*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thảo Bông
Beta: Dâu Tây
_________
Cuối tháng tư, trước khi gió mùa hạ xuất hiện, Tô Thanh Gia sắp xếp chuẩn bị rời đi, mặc dù cô rất muốn nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ của vùng đất Barcelona và cậu bạn trai đáng yêu, nhưng thầy Louis đã gọi nên cô không thể không nghe theo.
Trước khi quay trở về, cô, Lưu Mộng Nhã, thiên nga trắng và Chu Sách đã tổ chức gặp mặt.
Bây giờ, Lưu Mộng Nhã rất gầy, trên làn da trắng là khung xương mảnh khảnh, khuôn mặt tròn mũm mĩm ngày thơ bé đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trái xoan tinh xảo, dù ngoại hình thay đổi nhưng cô ấy vẫn rất thích búp bê Barbie.
Cô gái xinh đẹp này vẫn chưa tìm được bạn trai, nhưng vẫn khao khát vào một tình yêu ngọt ngào như thanh chocolate.
Trong hai năm qua, thiên nga trắng và Chu Sách cũng chia chia hợp hợp mấy lần, Tiêu Vận rất cao ngạo, thường xuyên không cho Chu Sách chút mặt mũi, mà Chu Sách ngày càng trưởng thành nên cũng bắt đầu chán nản với cách hành xử của cô nàng.
Hai người cãi nhau ầm lên, người lớn biết cũng không tiện nhúng tay vào.
Nhưng cũng may là Chu Sách vẫn rất thích cô ấy, nên lần nào cũng thấp giọng xin lỗi, tặng hoa, tặng quà, thư tình,… dùng mọi cách khiến cho cô vui.
Trước khi đi, Lưu Mộng Nhã tặng cho Tô Thanh Gia một con búp bê rất tinh xảo coi như là quà kỷ niệm, cùng với mười bộ quần áo do cô ấy tự may.
Ngày cô rời đi một cơn mưa lớn đã trút xuống, phía cuối chân trời mờ mịt, đây có thể là cơn mưa cuối cùng của mùa hạ rồi.
Carlos và cha mẹ đều đến sân bay tiễn cô, sảnh lớn của sân bay hơi trơn, cô gấp chiếc ô ướt nhẹp lại.
Carlos đứng một bên lẳng lặng nhìn người con gái ấy ôm tạm biệt cha mẹ, cuối cùng cũng đến lượt cậu.
Trong lòng cậu vừa trông mong được cô ôm nhưng bản năng lại bài xích sự ly biệt, chàng trai tóc vàng vươn tay ra, chán nản vò đầu.
Tô Thanh Gia không nỡ nhìn tâm trạng đang đi xuống của chàng trai tóc vàng, cô đưa tay kéo cổ cậu xuống, sau đó ôm lấy cậu, Carlos đắn đo rất lâu, cuối cùng cậu vẫn đặt tay lên lưng cô.
Tô Thanh Gia dịu dàng hỏi: “Lần này, anh không mang nước Font de Canaletes đến sao?”
Lúc đầu Carlos ngẩn ra, sau đó cậu khom người đặt đầu lên vai cô, thấp giọng trả lời: “Bởi vì bất luận em đi đâu, anh đều sẽ đến tìm em.”
Em không cần vì anh mà quay trở lại Barcelona, anh sẽ vì em, vượt qua thiên sơn vạn thủy, băng qua giới hạn của hải dương, bước qua muôn vàn cách trở của núi non bí hiểm.
Tô Thanh Gia lắc đầu một cái, sau đó buông cậu ra, đôi mắt màu hổ phách lung linh như ánh trăng non, “Nhưng lần này, em phải uống nước.” Cô lấy từ trong túi xách ra một bình nước, “Có thể mở giúp em được không?”
Chàng trai tóc vàng giật mình, khóe miệng cứng ngắc một hồi, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Thanh Gia.
Cậu nhận lấy bình nước trên tay cô, xoáy nhẹ ra, rồi đưa lại cho cô.
