Thế này là... cậu bị nuôi như thỏ tai cụp thật rồi ư?
Tạ Kiều hắng giọng một cái, nhắc nhở: "Em là một con thỏ tai cụp thành tinh đấy nhé." Không phải thỏ tai cụp bình thường đâu.
Không thể bị nuôi.
Theo góc nhìn của Ngu Hàn Sinh, thỏ tai cụp thành tinh và thỏ tai cụp chẳng khác nhau là mấy, nhưng vì Tạ Kiều đã nhấn mạnh, nên là hắn lại cụp mắt, nốt ruồi đỏ thẫm bị che khuất phía mặt bên, trả lời một chữ 'Ừ'.
Tạ Kiều đọc xong mới thả lỏng người.
Có Ngu tiên sinh ở đây, cậu cũng bạo dạn hơn hẳn, trèo lên đỉnh lưng ghế sofa, nhưng ruột ghế sofa rất mềm, cậu không đứng vững, suýt thì ngã chổng mông.
Ngu Hàn Sinh bình thản đỡ con thỏ tai cụp đang cố rướn người.
Tạ Kiều hoàn toàn tập trung nhìn phòng bếp, không phát hiện Ngu Hàn Sinh vừa mới đỡ cậu, còn tưởng mình đã tìm được điểm tựa rồi.
Phòng bếp thật sự rất là không bình thường.
Từ góc độ cậu đứng, trong bếp không có một bóng người, nhưng cậu lại nhìn thấy một con dao đang ruỳnh ruỳnh ruỳnh băm thịt trên thớt!
Nhà cậu chỉ có thịt bò, nhưng ai mà biết được thịt trên thớt là thứ thịt gì, chưa biết chừng lại là thịt thỏ, thế thì đáng sợ lắm luôn.
Đầu Tạ Kiều rụt xuống trong nháy mắt, định rúc mình vào ghế sofa, trốn.
Cậu vừa sợ, vừa không nhịn được tiếp tục quan sát, nói thế nào nhỉ, phía đó hoàn toàn không có một tẹo ánh sáng nào, thậm chí bật bếp cũng phải mày mò hồi lâu mới bật được.
Chảo tự xóc trên không, sau khi xào được năm phút cũng tự động đổ vào đĩa trống.
Thế rồi chiếc đĩa bay thẳng về phía Tạ Kiều, Tạ Kiều mềm chân, ngã bộp một phát từ lưng ghế xuống sàn nhà.
Phát ra âm thanh rất chi là vang dội.
Thỏ tai cụp té xuống đất, dũng cảm không khóc nhè, mà cố loạng choạng chống người đứng dậy.
[có mùi của sinh vật bí ẩn đâu đây]
[bạn đời của bạn bị dọa sợ đến mức ngã chổng vó xuống sàn nhà]
[cậu ấy không có vũ khí trong tay, nhưng vẫn nhe răng, xù lông đe dọa sinh vật trong phòng]
Ngu Hàn Sinh híp mắt một cái, một con thỏ xù lông thật sự không có sức uy hiếp tí nào, cùng lắm là trông bù xù nên to hơn một chút.
Hắn lại mở cửa hàng, mua trang phục bạch kim trong phần trang phục, giá bán tận một trăm nghìn đồng vàng, có khả năng vô hiệu hóa sát thương đến tận khi trang phục hỏng.
Thỏ tai cụp bù xù vừa mới bò dậy đã thấy một bộ áo và mũ giáp được khoác lên người, ngoài ra còn có thêm cả thanh đoản kiếm chuôi bạc.
Trang bị kề tay, có ngay sức mạnh!
Cậu cầm kiếm, rụt rè nhích dần ra trước ghế sofa, nhìn chiếc đĩa đựng đồ ăn đang lững lờ trôi giữa không trung.
Chiếc đĩa kia thấy cậu, lại nhanh chóng bay về phía cậu.
"Mi đừng có lại gần."
Nhưng mà chiếc đĩa vẫn cứ bay.
Tạ Kiều hít thở sâu, dùng sức khua kiếm, hình như cũng thật sự chạm được vào thứ gì đó, nhưng lại không xảy ra chuyện gì.
