Bữa tiệc Thẩm Kha chuẩn bị nhanh chóng diễn ra. Sau một ngày bận rộn, mọi người đều đã mệt mỏi nên chỉ tập trung xem người chiến thắng cắt bánh.

Oleguer vẫn chưa hài lòng, anh bay từ Anh sang đây nhưng không uống rượu, chỉ tập trung ăn hết bánh ngọt. Anh rất thích ăn đồ ngọt, cũng thích gọi những người con gái tóc vàng xinh đẹp bằng các từ ngữ âu yếm như “cục cưng”, “tình yêu”.

“Ôi ôi, nhóc tóc vàng nhà mình lại đổi hình xăm, mau cởi quần áo ra cho bọn anh xem thử.” Olegeur một tay cầm nĩa, một tay cầm dao, “Nhóc nghĩ anh có nên học nhóc xăm cho mấy cô gái xem không? Cô ấy nhất định sẽ yêu anh hơn.” Anh gật đầu suy tính.

Đội trưởng xông đến kéo quần áo Carlos, khiến anh sợ hết hồn, vội vàng trốn sau lưng Tô Thanh Gia, ấp úng từ chối: “Không…không được.” Đầu anh lắc lư làm mái tóc vàng trở nên lộn xộn, thấy đội trưởng sắp đi tới, anh dùng cả tay cả chân bám chặt lấy Tô Thanh Gia, “Bella, anh không cởi quần áo đâu.”

“Này, Bella, đừng bảo vệ nó. Bọn anh là anh em từng mặc chung áo đấu, từng tắm chung một chậu nước, cởi quần áo có phải việc gì ghê gớm đâu. Để anh nhìn một cái, coi như là học hỏi kinh nghiệm.” Oleguer nói tiếp.

“Anh mà học Carlos thì một hai tháng phải đổi hình xăm một lần, anh nghĩ kĩ chưa?” Tô Thanh Gia nhướng mày, “Em khuyên anh nên xăm một chữ ‘cục cưng’ thôi, để đỡ mất công đổi.”

Oleguer: “…”

Mọi người yêu cầu, nài nỉ thế nào cũng vô dụng, bởi vì Tô Thanh Gia bảo vệ Carlos rất kĩ.

Sáng mai, họ sẽ bay về Barcelona, ​​La Liga đang đợi Carlos trở lại.

Đêm ở Zurich rất lạnh, cửa kính như bị phủ một lớp băng tuyết, Tô Thanh Gia trằn trọc khó ngủ.

Cô ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang ôm cô thông qua ánh sáng lập lòe trong phòng.

Cô yêu anh từ khi nào?

Tại sao cô lại yêu anh?

Cô cứ tưởng việc sống lại là một bất ngờ nhỏ, nhưng không ngờ nó lại rẽ sang trang mới.

Cô vẫn nhớ như in lần đầu gặp anh, anh lặng lẽ chạy đi chạy lại trong sân thể dục cũ nát. Vậy mà bây giờ anh đã chinh chiến ở sân bóng nổi tiếng, người hâm mộ ùn ùn kéo đến cổ vũ cho anh.

Thế giới của anh không còn là một hòn đảo cô độc, nhưng anh sẽ luôn đặt cô ở giữa hòn đảo.

Carlos chuyển mình, ôm hông Tô Thanh Gia theo bản năng, khiến cô ngã người lên cánh tay còn lại của anh.

Cô nghe thấy anh lẩm bẩm: “Bella, còn… hai mươi ngày, haha…hai mươi ngày.”

Tô Thanh Gia không nhịn được cười, nói nhỏ bên tai anh: “Ừ, đồ ngốc.”

Hình như cô chưa nói với anh ba chữ quan trọng kia, sau này ngày nào cô cũng sẽ nói cho anh nghe.

Carlos giành được danh hiệu Quả bóng vàng là tin tức hót nhất tháng giêng. Sau nhiều năm chờ đợi, cuối cùng anh cũng giành được giải thưởng xứng tầm, làm hài lòng tất cả người hâm mộ. Tin tức được công bố tại nhiều quốc gia, trong phần tin tức lúc 7 giờ tối ở Trung Quốc, Carlos cũng xuất hiện với thời lượng 28 giây, điểm nhấn là lúc anh nói tiếng Trung tại lễ trao giải.

Hôm sau, ba hình xăm của anh đã gây náo động mạng xã hội.

Từ năm mười bốn tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, anh đã dùng nhiều cách đặc biệt để bày tỏ tình cảm với bạn gái của mình.

Tô Thanh Gia đăng ảnh chụp cùng Quả bóng vàng khắc tên hai người lên Twitter, kèo theo trạng thái: “Hai mươi hai ngày nữa, tôi sẽ thành cô Rubio.”