Cô đưa tay ra chạm vào tay cậu. Cậu nhớ lại ngày hôm đó, cũng dưới một cơn mưa lớn như vậy, cô búp bê tóc đen uống chai nước lọc cậu mang tới, mang theo toàn bộ trái tim của cậu. Nhưng lần này, cô gái ấy lại chủ động nói với cậu, cô nguyện vì cậu, không sợ sóng gió lênh đênh mà quay về Barcelona, cùng cậu vẽ lên phong cảnh tuyệt vời.
Bình nước không lớn lắm, Tô Thanh Gia uống một hơi là hết.
Cô trả lại bình không cho Carlos: “Bình đây, anh giữ nó thay em, lần sau khi em lại đi, anh nhớ phải dùng nó đựng nước giúp em, em không muốn mình phải đi lấy.” Cô nghiêng đầu, tay cuốn một lọn tóc, do vừa uống nước nên môi trơn bóng như cánh hoa đầu xuân.
Giọng nói dịu dàng nũng nịu khiến lỗ tai Carlos khẽ động, cậu gật đầu thật mạnh, mái tóc vàng phát ra tiếng “xạc xạc”, sau đó cậu vặn kín cái nắp trắng của bình lại: “Nếu có thời gian anh sẽ sang Mỹ gặp em, mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại, nói chuyện qua MSN với em.”
Carlos đã mua điện thoại di động, lập một tài khoản MSN dưới sự hướng dẫn của Tô Thanh Gia, từ giờ cậu sẽ không bị Oleguer cười nhạo là người lỗi thời nữa rồi.
Thông qua phương thức này, cậu có thể trò chuyện mỗi ngày với cô bé búp bế tóc đen của mình, tuy không thể chạm vào được, nhưng cậu vẫn rất thỏa mãn.
Nhìn hai đứa trẻ thì thầm, Minh Linh rất vui mừng, nhưng Tô Tĩnh Khang lại không bình tĩnh như vậy, ông ho khan một cái, mặt đen như mực nước.
Ông rất muốn kéo con gái mình tách khỏi thằng nhỏ tóc vàng, nhưng lại không nỡ nhìn con gái mình mất hứng.
Vì vậy ông lại tiếp tục ho khan.
Tô Tĩnh Khang cho rằng thằng nhóc này là lưu manh đùa bỡn con gái mình, không hề đáng tin chút nào, nhưng khi Tô Thanh Gia vẫy tay chuẩn bị rời đi, ông dường như nhìn thấy nhịp tim của cậu tạm ngừng đập.
Tiểu mỹ nhân lấy từ trong túi xách ra một quyển sách, sau đó ngoắc ngoắc tay để tên đại ngốc khom lưng, cúi đầu, “Tặng anh.”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào dịu dàng đó, tên đại ngốc một tay cầm sách, một tay sờ môi.
Đây……đây coi như dùng bảy cái hôn đổi lấy một nụ hôn đầu sao?
Tuyệt quá…….Cậu rất muốn được thêm một lần nữa…..
Tặng cậu sao, ý muốn nói tới sách, hay nói tới nụ hôn?
Chàng trai tóc vàng lại vò đầu bứt tai.
Nhìn con gái cưỡng hôn tên đại ngốc, Tô Tĩnh Khang rất muốn hỏi vợ có mang theo thuốc trợ tim cấp tốc không, ông cảm thấy tim đã không còn nhịp nữa rồi.
Con gái đáng yêu, hiền lành thục nữ như hoa như ngọc của ông lại đi đùa giỡn lưu manh?
Vị quan ngoại giao được Đảng giáo dục đứng chôn chân tại chỗ, nhớ lại lời dạy_____
Không lấy kết hôn làm tiền đề cho mối quan hệ đều là giở trò lưu manh.
Vì thế, con gái của ông đang đùa giỡn hay là nghiêm túc đây? Đùa giỡn lưu manh thì không phải là thục nữ, còn muốn kết hôn……
Ông chăm chú nhìn Carlos đang đần độn vò đầu.
Chẳng lẽ lại để cái tên đại ngốc trí thông minh không chạm vạch xuất phát bước vào cửa nhà họ sao? Như vậy độ thông minh có bị kéo xuống hay không?