Tạ Kiều lại lấy can đảm khua thêm cái nữa.
Cái nữa.
Và cái nữa.
...
Cậu không biết mình đã múa bao nhiêu đường luôn nữa, chỉ biết chẳng có tác dụng tẹo nào, cậu buồn thiu ngồi thụp xuống đất, mặt cúi gằm, trông bóng lưng có vẻ rất là thương tâm.
Đúng lúc này, một giọng nói đơ đơ truyền tới giữa không trung: "Cậu không vui, vì tôi đã làm sai điều gì ư?"
Tạ Kiều bật thốt lên không kịp suy nghĩ: "Tôi đánh ông sao ông lại không có phản ứng gì?"
"Cậu muốn phản ứng gì?" Giọng nói kia rụt rè hỏi.
"Ông nên đánh trả, hoặc là bị chảy máu." Tạ Kiều nghiêm trang nói.
"Nhưng tôi không muốn đánh cậu."
Giọng nói tỏ ra khó xử.
Một giây sau-----
Mặt đất xuất hiện một vũng máu dần dần lan rộng.
Đây là phim kinh dị sao?
Tạ Kiều nhìn mà ngơ ngác, giọng nói kia lại cẩn thận hỏi: "Vậy được không? Cậu mau ăn cơm đi, tôi mất công lắm đấy."
Tạ Kiều vô cớ nghe ra một phần ấm ức.
Cậu bỗng nghĩ tới một điều.
Cậu trở về phòng làm việc, mở báo cáo chăn nuôi.
Quả nhiên, phần giới thiệu đã xuất hiện trên một trang giấy mới.
----- sinh tại chốn âm u chất chồng xương trắng, sự tồn tại của nó khiến vô số người sợ hãi, khi màn đêm buông xuống, thế giới âm hồn sẽ xuất hiện, đừng ngông cuồng hy vọng thu phục được nó, nó sẽ chỉ chiếm lấy máu thịt của bạn mà thôi.
Là hồn ma sao.
Chẳng trách không nhìn được nó.
Tạ Kiều nhìn dòng giới thiệu, làm sao cũng không liên hệ được với hồn ma rụt rè mời cậu ăn cơm trong phòng.
Dù hồn ma ấy là nhân vật mạnh nhất cậu từng gặp trong trại chăn nuôi, mới đến ngày đầu đã thoát khỏi trại chăn nuôi, lặng lẽ vào nhà cậu mà không ai biết.
Tạ Kiều nhận chiếc đĩa trên không, không phải thịt thỏ như cậu đã tưởng tượng, chỉ là một đĩa thịt bò rắc tiêu thôi.
Do để nguội hơi lâu nên trên thịt bò đã đóng váng mỡ, nhưng Tạ Kiều vẫn nghe lời ăn hết.
Xong xuôi cậu nói với hồn ma: "Cảm ơn ông."
Cậu ngẫm nghĩ, rồi lại áy náy bổ sung: "Vừa nãy xin lỗi vì đã đánh ông, tôi nhát gan quá, không kiềm được tay mình."
Nhát gan ư?
Đây là con thỏ gan dạ nhất hồn ma từng trông thấy, bé xinh như vậy, mà lại dám tấn công mình, lòng hắn đã âm thầm xếp thỏ vào nhóm các loài sinh vật nguy hiểm.
Giọng hắn ta rất khàn, như là tiếng cọt kẹt phát ra từ tượng gỗ: "Không sao." Hắn không cảm giác được đau đớn nữa.
Tạ Kiều thở phào, cất đĩa vào bồn rửa bát, nhưng cậu còn chưa kịp xắn tay thì vòi nước đã tự động bật lên, mà chiếc đĩa cũng tự giác hứng nước tắm rửa.
Cậu không có chỗ chen chân, đành cầm cây lau nhà vào phòng khách lau vết máu, nhưng cây lau nhà vừa chạm mặt đất đã tự rê luôn rồi.
Chưa hết, hồn ma rửa bát lau nhà xong xuôi là lại bắt đầu làm tổng vệ sinh cho căn nhà, phòng ốc bụi bặm lột xác sáng loáng, sân cỏ cũng được tưới nước, chúng cỏ ai nấy đều mừng rơn.
"Khát chết ta rồi, cuối cùng cũng được uống nước."
"Tóc bị gặm trụi của ta mọc ra rồi!"
"Suỵt, đừng để con thỏ tai cụp kia nghe thấy."
Tạ Kiều:... Đây không phải hồn ma, đây phải là nàng tiên ốc.
Với cả, đám cỏ kia nói chuyện quá nhiều.
*
Biên thành, bảo tàng nghệ thuật.
Lão Cố đứng ở tầng tám, nhìn doanh trại của Hội nghiên cứu bên ngoài, từng túp lều nhọn hoắt nằm chi chít, vây chặt Biên thành.
"Lão Cố, sao không cho họ vào?"
Người bên cạnh cung kính hỏi: "Nhỡ thật sự có quái vật thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm ạ?"
Lời chưa dứt, lão Cố đã mở miệng: "Quái vật đáng sợ, chẳng lẽ Hội nghiên cứu lại không?"
Ánh mắt lão Cố rất sáng, giọng nói ngậm cười.
Lượng thông tin trong lời lão quá lớn, người nọ cúi đầu, lưng rỉ mồ hôi lạnh, anh ta đã đi theo lão Cố nhiều năm, mà vẫn không thể đoán được suy nghĩ của lão.
Trong tiệm sửa điện thoại chật hẹp, Lý Trạch và Hạ Giản đang chuẩn bị cho buổi tuyển dụng buổi chiều.
Họ thuê phòng làm việc cách tiệm sửa chữa không xa, vì tiền thuê rẻ nên bề ngoài trông không được sáng sủa, sơn vữa loang lổ, ngập mùi của một công trình cắt xén vật liệu.
Hai người bọn họ phụ trách tuyển kỹ thuật viên là chính.
Tuyển kỹ thuật viên thì rất đơn giản, Lý Trạch chỉ cần liếc qua CV, lại hỏi thêm mấy câu là có thể quyết định nhận hay bỏ.
Tuyển kế toán viên cũng dễ, vì chỉ có một người tới.
"Nhiễm Chu đúng không, tôi thấy rằng cậu đã từng làm việc ở thành phố, còn có bằng trung cấp kế toán, vì sao lại chọn đến làm việc ở công ty chúng tôi?"
Lý Trạch vừa xem hồ sơ vừa hỏi.
Khác với kỹ thuật viên lương tháng mấy vạn, tiền lương họ trả cho kế toán viên chỉ có bốn nghìn một tháng, ngoại trừ bao ăn ở, thì đãi ngộ còn lại không hề thu hút.
Nhiễm Chu có khuôn mặt phúng phính trẻ con, khi cười còn để lộ lúm đồng tiền: "Tôi chú trọng sự phát triển của Biên thành, muốn có cơ hội định cư ở nơi này, vì ở những thành phố lớn lương cao nhưng giá nhà cũng cao."
Lý Trạch và Hạ Giản liếc nhìn nhau, họ cần kế toán, mà cũng không thấy người này có vấn đề, nên liền nhận.
Họ lấy nửa tầng làm văn phòng, không sửa đổi nhiều phong cách bài trí, bàn ghế đều do chủ nhà để lại, chẳng qua chưa tuyển đủ người, nên phải đến ngày kia mới chính thức làm việc.
Nhiễm Chu ở cùng bọn họ, sau khi kết thúc ngày tuyển dụng, ba người đến trước tầng làm việc, rồi chợt dừng chân.
Nhiễm Chu nhìn Lý Trạch bằng ánh mắt ngờ vực.
"Đợi sếp Ngu một lát." Lý Trạch nhìn đồng hồ trên tay trái, "Chắc anh ấy cũng xong việc rồi."
Nhiễm Chu có vẻ trầm ngâm.
Thời gian tiếp tục trôi.
Ngu Hàn Sinh vừa đặt chân ra khỏi phòng làm việc, một họng súng từ tòa nhà đối diện đã nhắm thẳng vào hắn.
"Mày chắc chắn viên đạn nhỏ độ này có thể giết chết con quái vật đấy à?" Tay bắn tỉa thong thả lên đạn, hiển nhiên chẳng đặt cự xà vào mắt.
