." Tạ Kiều tiến về phía hắn, bỏ qua lời chào hỏi, "Anh có tiện báo cảnh sát* bây giờ không ạ?" Nãy cậu gọi thử mà vẫn không được.
(Bàojǐng)
Vì sốt ruột nên mấy chữ cuối cùng nghe còn líu ríu.
"Không tiện."
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chốc lát, sau đó đặt mắt lên người phía sau Tạ Kiều.
"Thế thì thôi vậy ạ."
Tạ Kiều xoay người định nhờ mọi người thử thông máy xem sao, nhưng cậu vừa bước một bước đã bị bàn tay lạnh băng kéo về, bất ngờ rơi vào một lồng ngực rắn chắc.
Kế đó là giọng nói hờ hững của Ngu Hàn Sinh truyền tới phía đỉnh đầu: "Ôm chặt* rồi."
(Bàojǐn)
Tạ Kiều: !! Không phải ôm chặt này
______
Tác giả có lời: tiếng lòng của sếp rắn đại khái là----
Con thỏ tai cụp này thật là thích nũng nịu
Đành phải ôm thôi vậy