Trong lòng Tô Tĩnh Khang khá đau thương.
Minh Linh không hề biết tâm trạng biến đổi phức tạp của chồng mình, thấy ông đã hết ho khan nên bà vô cùng hài lòng, dịu dàng nói với quan ngoại giao: “Hôm nay để Carlos ăn cơm cùng chúng ta, được không? Em đã chuẩn bị hết nguyên liệu nấu ăn rồi.”
Quan ngoại giao nhìn vào mắt vợ, điểm tĩnh nói: “Ừ “
Vậy là bây giờ cái tên ngốc này đã có thể đàng hoàng bước vào cửa nhà ông sao?
Tô Tĩnh Khang quyết định khi trở về nhà sẽ ra vườn nhổ cỏ.
Tối hôm ấy, Tô Tĩnh Khang nhổ cỏ cắt hoa cắm vào bình, nói bóng nói gió chàng trai tóc vàng vài vấn đề.
Sau này, quan ngoại giao mới phát hiện, hóa ra, đây không phải lần đầu con gái ông đùa giỡn lưu manh.
Nhìn chàng trai tóc vàng đỏ bừng mặt, ông quyết định nhất định phải nói với con gái một chút, sao con lại nỡ tàn phá đóa hoa này?
Nghĩ tới hành động lớn mật của con gái, Tô Tĩnh Khang quyết định, ông sẽ thay con gái để ý tới tên củ cải mặt trắng này, vẫn nên phải ngăn chặn hành vi đùa giỡn lưu manh trong nhà ông. Vì danh dự của Tô Thanh Gia, ông quyết định dùng hết sức gây khó dễ cho tên đại ngốc trí thông minh không chạm vạch kia bước vào cửa, sau đó ông sẽ từ từ giáo dục, dạy bảo, huấn luyện lại trí thông minh của hai người.
Quan ngoại giao tiên sinh bình tĩnh nghĩ đến tương lai xa xôi.
Carlos đỏ mặt cẩn thận ôm chặt sách trong lòng, trên trang bìa là hình ảnh vũ trụ xanh thẳm.
Cuốn sách mang tên “Hoàng tử bé”, kể về một chàng trai cô đơn ngay trong chính thế giới của mình, anh sở hữu cả một không gian tinh cầu to lớn, nhưng lại chỉ có thể làm bạn với bông hoa hồng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chàng trai tóc vàng đặt sách ngay bên gối, cầm bút vẽ phác họa người con gái ấy.
Búp bê tóc đen muốn dùng lời nhân vật trong sách để nói với cậu: Không ai giống anh, chân thành đến mức khiến người khác không muốn rời đi, xung quanh đều rơi vào trầm mê.
Cậu không hiểu đoạn Trung văn này mang ý nghĩa gì, nhưng cậu nghĩ, nhất định đây là lời cầu nguyện và mong ước đẹp nhất.
Sau khi giải đấu kết thúc, Carlos cùng đồng đội trở thành quán quân giải đấu thanh thiếu niên, danh tiếng của cậu ngày càng bay cao.
Nhiều câu lạc bộ vướng vào scandal với vị thiên tài này, khi trả lời phỏng vấn Carlos cũng không hề nói rõ lập trường.
Dưới cục diện như vậy, nhất định Barca sẽ dùng một hợp đồng ngon miệng giữ người lại.
Chiêu này là do Oleguer nghĩ ra, khi nhận được sự tán thành của Thẩm Kha, Carlos luôn đến câu lạc bộ trong tư thế ung dung, chuyển bị động sang chủ động, cổ đông của Barca đứng ngồi không yên, ai cũng muốn cầm được hợp đồng.
Tháng 5, Carlos rời La Masia – nơi đã bồi dưỡng cậu suốt nhiều năm, bắt đầu bước những bước đầu tiên vào bóng đá chuyên nghiệp thế giới.
Reixach tặng cậu một đôi giày đá bóng đắt đỏ, đây là cậu bé do ông dẫn vào lò đào tạo trẻ, cuối cùng cũng đến lúc cậu phải chuyển đến sân bóng chuyên nghiệp Châu Âu, hướng đến võ đài thế giới rồi.
