Bài văn của Ôn Du chỉ khiến mỗi mình Lư Vi Vi thấy khó thở, trong lớp không hề dấy lên trận cuồng phong bão táp nào. Xét cho cùng, viết văn rất cần có cảm hứng. Học sinh nào cũng có khả năng chợt tuôn ra ý tưởng, cho ra lò một bài văn với điểm số chót vót chỉ bằng một cái đập trán.
Hơn nữa, cho dù điểm viết văn của cô có cao thì các môn khác lại như một đống lộn xộn, thành tích không thể cải thiện nổi, rất khó gây sự chú ý.
Lư Vi Vi bực tức một lúc lâu vì bị dạy dỗ. Chật vật lắm mới nguôi được cơn giận, cũng không quên mỉa mai Ôn Du một câu: “Chẳng phải viết được bài văn đó là nhờ vận may shit chó à? Có gì mà phải vui sướng, điểm số vẫn nát bét như cũ thôi.”
Lòng cô ta tràn đầy lửa giận. Dù Ôn Du bị cô ta hận thù thấu xương nhưng cô chẳng thèm quan tâm đến, chỉ cắm đầu vào cuốn sách tổng hợp vừa nãy mới phát. Ngay từ tấm bé cô đã vô cùng ham học, lại cực kỳ thích sáng tác văn nên không cần quá nhiều thời gian để tích trữ kỹ năng viết ở cấp ba từ những bài văn của người khác. Ấy gọi là sở trường loại bỏ sở đoản, đồng thời cũng chính là lý do tại sao toàn khối lại tổng hợp những bài văn ưu tú thành một cuốn sách.
Lúc bấy giờ, không dưng Lư Vi Vi lại nhắc tới tên cô, Ôn Du chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Loại người như Lư Vi Vi này, vì bảo vệ tự tôn yếu ớt và lòng hư vinh của bản thân mà chỉ luôn luôn biết đổ lỗi cho người khác, chẳng bao giờ tìm hiểu xem những gì bản thân gây ra. Nghe nói cô ta vu khống Ôn Du đạo văn, nhưng vì không có bằng chứng xác thực nên bị thầy giáo chỉ trích một trận ra trò, có lẽ muốn phát tiết những tức giận ấy lên người cô đây mà.
Kẻ như vậy hoàn toàn không thèm nghe đạo lý, ý chí coi trời bằng vung tựa như cỏ dại được gió xuân tái sinh, Ôn Du cũng lười quan tâm tới cô ta.
Quả thật là khoảng thời gian đầy biến cố sau thi cử. Lúc Ôn Du đang muốn ôn lại sách tổng hợp một lần nữa, cô chợt nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy đại biểu môn Anh không liên quan gì tới cô đang đứng ngoài cửa lớp kêu to: “Ôn Du ơi, cô Chu bảo cậu đến văn phòng kìa!”
Cô Chu tên đầy đủ là Chu Mẫn, phụ trách môn Anh văn của lớp bọn họ. Người này được toàn khối biết đến với tính cách nghiêm khắc tàn ác tựa sấm rền gió cuốn. Mỗi khi bước đi, đôi giày cao gót của cô ấy luôn tạo ra giai điệu quen thuộc mở màn cho bản nhạc chết chóc, được giang hồ xưng tụng là “Ma nữ mang gót đỏ”.
Từ trước đến nay, cô ấy luôn là người nặng tay nhất đối với những học sinh dốt đặc. Lần nào thi Anh xong, cô cũng mời năm tên thấp điểm nhất đến phòng Anh uống trà, khi được gửi ra ngoài, không ít học sinh khóc trôi quần.
Không ai trong lớp ngạc nhiên về sự chăm sóc ‘đặc biệt’ của ma nữ dành cho Ôn Du, chỉ có Hạ Tiểu Hàn tái mét mặt hỏi: “Tiểu Du làm bài tệ lắm hả?”
Đại biểu môn Anh xua tay với vẻ mặt phức tạp: “Vấn đề của cậu ấy không chỉ đơn giản là điểm kém nữa rồi.”
