Cánh cửa chậm chạp mở ra.
Tạ Kiều đứng lặng, bên ngoài không phải khu dân cư, mà là bóng tối dày đặc, không thấy dù chỉ là một tia sáng, dường như trong bóng tối kia ẩn giấu những sinh vật nguy hiểm tột cùng----
Có thứ gì đang chằm chằm nhìn cậu!
Cậu rùng mình, đóng sầm cửa lại.
Chỉ đành lủi thủi quay về trại chăn nuôi.
Có vẻ là Arcus đã đoán trước chuyện này, nó nằm trên giường xem ti vi, cặp cánh đen vỗ vỗ: "Đã bảo mi rồi mà, không ai có thể rời đi."
Tạ Kiều ngẩn người, nhìn bọn họ: "Mọi người đều biết chuyện này sao?"
Ni Ni chạy lạch bạch đến bên ống quần cậu, vỗ đôi cánh trong suốt bay lên vai cậu, cọ lên gáy cậu, như muốn an ủi.
Linlin tay chống cằm, gật đầu một cái.
Hồn ma thì không nói điều gì.
Tạ Kiều: ... Chẳng trách mình sắp đi mà chẳng ai lưu luyến.
Có khi vì nể mặt, sợ cậu xấu hổ nên mới đưa quà từ biệt, còn vẫy tay hẹn gặp lại cậu luôn nữa.
Tạ Kiều vừa cảm động vừa ngượng ngùng.
Lúc này cậu mới nhìn nhận nghiêm túc sự tồn tại của Hội nghiên cứu, có lẽ những sinh vật hiểu Hội nghiên cứu hơn cậu ở nơi này, sẽ trở thành mấu chốt cho việc rời đi của cậu.
Tạ Kiều hỏi: "Mọi người biết Hội nghiên cứu sao?"
"Ni Ni biết." Ni Ni trên vai cậu gật đầu, "Chính chúng em đã bị Hội nghiên cứu bắt đến."
Arcus không thích dùng từ 'bắt', bực bội sửa lại: "Không phải bắt, là đánh lén, trong thời kỳ toàn thịnh, chủ nhân của Vực Sâu như ta có thể diệt hết bọn chúng chỉ bằng một mồi lửa Vực Sâu."
Tạ Kiều nhìn quỷ vương tí hon đang bị nhốt trong buồng giam, cẩn thận hỏi: "Vậy bây giờ chủ nhân của Vực Sâu có thể ra khỏi buồng giam không?"
Arcus: ... một ngày nào đó ta sẽ ăn thịt con thỏ tai cụp khó ưa này
"Sao Hội nghiên cứu lại muốn bắt mọi người?"
Tạ Kiều đổi câu hỏi khác.
Ni Ni cất giọng giòn tan: "Có lẽ là vì em biết trồng cây."
Arcus tỏ ra khinh bỉ: "Chỉ tại ta quá mạnh."
Hồn ma lí nhí: "Vì tôi biết chăm sóc trẻ em."
Linlin không hiểu bọn họ nói gì, chỉ nghịch ngợm vỗ đuôi cá phành phạch.
"Phải rồi, tôi còn biết nấu cơm."
"Ni Ni biết phun lửa."
"Ai không biết phun lửa, lửa Vực Sâu mạnh hơn đốm lửa tin hin của mi nhiều."
...
Bầu không khí nghiêm túc biến mất sạch banh không còn tung tích.
Tạ Kiều: ... Xin lỗi lẽ ra tôi không nên hỏi
*
Sau khi tan làm, ti vi trong tiệm sửa điện thoại lại bắt đầu phát ra những tiếng rè rè, biên tập viên đang thông báo tin tức mới nhất.
"Một nguồn tin nội bộ từ Hội nghiên cứu đã tiết lộ kết quả điều tra mới nhất, sự xuất hiện của sương xám là biểu hiện của hành tinh tự chữa lành, không liên quan đến ô nhiễm, mà do quái vật đã chiếm giữ nguồn tài nguyên linh khí, muốn ngăn chặn sương xám, chỉ có cách gia tăng các biện pháp bắt giữ quái vật..."
Hạ Giản vừa ăn cơm hộp vừa phê bình: "Bao năm rồi vẫn chẳng khác gì."
Mấy ông ngồi hóng mát ngoài cửa tiệm sửa điện thoại thuận miệng tán gẫu vài câu.
"Không nói thế thì lấy đâu ra kinh phí."
"Có khi quái vật họ nghiên cứu là vũ khí sinh hóa cũng nên, tôi thấy bạn bè ông Lý đều bảo thế."
"Thế thì cũng phải có quái vật đã chứ, nhưng bao nhiêu năm qua tôi có thấy quái vật nào đâu."
Ngu Hàn Sinh từ công ty trở về tiệm sửa điện thoại.
Lý Trạch đưa phần cơm hộp để dành trên bàn cho hắn.
Hạ Giản ngừng tay gắp dở cải thảo, vội hỏi: "Có bên nào đồng ý nhận thầu không?"
"Nhận thầu gì cơ ạ?"
Nhiễm Chu quay sang nhìn Hạ Giản.
Hạ Giản đang định nói thì bị Lý Trạch cắt lời: "Không phải vấn đề lớn lắm, chú cứ ăn xong đi đã."
Nhiễm Chu ngoan ngoãn nghe theo.
Không nghĩ Ngu Hàn Sinh chỉ nhìn lướt qua Nhiễm Chu, rồi bình thản nói: "Không."
"Không chỉ là Biên thành, ngay đến những thành phố lân cận đều không có nhà thầu nào đồng ý nhận thầu."
"Vậy phải làm sao giờ?" Hạ Giản lo lắng, "Mình mà quen ai nhận thầu thì tốt, tôi có người họ hàng xa cũng nhận thầu công trình, chẳng qua là lâu không liên lạc, để tôi gọi điện hỏi thử xem sao."
"Phải, vậy thì nên làm gì đây."
Cự xà trầm ngâm.
Nhiễm Chu không thấy có vấn đề gì, nhưng Lý Trạch thì đã bị hoang mang đến nỗi suýt đánh rơi cả hộp cơm trên tay, vì đây là lần đầu cậu ta thấy cự xà có thái độ không chắc chắn như thế.
Nhiễm Chu nhìn mọi người xung quanh, đặt cơm trong tay xuống: "Em có quen đứa bạn làm chủ thầu, cũng không xa Biên thành lắm, em nhờ một tiếng chắc là được thôi."
Hạ Giản mừng khôn xiết: "Thế thì phải nhờ Tiểu Chu rồi, vấn đề giá cả thế nào cũng..."
Ngu Hàn Sinh híp mắt, nét mặt chuyên tâm tính toán: "Vấn đề giá cả chỉ trả tiền sau khi làm xong công trình."
Hạ Giản: ??!!
Cậu ta rất đỗi kinh ngạc, vất vả lắm mới có chút quan hệ nhờ vào Nhiễm Chu, ấy vậy mà đã không nhượng bộ trên phương diện giá cả thì thôi, đây lại yêu cầu hoàn thành công trình mới được trả tiền, thanh toán theo từng giai đoạn còn thực tế hơn thế.
Khiến cậu ta bất ngờ hơn nữa là Lý Trạch cũng lên tiếng bổ sung: "Tiểu Chu làm kế toán cũng biết đấy, công ty mình mới thành lập, không có nhiều vốn, chú lựa lời với bạn chú chút, thử xem có thể giảm giá 20% không, không thì bên anh thật sự không có tiền ấy."
Ngu Hàn Sinh khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc ấy, Nhiễm Chu cũng phải cho rằng mình đã bại lộ rồi, bởi vì không thì lấy đâu ra người nào đòi hỏi nhiều thế chứ?
Nhưng nét mặt của Hạ Giản và Lý Trạch lại không có vẻ giả dối, còn Ngu Hàn Sinh, hắn chẳng bao giờ có biểu cảm dư thừa.
Hẳn là cậu ta đã nghĩ nhiều.
Cậu ta thận trọng cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên với hai bên má lúm và nụ cười tiêu chuẩn: "Để em thử hỏi bạn em xem sao, nhưng mọi người đừng hy vọng quá nhiều, vì với điều kiện như vậy chính em cũng không dám nắm chắc."
Thấp hơn 20% so với giá thị trường, còn đòi thanh toán sau khi hoàn thành, mẹ nó đây là xóa đói giảm nghèo luôn chứ làm ăn gì nữa!
Nhưng để nhanh chóng có được sự tín nhiệm của Ngu Hàn Sinh, cậu ta chỉ đành mỉm cười đồng ý.
Ngu Hàn Sinh hơi rũ mắt.
Cự xà dùng bữa xong, lại trở về trong căn phòng ở tầng hầm.
Đóng cửa, vết thương bị áp chế ban ngày lại bắt đầu chảy máu, hắn vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen.
Nước trượt qua yết hầu, chảy xuống phần bụng rắn chắc của hắn, làm nhòe vết máu.
Hắn tắt vòi hoa sen, mở điện thoại.
[chúc mừng bạn đời của bạn đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên!]
[cậu ấy là một người bạn đời rất dũng cảm]
[bạn đã sẵn sàng phá đảo giai đoạn tiếp theo cùng cậu ấy chưa? Mở khóa tính năng trò chuyện âm thanh, một từ chỉ mất 10 đồng vàng, cửa hàng cũng có sẵn nhiều vật phẩm đa dạng hơn nữa, xin hãy ủng hộ]
Hắn dùng giấy lau tay, đoạn lạnh lùng nhấn 'sẵn sàng'.
Nhưng vẻ dịu dàng lại âm thầm xoẹt qua đôi mắt hắn.
*
Diễn đàn trò chơi [trại chăn nuôi quái vật] lại tắc nghẽn vì một tin tức, không phải tin cập nhật game, mà là kỷ lục qua cửa.
[đừng cản tôi nạp tiền] hai ngày đã qua cửa thứ tư?! Tạ Kiều này là con cán bộ game à
[chẳng ma nào ngăn bố] trước còn kêu nó qua cửa ba chậm, giờ phá luôn kỷ lục năm mươi ba ngày qua cửa thứ tư rồi, không ổn, tôi phải đi cống tiền
[nghèo khó nuôi con cầu được phất nhanh] dẫn tôi theo với bác ơi, muốn xin bí kíp của ổng quá
Không chỉ trên diễn đàn, công ty trò chơi dưới danh nghĩa Hội nghiên cứu cũng đang điều tra chuyện này.
"Tại sao quái vật lại khôi phục ý thức?" Tiếng chất vấn của điều tra viên cấp cao trong Hội nghiên cứu truyền tới qua điện thoại.
"Có lẽ đã có bug ở tài khoản nào đó, chúng tôi đang kiểm tra, sẽ sớm xử lý bug này."
"Hy vọng các anh có thể làm tốt chức trách của mình." Điều tra viên cấp cao dập máy.
Cùng lúc đó, cự xà mở điện thoại thấy một hàng dài xin kết bạn, từ chối tất cả một cách rất tuyệt tình.
Dĩ nhiên, tiền vàng vẫn phải nhận hết.
Trong khi Ngu Hàn Sinh nhận tiền vàng, Tạ Kiều đã về phòng.
Giờ cậu đang ỉu xìu như bánh bao thiu, dù cỏ Timothy mà cậu thích ăn nhất đang kề ngay trước mép, thì cậu cũng sẽ không gặm dù chỉ là một miếng.
Được rồi, chỉ gặm một miếng.
Hai miếng cũng được đi.
Ba miếng cũng không có gì to tát lắm.
...
Tạ Kiều rũ rũ đầu, cậu tự nhắc nhở bản thân, tủ lạnh bây giờ chỉ còn cà rốt, làm gì có cỏ Timothy.
Cậu mở sổ tay chăn nuôi trên bàn, chợt thấy chữ viết lại phủ kín một trang giấy mới.
---- gửi nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất, có thể rời khỏi nhà, tiếp theo bạn cần tự tay bắt quái vật, làm đa dạng hóa trại chăn nuôi.
Tạ Kiều hít hà một hơi, kiềm chế ham muốn xé rách sổ tay, bây giờ cậu không lối thoát, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà sổ tay giao phó.
Cậu đành phải nhẫn nại mở trang kế tiếp.
----- Bạn sẽ có một bài kiểm tra về trại chăn nuôi vào năm thứ ba, số điểm kiểm tra tỉ lệ thuận với level của quái vật bắt được, dĩ nhiên, level quái vật càng cao thì tỉ lệ bắt được càng khó, hãy dũng cảm ra ngoài bắt quái vật nào! Vật phẩm thu thập được bên ngoài cũng sẽ tăng cao số điểm kiểm tra của bạn.
Năm thứ ba?