Sau khi sắp xếp gọn hành lí, Carlos đặt một nụ hôn thành kính xuống sân cỏ ở La Masia.
Nơi này là nơi bắt đầu giấc mơ của cậu, ghi dấu vô số lần vấp ngã, vô số lần chảy mồ hôi, vô số bàn thắng, tất cả đều xảy ra trên sân cỏ này.
Cậu đã thấy trời nơi đây trong xanh, thấy những trận mưa trút xuống nơi đây, thấy ánh nắng sớm mai của mặt trời mọc, thấy vầng trăng sáng cong cong.
Ở nơi đây cậu đã từng thất bại, cũng đã từng thành công. Cũng chính tại nơi đây, cậu đã kiên định theo đuổi tình yêu một đời của mình. Trước kia, ước mơ, tình bạn, tình thân, tất cả cậu đều không có, nhưng chính tại đây, bây giờ cậu đã có tất cả.
Lúc mới đến, cậu là một người đơn độc, lúc rời đi, cậu đã công thành danh toại.
Khi ra tới cửa lớn, Carlos nhìn lại kiến trúc cũ kỹ ở nơi đây thêm một lần nữa, bầu trời tháng 5 rất trong xanh, sân bóng tan hoang tản ra đầy sức sống.
Hàng năm nơi đây đều sẽ đón một số lượng học viên khá lớn.
Nhiều năm qua đi, có người sẽ lơ đãng nhớ tới, nơi này đã ghi dấu quá trình trưởng thành của rất nhiều chân sút vàng của làng túc cầu thế giới.
Chú bảo vệ giơ cốc bia về phía cậu, sau đó ợ một cái mỉm cười.
Cậu bé tóc vàng vẫy tay tạm biệt nơi cậu cùng các đồng đội đã từng cùng nhau phấn đấu, ôm theo hồi ức và sự chờ mong mà bước lên xe.
Do được tăng tiền lương nên cậu đã thuê một ngôi nhà ở ngay trong thành phố, mua một chiếc máy tính kết nối mạng, lắp thêm một chiếc điện thoại cố định.
Cậu cất hợp đồng mới ký vào ngắn kéo, sau đó đem bức họa và bức ảnh treo lên tường.
Carlos nằm trên giường bóc rất nhiều kẹo mút.
Ngoài vui sướng ra, cậu còn có chút thất vọng, Oleguer tặng cho cậu một hộp kẹo mút và nói rằng anh muốn rời khỏi Barca vào kì chuyển nhượng tiếp theo.
Barca muốn đào tạo và bun đắp một tiền đạo chủ lực không phải Oleguer, điều này khiến cho Oleguer khó có thể phát triển khi tiếp tục ở đây.
Ông chủ mới cam kết sẽ cho Oleguer một kế hoạch bồi dưỡng thỏa đáng.
Oleguer chưa nói cho cậu biết ông chủ mới là ai, nhưng Carlos cũng có thể lờ mờ đoán được.
Cậu từng nghĩ, chờ đến khi vào Barca, họ sẽ được cùng nhau chạy đua trên sân bóng, cậu sẽ vì Oleguer mà hỗ trợ tấn ông. Oleguer cùng cậu phối hợp rất tốt. Nhưng cuối cùng những điều này cũng không thể thực hiện.
Mùa giải kế tiếp, hoặc là sau đó, bọn họ sẽ trở thành đối thủ trên sân bóng, hai người sẽ vì hai câu lạc bộ mà khác nhau mà phấn đấu.
Fan bóng đá sẽ cổ vũ cho hai câu lạc bộ, có lẽ cậu sẽ phải lấy bóng từ chân Oleguer, thậm chí Oleguer và cậu cũng có thể xảy ra va chạm.
Carlos cắn nát kẹo que trong miệng.
Nhưng nói không chừng, bọn họ vẫn có thể làm đồng đội?
Họ sẽ cùng đội bóng Tây Ban Nha tiến vào World Cup.
Carlos lấy bộ đồ cầu thủ mang số 23 ra thử.
Rất vừa vặn, cậu rất thích.