Truyền thông liên tục trích dẫn bài phát biểu và viết về hình xăm của Carlos.

“World Sport Daily” có trụ sở chính ở Barcelona viết – “Carlos! Carlos! Carlos!”

“L’Equipe” dành hẳn chuyên mục nhân vật của năm để viết về Carlos, họ dùng các từ “thiên tài”, “cầu thủ xuất sắc nhất” để khen ngợi anh.

Báo “Footballer” viết: “Chúng ta rất may mắn vì được sinh ra ở thời đại này, nên mới có cơ hội nhìn thấy một ngôi sao tài hoa đến vậy.”

“The Sun” xoáy sâu vào câu nói ‘Trước khi là một cầu thủ, tôi là một người đàn ông’ để tái hiện câu chuyện tình yêu như mộng. Thẩm Kha cảm thấy trang báo này đang cố gắng nịnh nọt Carlos, dù sao mối thù oán mấy năm trước vẫn còn nguyên đấy chưa quên.

Tạp chí “Play Boy” cũng tham gia góp vui, họ phỏng vấn một số fan nữ rồi mang kết quả đi làm biểu ngữ để cổ động viên giơ lên, “Carlos có một cơ thể hoàn mỹ. Vì vậy, trừ vợ anh, trong mắt tất cả những người phụ nữ khác, hình xăm trên ngực anh chính là một nét bút hỏng.” Câu nói này nồng nặc mùi ghen tuông, khiến mọi người dở khóc dở cười.

Trong tất cả các bài báo, Carlos thích nhất là bài của New York Time: “Carlos mang về giải thưởng Quả bóng vàng và bày tỏ tình cảm với người vợ xinh đẹp của mình.”

Về đến Barcelona, huấn luyện viên mới của Barca là Pep Guardiola đến sân bay đón anh. Sau khi Rijkaard từ chức vào năm 2008, cựu cầu thủ Tây Ban Nha là người đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên của Barcelona. Ông đã có một sự nghiệp rực rỡ, mang áo số 4 và là thành viên chủ chốt của đôi bóng. Hồi còn thi đấu, ông được người hâm mộ phong tặng danh hiệu “Quốc vương”.

Sân bay El Prat, rất nhiều người hâm mộ mang theo băng rôn đến đón anh về nhà, màn hình led liên tục phát lại cảnh anh nhận giải. Tất cả người hâm mộ có mặt đều mặc áo số 23, nhân viên an ninh cố gắng lắm mới tạo ra được một lối đi ở giữa.

Carlos vừa dẫn Tô Thanh Gia đi về phía trước, vừa kí tên cho người hâm mộ.

Anh kí một cách nghiêm túc, ba chữ “苏洛懿” (Tô Lạc Ý) viết rất khó và tốn nhiều thời gian. Trước đó từng có một phóng viên trêu đùa: “Oleguer kí năm lần, chắc Carlos cũng chưa xong một chữ.”

Tô Thanh Gia cũng được hưởng ké một ít hào quang, ai có nhu cầu, cô đều không từ chối.

“Hai người nhất định sẽ hạnh phúc.” Một fan nữ kích động nói với Tô Thanh Gia, “Trời ơi, hai người quá xứng đôi.”

Tô Thanh Gia định trả lời thì Carlos dừng ký tên, nói với cô ấy: “Cảm ơn.” Anh dùng bút ký vào chỗ Tô Thanh Gia vừa ký xong, không quên vẽ thêm một hình trái tim: “Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”

Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào như mật ong của anh. Mãi đến khi anh dịu dàng nhìn lại, cô mới nhận ra Carlos đang nhìn mình, mặt cũng đỏ lên.

Fan nữ kia xúc động đến mức chảy cả nước mắt, trôi hết lớp trang điểm đã chuẩn bị tỉ mỉ suốt mấy tiếng đồng hồ.

Càng lúc càng có nhiều người đến chúc mừng, Carlos vui vẻ kí tên cho từng người. Người hâm mộ cảm thấy nụ cười đó rất ý nghĩa, bởi vì anh rất ít cười, và họ đã góp một chút công lao để tạo ra nụ cười đó.

Họ thật lòng mong Carlos sẽ mãi hạnh phúc như bây giờ.

Ngày 16 tháng 1, vòng 21 Giải vô địch quốc gia Tây Ban Nha sẽ diễn ra, Barca gặp Vigo Celta tại sân nhà.

Bản nhạc Barcelona Carol vang lên, mấy chục nghìn người đứng dậy, dùng động tác và nhịp điệu tạo ra số 23. Carlos là niềm tự hào của Barca, cũng là niềm tự hào của người dân xứ Catalonia.