Tạ Kiều vội vàng liếc nhìn điện thoại, đã gần nửa năm trôi qua, trại chăn nuôi có tổng cộng hai mươi gian, nghĩa là cậu cần phải bắt mười sáu con quái vật.
Sắp tắc thở luôn.
Thỏ tai cụp bé bỏng chán nản ngồi phịch xuống ghế.
[bạn đời của bạn lòng như tro tàn]
[cậu ấy có vẻ rất đau đầu với nhiệm vụ kế tiếp]
[trên bàn có bức thư cậu ấy gửi cho bạn, bạn có muốn mở ra xem không? Có thể thử nghiệm tính năng trò chuyện với cậu ấy]
Ngu Hàn Sinh nhấc mắt, bấm đọc.
----- gửi Ngu tiên sinh: Cảm ơn anh đã chăm sóc và giúp đỡ em trong khoảng thời gian này, mong anh cũng sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, em vẫn chưa được thấy rắn chín đầu trông như thế nào, chắc chắn là rất oai dũng, nếu em có chín đầu thì sẽ ngầu lắm đây, anh nhớ hái dâu tây và việt quất trong chậu... có chút không nỡ khi phải tạm biệt anh.
Viết cực kỳ lan man.
Cự xà nhìn dòng chữ cuối cùng.
Hắn chỉ rời đi có một buổi chiều.
Dính người đến thế sao?
"Đã về rồi."
Hắn sợ làm thỏ tai cụp giật mình, nên chỉ mở miệng khe khẽ.
Trong màn hình, Tạ Kiều nghe thấy giọng đàn ông nặng trĩu, hú hồn đứng phắt dậy khỏi ghế.
Cậu đoán ra một khả năng, bèn thử hỏi: "Ngu tiên sinh?"
Cậu nghe được câu trả lời lạnh nhạt: "Ừm."
Quả nhiên là Ngu tiên sinh.
Tạ Kiều thở dài nhẹ nhõm.
Có lẽ là bị thiết bị nào đó gây nhiễu, thế nên giọng Ngu tiên sinh có hơi cứng nhắc kiểu máy móc, không nghe được âm sắc rõ ràng, chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo.
Thỏ tai cụp bé bỏng rất phấn khích vì được nói chuyện với Ngu tiên sinh, đến tận trước giờ đi ngủ, nằm trên giường rồi mà vẫn có nhiều điều muốn hỏi.
"Ngu tiên sinh, anh cũng làm cho Hội nghiên cứu giống em sao?"
"Không."
"Vậy sao anh lại ở trong nhà này?"
"Không ở đấy."
"Vậy sao em lại chạm được vào anh, còn nghe thấy tiếng anh nói nữa?"
"Rất phức tạp."
...
Đều là hỏi một đáp một, Ngu tiên sinh tiếc chữ như vàng, xem ra là không có hứng trò chuyện với cậu nhiều lắm.
Tạ Kiều hỏi mệt rũ rồi.
Cậu nằm trên giường, dần nhắm mắt.
Cậu sắp xếp thông tin trong đầu một chút, trại chăn nuôi là do Hội nghiên cứu thành lập, mục đích là để lấy được tài liệu về quái vật, nhưng cậu chưa từng nghe qua đơn vị này, cậu vẫn ở thế gian ban đầu thật đấy chứ?
Cứ vậy, cậu bất giác ngủ thiếp đi.
Thanh niên trong điện thoại đã nhắm mắt, tiếng hít thở đều đặn, còn cự xà vẫn nhìn màn hình đầy chăm chú, ánh mắt thoáng mê man.
Không biết vì sao, hắn không muốn nói cho Tạ Kiều biết cậu ấy chỉ là nhân vật ảo.
Có lẽ đối với hắn, Tạ Kiều không phải trò chơi.
Ngu Hàn Sinh nằm xuống giường, điện thoại đặt ngay gần sát, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy, trong điện thoại, Tạ Kiều đang ngủ, mà hắn cũng chậm rãi khép mi mắt nặng nề.
Ngày hôm sau, Nhiễm Chu đem đến tin lành, bạn cậu ta bằng lòng nhận thầu công trình của Ngu Hàn Sinh.
Hạ Giản đang ăn sáng, nghe vậy suýt nuốt thẳng nửa chiếc bánh bao: "Đồng ý trả tiền khi hoàn thành, và giảm giá 20%?"
Ngu Hàn Sinh nhìn Nhiễm Chu bằng ánh nhìn dò xét.
Nhiễm Chu bị ánh mắt của hắn làm cho căng thẳng, cậu ta nén cơn rùng mình: "Mấy năm nay cậu ấy không được nhận mối nào, em thử đề xuất, cậu ấy do dự một lát rồi cũng nhận lời."
Hạ Giản cười sung sướng, ôm Nhiễm Chu một cái: "Lần này phải cảm ơn Tiểu Chu rồi, đợi hoàn vốn xong sếp Ngu sẽ thưởng cho em."
Nhiễm Chu rất muốn trợn trắng mắt, thầm nghĩ tính cũng xa đấy, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười ngại ngùng: "Cảm ơn anh Hạ."
Lý Trạch xoa xoa cằm, nghiền ngẫm: "Chà, biết vậy đã bảo giảm 30%, tính sai rồi tính sai rồi."
"Còn chưa ký hợp đồng." Ngu Hàn Sinh bổ sung tỉnh rụi.
Nhiễm Chu: ...
Cậu ta đã hiểu, ba tên tướng này không nên mở công ty, mà nên đi ăn cướp! Hạ Giản trông thì đơn thuần, ai ngờ lúc này lại chẳng nói đỡ câu nào?
*
Trong điện thoại, Tạ Kiều cũng đã thức giấc.
Sáng ra cậu phát hiện chiếc gối bị cắn rách đã được thay mới từ bao giờ, bên cạnh còn đặt thêm một chiếc gậy mài răng nữa!
"Ngu tiên sinh?"
Ngu tiên sinh không có ở đây.
Cậu len lén hiện nguyên hình, nghịch chiếc gậy mài răng mới, chơi chán chê rồi mới mặc áo giáp, đội mũ giáp, cầm đèn pin và đoản kiếm trong tay.
Hôm nay cậu phải ra ngoài thăm dò một chút.
Nhưng mà, cứ cảm giác không tiện lắm.
Cậu dùng dây cao su cột đèn pin lên mũ giáp, ngậm đoản kiếm, lúc này mới tới phía cuối trại chăn nuôi, chuẩn bị ra ngoài.