Nghe thấy mấy câu ấy, toàn bộ học sinh giỏi trong lớp đều bước đến. Tâm trạng Lư Vi Vi tốt lên trong tích tắc, nhướng mày liếc Ôn Du vẫn đang bình tĩnh một cái.
Để tao chống mắt lên coi mày vui sướng bằng cách nào.
Nhưng nụ cười của cô ta còn chưa kịp lan ra khắp mặt thì lại bị câu nói tiếp theo của đại biểu môn Anh đập nát hoàn toàn.
… Chỉ thấy cậu con trai gầy nhom kia run rẩy nâng cặp kính, dùng giọng điệu không tin nổi nói lớn: “Mấy cậu còn nhớ lúc trước trong khối lan tin đồn ai đó được 149 điểm Anh văn không? Người ấy chính là Ôn Du đó!”
…….
Ôn Du gõ cửa văn phòng. Ngoài dự đoán, cô phát hiện Hứa Sí cũng ở đấy.
Cậu bị giáo viên Anh văn dạy dỗ một hồi lâu vì phần writting. Nhưng cho dù đối phương có tận tình khuyên nhủ như thế nào, chàng thiếu niên vẫn cứ rủ mắt không nói một lời. Thỉnh thoảng cặp mắt không xem ai ra gì đảo quanh khắp nơi, ngó cách bài trí trong căn phòng một lượt, ai không biết còn tưởng cậu được mời đến tham quan cơ đấy.
“Hứa Sí ơi là Hứa Sí, nói cho tôi biết, cậu viết cái gì trong phần writting đó hả? Đề bài bảo cậu phát biểu ý kiến về tân hội trưởng hội học sinh, tốt cho cậu quá ha, từ đầu chí cuối chỉ khoe con xe máy cậu vừa mua! Sao đây, muốn lái xe với Lý Hoa [1] đấy à?” Thầy giáo nói được một lúc thì thấm mệt, ông hớp một ngụm trà lạnh khiến giọng điệu dịu đi rất nhiều, “Thật ra trình độ tiếng Anh của cậu không tồi chút nào, từ vựng hay ngữ pháp đều không mắc lỗi sai, nhưng tại sao lại không chịu chọn đáp án cho nghiêm chỉnh đi hử? Chưa kể cách chọn của cậu nữa, tuy câu nào cũng khoanh nhưng lại không có lấy một cái đúng. Cho dù không đọc đề, đoán bừa cũng phải có lúc mèo mù vớ cá rán chứ? Cậu nói thật cho tôi biết đi, có phải cậu hiểu đề nhưng cố tình không chọn đáp án chính xác không? Ôi chao thằng nhóc này, mắt nhìn đi đâu đấy! Con mắt sắp rớt xuống người cô nương nhỏ nhà người ta rồi kia kìa!”
Hứa Sí chỉ chỉ đôi mắt mình, trả lời nghiêm túc vô cùng: “Mắt còn đây mà ạ.”
Ôn Du nghe thế thì nhẹ nhàng mỉm cười, lặng lẽ giơ tay vẫy về phía cậu với ý muốn chào hỏi. Vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu của chàng trai từ từ biến mất, lặng im không tiếng động nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn che giấu nụ cười cậu không kiềm chế được.
Nhưng, chút tâm tư nho nhỏ của cậu lại không được giữ kín. Thầy giáo Anh văn không rõ phong tình giáng một búa vào đầu cậu, ông khó hiểu: “Cười cười cười, có gì mà buồn cười hả?”
Ôn Du nhịn cười, bước tới đứng trước mặt cô Chu, khẽ nhỏ nhẹ: “Em chào cô ạ.”
Đối phương nghe thấy giọng nói của cô, không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh như băng hỏi: “Nói đi, em gian lận bằng cách nào?”
—————
*Chú thích:
[1] Lý Hoa: Là nhân vật chuyên xuất hiện trong đề thi tiếng Anh của kỳ thi đại học bên Trung. Lý Hoa giỏi tiếng Anh, năng nổ, hiếu thảo, nói chung là con nhà người ta. Và học sinh viết bài tiếng Anh thì cũng thường lấy cái tên này cho nhân vật trong bài của mình. Ý của thầy giáo là đang châm chọc Hứa Sí viết về xe để lái chung với Lý Hoa ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT