Sau khi đọc vụ đội trộm cắp ở công trường bị phán sáu năm, Tổng giám đốc Tôn cảm khái: "Không nghĩ Ngu Hàn Sinh lại âm thầm hành động, thủ đoạn quyết liệt đấy."

"Hay là... không làm nữa ạ."

Nữ thư ký bên cạnh ông ta nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Tổng giám đốc Tôn dựa vào ghế, ung dung nói: "Cậu ta sẽ hợp tác với tôi."

Nữ thư ký thở dài, tổng giám đốc Tôn không tệ, chỉ có một khuyến điểm là tham lam, luôn tâm tâm niệm niệm miếng đất nọ.

Tổng giám đốc Tôn làm ăn lâu năm trên đất Biên thành, hy vọng Ngu Hàn Sinh có thể tự lo được cho mình.

Chẳng qua, không một ai phát hiện có một con mèo nhỏ lạ hoắc ẩn núp ngoài cửa bất động sản Minh Tắc, ngoắc cái đuôi như đang chờ đợi điều gì.

*

Theo mùa thu dần sang, chiếc lá bạch quả đầu tiên rụng xuống, hạng mục khai phá bất động sản Lâm Uyển cũng đã hoàn thành được gần một phần ba.

Ngu Hàn Sinh xem báo cáo cuối tháng: "Nhà thầu đã thi công được 25% tổng đầu tư, có thể xin giấy phép rao bán trước."

Hạ Giản nói: "Hôm qua tôi gặp tổng giám đốc Tôn, lão ấy hỏi chuyện nhà bán trước, không biết có gây cản trở đến việc giấy phép của bên mình không."

Sau lần gặp mặt tổng giám đốc Tôn lần trước, quan hệ giữa bọn họ và bất động sản Minh Tắc vẫn luôn rất gượng gạo.

Ngu Hàn Sinh bình thản: "Ông ta sẽ không cản trở."

Không biết vì sao Ngu Hàn Sinh lại chắc chắn như vậy, Hạ Giản lớn lên tại Biên thành, hiểu rất rõ bất động sản Minh Tắc, có dây mơ rễ má, các nhà đầu tư khác không thể sánh bằng.

Nhưng cậu ta cũng không tạo thêm áp lực cho Ngu Hàn Sinh, mà chỉ trình lên văn kiện ngày hôm nay rồi rời khỏi văn phòng.

Cậu ta rời đi không lâu, Ngu Hàn Sinh nhấc điện thoại, bấm một dãy số.

Khi nhận được điện thoại của Ngu Hàn Sinh, tổng giám đốc Tôn còn đang bàn chuyện làm ăn bên ngoài, thấy là số lạ, nhíu mày rồi cũng tiếp: "Ai gọi đấy?"

"Ngu Hàn Sinh."

Là một giọng nói lạnh lùng, chỉ nghe giọng cũng có thể đoán ra khí chất lạnh băng đầu kia điện thoại.

Ông ta cất tiếng xin phép, đoạn rời khỏi bữa cơm, ra ngoài cửa: "Giám đốc Ngu, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Ông ta có chút ngạc nhiên với sự bén nhạy của Ngu Hàn Sinh, hôm qua ông ta chỉ tình cờ gặp phải Hạ Giản, tiện hỏi đôi câu về chuyện bán nhà, mà hôm nay Ngu Hàn Sinh đã gọi thẳng điện thoại đến.

Ông ta thích giao thiệp với người thông minh.

Đầu kia điện thoại không nói.

Tổng giám đốc Tôn nắm quyền chủ động đàm phán, cười nói: "Biên thành là một thành phố nhỏ, bán trước nhà cũng cần đủ thứ quy định, giấy phép thì vẫn sẽ có, nhưng mất bao lâu thì chưa biết được."

"Nếu cậu sốt ruột hồi vốn, chẳng bằng để tôi giúp làm trung gian xin giấy tờ cho cậu, sẽ nhanh hơn cậu tự giải quyết rất nhiều, điều kiện duy nhất là tôi muốn tham gia khai phá đất Lâm Uyển."

Ông ta và Ngu Hàn Sinh đều hiểu rõ, vậy nên cũng không cần phải vòng vo, mà chọn cách nói thẳng ý đồ.

Nhưng ông ta không ngờ Ngu Hàn Sinh lại nói: "Dưới chân ông có một bức ảnh."

Ông ta cúi đầu, ngoài cửa phòng ăn đặt một lá thư màu trắng, mở ra, bên trong là một bức ảnh.

Sau khi thấy bức ảnh này, ông ta toát mồ hôi lạnh.

Là ảnh ông ta và người phụ trách hạng mục gọi thầu trò chuyện vui vẻ, ông ta cho người phụ trách ba triệu, đổi lấy công trình xây dựng khu biệt thự.

Rõ ràng là câu lạc bộ đặc quyền được chọn lọc kỹ lưỡng, không thể có người ngoài, vậy bức hình là do ai chụp?

Ông ta chưa kịp nghĩ thêm, câu nói tiếp theo của Ngu Hàn Sinh đã khiến ông ta túa mồ hôi trán, nắm tay cũng run lẩy bẩy.

"Tôi đang ở trước đồn cảnh sát."

Cự xà ngồi trong văn phòng, cụp mắt, nói rành mạch từng chữ, bóp nghẹt trái tim tổng giám đốc Tôn.

Tổng giám đốc Tôn vã mồ hôi hột, ông ta không biết Ngu Hàn Sinh có được bức ảnh từ đâu, cũng không biết trong tay Ngu Hàn Sinh có thể có thêm những chứng cứ gì, nhưng ông ta không muốn bị khởi kiện với tội danh hối lộ thương mại.

Ông ta không dám cược.

Những vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, đều không gọi là vấn đề.

"Cậu muốn gì?"

Ông ta lấy lại bình tĩnh.

"Cách đây không lâu có kẻ lấy cắp vật liệu xây dựng tại công trường."

Ngu Hàn Sinh bình thản nói.

Tổng giám đốc Tôn hiểu, đây là muốn tính gộp cả nợ cũ lẫn nợ mới, chẳng khách người ta nói Ngu Hàn Sinh sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt, cậu ta ghi nhớ tất cả những gì người khác đã nợ cậu ta.

"Tôi lập tức chuyển hai triệu phí vật liệu xây dựng, không phải đầu tư, mà coi như quyên tặng." Tổng giám đốc Tôn thẳng tay chi gấp mười lần phí vật liệu bị đánh cắp.

Một lát sau, Ngu Hàn Sinh gửi cho ông ta số tài khoản ngân hàng, ông ta thấp thỏm chuyển khoản hai triệu, chuẩn bị tâm lý Ngu Hàn Sinh sẽ tiếp tục uy hiếp.

May mắn là, dù Ngu Hàn Sinh tính toán chi li, nhưng lại là người nói chuyện giữ lời.

Đổi thành những đối thủ khác của ông ta, thì chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.

Sau khi chuyển khoản, ông ta đốt sạch bức ảnh và phong bì, thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao ông ta lại đột nhiên cảm giác, có lẽ, công ty của họ Ngu sẽ có một chỗ đặt chân tại Biên thành.

Ông ta trở lại phòng ăn, mặt không đổi sắc.

*

Sáu giờ chiều, Ngu Hàn Sinh rời văn phòng, Hạ Giản và Lý Trạch cũng bước ra, vừa đi vừa bàn chuyện bán trước.

"Tớ đã chuẩn bị xong tài liệu xét duyệt phải đệ trình, mai nhớ kiểm tra lại." Hạ Giản có chút lo lắng.

"Mong là sẽ lấy được giấy phép."

Lý Trạch nghe được ý nói mát trong lời Hạ Giản, thở dài.

Cậu ta đang dẫn dắt bộ phận nghiên cứu, nuôi nguyên một đội nghiên cứu khoa học quả thực quá đốt tiền, đấy là còn chưa kể đến vật liệu được dùng trong thí nghiệm.

Bảy triệu nghe thì nhiều, nhưng nếu vẫn không thể rao bán, thì đến cuối tháng này cũng sẽ dùng hết vốn.

"Sẽ lấy được."

Ngu Hàn Sinh hơi nhíu mày.

Ngữ điệu của hắn quá chắc chắn, nên cũng bất giác tiếp thêm lòng tin cho Hạ Giản.

Trên đường về tiệm sửa điện thoại, đi qua một cửa hàng thú cưng, Ngu Hàn Sinh dừng bước: "Mua ít đồ ăn cho mèo."

Nhưng không hề có ý định lấy tiền.

Lý Trạch đã móc ví thành quen, bước vào cửa hàng thú cưng mua một bịch thức ăn cho mèo to bự, đường nào thì cũng quá bất khả thi khi muốn con rắn chín đầu keo kiệt này tự bỏ tiền ra.

Trở về tiệm, đám mèo con ùn ùn kéo đến, đòi ăn đồ ăn trên tay Lý Trạch.

Đám mèo đòi rất chi là đúng lý, vì bọn nó đã là mèo có nghề nghiệp đàng hoàng, ngoại trừ giám sát công trường, chúng còn nhận theo dõi điều tra đối tượng sau giờ làm, rồi dùng máy quay mini ghi lại chứng cứ.

Chúng có thể chui vào những nơi con người không thể, mà cũng chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của một con mèo.

Thế nên bây giờ chúng rất là coi khinh công việc ra quảng trường bán 'thân' kiếm tiền, bởi đã có thể kiếm tiền mua đồ chơi cho mình từ những công việc chân chính.

Buổi chiều Nhiễm Chu đi khai thuế, về khá sớm.

Cậu ta lén chạy vào phòng Ngu Hàn Sinh, cậu ta nhạy cảm với máu, mùi máu dính trên sàn làm cậu ta phải bịt mũi, chắc chắn nơi này đã từng có một lượng máu lớn.

Cậu ta bừng tỉnh, xem ra vết thương của Ngu Hàn Sinh nghiêm trọng hơn đã nghĩ.

Cậu ta lập tức nhắn tin cho một dãy số xa lạ.

---- trọng thương chưa lành, có thể cân nhắc hành động lần nữa.

Đúng lúc cậu ta định đi ra thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cậu ta vội vàng đẩy cửa.

"Sao em lại ở phòng Tiểu Ngu?" Hạ Giản ngờ vực.

"Em đến đưa tài liệu cho anh ấy, nhưng hóa ra anh ấy chưa quay lại." Thấy là Hạ Giản, Nhiễm Chu thở phào, chẳng may mà là Ngu Hàn Sinh thì không dễ biện minh.

Nhiễm Chu giơ xấp tài liệu trong tay, cười ngoan ngoãn.

"Cậu ấy ở trên kia." Hạ Giản chỉ về một phía.

"Vâng ạ, em đi ngay bây giờ."

Nhiễm Chu lên cầu thang.

Lúc đi lên cậu ta nhìn thấy có nhân viên làm công tác xã hội vào tiệm sửa điện thoại, một bác đeo phù hiệu đỏ cầm giấy bút nói: "Tháng tới khu mình sẽ tham gia bầu chọn tổ dân phố văn minh, hy vọng những người nuôi thú cưng có thể xin giấy phép, để được công nhận là nuôi thú cưng một cách văn minh."

Một bác khác bổ sung: "Đặc biệt là bầy mèo chỗ cháu, ra ngoài hay đi cả đàn, dễ bị xử lý như mèo hoang lắm."

Lý Trạch hỏi xem nên giải quyết thế nào, thì ra cũng không phức tạp, chẳng qua đến cơ quan công an điền giấy tờ có hơi phiền, Nhiễm Chu bèn xung phong nhận việc: "Sếp, mai là cuối tuần, cứ để em đi làm thủ tục nuôi mèo giúp anh."

Ngu Hàn Sinh chỉ liếc nhìn Nhiễm Chu một cái.

"Tiểu Chu năng động, cứ để cậu ấy đi đi." Lý Trạch hùa theo, tránh cho Nhiễm Chu rảnh rỗi táy máy khắp nơi, cũng chẳng biết có ý đồ gì.

Các bác làm công tác xã hội góp phần khuyên nhủ, nhưng không ngờ Ngu Hàn Sinh lại lắc đầu: "Bạn đời của tôi sẽ không vui."

Lý Trạch: ??!

Sao cậu ta không biết cự xà còn có cả bạn đời thể nhỉ, nhưng rồi cậu ta bỗng ngộ ra, quả nhiên là yêu đương qua mạng!

May thay dạo này cậu ta bận nghiên cứu bù đầu, không có thời gian yêu trên mạng, bằng không ai mà biết đối tượng của mình có phải người hay không cơ chứ, nghĩ đoạn, cậu ta liền dành một giây xót xa thay cho cô em còn chưa biết sự thật này.

Lý Trạch không ngạc nhiên mất bao lâu, nhưng Nhiễm Chu thì lại tột độ kinh hãi.

Rắn chín đầu còn có bạn đời!

Cậu ta hoảng sợ vô cùng, đây chính là một tin tức quan trọng, chẳng trách cự xà bị thương như vậy mà vẫn sống vô tư lự ở xã hội loài người, còn rảnh rỗi đầu tư bất động sản, thì ra là vì có tồn tại một con rắn chín đầu khác.

Cậu ta nhất thời cảm thấy lạnh run, xoay người lén lút gửi tin nhắn.

----- tình huống có biến, tạm ngừng hành động.