Đôi chân Tạ Kiều đang run lẩy bẩy, nhưng cậu vẫn dũng cảm mở cửa.
Đập vào mắt là màn đêm thăm thẳm, đèn pin rọi ra những phiến đá màu sắc khác nhau, xa hơn thì không thể nhìn thấy.
Cậu thu hết can đảm bước ra ngoài, Ni Ni bám theo sau lưng cậu cũng muốn bước ra, nhưng dường như có sự trói buộc vô hình nào đó, yêu tinh không thể nào ra được, chỉ có thể lo lắng nhìn theo bóng lưng thỏ tai cụp.
Thật sự là mặt đất.
Tạ Kiều thở phào, báo cáo chăn nuôi nói vật phẩm thu được bên ngoài cũng có thể tăng điểm kiểm tra, nhưng cậu cúi đầu nhìn đá chồng đầy đất.
Cậu cần... thu thế nào?
Chẳng lẽ là đẩy về ư.
[bạn đời của bạn đã ra ngoài thám hiểu]
[chú ý có nguy hiểm ở tận cùng bóng tối, một khi nhân vật chết đi là không thể hồi sinh]
[cậu ấy phát hiện có rất nhiều khoáng thạch, nhưng cậu ấy không có cuốc chim trong tay, bạn có thể mua ở cửa hàng]
Ngu Hàn Sinh trong phòng làm việc nhíu mày, mở cửa hàng, tiêu tám nghìn đồng vàng mua loại cuốc đắt nhất.
Trong màn hình, Tạ Kiều nhìn thấy một chiếc cuốc chim xuất hiện trên mặt đất.
Cần phải gõ sao?
Cậu nhả thanh kiếm đang ngậm, một tay cầm cuốc, thử gõ lên khối đá đen nhánh.
Không rõ đã gõ bao lâu, cuối cùng đá cũng nứt, xuất hiện quặng sắt màu đen.
Thì ra là thế.
Tạ Kiều đã hiểu ra.
Nhưng bình thường cậu không vận động nhiều lắm, gõ đá thì lại vô cùng tốn sức, chỉ được chốc lát đã thở phì phò phì phò.
[thu thập 10 000 mỏ sắt có thể tăng 1 điểm kiểm tra, kết quả kiểm tra trên 90 điểm là có thể rời khỏi trại chăn nuôi, bạn nên đề nghị cậu ấy bắt quái vật để tăng cao điểm số thì hơn?]
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều vừa đập đá ngay sát nhà vừa thở hồng hộc, không dám tiến xa hơn dù chỉ là một bước, nghĩ, bạn đời của hắn không có lá gan này.
Hắn đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc tài liệu.
Đúng là Tạ Kiều không có lá gan này.
Cậu thà đập đá cả ngày còn hơn là xông vào màn đêm đi đánh quái, người khác đi thì gọi là đi đánh quái, chứ cậu đi thì gọi là đi... dâng đồ ăn đến miệng.
Cậu gõ đá một ngày, thu được tổng cộng 20 khối quặng sắt, vậy mà cả thỏ đã đen thùi lùi, như vừa bị lôi ra từ than đá, giờ đã trở thành một con thỏ than luôn.
Ni Ni chờ ở cửa thấy cậu, lo lắng hỏi: "Bạn có nhìn thấy Tạ Kiều không, cũng là một con thỏ tai cụp to cỡ bạn ấy, chỉ khác là anh ấy có bộ lông màu trắng."
Tạ Kiều: ... hức
Cậu nhảy tưng tưng vào phòng, bỗng nhiên bị một bàn tay xách lên giữa đường, xách vào đến tận phòng tắm mới thả ra.
"Ngu tiên sinh, em có thể tự đi được mà."
Thỏ tai cụp bé nhỏ nằm nhoài trên bồn tắm, ngượng ngùng mở miệng.
"Bẩn."
Ngu Hàn Sinh hờ hững nói.
Tạ Kiều cúi đầu nhìn bốn tắm, bồn tắm vốn trắng tinh đã bị quẹt ra một đường đen xì, may là cậu đang ở trong hình dạng thỏ tai cụp, không nhìn ra biểu cảm gì.
Chỉ là, đầu bé thỏ tai cụp đã cúi thấp đến mức sắp chạm đáy bồn tắm luôn.
Bên ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh nhấn lên vòi hoa sen, mục lựa chọn hành động hiện ra trên màn hình.
[bạn xác nhận tắm rửa cho bạn đời của bạn?]
Hắn bấm xác nhận.
Vòi hoa sen mở nước, một bàn tay lạnh băng thoa sữa tắm lên bộ lông thỏ của Tạ Kiều, thỏ tai cụp bé nhỏ lập tức nhảy bật lên: "Để em tự tắm!"
Dù cậu và Ngu tiên sinh đều là đàn ông con trai, nhưng để đối phương tắm cho thì lại gay quá, một thẳng nam thích đọc truyện tranh đam mỹ như cậu là đã cảm thấy có gì đó không ổn đâu đây rồi đấy.
Vấn đề là cậu nhảy cao quá, va cốp một cái vào thẳng vòi hoa sen, bé thỏ ôm cái đầu ướt nhẹp, la oai oái, nghe còn khá là giống tiếng chó con.
Ngu Hàn Sinh im lặng chạm lên vòi hoa sen một lần nữa, bắt đầu lướt màn hình, tắm cho quả cầu lông đen kịt.
Ban đầu thỏ tai cụp bé bỏng còn xấu hổ không chịu ngẩng đầu, nhưng đợi đến lúc tắm xong Ngu Hàn Sinh sấy lông cho cậu, cậu lại sung sướng rũ tai, ngoan ngoãn nằm bẹp trên giường.
Bộ lông ướt nhẹp dần dần xù bông, mềm mại và trắng muốt.
Thỏ tai cụp bé bỏng rất tự hào về bộ lông dày của mình, khoe trong lén lút: "Không giống loài rắn các anh không có nhiều lông lắm, loài thỏ tai cụp bọn em có bộ lông rất dày, lần nào sấy lông cũng sấy lâu lắm í, khá là phiền toái."
Ngu tiên sinh không nói gì, bàn tay sấy lông thỏ cho cậu cũng dừng lại.
Tạ Kiều lập tức hối hận, có phải cậu làm Ngu tiên sinh cảm thấy tự ti rồi không? Rắn thì sao gọi là không có nhiều lông được, phải là hoàn toàn không có lông mới đúng.
Đúng lúc cậu định mở miệng chữa cháy, thì một cây kéo sắc bén đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, ngoài ra còn có tiếng nói lạnh băng của Ngu tiên sinh: "Vậy thì cắt."
Tạ Kiều sợ đến mức cả thỏ bay màu, cậu đâu có muốn cắt thật cơ chứ, cậu chỉ... muốn làm ra vẻ một xíu xíu mà thôi.
Sau này cậu sẽ không khoe khoang như thế nữa.
"Thật ra thì cũng không phiền toái đâu."
Cậu vội vã nói.
Nhưng Ngu tiên sinh đã nhấc kéo, nghiêm túc muốn cắt lông cho cậu, thỏ tai cụp bé bỏng vội quấn chăn ẩn náu.
Cứ nghĩ tới việc mình sắp thành một con thỏ trần trụi không lông, là nước mắt cứ thế chảy ra tí tách.
Ngoài màn hình.
Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp khóc sướt mướt, khẽ nhíu mày, không biết tại sao Tạ Kiều lại buồn phát khóc.
"Đừng khóc."
Hắn vuốt lưng thỏ tai cụp một cái đầy trúc trắc.
Nhưng thỏ tai cụp lại càng khóc lớn hơn, một cục tròn tròn bé xiu như vậy, chẳng biết lấy đâu ra mà nhiều nước mắt thế.
Tạ Kiều trong điện thoại cảm thấy Ngu Hàn Sinh đang vuốt ve mình, đáy lòng chỉ còn một suy nghĩ.
Tiêu rồi.
Bộ lông mượt mà của cậu tiêu rồi.
Nhưng Ngu tiên sinh lại chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cậu, thế nên cậu cũng dần dần thả lỏng, đến khi chuyển thành sụt sà sụt sịt thút tha thút thít, Ngu tiên sinh mới lạnh nhạt nói: "Còn khóc nữa là----"
"Muốn ăn em chắc?" Tạ Kiều lập tức nói, "Em không ngon một tí nào đâu!"
Ngu Hàn Sinh một tay chống cằm, cúi đầu nhìn thỏ tai cụp đang sợ hãi phát run, nhấp miệng, tay còn lại quét màn hình một cái.
Trong màn hình.
Bàn tay lạnh lẽo chạm lên môi Tạ Kiều, dừng lại, kèm với đó là giọng nói lạnh băng không cảm xúc của người đàn ông kề sát bên tai: "Hôn em."
Trái tim Tạ Kiều nảy lên một cái, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, giọng Ngu tiên sinh lạnh cứ như đang tuyên bố danh sách vào lò mổ ấy, cậu tức thì nín khóc, thu mình trong chăn lau khô bộ lông của mình.
Ngu Hàn Sinh thu tay về.
Hắn nhìn thỏ tai cụp luống ca luống cuống trong điện thoại, hồi lâu mới dời được mắt.
*
Hơn một tháng trôi qua, sau khi lặn lội từ xa đến ký hợp đồng bóc lột với công ty nhà họ Ngu, đội thi công đã bắt đầu công cuộc xây dựng của mình.
Dù có mặt không ít công nhân, nhưng vẫn thiếu một nhân viên hậu cần, lúc này Hạ Giản đề cử một ông chú trung niên khỏe mạnh có nước da đen nhánh trông coi vật liệu buổi đêm.
"Giám đốc Ngu, chú A Minh là người rất nghiêm túc, nhà máy chú ấy làm công cho trước đây đóng cửa rồi, cậu xem..."
Hạ Giản bất giác thay đổi xưng hô với Ngu Hàn Sinh, kể cũng lạ, rõ ràng là một người hoàn toàn yên tĩnh, nhưng sẽ luôn cảm thấy bị áp bách khi đứng trước mặt hắn.
A Minh mỉm cười câu nệ, nhưng không thốt ra nổi một lời nào.
Hạ Giản nói nhỏ với Ngu Hàn Sinh: "Chú A Minh bị sốt cao khi còn bé, sau lần đó cổ họng cũng hỏng mất, chú ấy không nói được."
Ngu Hàn Sinh "ừ" một tiếng bình bình.
Hạ Giản yên lòng, cậu ta biết ngay Ngu Hàn Sinh là người ngoài lạnh trong nóng, việc gì có thể giúp được thì sẽ giúp mà.
Cậu ta không biết, cự xà chỉ đang xem xét đến phần miễm giảm thuế khi sử dụng lao động là người khuyết tật, chứ không hề có khái niệm giúp đỡ không công.
Rời khỏi văn phòng, Hạ Giản và A Minh vừa đi vừa nói chuyện: "Giám đốc Ngu chỗ chúng cháu ấy mà, thoạt trông thì khá lạnh lùng, nhưng thực ra tâm địa rất tốt, cảnh sát còn khen ngợi cậu ấy từng ra tay làm việc nghĩa nữa."
A Minh không thể nói, chỉ có thể gật đầu.
Ông rất có thiện cảm với giám đốc Ngu, vì ánh mắt giám đốc Ngu nhìn ông cũng giống nhìn những người khác, đều lạnh nhạt, nhưng chính điều ấy lại khiến ông cảm thấy ông cũng bình thường như những người khác.
"Chờ lát tan làm, cháu dẫn chú qua công trường xem." Hạ Giản nhiệt tình giới thiệu, "Chú, cháu đưa chú qua bên tiệm nghỉ ngơi một lát."
A Minh dùng ngôn ngữ ký hiệu tỏ ý mình có thể tự đi, nhưng Hạ Giản vẫn dẫn ông về tiệm sửa điện thoại phía bên kia đường cái, rót cho ông cốc nước.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Giản đang chạy vội về phía tầng làm việc, vành mắt ông thoáng đỏ hồng, chỉ có Hạ Giản mới gọi ông một tiếng chú A Minh, người khác đều gọi ông là thằng câm nọ, thằng câm kia, nhiều năm trôi qua, ông đã suýt thì quên mất tên của chính mình.
Minh, nghĩa là rực sáng.
Ông cúi đầu nhìn chiếc quần bụi bặm, thầm nghĩ, cuộc đời phủ bụi của mình không xứng với cái tên này.
Tạ Kiều trong điện thoại đã dùng cuốc chim đập đá được gần hai tháng, mà điểm số hiện thị trên sổ tay chăn nuôi chỉ vẻn vẹn được có 0.1 điểm.
Nói cách khác, nếu cậu muốn đạt tiêu chuẩn 90 điểm nhờ vào đập đá, thì cậu phải đập tận những một trăm tám mươi năm!
Cũng không phải chưa từng nghĩ tiến xa hơn, đánh một canh bạc, thế nhưng sau khi nhìn lại cặp vuốt thỏ nhỏ xinh của mình, thỏ tai cụp bé bỏng lại không gom xong can đảm.
Vậy nên, một bé thỏ tai cụp mặt mày lấm lem vẫn nỗ lực đập đá ở tiền tuyến.
Ngày hôm nay không khác gì hôm trước, cậu lại đập đá sát mép ngôi nhà, cuốc chim của cậu vừa chạm lên bề mặt đá, khối đá đã bị nứt vỡ từ bên trong.
Tạ Kiều nín thở, cầm chặt cuốc chim, chiếc đèn pin rung lắc trên đầu cũng bất động, xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh một cách quái dị.
Khối đá dần dần nứt ra, có vật gì đang bò ra từ trong đá!
Tạ Kiều sợ mềm nhũn hai chân, nhất thời quên cả chạy trốn, rồi cậu phát hiện, vật bò ra là một khối đá khác, chẳng qua là khối đá này có mũi, mắt, và miệng, mà thôi.
Đây là một con yêu quái đá.
Tạ Kiều: ... đập đá nhiều quá, khổ chủ tìm tới cửa luôn
Ánh đèn ảm đảm chiếu xuống, một con thỏ tai cụp giơ cuốc và một con yêu quái đá trừng mắt nhìn nhau.
Đôi tai rủ xuống hai bên đầu của Tạ Kiều run lên bần bật, lòng không ngừng lẩm nhẩm phải làm sao đây phải làm sao đây, làm sao để con yêu quái đá này không ăn thịt mình.
Yêu quái đá vừa chui ra từ đá cũng run lẩy bẩy, lo sợ không biết con thỏ tai cụp thành tinh này có đập đá hay không.
"Lông tôi dày lắm, ăn không ngon."
"Người tôi cứng lắm, đập không dễ."
Hai người mở miệng hầu như là cùng lúc.
Bầu không khí lại yên lặng lạ kỳ.
Để chứng minh mình không có ý đe dọa, Tạ Kiều liền đưa chiếc cuốc chim qua: "Vậy cậu có muốn trở về với tôi không?"
Yêu quái đá bé nhỏ nhìn chiếc cuốc sắc nhọn, gật đầu trong run rẩy.
Thấy rắc rối đã được giải quyết một cách hòa bình, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trái tim vừa bị dọa vẫn còn nhảy tưng bừng.
Cậu đi trước, yêu quái đá đi sau, nhắm mắt theo đuôi cậu trở về trại chăn nuôi.
"Người mới tới rồi?" quỷ vương bay đến cạnh song sắt, "À, chỉ là một tên yêu quái đá tầm thường."
"Tạ Kiều, mi cho hắn sang chỗ khác đi, ta không muốn ở gần yêu quái đá." Arcus hất hàm sai khiến.
"Hôm nay ăn thịt trụng Tứ Xuyên."
Tạ Kiều nhanh chóng nói.
Arcus vung cánh, hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Tạ Kiều sắp xếp cho yêu quái đá ở phòng cạnh Ni Ni.
Mỗi phòng đều được làm từ xi măng, không có vật dụng, sau khi tò mò bước vào, yêu quái đá lại nằm nhoài xuống chính giữa phòng, thong thả đóng vai một tảng đá.
Tạ Kiều: ... Dễ hầu hạ vậy sao
So sánh với Arcus chuyên yêu sách, hòn đá đến từ bên ngoài này trông thân thiện vô cùng.
Nhưng Tạ Kiều vẫn về nhà làm cho yêu quái đá một chiếc giường nhỏ, cậu để giường vào phòng yêu quái, ngồi xổm xuống hỏi: "Anh là Tạ Kiều, em tên là gì thế."
Yêu quái đá chưa từng gặp những yêu quái đá khác, thế nên nó trả lời rất đương nhiên: "Thì tôi tên là Yêu Quái Đá ấy."
Tạ Kiều: "Được, bé Đá."
Yêu quái đá rất là bất mãn với cái tên bé Đá, nhưng nó sợ con thỏ tai cụp đáng sợ kia sẽ dùng cuốc đập nó, nên nó đành nhẫn nhịn nhận lấy.
Thu xếp xong xuôi cho yêu quái đá, Tạ Kiều về phòng tắm rửa, rồi lại mở sổ tay chăn nuôi, sổ tay vừa được cập nhật thêm một trang ghi chú mới.
---- gửi nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã bắt được yêu quái đá cấp C bên ngoài, sau khi hoàn thành phần báo cáo chăn nuôi về nó bạn sẽ nhận được 5 điểm.
Cậu nhìn một lúc rồi đặt báo cáo xuống, vào bếp nấu cơm.
Hôm nay cậu định làm thịt trụng cay, cậu hay thích ăn kèm giá đỗ, nhưng không có giá đỗ, đành phải thay bằng cải thảo.
Đợi nấu xong thịt và cải thảo, cậu rắc lên trên một tầng bột ớt thật dày, cùng với hoa tiêu và một ít hành băm, lại xối một muôi dầu sôi, xèo một tiếng, vỏ hoa tiêu nổ tanh tách, mùi thơm ngạt ngào xông lên mũi.
Cậu chia ra bát, rồi bưng mâm vào trại chăn nuôi.
Bé Đá tò mò ngồi trên chiếc giường Tạ Kiều làm cho nó, mềm mại, khoan khoái, nó chưa được ngồi trên vật nào mềm vậy bao giờ.
Còn có một thứ hình hộp bày trước mặt, trong đó có rất nhiều người tí hon xinh đẹp đang biểu diễn, nó ngạc nhiên há hốc miệng: "Người tí hon cử động kìa!"
Arcus liếc nhìn bé Đá, khinh bỉ nói: "Ti vi cũng không biết, đá từ quê lên à."
Tạ Kiều vào trại chăn nuôi đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại này, cậu nhớ không lầm thì, khi ti vi mới được đưa đến trại chăn nuôi, Arcus cũng còn ngơ ngác chán.
Cậu phát thức ăn cho mọi người, món gì Ni Ni cũng thích, nó cúi đầu ăn một cách đầy thỏa mãn.
Bé Đá chưa được ăn đồ ăn bao giờ, nó chỉ ăn mỗi đá, nó nhìn người cá nuốt cả đồ ăn lẫn bát, bèn học hỏi theo.
Nhưng nó chỉ to bằng cái bát, không bắt chước theo được, đành phải gặm rắc rắc rắc từ viền bát gặm vào.
Tạ Kiều: ...
Cậu ngồi xổm trước người nó: "Không phải ăn như vậy, em đừng học theo Linlin----"
Linlin nghe thấy tên mình, cảnh giác nhìn sang phía Tạ Kiều, do xem xét đến mặt mũi cô bé, Tạ Kiều lại phải đổi câu nói: "Lại đây, anh bón cho em."
Cậu dùng thìa bón cho bé Đá, bé Đá hơi sửng sốt, nhưng vẫn phải tuân theo dâm uy của con thỏ tai cụp mà há miệng.
Sau khi bé Đá nếm xong miếng đầu tiên, rất nhiều viên đá ùng ục lăn trong đầu nó, vừa cay vừa thơm, ăn ngon quá.
Không cần Tạ Kiều bón, nó cũng tự mình ôm bát nuốt trọn.
Tạ Kiều: ... Quả là một đứa trẻ không sợ nóng
Cậu nhớ tới báo chăn nuôi, đến trước phòng quỷ vương hỏi: "Như lời mi nói, thật sự không có cách nào để ra ngoài à, nếu chúng ta đoàn kết lại thì có thể rời đi được không?"
Không phải cậu lo bò trắng răng, mà vì nhìn vào tốc độ tích điểm của cậu, chắc chắn trong ba năm sẽ không đạt đủ 90 điểm, không thể rời khỏi trại chăn nuôi.
Arcus ung dung cầm dĩa ăn thịt trụng: "Từ bỏ ý tưởng ngu ngốc của mi đi, nếu ra ngoài được thì chúng ta đã rời đi từ lâu, còn cần mi phải nói?"
"Hơn nữa, ta sẽ không bao giờ làm bạn với một con thỏ tai cụp, chúng là giống loài xảo trá và không giữ lời hứa."
"Mi còn có người bạn thỏ tai cụp nào khác sao?"
Tạ Kiều nhạy bén bắt được ý chính.
LinLin vỗ đuôi cá lên tường một cái, có vẻ rất vui, xem ra là cô bé cũng biết người bạn ấy.
Nhưng Arcus lại không muốn nói thêm, Tạ Kiều chỉ có thể thở dài.
*
Dạo này đám mèo con ở Biên thành sống rất sung sướng, chúng được coi như các 'bô lão' của công ty bất động sản họ Ngu, Hạ Giản sắp xếp cho chúng vào sân trong đằng sau tiệm sửa điện thoại, tiền thức ăn cho mèo còn đắt hơn tiền cơm hộp bọn họ thường ăn.
Nhưng đám mèo có đam mê của mình, hàng ngày chúng đều đội chiếc mũ bảo hộ cắt may, thay phiên đến công trường tuần tra, thẳng đến sáng hôm sau mới đổi ca.
Công nhân trong đội thi công toàn là công nhân dày kinh nghiệm, quê quán ở mọi miền tổ quốc, chẳng biết nhà thầu thuê người từ đâu ra.
Hạ Giản nhìn theo đám mèo con đi làm, nói với mọi người đây là mèo của Ngu Hàn Sinh, trên công trường còn có chú A Minh chăm sóc, thế nên không có công nhân nào dám bắt nạt bọn chúng.
Công trường về đêm hoàn toàn tĩnh lặng.
Vốn dĩ có ba người giám sát vật liệu, nhưng dần dà cũng chểnh mảng đi, hai người kia ra ngoài uống rượu, chỉ còn chú A Minh vẫn ở lại trông giữ.
Đột nhiên, ông nhìn thấy mấy bóng đen xuất hiện từ xa.
Ông lập tức cảnh giác, cầm gậy tiến tới, có chừng mười gã đầu xanh đầu đỏ thành thạo lấy ống thép của công trường.
Ông không thể quát chúng dừng lại, chỉ có thể tiến lên chặn đường chúng.
"Một thằng câm?" Thanh niên hút thuốc dập đầu thuốc, "Đừng cản đường bố mày, không thì không gánh được hậu quả đâu."
A Minh lắc đầu, không cho chúng rời đi.
Nhưng ngay sau đó, ông bị chúng xông vào đánh ngã, điện thoại cũng bị giẫm nát, ông còn không kịp tiếc chiếc điện thoại của mình, chỉ đau đớn nhìn theo số thép bị cướp đi, cắn rách cả môi.
Ông hận bản thân mình không thể nói.
*
Ngày hôm sau, chủ thầu gõ cửa văn phòng Ngu Hàn Sinh.
"Chào giám đốc Ngu."
Sắc mặt chủ thầu nghiêm túc.
"Đã xảy ra chuyện gì ạ?" Hạ Giản nhanh nhẹn rót cho chủ thầu một cốc nước ấm, khoảng thời gian này bọn họ hợp tác với nhau rất thuận lợi.
"Chuyện là thế này, chúng tôi không thể nhận người mà giám đốc Ngu đề cử với chúng tôi." Chủ thầu không uống nước.
"Ý anh là chú A Minh? Không phải lần gần nhất anh đã khen chú ấy làm việc rất nghiêm túc ạ?" Hạ Giản thoáng giật mình, không hiểu đã có vấn đề gì.
"Trộm cắp nguyên liệu." Chủ thầu không kiên nhẫn, "Tôi hôm qua ba người trực ở công trường, hai người còn lại tố ông ta bắt tay với người khác trộm thép đi bán."
"Không thể nào."
Hạ Giản kinh ngạc, nhưng cậu ta còn chưa nói gì đã bị Ngu Hàn Sinh chặn lời, cự xà ngước mắt hỏi: "Xem video giám sát rồi à?"
"Chỗ đó lọt vào góc chết của camera." Chủ thầu bực bội nói, "Hỏi ông ta còn không chịu thừa nhận, chỉ biết khoa chân múa tay, nếu ông ta không phải người giám đốc Ngu giới thiệu, thì tôi đã báo cảnh sát từ đầu."
Sau khi tiễn chủ thầu rời đi, Hạ Giản có chút khó xử.
Nhưng Ngu Hàn Sinh không nói gì, chỉ tiếp tục xem văn kiện.
"Giám đốc Ngu, cậu định thế nào?"