Đội hình chợt biến hóa, từ từ chuyển thành chữ “football” rồi biến thành một chiếc cúp vàng. Kết thúc là hình trái tim đỏ nằm giữa nền xanh rung động lòng người.

Carlos giơ cúp Quả bóng vàng lên cao để mọi người cùng xem.

Hàng vạn người gọi tên Carlos, anh cười và hôn lên dòng tên, sau đó cúi người trước khán đài.

Tại khán đài phía nam, một áp phích in hình Carlos ở hai thời kì bay từ dưới lên.

Bên trái là hình ảnh Carlos ăn mừng sau khi ghi bàn trong trận đấu đầu tiên ra mắt, bên phải là hình ảnh anh ghi bàn trong một trận đấu nào đó.

Một tấm vào năm 2005, lúc đó Carlos 17 tuổi, lần đầu vinh dự ra sân thi đấu vì Barca ở Camp Nou.

Một tấm vào năm 2010, Carlos 22 tuổi, trở thành tượng đài mới trong giới bóng đá, cũng được chụp ở Camp Nou.

Góc trên cùng có một ghi chú: “Ước mơ và tình yêu cùng tồn tại, anh và Barcelona cùng tồn tại.”

Khúc nhạc dường như dừng lại.

Đêm nay, ngay cả ánh trăng cũng trở nên ảm đạm, chỉ có mái tóc vàng của Carlos là chói mắt động lòng người.

Quãng thời gian 5 năm trôi qua trước mắt như dòng nước lũ, Carlos đổ đầy mồ hôi, bước từng bước về phía trước, ngày càng trưởng thành hơn.

Tuổi mười bảy non trẻ, không ai tin vào tài năng của anh. Mặc dù con đường phía trước rất dài nhưng anh vẫn không ngừng tiến về phía trước.

Hai mươi hai tuổi, anh trưởng thành và trở thành nhân tố quan trọng giúp Barcelona vô địch, là một người hùng thực thụ của Tây Ban Nha.

Đây là Carlos của họ, anh rất xuất sắc, họ tự hào về điều đó.

Huấn luyện viên Pep cũng mỉm cười vỗ tay, ông nói chuyện với các đồng nghiệp bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.

Các đồng đội đều vỗ tay chúc mừng Carlos.

Tô Thanh Gia hét khàn giọng nhưng lòng vẫn chưa bình tĩnh lại. Thấy Carlos nhìn mình, cô tặng anh một nụ hôn gió, khiến anh ngượng ngùng quay đi.

Anh đưa cúp cho nhân viên đứng gần đó, rồi hôn logo Barcelona trên ngực.

Lúc hợp đồng của anh hết hạn, rất nhiều câu lạc bộ đã liên lạc với Thẩm Kha để có được chữ kí của anh nhưng đều bị anh từ chối.

Anh biết ơn nơi này vì đã nuôi anh lớn khôn, anh biết ơn vì Barcelona đã không từ bỏ anh, dòng máu Catalonia chảy trên người thôi thúc anh ở lại chiến đấu vì mảnh đất này.

Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Anh sẽ ghi nhớ cả đời những người đã mang lại cho anh huy hoàng ngày hôm nay.

Ngày 16 tháng 1, sau khi giành thắng lợi, Carlos cởi áo ăn mừng.

Hình xăm trên ngực hiện ra.

“Tô Thanh Gia, anh sinh ra là để yêu em”

Đối với anh, tình yêu là rung động một đời.

Bởi vì anh sinh ra là để yêu cô.

Time Magazine lấy ảnh Carlos đứng trước áp phích hôn Quả bóng vàng làm ảnh bìa tạp chí tháng 1. Time Magazine có trụ sở tại Mĩ, Châu Á, châu Âu và Nam Thái Bình Dương.

Ba bức ảnh chụp ở ba thời điểm khác nhau được đăng tải cùng một lúc như chứng kiến quá trình trưởng thành của anh. Anh thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có nhiều điều không thay đổi, ví dụ như lúm đồng tiền của anh, đôi mắt màu xanh xám trong suốt, lúc anh cười, ánh mắt luôn nhìn Tô Thanh Gia.

Đây là lần đầu tiên một cầu thủ đá bóng xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Time Magazine kể từ khi thành lập. Có thể thấy, tầm ảnh hưởng của anh đã lan ra toàn thế giới.

Tiêu đề trang bìa cực kì hấp dẫn.

“Lời tỏ tình lãng mạn nhất thế kỷ – Anh yêu em, là bài thơ tình bắt đầu của tuổi trẻ và trải dài suốt thanh xuân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play