*

Trong khi đó, 'cô em' bạn đời của cự xà thì đang vật vã đào đất.

Quặng sắt quanh nhà đã bị đục khoét hết, cậu và bé Đá chuyển dần vị trí đào về phía trước.

Trong lúc bọn họ vừa đập đá vừa trò chuyện, một tràng tiếng bước chân nặng nề truyền ra từ bóng tối, Tạ Kiều ngẩng phắt đầu.

Một người máy màu đen cao chừng hai mét bước ra, mắt nó chiếu ánh đỏ dò tìm, khi ánh đỏ chiếu đến Tạ Kiều, người máy mở miệng lạnh lẽo: "Tra được số liệu bất thường, mở tính năng dọn dẹp!"

Số liệu bất thường?

Tạ Kiều không kịp nghĩ, đáy lòng đã vang lên tiếng còi nguy hiểm, cậu vội kéo bé Đá chạy về phía cửa nhà.

Người máy di chuyển không nhanh, thậm chí có thể coi là chậm, nó nhắm vào cánh tay phải đang nhấc lên của Tạ Kiều, máy móc trên tay nó bắn ra ngọn lửa.

May là nó hành động chậm, nên Tạ Kiều vẫn có thể linh hoạt tránh thoát, ngọn lửa bắn ra rồi rơi xuống màn đêm như sao băng.

Vì phải tránh ngọn lửa nên tốc độ chạy của Tạ Kiều cũng giảm đi rất nhiều, vạt áo cậu bị đốt trụi một mảng lớn, cậu trực tiếp cởi áo khoác, chỉ để lại chiếc t-shirt bên trong.

Ni Ni chờ ở ngưỡng cửa như thường lệ, thấy người máy tấn công Tạ Kiều liên tục, nó lo phát khóc, nhưng nó lại chẳng thể bước ra ngoài.

Nhận ra mọi nỗ lực đều là uổng phí, yêu tinh bỗng khựng lại, huýt sáo về phía màn đêm sâu thẳm.

Tạ Kiều vốn sợ bé Đá chạy không đủ nhanh, không ngờ bé Đá còn chạy nhanh hơn cậu, biến phắt như một làn khói, rồi đứng ở cửa lo lắng vẫy tay giục cậu?

Cậu không khỏi nghĩ thầm, dạo này thế nào mà hòn đá cũng có thể chạy nhanh hơn thỏ.

Tuy nhiên cậu không có thời gian phân tâm, cậu chỉ có thể chạy hết sức, khi cửa nhà đã ở ngay tầm mắt, cậu lại vấp phải một hòn đá nằm lăn lóc trên đường.

Thỏ tai cụp bé bỏng ngã thẳng đơ xuống đất, đèn pin trên đầu cũng văng ra lăn vào góc, đầu gối bị cọ rách, cậu chật vật đứng lên.

Nhưng người máy đã tới gần cậu, tay phải nhắm vào cậu, giọng máy móc không một tia cảm xúc: "Tra được số liệu bất thường."

[cảnh báo nguy hiểm! Bạn đời của bạn gặp bất trắc!]

[Biến cố xảy ra ngẫu nhiên bên ngoài, bạn không thể can dự, cửa hàng cũng tạm thời đóng cửa]

[cảm ơn bạn đã giúp đỡ cậu ấy có những tháng ngày vui vẻ]

Ngu Hàn Sinh vừa mở điện thoại đã thấy cảnh tượng này đập vào mắt, hắn nhìn hàng chữ cuối cùng, ngay cả hệ thống cũng không tin Tạ Kiều có thể sống sót sao?

Cự xà siết chặt chiếc điện thoại, đốt ngón tay dùng sức đến trắng xanh, toàn thân tỏa ra làn hơi lạnh lẽo.

Tạ Kiều trong điện thoại cảm giác mình sắp chết, tại giây phút cuối cùng của cuộc sống, cậu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng điều cuối cùng trong tâm trí cậu lại là, cậu nợ Ngu tiên sinh nhiều đồ quá, hai hòm cà rốt, ba hòm thịt bò... vậy là không thể nào trả lại.

Cậu là một con thỏ tai cụp vô dụng.

Không biết Ngu tiên sinh có buồn bã không?

Nếu có thể, cậu hy vọng Ngu tiên sinh sẽ không buồn bã, Ngu tiên sinh là con rắn tốt nhất cậu từng gặp gỡ, hẳn nên được vĩnh viễn sống trong vui vẻ.

Phải sống lâu hơn cậu.

Lâu hơn thật nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play