Hạ Giản lo lắng hỏi.
"Không quan trọng."
Ngu Hàn Sinh không ngẩng đầu.
Hạ Giản thở dài, so sánh với chiến lược đầu tư tiếp theo của công ty, thì đây quả thực chỉ là một chuyện nhỏ.
Buổi tối trở lại tiệm sửa điện thoại, được đám mèo tiến lên chào đón, Lý Trạch vừa giải quyết xong một vấn đề có tính đột phá với đội của mình, tinh thần sảng khoái, phát cho đám mèo mỗi đứa một hộp cá hồi.
Đám mèo vui vẻ meo meo với cậu ta, sau đó lại xếp hàng dâng lễ cho Ngu Hàn Sinh.
Lý Trạch: ... Tự dưng cảm thấy mình là lốp xe dự phòng.
Ngu Hàn Sinh không nhận hộp cá hồi, mà cúi người như nói gì đó với đám mèo, rồi mới lại đứng thẳng.
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Giản không hiểu ý định của Ngu Hàn Sinh, nên đi tìm chú A Minh hỏi tình hình hôm nọ trước.
Điều khiến cậu ta giận dữ, là hai kẻ còn lại hợp mưu gán tội lên đầu một người không biết biện minh như chú A Minh, để che giấu sự việc tự tiện rời cương vị công tác.
Cậu ta báo cáo chuyện này với Ngu Hàn Sinh, nhưng thái độ của Ngu Hàn Sinh vẫn không có gì khác lạ.
Ngu Hàn Sinh không đuổi chú A Minh, mà để chú làm bảo vệ công ty, tiền lương cao hơn ngày trước, còn chuyện trộm cắp vật liệu xây dựng hay xảy ra tại công trường thì hắn lại không buồn để ý.
Hạ Giản lo lắng hỏi Lý Trạch, Lý Trạch hiểu Ngu Hàn Sinh hơn cậu ta, nhưng đối phương cũng lại chỉ nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Cậu ta chỉ đành yên lặng đợi chờ.
Khi rời khỏi văn phòng, cậu ta liếc nhìn ra đằng sau, Ngu Hàn Sinh đang xem điện thoại, nhìn nét mặt, ắt hẳn là công chuyện vô cùng quan trọng, cậu ta liền nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng.
Cậu ta không biết, cự xà chỉ đang chơi game mà thôi.
*
Trong điện thoại.
Tạ Kiều và bé Đá cùng ra ngoài đập đá, không biết vì sao mà bé Đá thì có thể rời nhà, nhưng đám Ni Ni thì lại không thể.
Tuy nhiên có sự trợ giúp của bé Đá, một ngày cậu có thể thu được hơn năm mươi khối quặng sắt, kho chứa sắp chật cứng cựa rồi, số điểm trong báo cáo chăn nuôi cũng tăng thành 5.3.
Hôm nay sau một buổi đập đá với bé Đá, hai người cùng nhau trở lại trại chăn nuôi.
Bé Đá rất nặng trí tò mò, Tạ Kiều không hạn chế phạm vi hoạt động của nó, nên nó đã khám phá đủ mọi xó xỉnh, cuối cùng ngẩn người nhìn máy chơi game của Tạ Kiều.
"Đây là máy chơi trò chơi, dùng để chơi trò chơi." Tạ Kiều giải thích.
Bé Đá vẫn ngẩn người.
Tạ Kiều liền nắm tay dạy nó chơi game, hai người một tay cầm, chơi game phiêu lưu trên màn hình.
Dù toàn trò chơi có độ khó đơn giản, nhưng bé Đá bẩm sinh ngơ ngác, không để ý một cái là hẹo thẳng cẳng.
Tạ Kiều cũng không để bụng, trò chơi là để vui vẻ mà đúng chứ? Chứng kiến một trăm kiểu chết của bé Đá cậu còn thấy... khá là vui.
[bạn đời của bạn vào nhà cùng yêu quái đá]
[họ ngồi trên sofa chơi trò chơi]
[bạn đời của bạn có vẻ rất vui, bạn có muốn chuẩn bị một phần trà chiều cho bọn họ không?]
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chơi game mê mẩn trong điện thoại, lạnh nhạt chọn từ chối.
Trong màn hình.
Đúng lúc Tạ Kiều đang chơi gay cấn, màn ảnh bỗng tối sầm, trò chơi tắt ngấm!
Bé Đá cực kỳ nhút nhát, lập tức quẳng tay cầm lên ghế, nấp sau gối dựa.
Tạ Kiều: ... Tự dưng cảm thấy mình đặc biệt to gan
Thế này là mất điện sao?
Tạ Kiều đứng dậy, nhưng đèn phòng khách vẫn sáng, cậu ra phía sau màn hình xem thử, phích cắm đã bị ai đó rút ra.
Chắc chắn không phải do hồn ma, vì hồn ma dọn nhà sẽ không động vào thiết bị điện tử, Shaun nói ông ấy sợ bức xạ từ thiết bị điện tử.
"Ngu tiên sinh?"
Cậu thử hỏi, chẳng lẽ Ngu tiên sinh cũng sợ bức xạ sao.
Ngu tiên sinh không trả lời cậu.
Cậu có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cắm lại đầu cắm, tiếp tục chơi game với bé Đá, nhưng vừa mới đặt tay lên tay cầm, màn hình lại tắt!
Cậu lại vòng ra sau màn hình, đúng như dự đoán, đầu cắm lại bị rút.
"Ngu tiên sinh, anh... giận rồi à?"
Cậu nảy ra suy đoán như vậy, dù cậu không biết vì sao Ngu tiên sinh lại giận, cậu cũng đâu làm chuyện gì không thể tha thứ đúng chứ?
[bạn đời của bạn thấy bạn rút hết đầu cắm ti vi, đầu rất chi là nhiều dấu hỏi]
[cậu ấy có vẻ không hiểu hành động của bạn lắm]
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, nốt ruồi son phía đuôi mắt làm tôn lên khí chất lạnh lùng của hắn.
Tạ Kiều đợi rất lâu mà không thấy Ngu tiên sinh trả lời, đúng lúc cậu định xoay người, thì nghe tiếng Ngu tiên sinh hờ hững nói: "Giận."
Cậu nhất thời luống cuống, còn chưa biết nên nói gì, thì bỗng cằm bị khống chế, nhấc lên trên, giọng nói lạnh lùng của Ngu tiên sinh sát gần như kề bên tai cậu.
"Dỗ tôi."