"Chắc chắn." Người giúp nâng giá súng bên cạnh gật đầu, "Vết thương do xiềng xích của nó chưa lành, viên đạn này do chính gông xiềng đã giam cầm nó đun chảy chế thành đạn dược, có thể kích thích vết thương cũ trên người nó."
Tay súng bắn tỉa không nói gì thêm, ngắm thẳng cự xà.
Quái vật có tính cảnh giác rất cao, gã đang chờ, chờ khoảnh khắc quái vật xoay người, gã liền nhắm thẳng vào ổ bụng yếu ớt của cự xà.
Viên đạn xé gió tấn công.
Nhưng trong mắt cự xà, đây chỉ là một hình chuyển động chậm, Ngu Hàn Sinh nhíu mày, tiến thêm một bước, tránh khỏi quỹ đạo chuyển động của viên đạn.
Chỉ là ngay sau đó----
Viên đạn nhỏ bé như có ý thức, xuyên vòng qua sống lưng của hắn, ghim sâu vào máu thịt.
Ngu Hàn Sinh lại chẳng hề ngừng bước, vẻ mặt vẫn như thường.
Tay súng bắn tỉa lắc đầu: "Nó còn không chảy lấy một giọt máu, việc gì phải mạo hiểm mà đi đắc tội nước Hoa."
"Không thể nào."
Gã còn lại cau mày suy nghĩ, đoạn báo cáo kết quả về doanh trại đang trú đóng ngoài thành phố, chợt nghĩ ra điều gì, đang định mở miệng----
Thì một lưỡi kiếm đã cắt một đường ngang họng bọn chúng, lặng yên không tiếng động.
*
"Tiểu Chu, cậu ở gác xép nhé." Hạ Giản xách va li lên giúp Nhiễm Chu, "Dù hiện giờ điều kiện công ty hơi kém chút, nhưng chắc chắn về sau sẽ khá lên."
"Các anh cũng ở đây ạ?" Nhiễm Chu nhìn gác xép chật chội phủ đầy bụi bặm.
"Lý Trạch ở cùng phòng với anh, Tiểu Ngu thích yên tĩnh nên ở một mình một phòng dưới tầng hầm, à đúng rồi, cậu không việc gì thì đừng làm phiền cậu ấy." Hạ Giản dặn dò.
"Em hiểu rồi ạ."
Nhiễm Chu mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền, nhìn rất đơn thuần vô hại.
Ngu Hàn Sinh về phòng, đóng cửa.
Hắn ngã tựa lên cửa.
Trên người hắn chồng chất vết thương hoặc mới hoặc cũ dưới lớp quần áo, đến tận lúc này, máu đỏ mới không ngừng tuôn ra từ cơ thể hắn, da hắn trở nên tái nhợt vì mất máu, hắn không nói tiếng nào, mà chỉ nhắm mắt thật chặt.
Trong điện thoại, thỏ tai cụp bé bỏng nằm gục xuống bàn viết nhật ký.
----- Ngu tiên sinh cho mình mượn một bộ áo giáp, một mũ giáp và một thanh đoản kiếm nữa.
Cậu không biết bao giờ mình mới được ra ngoài, nhưng vẫn kiên trì ghi lại, hy vọng ra ngoài có thể trả cho Ngu tiên sinh.
Cậu viết xong, khẽ nói: "Cảm ơn."
Giọng cậu rất nhỏ.
Nhưng Ngu tiên sinh vẫn nghe được, như một tia sáng mỏng manh trong thế giới ngập tràn bóng tối, yếu ớt xuất hiện trước mắt hắn.
Cự xà trọng thương mở mắt, gõ bàn phím rất chậm chạp, tay hắn dính máu, màn hình vốn sạch sẽ cũng bị làm cho nhoe nhoét máu.
Không thể nào lau sạch.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Mà Tạ Kiều không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, cậu đang say sưa viết nhật ký thì điện thoại bỗng rung, cậu quẹt màn hình, là tin nhắn Ngu tiên sinh gửi tới.
---- không cần ghi.
Cậu liếc nhìn trang nhật ký, còn chưa kịp mở miệng, một dòng tin đã hiện lên trên điện thoại.
----- tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn.